• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BÀN LONG (4 Viewers)

  • Chương 233

Lâm Lôi quay đầu nhìn về phía đệ đệ mình, mỉm cười nói:
"Ốc Đốn, khi kẻ đó hướng sang ngươi mà trực tiếp khiêu chiến, thoạt nhìn dáng vẻ rất là tự tin a."
Ốc Đốn tự tin nói:
"Yên tâm đi, ca, đã đồng cấp bậc, chúng ta Long huyết chiến sĩ còn sợ ai chứ?"

"Nên tự tin như vậy."
Lâm Lôi liếc mắt nhìn theo bóng hình Bố Lỗ Mặc biến mất tại ngã rẽ đằng xa,
"Tên Bố Lỗ Mặc này, vừa rồi ta chú ý tới chuôi kiếm trên người hắn, tựa hồ có chút đặc thù."

"Đúng, kiếm của Bố Lỗ Mặc rất nhanh, lúc trước trong khi tuyển mộ Ký danh đệ tử, hắn chính là nổi danh nhờ khoái kiếm. Có điều kiếm mà nhanh thì lực công kích tự nhiên sẽ không quá mạnh mẽ. Đối phó với cửu cấp cường giả bình thường thì hắn có thể thắng, song nếu ta đã phòng ngự thì cho dù có để cho hắn chém lên người phỏng chừng cũng không thể phá được tầng phòng ngự của ta." Ốc Đốn có mười phần tự tin,
"Lúc trước, nếu tuyển chọn Ký danh đệ tử mà một đối một khiêu chiến, chọn ra người cuối cùng thì người sau chót được chọn e rằng sẽ không đến lượt hắn."
Lâm Lôi cười vỗ vỗ vai Ốc Đốn:
"Tốt lắm, vậy thì Vũ Thần môn ký danh đệ tử có là cái gì cơ chứ? Đi thôi, chúng ta trở về."
Thân là con em gia tộc chung cực chiến sĩ, Lâm Lôi, Ốc Đốn từ nhỏ đã có một niềm tự hào.
Bố Lỗ Mặc rất nhanh chóng đem chuyện khiêu chiến nói với hoàng đế 'Kiều An', Kiều An bệ hạ bèn phái người tới hỏi Ốc Đốn xem chuyện đó có thực hay không. Đợi đến khi biết chuyện là thực, Kiều An bệ hạ lập tức ra lệnh cho người bắt đầu chuẩn bị cho trận quyết chiến giữa hai đại biểu thiên tài này.
Đặc biệt là sau khi chuyện quyết chiến này được truyền bá ra ngoài, dân chúng khắp đế đô đều hưng phấn vô cùng.
Một người là Vũ Thần thân truyền đệ tử, cửu cấp cường giả - Bố Lỗ Mặc.
Một người là con em gia tộc Long huyết chiến sĩ, thiên tài của Áo Bố Lai Ân Học viện, Ốc Đốn!
Quan trọng nhất chính là -
Cả hai vị thiên tài này đều thích đế quốc Thất công chúa. Con người trời sinh vốn đã có một loại quái tính, bọn họ rất tự nhiên cho rằng hai người kia là vì tranh đoạt Thất công chúa mà quyết chiến. Các câu chuyện về tên tuổi của Ốc Đốn, Bố Lỗ Mặc, Ni Na cứ như thế truyền bá ra khắp các hang cùng ngõ hẻm.
Đế đô đông thành, Phụ Thạch lộ bá tước phủ đệ, mặt sau sân luyện công.
Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người đang đứng ở 2 đầu sân luyện công, phía xa xa còn có quản gia Hi Lý, Hi Nhĩ Mạn, Ba Khắc ... một đám người cùng vây quanh quan sát.
Đối với trận quyết chiến ngày 24, Ốc Đốn đã rơi vào tình thế bắt buộc.
Lâm Lôi nhìn thẳng vào Ốc Đốn:
"Ốc Đốn, nếu tên Bố Lỗ Mặc kia nhờ kiếm nhanh mà nổi danh, ta bây giờ sẽ dùng khoái kiếm cùng ngươi tỷ thí. Ngươi đừng có bận tâm, cứ đem tất cả thực lực của ngươi phát huy ra hết đi."

