Nghe hồng phát thiếu nữ nhắc nhở 'Rắn' và 'Cây', Lâm Lôi và Bối Bối trong lòng vẫn còn kinh hãi. Lúc này, bọn họ mới biết được 'Rắn' chính là loại con lục xà nhỏ.
"Ca sát!"
Lâm Lôi, Bối Bối hai người giẫm trên mặt đất đầy lá khô héo úa, đi đến thi thể tráng hán vừa bị giết. Lâm Lôi và Bối Bối đều cẩn thận quan sát thi thể kim phát tráng hán. Lâm Lôi càng chú ý cẩn thận chỗ ngực nơi lục xà chui vào.
Nhìn lại -
"quả nhiên!" Lâm Lôi phát hiện tráng hán này trong ngực có một lỗ thủng nhỏ, và trán cũng có lỗ thủng như vậy.
"Ta còn tưởng rằng, lục xà thực sự có khả năng dung nhập trong cơ thể người. Hóa ra là cắn một cái lỗ rồi chui vào. Chỉ là lục xà tốc độ quả thực nhanh. Hơn nữa lực xuyên thấu cũng mạnh!" Lâm Lôi cảm thán,
"Tráng hán này tốt xấu gì cũng là thượng vị thần, thần lực phòng ngự cũng không cản trở được."
Màn hào quang thần lực cùng với thượng vị thần thân thể, trước mặt lục xà cũng chỉ như tờ giấy mỏng manh.
"Con lục xà này, hàm răng thực là sắc bén." Bối Bối cười nói.
"Đừng khinh thường." Lâm Lôi đánh giá thi thể,
"Tốc độ lục xà cực nhanh, giữa không trung còn có thể dễ dàng thay đổi phương hướng."
"Vâng." Bối Bối vừa rồi cũng nhìn thấy một màn.
"Lão Đại, vừa rồi lục xà giết người kia, tại sao không tiếp tục công kích chúng ta, ngược lại trốn chạy?" Bối Bối dò hỏi.
"Lục xà này phỏng chừng là muốn đánh lén cả ba." Lâm Lôi nói,
"Lúc ấy chúng ta đều kinh hãi chú ý đến nó, nên nó không công kích. Cẩn thận một chút ... nói không chừng lục xà này còn có thể trở lại đánh lén chúng ta."
"yên tâm, nó mà trở lại, ta trực tiếp bóp chết nó!" Bối Bối tự tin nói.
"Tiếp tục xuất phát" Lâm Lôi cười nói. Lúc này, Lâm Lôi, Bối Bối trong lòng thoáng rùng mình. Trước đây không biết 'Rắn' và 'Cây' có hình thức công kích như thế nào, trong lòng càng khẩn trương. Thứ càng thần bí, càng làm cho người ta kinh sợ. Nhưng bây giờ hiểu được 'Rắn', chính là cái loại tiểu lục xà này.
Cho dù lục xà nguy hiểm, Lâm Lôi hai người cũng trong lòng cũng có chút tự tin đối phó.
Tiếp tục đi tới, Lâm Lôi bọn họ cũng đặc biệt chú ý chung quanh có hay không có tiểu lục xà, đương nhiên, nhớ tới lời cảnh báo về cây cối, Lâm Lôi bọn họ cũng vẫn kinh hãi.
"Hô, hô!"
Lâm Lôi hai người giống như tia chớp hành tẩu trong màn sương trắng. Bên cạnh một gốc cây, mặt ngoài lá xanh quỷ dị toát ra năng lượng màu xanh biếc, cuối cùng biến thành một con tiểu lục xà. Một con lục xà đang đi theo sau Lâm Lôi, Bối Bối hai người.
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại. Lập tức - lục xà dung nhập vào lá cây biến mất không còn dấu vết. Mà cách Lâm Lôi, Bối Bối ngoài vài trăm thước, có một gốc cây đại thụ trong đó một mảnh lá cây toát ra năng lượng màu xanh biếc, lại hóa thành một con lục xà. Lục xà như trước nhìn chăm chú vào Lâm Lôi, Bối Bối hai người. Lục xà này bản lĩnh ẩn giấu thực sự rất mạnh.
Lục xà không lập tức công kích, mà cứ như vậy nhìn chằm chằm, bám theo đuôi 2 người.
Theo đuôi mà không phát một tiếng động nào, Lâm Lôi và Bối Bối cũng không phát hiện ra. Thậm chí Lâm Lôi và Bối Bối không cảm giác được chung quanh có năng lượng ba động.
