Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 234: Anh hùng tuổi xế chiều
Sở Vĩnh Du và Phùng Thiên Hạ đi rồi, bầu không khí của hiện trường lại vẫn không có hạ nhiệt.
Quán quân của cuộc thi đấu đã đổi chủ sau nhiều năm, điều này vào trước đó, là ai cũng không dám tưởng tượng tới, không ngờ, có một ngày vậy mà thành sự thật rồi.
Mà cái tên Sở Vĩnh Du này, cuối cùng sẽ được mỗi một người của tử ngục ghi nhớ trong lòng, mãi mãi đều sẽ không quên.
Trong phòng kính, Tường Vi nhìn Ngụy Phong cười nói.
“He he, tôi không nói sai chứ đội trưởng Ngụy.”
Ngụy Phong cười khổ.
“Ha ha, lần này quả thật là tôi mù rồi.”
Không biết tại sao, Ngụy Phong cứ có cảm giác rất cổ quái, nhưng lại không nói được là cái gì.
Một bên khác, Sở Vĩnh Du đã tới phòng giam chuyên dụng của Phùng Thiên Hạ, thật sự xem như rất xa hoa rồi, có lẽ nơi này, đối với loại người Phùng Thiên Hạ này mà nói, ngoài không có tự do, cái khác thật sự đều không thiếu.
“Tùy ý ngồi, đừng khách khí, lão Tần lần này có thể tìm được người trẻ tuổi ưu tú như này, cũng thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi.”
Hửm? Vừa ngồi xuống, Sở Vĩnh Du nghe thấy câu nói này thì không biết nên nói như nào rồi.
Phùng Thiên Hạ đưa một lon coca cho Sở Vĩnh Du, cười nói.
“Sao hả? Rất kinh ngạc sao? Ha ha, tôi năm đó cùng lão Tần chính là anh em sống chết có nhau, trong bụng ông ta có bao nhiêu con giun đũa, tôi sẽ không biết sao? Lần này tôi cố ý thả tin tức sắp chết ra thì tôi biết lão Tần tuyệt đối không nhịn được, nghĩ hết cách cũng sẽ cử một người vào, có điều, nói ra thì chuyện lần này sắp xếp thật giả lẫn lộn, ngay cả tôi cũng tin cậu giết cựu Binh Vương gì gì đó mà bị phán quyết vào đây.”
Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng hiểu, Phùng Thiên Hạ thật sự không phải là người bình thường, năm đó nếu như không phải hãm vào tình cảm không thể tự thoát khỏi, thành tựu tương lai, sợ rằng cỡ như lão Tần, cũng có khả năng.
“Tôi quả thật đã giết một cựu Binh Vương, chuyện này không phải là giả, nhưng giết ông ta, tôi có lý do chính đáng, có điều là bị Tần lão lợi dụng sắp xếp một chút mà thôi.”
Nghe thấy lời này, Phùng Thiên Hạ ngồi ở đối diện Sở Vĩnh Du, trầm giọng nói.
“Ổ? Thật sự giết rồi sao? Tôi ngược lại có chút tò mò, nguyện ý kể cho lão già này không?”
Do dự một lát, Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu.
“Không nói nữa.”
Nhưng Phùng Thiên Hạ, vẫn cảm ứng chuẩn xác được một tia sát khí mỏng manh nhanh chóng tản ra vào vừa rồi.
Cho dù đều đã giết rồi, bây giờ nhắc tới, còn sẽ tỏa ra sát khí, đủ thấy Sở Vĩnh Du lúc đó đã giận dữ tới mức độ nào.
“Không nói thì không nói, lão Tần bảo cậu tới, không phải chính là muốn biết năm đó tôi từ trên chiếc tàu phi hành đó có được cái gì sao? Đúng chứ.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du mở miệng nói.
“Không sai, nếu ông đều biết rồi, tôi cũng không cần nói gì nữa, nếu như ông làm trái lời hứa không muốn nói, tôi sẽ xoay người lập tức rời đi, ông không muốn nói, tôi cũng hết cách.”
Bập bập môi dưới, Phùng Thiên Hạ đột nhiên đã rẽ sang chủ đề khác.