"Vâng, ca." Ốc Đốn mình trần trực tiếp bắt đầu biến thân.
Bích thanh sắc long lân bao trùm toàn thân Ốc Đốc, hai tay cùng hai chân cũng bao phủ lân phiến, móng tay càng trở nên sắc bén hơn. Một cái long vĩ (đuôi rồng) cũng từ phần đuôi mọc ra, cái trán cũng xuất hiện một cây long giác (sừng).
Đôi mắt còn lại là màu đen, chỉ là thỉnh thoảng còn có một sợi kim quang xẹt qua.

"Lúc này mới chính là bộ dạng biến hóa chính thức của gia tộc Long huyết chiến sĩ." Lâm Lôi đã thấy đệ đệ mình biến thân. Trong lòng một trận cảm thán, lập tức lớn tiếng hô,
"Ốc Đốn, toàn lực ra tay. Nhanh lên!"

"Rõ."
Ốc Đốn hai mắt sáng ngời, đôi chân vận lực hung hăng dậm mạnh xuống đất, mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ thủng. Đồng thời Ốc Đốn cũng mang theo một mạt tàn ảnh nhắm về phía Lâm Lôi, trong tay là chiến đao Đồ Lục kéo theo vô số huyết tinh.

"Cử khinh nhược trọng!" Tử huyết thần kiếm trong tay Lâm Lôi tựa như vạn quân trùng điệp, thoạt nhìn thì có vẻ rất thong thả chống đỡ song trên thực tế lại vô cùng quỷ dị ngăn trở chiến đao Đồ Lục.

"Ầm!" Hai cỗ lực lượng va vào nhau.
Lâm Lôi có cảm giác bản thân mình cứ như là bị một thiên thạch lớn giáng trúng, một lực lượng thực kinh người trực tiếp đánh vào rồi lan truyền qua Tử huyết thần kiếm.

"Lực lượng quả nhiên là không bình thường, chỉ cần bổ một cú thôi mà đã cản được uy lực của 'Cử Khinh Nhược Trọng' do ta thi triển ra dưới hình dáng loài người rồi." Lâm Lôi trong lòng than thở không thôi, Long huyết chiến sĩ thực lực thực là cường đại đáng sợ.
Lâm Lôi thân thể xoay tròn, tựa như một trận gió lốc, rất nhẹ nhàng trực tiếp tránh được Ốc Đốn.

"Chíu!"
Liên tục chín đạo tử sắc quang mang lóe lên. Đây chỉ là tốc độ rất bình thường của Tử huyết thần kiếm, mà theo nhận định của Lâm Lôi, khoái kiếm của cái tên Bố Lỗ Mặc kia cũng không khác biệt lắm, có thể đạt tới tiêu chuẩn bình thường của Tử huyết nhuyễn kiếm.
Ốc Đốn điểm mũi chân về phía sau rồi lập tức nhanh chóng tránh né, đồng thời trong tay chiến đao Đồ Lục cực nhanh cản trở mũi công kích của Lâm Lôi.
Có điều cũng chỉ ngăn trở được sáu đạo kiếm quang trong số đó, Lâm Lôi vẫn đang liên tục ba kiếm đâm trúng trên người Ốc Đốn. Đây mới chỉ là công kích bình thường của Lâm Lôi dưới hình dạng loài người.

"Keng!"
"Keng!"
"Keng!"
Chỉ nghe ba tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Ốc Đốn trên người bích thanh sắc lân giáp vẫn còn lưu lại ba điểm màu trắng.