"Sao?" Lâm Lôi hướng phía trước nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo nhân ảnh xuất hiện, đúng là ngân phát âm nhu nam tử, âm nhu thanh niên hướng Lâm Lôi, Bối Bối hai người lạnh lùng vừa liếc mắt vừa tiếp tục đi tới, biến mất trong màn sương trắng.
"Hải, người nầy luôn có bộ dạng kiêu ngạo. Nhưng lúc trước chẳng phải bị đuổi ra ngoài lữ quán sao?" Bối Bối giễu cợt cười nói,
"Vừa thấy hắn liền cảm thấy không vừa mắt, luôn có vẻ mặt ghê tởm như người ta nợ hắn cái gì ... nếu hắn tới gần ta, ta thực muốn giáo huấn hắn một trân, không có thực lực còn kiêu ngạo!"
Trong khi đó, đằng sau Lâm Lôi chỉ hơn mười thước trên lá một gốc cây đại thụ, con lục xà đang nhìn chằm chằm vào Bối Bối. Quang mang màu xanh nơi đôi mắt nhỏ lóe ra.
"Đừng phân tâm, chú ý trên đường." Lâm Lôi quát khẻ nói.
"Sợ cái gì? -" Bối Bối nói, nhưng lời vừa cất ra.
Đột nhiên ...
"Hưu!"
Lục xà trực tiếp theo sườn phía sau cực nhanh bắn về phía Bối Bối, tốc độ cực nhanh, giữa không trung chỉ lưu lại một đạo ảo ảnh màu xanh biếc. Lần này ảo ảnh màu xanh biếc tới gần, đang hưng phấn nói chuyện, lúc này Bối Bối mới phát hiện. Lâm Lôi cũng cơ hồ đồng thời phát hiện, nhưng ... đến không kịp.
Bối Bối liền trở tay một chưởng đánh ra.
Ảo ảnh quỷ dị vặn vẹo, liền dễ dàng tránh thoát, rồi sau đó một liền nhằm vào eo Bối Bối mà cắn.
"Ca -"
Lục xà dựa vào một chiêu này không biết cắn bao nhiêu thân thể, chui được vào trong cơ thể và giết chết mục tiêu. Lúc nãy, lục xà giết tráng hàn cũng làm như vậy. Nhưng mà lần này, nó phát hiện da Bối Bối cứng rắn, làm cho hàm răng nó chấn động tê rần.
Lục xà biết không xong, nhưng không đợi nó chạy trốn -
"Ba!" một con bàn tay to phủ xuống, trực tiếp bắt lấy lục xà!
"Ngươi định cắn ta?" Bối Bối trừng mắt,
"bóp chết ngươi!", tay dùng sức bóp mạnh, sử dụng hắc ám thần lực. Chỉ nghe được tiếng trầm thấp 'Bồng' bạo liệt, con tiểu lục xà trực tiếp bị bóp nát chết.
Máu chảy xuống.
Bối Bối vung tay, phát động thượng vị thần lực đẩy bắn vết máu đi.
"hừ, dám cắn ta. Thực sự là muốn chết!" vừa nói còn hung hăng đạp vài cái làm cho xác rắn ở trên mặt đất vỡ vụn.
Lâm Lôi thấy thế, không khỏi nở nụ cười:
"Tốt lắm, Bối Bối, lục xà này đã bị ngươi giết." Lâm Lôi than thở, thân thể Bối Bối thực cứng cỏi, làm cho người ta sợ hãi. Lục xà sinh sống ở U Minh sơn, có khả năng uy hiếp đến phần lớn thượng vị thần. Lực công kích khẳng định cường đại ... Nhưng trước mặt Bối Bối, cả da tay cũng cắn không thủng.
"Hải, lục xà, tiểu lục xà ... ta đây, có bản lãnh đến cắn ta đi, đến cắn ta đi!" Bối Bối còn cố ý hướng bốn phía hô vài tiếng.
"Đi mau." Lâm Lôi không khỏi thúc giục nói.
Bối Bối cười và đi theo Lâm Lôi. Hiển nhiên vừa rồi dễ dàng bóp chết một con lục xà làm cho Bối Bối rất là đắc ý vui vẻ.
Lần thứ tư, như lúc trước, lại trở lại chân núi!
"Ta có dự cảm, lần thứ năm, khẳng định chúng ta có khả năng thành công." Bối Bối nghiến răng nói, liên tục bốn lần lại quay lại chân núi, hiển nhiên làm cho Bối Bối có chút không cam lòng.