“Điều tôi càng muốn biết là một quyền toàn lực vừa rồi của tôi, cậu dùng mấy phần thực lực tới chặn?”
“Một phần.”
Shhh!
Cho dù là Phùng Thiên Hạ, đều trong nháy mắt hít một hơi khí lạnh, sự mạnh mẽ của Sở Vĩnh Du, đã hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
Vốn dĩ ông ta nghĩ, Sở Vĩnh Du ít nhất cũng phải dùng năm phần thực lực tới đối phó ông ta, không ngờ, vậy mà chỉ là một phần nhỏ nhoi.
“Tôi thật sự nghi ngờ, khi cậu trở thành Tiên Thiên võ giả, có phải là đã hấp thu năm cân Long Mễ hay không, thực lực của cậu, có hơi khoa trương quá rồi.”
Năm cân Long Mễ... Tuy biết lời của Phùng Thiên Hạ là nói đùa, nhưng không thể nói nói, thật sự là mèo mù vớ cá rán, khiến cho vẻ mặt của Sở Vĩnh Du có hơi cổ quái, nhưng lại không có trả lời.
“Đưa sát tai qua đây.”
Phùng Thiên Hạ vẫy vẫy tay, cơ thể của Sở Vĩnh Du nghiêng về trước, ông ta lập tức nhỏ giọng nói, sau đó biểu cảm của Sở Vĩnh Du đã có hơi chấn động.
“Ông cứ như vậy mà nói với tôi?”
Hai tay để ra, Phùng Thiên Hạ ừng ực uống mấy ngụm coca, cười to nói.
“Ha ha, vậy nếu không muốn thế nào? Tôi còn phải làm khó cậu sao?”
Nói thật, Sở Vĩnh Du đối với Phùng Thiên Hạ có hơi kính phục rồi, đứng dậy hai tay ôm quyền nói.
“Tiền bối, cảm ơn.”
Phùng Thiên Hạ thu liễm nụ cười rồi, trịnh trọng nói.
“Lý do tôi tổ chức cuộc thi đấu, muốn truyền những tín hiệu đó ra, chính là vì hy vọng trước khi chết, nhìn thấy một ngày người trẻ tuổi của nước chúng ta quật khởi thật sự, thanh niên giỏi thì đất nước mới mạnh, câu nói này, Phùng Thiên Hạ tôi, cả đời này đều không dám quên.”
Lúc này Sở Vĩnh Du đã động dung rồi, Phùng Thiên Hạ, thì ra luôn một lòng nghĩ cho đất nước này, từ đầu chí cuối, chưa từng thay đổi.
“Lúc đầu khi lấy được thứ đó trong tàu phi hành thì tôi biết, thất phu vô tội hoài bích có tội, tội như này, để một mình tôi tới gánh chịu, khi người trẻ tuổi mà đất nước cử tới đến được đây, đất nước của lúc đó đã mạnh tới mức không cần phải sợ hãi, tôi còn có thể tận mắt chứng kiến sự quật khởi của người trẻ tuổi trong thế hệ mới, lúc này buông tay, Phùng Thiên Hạ tôi chết rồi, cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào nữa.”
Nghe rồi, mắt của Sở Vĩnh Du đã có sương mù, sự cường thịnh của đất nước, nếu như không có sự bỏ ra của thế hệ trước thì sao có ngày hôm nay.
Ông ta năm đó, căn bản không phải là vì mất đi tình yêu mà buông thả bản thân, mà là hao tổn tâm huyết, dùng phần đời còn lại của mình để tạo ra một điểm thời gian rất lớn, người như này, sao có thể không nhận được sự tôn kính của mọi người chứ.
“Tử ngục còn tồn tại một bí mật, ba Tiên Thiên võ giả lần này tới, rất rõ ràng là nhằm vào bí mật đó mà tới, Sở Vĩnh Du, thân phận của tôi là tù nhân, đừng thấy tôi và các thủ vệ chung sống hòa hợp, nhưng sẽ không có ai nghe lời của tôi, nếu như có thể, cậu phải làm chút gì đó rồi.”