"Ha ha ... Ốc Đốn, xem ra ta mà không xuất ra chút thực lực thì ngay cả việc đả thương ngươi cũng không thể được a." Lâm Lôi cười to, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Ốc Đốn trịnh trọng nhìn đại ca mình:
"Ca, huynh nương tay sao."
Trong hình thái loài người, Lâm Lôi chỉ là cửu cấp sơ giai.
Mà lúc này Ốc Đốn biến thân cũng đã là cửu cấp đỉnh Long huyết chiến sĩ. Vô luận là lực lượng, đấu khí, phòng ngự đều vượt xa Lâm Lôi.

"Đại nhân, người mà còn lưu thủ, e rằng sẽ bị áp lực của Ốc Đốn đè nặng." Cái Tỳ ở bên cạnh nhắc khẽ.
Lâm Lôi khẽ cười lắc lắc đầu.

"Ốc đốn, cẩn thận."
Sắc mặt hắn bỗng nghiêm túc hẳn lên, toàn thân cực nhanh chuyển động, giữa sân luyện công trống trải bỗng như có cuồng phong xuất hiện, Lâm Lôi toàn thân tốc độ đạt tới một mức thực đáng sợ.

"Hây!" Tử huyết thần kiếm trực tiếp bổ tới, thậm chí còn mang theo cả sự áp bức từ không gian xung quanh nhắm về phía Ốc Đốn.
Thế!
Ốc Đốn chỉ cảm thấy một loại áp lực trước đó chưa từng gặp phải, có điều gặp phải khốn cảnh này ngược lại càng khiến cho dòng máu hiếu chiến trong người hắn sôi trào, gầm nhẹ một tiếng, trong cơ thể Long huyết đấu khí cũng bộc phát, cuồng bạo lực lượng thông qua chiến đao Đồ Lục mà thi triển ra -

"Xùy -"
Xuyên thủng không gian áp bức, trực tiếp cùng Tử huyết thần kiếm của Lâm Lôi giao đấu.
Có điều Tử huyết thần kiếm của Lâm Lôi cũng rung lên, loáng cái đã biến ảo thành sáu bóng kiếm, ở khoảng cách gần như thế, Ốc Đốn căn bản không kịp dùng chiến đao Đồ Lục ngăn cản.

"Hây a!" Ốc Đốn tay trái nắm chặt thành quyền, nắm tay mặt ngoài thanh sắc quang mang lưu chuyển, cứ như một bao cát lớn trực tiếp phóng tới.
Tới đi.

"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Sáu đạo bóng kiếm lại hóa thành thực thể, Tử huyết thần kiếm trực tiếp đâm trúng thân thể Ốc Đốn. Lực xuyên thấu kinh khủng như thế khiến cho Ốc Đốn thân thể run lên.
Cử khinh nhược trọng! Nhanh như tia chớp!
Chỉ nháy mắt công phu, Lâm Lôi đã liên tục bốn kiếm đâm vào cùng một vị trí trên thân thể Ốc Đốn, không ngừng công kích trực tiếp đâm xuyên qua lớp đấu khí cùng với lân giáp phòng ngự của Ốc Đốn, đụng chạm đến da thịt.
Phá được lân giáp, Lâm Lôi liền trực tiếp thu kiếm quay ngược trở lại.
Ốc đốn chết điếng đứng nguyên tại chỗ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lôi, khó có thể tin nổi:
"Đại ca, tốc độ của huynh sao lại nhanh như vậy?" Ngay cả hắn cũng hoàn toàn không kịp phản ứng, bởi vậy có thể tưởng tượng được thời gian ngắn ngủi đến như thế nào. Tuy nhiên chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy Lâm Lôi nhưng đã liên tục xuất ra bốn kiếm.