"Kiên nhẫn! Mất vài ba chục năm để chạy tới U Minh sơn, còn quan tâm một chút thời gian này sao?" Lâm Lôi tâm tính rất tốt, hắn không hoảng hốt, cũng không vội vàng đi tới, cẩn thận chú ý xung quanh.
Tiếp tục một lần nữa đi tiếp ...
Ở trong U Minh sơn, gặp phải lục xà còn ít, nhưng trên bầu trời lôi điện nhiều vô số.
"Bồng!" ngẫu nhiên liền nghe được một tiếng oanh kích.
"May là U Minh sơn đủ rộng, bị lôi điện bổ tới xác suất không lớn." Lâm Lôi cười nói.
"Bổ tới cũng ksợ, có điều lão Đại ngươi nói lôi điện này rốt cục hình thành như thế nào? Uy lực như thế nào cường đại như vậy?" Bối Bối không giải thích được, khó hiểu dò hỏi.
Lâm Lôi cười đạm nói:
"Ngọn núi cao nhất Minh giới, còn là nơi Chủ thần ở, không có điểm đặc thù mới là lạ."
Lâm Lôi và Bối Bối đàm luận, nhưng cũng không ngừng đi tới.
Phía sau Lâm Lôi bọn họ hơn mười thước một gốc cây đại thụ lá cây toát ra một màu xanh biếc năng lượng. Rồi sau đó hình thành một con lục xà. Con lục xà này cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Lôi, Bối Bối hai người. Lập tức tiểu lục xà liền dung nhập vào lá cây rồi theo Lâm Lôi, Bối Bối hai người rất nhanh đi tới.
Chỉ là, lần này lục xà còn đang chọn thời cơ.
"Lão Đại -" Bối Bối mới vừa mở miệng, lập tức kinh hãi linh hồn truyền âm,
"lão Đại, cẩn thận!"
"Bịch!" từ trên cao trung đột ngột đánh xuống một đạo lôi điện, cũng là hướng Lâm Lôi bổ tới. Lôi điện tốc độ thực sự quá nhanh. Có điều là Lâm Lôi dù đang kinh hãi phát hiện lôi điện đánh xuống, không chút do dự đạp dưới chân một đạp, thân hình hướng dịch chuyển sang bên cạnh cực nhanh.
"Bồng!" lôi điện bổ trên mặt đất, mặt đất lá khô héo úa trực tiếp hóa thành bụi phấn, đồng thời xuất hiện lỗ thủng to.
Trong khi đó ...
"Hưu!" con lục xà vẫn theo đuôi nãy giờ, liền bắn nhanh ra. Một đạo ảo ảnh màu xanh biếc bay trên không, trực tiếp hướng Lâm Lôi bay tới.
Lâm Lôi thời khắc này đang tập trung tránh né lôi điện, cơ hồ chú ý hết vào lôi điện, đối với phía sau tự nhiên không chú ý lắm. Con lục xà khi bay tới cách Lâm Lôi 5 thước, tốc độ đột ngột giảm mạnh. Lúc này Lâm Lôi mới quay đầu lại.
"May mắn ta vẫn thi triển hắc thạch không gian." Lâm Lôi vừa nhìn thấy, liền bị dọa nhảy dựng lên.
Có kinh nghiệm Bối Bối bị đánh lén lần trước, Lâm Lôi liền lập tức thi triển hắc thạch không gian trong khoảng cách năm thước. Lục xà mặc dù cũng đã thấy màn hào quang màu vàng đất, còn tưởng đấy cũng như thần lực vòng bảo hộ bình thường của thượng vị thần, lục xà vốn không quan tâm ... Nhưng khi đi vào màn hào quang màu vàng, tốc độ nó liền giảm nhanh!
Hắc thạch không gian - xích lực cực mạnh!
Xích lực với trọng lượng thân thể tỷ lệ thuận. Lục xà dù lọt vào trường xích lực, tốc độ giảm mạnh, nhưng vẫn có thể cực nhanh hướng Lâm Lôi bay tới. Với tốc độ đó, lực xuyên thấu có thể tưởng tượng được.
"Chết đi." Lâm Lôi thong dong vung lên thần kiếm 'Lưu Ảnh'.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Thần lực dung nhập, Lưu ảnh thần kiếm trong nháy mắt trở nên hoàn toàn trong suốt, trực tiếp xẹt qua, chỗ nào nó đi qua không gian xuất hiện rõ ràng một cái khe. Tốc độ Lục xà đã giảm nên không thể dễ dàng tránh né. Nó miễn cưỡng vặn vẹo thân. Nhưng Lưu ảnh thần kiếm vẫn như trước bổ thẳng xuống.
Một kiếm, hai đoạn!
