Bước sang ngày thứ năm mươi mốt sống trong Ma Thú sơn mạch.
"Bọn sát thủ này đều cho ta là kẻ dễ khi phụ sao?" Lâm Lôi nhìn một thi thể nữ hắc y sát thủ trước mặt, thực lực nữ sát thủ áo đen này cũng đã đạt tới khoảng ngũ cấp chiến sĩ, nhưng Lâm Lôi dựa vào ma pháp phụ trợ đã giết chết ả sát thủ này.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói:
"Cho dù có nhìn ngươi nhiều lần, cũng chỉ có thể nhận ra ngươi là một gã thiếu niên, một tên không biết trời cao đất dày, một thiếu niên một mình mà dám hành tẩu trong Ma Thú sơn mạch, có ai lại chẳng nghĩ là không dễ dàng giết chết được ngươi chứ?"
Lâm Lôi trong lòng bất đắc dĩ.
Chính mình năm nay mới có mười lăm tuổi, mặc dù có thể coi là đã vượt qua tuổi trưởng thành, nhưng nét thơ ngây trên mặt thì vẫn còn tồn tại.
"Nữ sát thủ này đến chết rồi mà cũng để lại chút quà cho ta, vết thương nhỏ trên người thì không tính nhưng mà đáng tiếc bộ y phục này của ta đã bị huỷ mất, bây giờ ta chỉ còn một bộ y phục cuối cùng thôi." Lâm Lôi nhìn bộ y phục bị xé rách tan tành trên người, chẳng biết là nên khóc hay nên cười nữa.
Dọc đường đi, hắn cũng đã lấy mấy bộ y phục của bọn sát thủ, nhưng sống trong Ma Thú sơn mạch, cái thứ bị hư hao nhiều nhất lại chính là quần áo.
"Lão đại, ma tinh hạch trong túi của nữ sát thủ này giá trị cũng được mấy ngàn kim tệ đó, một bộ y phục chả lẽ lại giá trị hơn cả mấy ngàn kim tệ hay sao?" Bối Bối lập tức phản bác.
Lâm Lôi nghe thế liền nhoẻn miệng cười.
Tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch được hơn một tháng, số vết thương trên người ngày càng nhiều đồng nghĩa với ma tinh hạch trong túi cũng ngày càng đầy hơn.
"Thôi thì, trên thân không mặc gì cũng chả sao vậy, bộ quần áo duy nhất này dùng để mặc khi trở về, trong Ma Thú sơn mạch dù sao cũng chẳng có ai để ý thấy đâu mà sợ." Lâm Lôi lập tức vứt bỏ cái áo rách nát, để nguyên dạng bán khoả thân, tay cầm hắc sắc đoản nhận tiếp tục tiến lên phía trước.
Hắc sắc đoản nhận này suốt mấy ngày nay cũng đã hỗ trợ Lâm Lôi được không ít.
Cứ đi được một đoạn, hắn lại tự nhiên vận ma pháp chú ngữ, trong chốc lát một làn gió nhẹ lấy Lâm Lôi làm vị trí trung tâm tản ra bốn phương tám hướng, đó chính là 'Tham Tri Chi Phong', trong vòng phạm vi ba trăm thước bất kể là ma thú hay người nào xuất hiện thì đều bị Lâm Lôi do thám biết được.
Bình thường Lâm Lôi cứ mỗi lần đi được một khoảng cách dài thì mới cẩn thận dùng một lần 'Tham Tri Chi Phong', nhưng hiện giờ chỉ cần đi được một chút là hắn đã thi triển ra ngay.
"Ý, có một nhóm người. Nhóm người này ẩn trốn ở trên cây làm gì nhỉ?" Lâm Lôi trong lòng nghi hoặc.