Nói rồi, Phùng Thiên Hạ một hơi uống hết lon coca, vẻ mặt như trút được gánh nặng, nhìn Sở Vĩnh Du rồi lại mở miệng nói.
“Chiến Thần Địa Ngục, tôi thật sự muốn cùng lão Tần bọn họ uống một chầu rượu cuối cùng, nhưng, tôi biết đây là chuyện không thể. Phùng Thiên Hạ tôi đã thủ hộ lâu như vậy, khiến người năm đó còn nhớ sự kiện tàu phi hành, đều cho rằng tôi mang bí mật đó đi tới phương xa đi.”
“Một thỉnh cầu cuối cùng, thật ra tôi khá thích biển lớn, tro cốt của tôi, tôi là không có cơ hội rong ruổi trong hải vực mênh mông này rồi, tro cốt của tôi, có thể chứ?”
Chữ cuối cùng vừa dứt, Phùng Thiên Hạ từ từ nhắm mắt lại.
Sở Vĩnh Du kinh ngạc, vội vàng tới kiểm tra, phát hiện Phùng Thiên Hạ đã tắt thở rồi.
Anh của lúc này, không thể hình dung cảm giác trong lòng, tin tức Phùng Thiên Hạ tung ra, ông ta không còn sống được bao lâu nữa rồi, thì ra là sự thật, lẽ nào là luôn níu kéo một hơi thở, chờ đợi sự xuất hiện của một cường giả trẻ tuổi sao?
Lùi lại ba bước, Sở Vĩnh Du hành lễ, đây là sự tiễn biệt cuối cùng với anh hùng.
Bởi vì liên quan tới bí mật của tàu phi hành, Phùng Thiên Hạ tuyệt đối không thể an táng long trọng được, tâm nguyện cuối cùng, lại chỉ là mang tro cốt của mình dải trong biển lớn, đây, thật sự tính là tâm nguyện sao?
Từ từ ôm di thể của Phùng Thiên Hạ lên, Sở Vĩnh Du đi ra bên ngoài, lẩm bẩm.
“Tiền bối, ít nhất, ông bây giờ vẫn là vương của các tù nhân nơi đây, không có kèn trống tiễn đưa, ông ít nhất còn có thể nhận được sự bi thương nên có kia.”
Quán quân của cuộc thi đấu đã đổi chủ sau nhiều năm, điều này vào trước đó, là ai cũng không dám tưởng tượng tới, không ngờ, có một ngày vậy mà thành sự thật rồi.
Mà cái tên Sở Vĩnh Du này, cuối cùng sẽ được mỗi một người của tử ngục ghi nhớ trong lòng, mãi mãi đều sẽ không quên.
Trong phòng kính, Tường Vi nhìn Ngụy Phong cười nói.
“He he, tôi không nói sai chứ đội trưởng Ngụy.”
Ngụy Phong cười khổ.
“Ha ha, lần này quả thật là tôi mù rồi.”
Không biết tại sao, Ngụy Phong cứ có cảm giác rất cổ quái, nhưng lại không nói được là cái gì.
Một bên khác, Sở Vĩnh Du đã tới phòng giam chuyên dụng của Phùng Thiên Hạ, thật sự xem như rất xa hoa rồi, có lẽ nơi này, đối với loại người Phùng Thiên Hạ này mà nói, ngoài không có tự do, cái khác thật sự đều không thiếu.
“Tùy ý ngồi, đừng khách khí, lão Tần lần này có thể tìm được người trẻ tuổi ưu tú như này, cũng thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi.”
Hửm? Vừa ngồi xuống, Sở Vĩnh Du nghe thấy câu nói này thì không biết nên nói như nào rồi.
Phùng Thiên Hạ đưa một lon coca cho Sở Vĩnh Du, cười nói.
“Sao hả? Rất kinh ngạc sao? Ha ha, tôi năm đó cùng lão Tần chính là anh em sống chết có nhau, trong bụng ông ta có bao nhiêu con giun đũa, tôi sẽ không biết sao? Lần này tôi cố ý thả tin tức sắp chết ra thì tôi biết lão Tần tuyệt đối không nhịn được, nghĩ hết cách cũng sẽ cử một người vào, có điều, nói ra thì chuyện lần này sắp xếp thật giả lẫn lộn, ngay cả tôi cũng tin cậu giết cựu Binh Vương gì gì đó mà bị phán quyết vào đây.”
Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng hiểu, Phùng Thiên Hạ thật sự không phải là người bình thường, năm đó nếu như không phải hãm vào tình cảm không thể tự thoát khỏi, thành tựu tương lai, sợ rằng cỡ như lão Tần, cũng có khả năng.
“Tôi quả thật đã giết một cựu Binh Vương, chuyện này không phải là giả, nhưng giết ông ta, tôi có lý do chính đáng, có điều là bị Tần lão lợi dụng sắp xếp một chút mà thôi.”
Nghe thấy lời này, Phùng Thiên Hạ ngồi ở đối diện Sở Vĩnh Du, trầm giọng nói.
“Ổ? Thật sự giết rồi sao? Tôi ngược lại có chút tò mò, nguyện ý kể cho lão già này không?”
Do dự một lát, Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu.
“Không nói nữa.”
Nhưng Phùng Thiên Hạ, vẫn cảm ứng chuẩn xác được một tia sát khí mỏng manh nhanh chóng tản ra vào vừa rồi.
Cho dù đều đã giết rồi, bây giờ nhắc tới, còn sẽ tỏa ra sát khí, đủ thấy Sở Vĩnh Du lúc đó đã giận dữ tới mức độ nào.
“Không nói thì không nói, lão Tần bảo cậu tới, không phải chính là muốn biết năm đó tôi từ trên chiếc tàu phi hành đó có được cái gì sao? Đúng chứ.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du mở miệng nói.
“Không sai, nếu ông đều biết rồi, tôi cũng không cần nói gì nữa, nếu như ông làm trái lời hứa không muốn nói, tôi sẽ xoay người lập tức rời đi, ông không muốn nói, tôi cũng hết cách.”
Bập bập môi dưới, Phùng Thiên Hạ đột nhiên đã rẽ sang chủ đề khác.
“Điều tôi càng muốn biết là một quyền toàn lực vừa rồi của tôi, cậu dùng mấy phần thực lực tới chặn?”
“Một phần.”
Shhh!
Cho dù là Phùng Thiên Hạ, đều trong nháy mắt hít một hơi khí lạnh, sự mạnh mẽ của Sở Vĩnh Du, đã hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
Vốn dĩ ông ta nghĩ, Sở Vĩnh Du ít nhất cũng phải dùng năm phần thực lực tới đối phó ông ta, không ngờ, vậy mà chỉ là một phần nhỏ nhoi.
“Tôi thật sự nghi ngờ, khi cậu trở thành Tiên Thiên võ giả, có phải là đã hấp thu năm cân Long Mễ hay không, thực lực của cậu, có hơi khoa trương quá rồi.”
Năm cân Long Mễ... Tuy biết lời của Phùng Thiên Hạ là nói đùa, nhưng không thể nói nói, thật sự là mèo mù vớ cá rán, khiến cho vẻ mặt của Sở Vĩnh Du có hơi cổ quái, nhưng lại không có trả lời.
“Đưa sát tai qua đây.”
Phùng Thiên Hạ vẫy vẫy tay, cơ thể của Sở Vĩnh Du nghiêng về trước, ông ta lập tức nhỏ giọng nói, sau đó biểu cảm của Sở Vĩnh Du đã có hơi chấn động.
“Ông cứ như vậy mà nói với tôi?”
Hai tay để ra, Phùng Thiên Hạ ừng ực uống mấy ngụm coca, cười to nói.
“Ha ha, vậy nếu không muốn thế nào? Tôi còn phải làm khó cậu sao?”
Nói thật, Sở Vĩnh Du đối với Phùng Thiên Hạ có hơi kính phục rồi, đứng dậy hai tay ôm quyền nói.
“Tiền bối, cảm ơn.”
Phùng Thiên Hạ thu liễm nụ cười rồi, trịnh trọng nói.
“Lý do tôi tổ chức cuộc thi đấu, muốn truyền những tín hiệu đó ra, chính là vì hy vọng trước khi chết, nhìn thấy một ngày người trẻ tuổi của nước chúng ta quật khởi thật sự, thanh niên giỏi thì đất nước mới mạnh, câu nói này, Phùng Thiên Hạ tôi, cả đời này đều không dám quên.”