"Vù!" Chỉ còn lại có nửa thân, tốc độ lục xà không giảm chút nào, trực tiếp bay đến trước người Lâm Lôi.
"Sao? không có việc gì?" Lâm Lôi kinh hãi.
Khoảng cách quá gần, Lâm Lôi không cách nào sử dụng kiếm ngăn cản, lúc này long trảo vung lên, trực tiếp một chưởng chộp tới.
Lục xà cũng mừng rỡ trực tiếp bay vào giữa long trảo của Lâm Lôi cắn tới, 'Ca Sát' một tiếng, Lâm Lôi lòng bàn tay long lân trực tiếp bị cắn vỡ vụn ra, nhưng Lâm Lôi cũng đồng thời bàn tay nắm chặt, năng lượng đáng sợ bóp mạnh, trong nháy mắt bắt lấy lục xà.
Máu tím chảy xuống.
"Bất hảo." Lâm Lôi sắc mặt biến đổi.
Lâm Lôi chỉ cảm thấy đến một cổ cảm giác ma quái, trong nháy mắt xuyên thấu toàn thân. Luồng năng lượng kỳ dị trực tiếp hướng tới óc mình.
"Hừ." Trong óc Lâm Lôi, linh hồn lực phòng thủ giống như sóng gợn, lập tức hủy diệt đạo năng lượng kỳ dị đó.
"Lão Đại, ngươi không có việc gì chứ?" Bối Bối liền nói.
"Không có việc gì, may là chỉ là chỉ có một phần chất độc đi vào, nếu cả một con lục xà tiến vào cơ thể ta, thì phiền toái rồi." Lâm Lôi chính là trong lòng kiêng kỵ năng lượng kỳ dị có khả năng thương tổn rất mạnh, hắn cũng là sau khi đạt tới thượng vị thần, sau khi hấp thu tử tinh trong mấy trăm năm, linh hồn lực so với trung vị thần cường đại hơn mấy chục lần, mới có thể dễ dàng chống đỡ như vậy.
Nhưng nếu một con rắn chui được vào trong cơ thể.
Lâm Lôi cũng có chút không tin tưởng.
"Răng rắn nó thực là sắc bén." Lâm Lôi cúi đầu nhìn vào bàn tay.
Long lân trên bàn tay đã có một khu vực nhỏ vỡ vụn ra, lộ ra 2 cái lỗ nhỏ chính là do răng lục xà cắn lúc nãy.
Lâm Lôi có long lân phòng ngự rất mạnh mẻ, lục xà cắn một cái, mặc dù hàm răng cắn tạo thành vết răng 2 lỗ, nhưng không cách nào cắn được một lỗ to, nên chui cả người vào. Tự nhiên là lục xà bị bóp chết. Nhưng mà - răng đã đâm xuyên qua long lân, độc dịch liền thẩm thấu vào máu.
"Bây giời mới ở khu vực ít nguy hiểm nhất trong màn sương trắng! Nếu đi vào sâu hơn?" Lâm Lôi không khỏi cảm thấy áp lực,
"Khó trách nếu tìm được U Minh quả là có thể thành chủ thần sứ giả! U Minh sơn nguy hiểm như vậy, tìm được U Minh quả thì thực lực đã không kém, hơn nữa được U Minh quả trợ giúp, đích xác có thực lực trở thành chủ thần sứ giả."
Lâm Lôi và Bối Bối tiếp tục đi tới.
Một lát sau - sương trắng dần dần trở nên nhạt.
"Đã tới khu vực ngoài cùng của màn sương, hy vọng không phải chân núi." Bối Bối nói nhưng cũng không tin lời chính mình.
Nhưng mà đảo mắt, Lâm Lôi và Bối Bối bốn mắt đều lập tức sáng lên, bọn họ đi ra khỏi khu vực sương trắng, mà phía trước là một khu vực không có vụ khí. Tiếp về phía trước - đó là khu vực vụ khí màu xám hôn ám trầm trầm.
"Đã tới rồi?" Bối Bối kinh hãi đứng lên.
"ha ha." Lâm Lôi nhịn không được cười rộ lên,
"Bối Bối, ngươi dự cảm không sai, lần thứ năm, chúng ta đã thành công rồi."
Đang lúc Lâm Lôi và Bối Bối vui vẻ, một tiếng rống giận dữ gầm lên, từ khu vực sương xám phía trước truyền lại.
"Ân?" Lâm Lôi, Bối Bối không khỏi nghi hoặc, hướng khu vực sương xám nhìn lại. Khu vực này bên trong có cái gì?
Bình luận facebook