Lúc này phía nam cách Lâm Lôi khoảng hơn một trăm thước có một gốc cây đại thụ cực lớn, phải đến tám người ôm không xuể, không biết là đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi, có khoảng mười mấy người đang ẩn ở trên đó. Lâm Lôi trong lòng hiếu kỳ, không tự chủ được mà lặng lẽ tiến đến gần.
Cực kỳ chậm rãi, cẩn thận tiến đến gần, Lâm Lôi lẩn vào trong một bụi gai tùng giữa một rừng cỏ dày mọc rậm rạp, lúc đó mới thấy rõ được mười mấy người ở ngoài ba mươi thước đang ở trên cây cổ thụ.
Mười mấy người, mỗi người đều mặc một bộ hắc sắc y phục, bên hông đều đeo một thanh hắc sắc đoản nhận.
"Hắc sắc đoản nhận?" Lâm Lôi ánh mắt ngừng lại trên một thanh hắc sắc đoản nhận.
Vô luận là từ hình dạng cho đến màu sắc, đều giống với thanh hắc sắc đoản nhận mà hắn đang giữ trong tay như đúc. Đồng thời mười mấy người đang ẩn trên cây cổ thụ đều khiến Lâm Lôi cảm nhận được một khí thế âm trầm, giống y như tên sát thủ đáng sợ đầu tiên mà Lâm Lôi đã từng gặp.
"Đều là hắc sắc y phục, đều là hắc sắc đoản nhận, còn có ..." Lâm Lôi cũng phát hiện ra trên lưng mười mấy người thoáng có chút cộm lên.
Hắn không kìm được tâm tình chợt nhớ lại, lúc trước trong người của tên sát thủ có một cái túi được cột chặt bên hông, chắc chắn trong lớp y phục kia có một cái túi. Khi đó Bối Bối phải xé rách lớp lưng quần của tên sát thủ mới phát hiện ra được cái túi.
"Bọn chúng là cùng một tổ chức." Cho dù là một kẻ ngu đến mấy thì cũng phải thấy được điều này.
Tim Lâm Lôi không khỏi đập nhanh lên một chút, mà lúc này trên cây cổ thụ, mười mấy hắc y nhân đang khe khẽ đàm thoại
"Số 18 cùng với số 7 sao chưa thấy đến?" Một tên hắc y trong đó bất mãn nói.
"Không chừng chết rồi cũng nên." Một gã hắc y khác lạnh lùng.
"Án theo thời gian, cứ đợi đến đêm đã, nếu đêm nay mà bọn họ còn chưa tới, mặc kệ là bọn họ còn sống hay đã chết thì đều coi như là chưa vượt qua thử thách." Một gã hắc y trong đó lạnh lùng nói, những tên hắc y khác nghe tên hắc y đó nói vậy bỗng đều trở nên trầm mặc.
Lâm Lôi đang ẩn trốn ở trong bụi cỏ cũng cảm nhận được, theo như cách nói chuyện của tên hắc y vừa rồi thì có lẽ y chính là thủ lĩnh của toàn đội, Lâm Lôi trong lòng thất kinh:
"Lúc trước tên sát thủ muốn giết ta tu luyện Hắc Ám đấu khí chúc tính đã đạt tới lục cấp chiến sĩ, tên thủ lĩnh toàn đội kia e rằng còn mạnh hơn"
Lâm Lôi lúc này lập tức muốn thối lui, nhưng hắn vừa mới lùi lại được vài bước, tên hắc y nhân vừa nói chuyện lúc nãy đột nhiên nhướng mày, ánh mắt chợt hướng về phía chỗ đứng của Lâm Lôi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Chíu!"
Đồng thời một đạo hắc sắc lưu quang cực nhanh bắn về vị trí của Lâm Lôi, Lâm Lôi bị doạ đến phát hoảng, trong lòng minh bạch
"Bại lộ rồi!", lúc này ma pháp phụ trợ 'Cực Tốc' lập tức được sử dụng, hắn tức thì sử dụng tốc độ nhanh nhất hướng về sâu bên trong Ma Thú sâm lâm mà phóng đi.