"Vậy mà đã kêu là nhanh ư? Nếu hiện tại ta đạt đến trạng thái cực hạn thì còn có thể liên tục xuất ra sáu kiếm. Đây chỉ là tốc độ thuần túy, không có gì là huyền ảo cả, còn nếu ta thi triển Phong ba động ..." Lâm Lôi khóe miệng khẽ cười,
"Với ngươi thì chỉ trong nháy mắt, ta hoàn toàn có thể xuất ra đến mấy trăm kiếm, thậm chí là còn nhiều hơn!"
Nơi nào có gió, kiếm tự nhiên xuất hiện.
Phong ba động đáng sợ nhất chính là tốc độ. Nhanh như Thuấn di, có điều, tốc độ nhanh đến mức đó thì mỗi kiếm uy lực lại không thể quá mạnh mẽ. Tuy nhiên nếu mấy trăm kiếm liên tục xuất ra thì sẽ rất kinh người.

"Mấy trăm kiếm?" Ốc Đốn chấn động,
"Vẫn còn may là cái tên Bố Lỗ Mặc kia tốc độ còn xa mới bằng được đại ca chứ nếu mà nhanh như vậy thì ta nhận thua luôn cho rồi."

"Đừng có tự đắc trong lòng." Lâm Lôi lạnh lùng trách móc,
"Ốc Đốn, chẳng lẻ ngươi biết được cực hạn tốc độ của Bố Lỗ Mặc ư?"

"Không. Không biết." Ốc đốn lắc lắc đầu.

"Ngươi hãy dùng chiêu số cực mạnh của ngươi thử công kích ta xem." Lâm Lôi nghiêm túc nói.

"Vâng, thưa đại ca." Ốc Đốn cũng nghiêm túc hắn,
"Một chiêu này là do ta lĩnh ngộ từ Cử trọng nhược khinh mà sáng tạo ra, có tên là 'Nhất Đao Tuyệt Mệnh'." Ốc Đốn hai tay đồng thời nắm chắc chiến đao Đồ Lục, làm lưỡi đao liên tục lóe ra ánh kim dày đặc.
Lâm Lôi khóe miệng khẽ mỉm cười.

"Cái tên rất có sát khí." Lâm Lôi nắm Tử huyết thần kiếm.

"Hây!" Ốc Đốn tốc độ trong nháy mắt đã đạt đến cực hạn, cơ hồ chỉ chớp mắt là đã đến trước mặt Lâm Lôi, chuôi chiến đao Đồ Lục giống như lá rụng phiêu diêu trong gió, 'Phiêu' mà chém tới.
Thoạt nhìn tốc độ tựa hồ rất chậm, song ngay lập tức đã đến trước mặt Lâm Lôi. Đối mặt với một đao này, Lâm Lôi cũng cảm thấy một cỗ huyết tinh khí tức, một khí tức bạo ngược.
Hắn quả không dám có ý khinh thường.

"Keng!"
"Keng!"
"Keng!" ...
Lâm Lôi toàn thân giống như mặt trời bắn ra ngàn vạn tử sắc quang mang, kiếm quang màu tím cực nhanh đánh vào chiến đao 'Đồ Lục'. Chiến đao 'Đồ Lục' vốn ẩn chứa lực công kích đáng sợ, song dưới những cú công kích của vô số tử sắc quang mang, cũng hoàn toàn bị triệt tiêu.

"Ầm!" Cả chiến đao Đồ Lục cũng bị đánh bay, Ốc Đốn toàn thân cũng bị mấy đạo tử sắc quang ảnh bổ trúng trên người, cả người bị hất tung lên.
Ốc Đốn ho khan hai tiếng, vuốt vuốt ngực, rồi đứng dậy.

"Không tệ, uy lực thực sự không tệ." Lâm Lôi cảm khái nói,
"Cũng phải liên tục mười sáu kiếm mới triệt tiêu được công kích của ngươi." Sử dụng Phong ba động, mỗi một kiếm uy lực cũng yếu dần đi.
Trên thực tế, nếu là một kiếm toàn lực của Lâm Lôi thì lực công kích hẳn là cũng có thể vượt qua một phần tư lực công kích trong một đao của Ốc Đốn.
Từ lý luận trên, Lâm Lôi chỉ cần toàn lực bốn kiếm là đủ để ngăn trở đối phương công kích.