Lúc này Sở Vĩnh Du đã động dung rồi, Phùng Thiên Hạ, thì ra luôn một lòng nghĩ cho đất nước này, từ đầu chí cuối, chưa từng thay đổi.
“Lúc đầu khi lấy được thứ đó trong tàu phi hành thì tôi biết, thất phu vô tội hoài bích có tội, tội như này, để một mình tôi tới gánh chịu, khi người trẻ tuổi mà đất nước cử tới đến được đây, đất nước của lúc đó đã mạnh tới mức không cần phải sợ hãi, tôi còn có thể tận mắt chứng kiến sự quật khởi của người trẻ tuổi trong thế hệ mới, lúc này buông tay, Phùng Thiên Hạ tôi chết rồi, cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào nữa.”
Nghe rồi, mắt của Sở Vĩnh Du đã có sương mù, sự cường thịnh của đất nước, nếu như không có sự bỏ ra của thế hệ trước thì sao có ngày hôm nay.
Ông ta năm đó, căn bản không phải là vì mất đi tình yêu mà buông thả bản thân, mà là hao tổn tâm huyết, dùng phần đời còn lại của mình để tạo ra một điểm thời gian rất lớn, người như này, sao có thể không nhận được sự tôn kính của mọi người chứ.
“Tử ngục còn tồn tại một bí mật, ba Tiên Thiên võ giả lần này tới, rất rõ ràng là nhằm vào bí mật đó mà tới, Sở Vĩnh Du, thân phận của tôi là tù nhân, đừng thấy tôi và các thủ vệ chung sống hòa hợp, nhưng sẽ không có ai nghe lời của tôi, nếu như có thể, cậu phải làm chút gì đó rồi.”
Nói rồi, Phùng Thiên Hạ một hơi uống hết lon coca, vẻ mặt như trút được gánh nặng, nhìn Sở Vĩnh Du rồi lại mở miệng nói.
“Chiến Thần Địa Ngục, tôi thật sự muốn cùng lão Tần bọn họ uống một chầu rượu cuối cùng, nhưng, tôi biết đây là chuyện không thể. Phùng Thiên Hạ tôi đã thủ hộ lâu như vậy, khiến người năm đó còn nhớ sự kiện tàu phi hành, đều cho rằng tôi mang bí mật đó đi tới phương xa đi.”
“Một thỉnh cầu cuối cùng, thật ra tôi khá thích biển lớn, tro cốt của tôi, tôi là không có cơ hội rong ruổi trong hải vực mênh mông này rồi, tro cốt của tôi, có thể chứ?”
Chữ cuối cùng vừa dứt, Phùng Thiên Hạ từ từ nhắm mắt lại.
Sở Vĩnh Du kinh ngạc, vội vàng tới kiểm tra, phát hiện Phùng Thiên Hạ đã tắt thở rồi.
Anh của lúc này, không thể hình dung cảm giác trong lòng, tin tức Phùng Thiên Hạ tung ra, ông ta không còn sống được bao lâu nữa rồi, thì ra là sự thật, lẽ nào là luôn níu kéo một hơi thở, chờ đợi sự xuất hiện của một cường giả trẻ tuổi sao?
Lùi lại ba bước, Sở Vĩnh Du hành lễ, đây là sự tiễn biệt cuối cùng với anh hùng.
Bởi vì liên quan tới bí mật của tàu phi hành, Phùng Thiên Hạ tuyệt đối không thể an táng long trọng được, tâm nguyện cuối cùng, lại chỉ là mang tro cốt của mình dải trong biển lớn, đây, thật sự tính là tâm nguyện sao?
Từ từ ôm di thể của Phùng Thiên Hạ lên, Sở Vĩnh Du đi ra bên ngoài, lẩm bẩm.
“Tiền bối, ít nhất, ông bây giờ vẫn là vương của các tù nhân nơi đây, không có kèn trống tiễn đưa, ông ít nhất còn có thể nhận được sự bi thương nên có kia.”
Bình luận facebook