Lâm Lôi vốn cũng biết rằng, Ma Thú sâm lâm càng vào sâu thì càng nguy hiểm, đối phương có thể thấy mình chạy trốn vào sâu trong Ma Thú sâm lâm thì có chút kiêng kị mà không đuổi giết. Hắn cũng đã tính toán kỹ, chạy vào sâu trong bên trong chừng một lúc rồi lập tức đổi qua hướng khác mà chạy trốn.
Hắc y nhân đã nhìn thấy túi đeo trên lưng của Lâm Lôi cùng với thanh hắc sắc đoản nhận trên tay hắn, sắc mặt thoáng biến đổi.
"Số hai, đi giải quyết hắn." Hắc y thủ lĩnh ra lệnh.
Số càng nhỏ, thực lực càng mạnh, từ phản ứng tránh né của Lâm Lôi vừa rồi, hắc y thủ lĩnh đã phán đoán được thực lực của Lâm Lôi.
"Vâng, thưa đại nhân." Một gã hắc y trong đó lập tức từ trên cành đại thụ nhảy xuống, tốc độ thực kinh người hướng theo sau Lâm Lôi mà truy đuổi. Bất quá Lâm Lôi vốn đã cách bọn họ một khoảng, hơn nữa lại chạy trốn trước. Khoảng cách ban đầu giữa hai người đã là hơn tám mươi thước.
Nhưng hắc y nhân này tốc độ thực sự là cực nhanh, tựa hồ so với tên sát thủ đuổi giết Lâm Lôi lần đầu tiên còn nhanh hơn một chút.
"Tốc độ thực kinh người." Lâm Lôi linh hoạt xuyên qua giữa sơn lâm, khi thì trèo lên, khi thì phóng tới.
Thế nhưng hắc y nhân phía sau vẫn lạnh lung truy đuổi, hoảng cách giữa hai người nhanh chóng giảm xuống, sáu mươi thước, năm mươi thước, bốn mươi thước, ba mươi thước ... Lâm Lôi càng chạy trốn, sát thủ truy đuổi phía sau càng truy đến gần.
Mười thước, chín thước, tám thước, bảy thước!
Lâm Lôi dường như có chút hoảng sợ không còn đất trốn, cứ nhắm phía sâu trong Ma Thú sơn mạch phía trước mà phóng đi.
"Phong hệ phụ trợ ma pháp?" Hắc y nhân nhận ra Lâm Lôi đã thi triển Phong hệ phụ trợ ma pháp,
"Thi triển phong hệ phụ trợ ma pháp mà tốc độ vẫn còn chậm như thế, chắc là tứ cấp chiến sĩ. Cùng lắm là đạt tới mức cao nhất của tứ cấp chiến sĩ mà thôi." Với khả năng giết chết Lâm Lôi, hắc y nhân trong lòng mười phần tin tưởng, khoảng cách giữa hai người không ngừng gần lại.
Lâm Lôi ngoài mặt thì tỏ vẻ kinh hoảng, nhưng trong nội tâm lại rất là trầm ổn.
"Cũng đã chạy được nhiều dặm đường rồi, mười mấy tên sát thủ phía xa căn bản không thể chú ý được ở khoảng cách xa như vậy." Vẫn kinh hoảng chạy trốn nhưng trong ánh mắt Lâm Lôi lại hiện lên một tia lãnh lệ, đồng thời Ảnh thử Bối Bối vốn cũng tỏ vẻ sợ hãi trên vai Lâm Lôi đột nhiên nhích động ...
"Hây!"
Hình ảnh của hắc sắc Ảnh thử sâu trong mắt hắc y nhân bỗng chợt to dần, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã phóng tới trước mặt y, hắc y nhân chỉ kịp thấy một hàm răng sắc bén của hắc sắc Ảnh thử.
Bình luận facebook