"Theo đạo lý thì cửu cấp cao thủ hẳn không ai có thể là đối thủ của ngươi. Trừ phi đối phương cũng là chung cực chiến sĩ thì mới có thể đấu cùng ngươi một trận." Lâm Lôi cảm khái nói.

"Tuy nhiên." Lâm Lôi nhìn về phía Ốc Đốn,
"Ngươi phải học cách khống chế đấu khí cùng với di chuyển một cách linh hoạt. Cố gắng đừng để cho đối phương liên tục công kích kiếm vào cùng một chỗ."
Ốc Đốn gật gật đầu.

"Đại nhân." Một gã thị vệ chạy tiến đến cung kính nói,
"Đại nhân, bên ngoài có một người tên là Lôi Nặc, nói là đến tìm Lâm Lôi đại nhân."

"Lôi Nặc?" Lâm Lôi mắt sáng ngời lên.
Lâm Lôi cũng bất chấp không cùng đệ đệ mình bàn tiếp nữa, trực tiếp rất nhanh nhắm phía cổng chính của Bá tước phủ vọt đi. Lão Tứ 'Lôi Nặc', Lâm Lôi đã chín năm không gặp rồi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chạy đến tiền viện, Lâm Lôi bước chậm dần lại.
Nhìn bóng hình ở cửa, hắn cảm thấy nhớ lại chuyện trước kia, khi mình còn là thiếu niên cùng sống chung với 3 thiếu niên khác, mặc dù không phải là thân huynh đệ song thực tế còn thân thiết hơn cả thân huynh đệ, bốn huynh đệ thường xuyên đến Bích Thủy thiên đường uống rượu vui đùa.
Trông xa xa nhớ về thời đó, thực là mãn nguyện xiết bao.
Mà hiện tại Lôi Nặc -
Lôi Nặc mặc trường bào đơn giản, có điều hắn cả người thân hình thẳng tắp, thời gian sống trong quân đội đã khiến cho Lôi Nặc có một loại khí chất đặc thù của quân nhân. Hơn nữa so với Ốc Đốn hiện tại cũng cao tới gần một thước chín.

"Lão Tứ!"
Lôi Nặc vốn đang đứng tại cửa chờ đợi bỗng nghe được giọng nói, quay lại nhìn, ánh mắt nhất thời rực sáng, hiện tại Lâm Lôi cũng không còn giống với thiên tài sáng chói của năm đó, hôm nay đã lại càng thêm phần khép kín rồi, lại càng ổn trọng hơn:
"Lão Tam!"

"Ha ha ..."
Hai huynh đệ cùng nhau va chạm chính là một cái ôm thắm thiết.

"Thực không ngờ a, lão Tứ ngươi mà cũng vào quân đội. Đã bảy tám năm rồi. Vừa rồi tại cửa, ta trong lúc nhất thời còn không dám nhận. Ta cứ nghĩ là quân nhân nào mà lại chạy đến đây a?" Lâm Lôi trêu đùa nói.
Lôi Nặc gõ nhẹ vào ngực Lâm Lôi một cái:
"Lão Tam, nhập ngũ ta cũng thực không có cách nào khác để từ chối, là tại lão cha ta cứ bức ta, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?"

"May mà hiện tại ta đang được nghỉ phép, Da Lỗ hắn phái người nói cho ta biết, ngươi phỏng chừng cũng đã đến đế đô, ta trở về bèn thuận tiện đến nơi ở của đệ đệ ngươi bên này tìm ngươi. Ta nghĩ cái tên tiểu tử ngươi nếu tới đế đô, dám chắc sẽ ở cùng đệ đệ, vừa tìm thì quả nhiên là đúng a."

"Ha ha, đi, vào bên trong rồi nói chuyện."
Hảo huynh đệ xa nhau đã gần chín năm, trong bụng chứa cả một bầu tâm sự. Phân ly chín năm, chín năm trước, hai gã thiếu niên năm đó đến hiện tại đều đã có thành tựu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom