• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BÀN LONG (7 Viewers)

  • Chương 689

"Không gian này trói buộc quân địch, cũng có thể tùy tâm phóng to thu nhỏ, một chiêu này rốt cục cũng thành công." Lâm Lôi tự đáy lòng mừng như điên.
Một kiếm này lực lượng so với trước tương đương, khác biệt duy nhất là có thêm sự trói buộc, đè ép! Cái này khiến đối thủ bó tay bó chân, thậm chí không thể ngăn cản một kiếm của Lâm Lôi.
Hắc thạch lao ngục tiêu tán, Bối Bối lập tức quay đầu nhìn lại, rồi đi tới cười nói:
"lão Đại, nghiên cứu một chiêu này, ngươi đã mất gần nửa năm, mau thử xem uy lực thế nào?"

"Được, để ta thử xem ra sao." Lâm Lôi cũng có chút mong chờ.

"Cứ xuất toàn lực nhé, phòng ngự của ta ngay cả đại viên mãn thượng vị thần cũng không sợ, ngươi cứ việc thẳng tay." Bối Bối ngẩng cao đầu đứng đó nhìn Lâm Lôi, nháy mắt mấy cái.
Lâm Lôi cũng biết Bối Bối phòng ngự kinh người, gật đầu nói:
"Tốt lắm, bất quá tam thời không cần long hóa. Ngươi thử xem nhé, có thể sử dụng vũ khí dể ngăn cản một kiếm này của ta." Lâm Lôi nói, trong tay liền xuất hiện Lưu Ảnh thần kiếm. Bối Bối lật tay, trong tay liền xuất hiện một thanh chủy thủ.

"Đến đây đi." Mắt Bối Bối tỏa ánh sáng, hắn tập trung chú ý, nhìn chằm chằm vào Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi.

"Bốp!"
Lưu Ảnh thần kiếm trong tay biến thành trong suốt, phóng tay đâm tới. Bối Bối nhướng mày một cái, hắn rõ ràng nhìn thấy 108 đạo thổ thần lực màu vàng từ Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi phát ra xung quanh, phảng phất như 108 con rồng gầm thét từ các hướng nhằm vào hắn tấn công, còn chưa đợi hắn phản ứng, thổ nguyên tố trong thiên địa cũng nhanh chóng tụ tập, 108 đạo thần lực trong nháy mắt dung nhập vào đại địa nguyên tố, hình thành một cái hình cầu đường kính chừng năm thước, đem Bối Bối vây vào trong đó.

"Lực trói buộc này ghê gớm thực." Bối Bối cảm thấy áp lực cực mạnh.
Dẫn lực này có thể làm cho Thất tinh ác ma cũng khó chống lại, bốn phương tám hướng cùng đè xuống. Bối Bối cũng cảm thấy khó chịu.
Lưu Ảnh thần kiếm, vô ảnh vô hình.
Có thể tạo ra một không gian chèn ép, không gian này lại nhằm Bối Bối ép tới.

"Sao?" Bối Bối thần thức rõ ràng thấy được Lưu Ảnh thần kiếm đâm tới, hắn lập tức vung tay, dụng thần cách chủy thủ ngăn cản,
"Lực trói buộc đúng là phiền toái." Bối Bối cảm giác như có sợi dây trói buộc tay chân hắn, tốc độ giảm đi rất nhiều.

"Vèo!"
Một kiếm đâm vào giữa ngực, Bối Bối thân thể chấn động mạnh.

"Thế nào, Bối Bối?" Lâm Lôi cười thu kiếm.

"Lực trói buộc thực cường đại." Bối Bối gật đầu khen:
"Mặc dù không kinh khủng bằng Bái Ách, nhưng so với dẫn lực theo một hướng, trói buộc lớn hơn rất nhiều."
Lâm Lôi cũng phát hiện ra, vừa rồi thần cách chủy thủ của Bối Bối căn bản không ngăn cản một kiếm của mình.
Cao thủ giao chiến, bình thường đều dùng vũ khí ngăn cản vũ khí của đối phương, nếu dụng thân thể ngạnh kháng, ngoại trừ một ít người, còn những thống lĩnh bình thường không làm nổi.

"Nhưng uy lực thế này còn chưa đủ gãi ngứa cho ta." Bối Bối hi hi cười nói, Lâm Lôi không khỏi dở khóc dở cười:
"Bối Bối, là ta chưa Long hóa! sau khi Long hóa, lực lượng bản thân tăng lên nhiều, uy lực chắc chắn lớn hơn. Đương nhiên ... cho dù như vậy, cũng không thể gây thương tổn được ngươi." Lâm Lôi cũng tự hiểu được bản thân mình.
Bối Bối cười hắc hắc:
"Ta đùa thôi, lão Đại, ngươi định gọi chiêu này là gì?"

"Đem một người trói buộc trong một cái tiểu thiên địa, làm cho hắn không cách nào né tránh một kích này của ta ... ân, gọi là Thốn địa xích thiên đi." Lâm Lôi đặt tên cho một kiếm cực mạnh này của hắn.
Thốn địa xích thiên!
Lâm Lôi tự hỏi, dưới trạng thái long hóa, một kiếm của mình so với các thống lĩnh cũng thuộc loại khá. Nếu có thêm lực trói buộc, chiêu này so với các thống lĩnh cũng thuộc vào loại đỉnh cấp. Nếu chỉ tính riêng lực công kích, không bằng người khác sử dụng chủ thần khí. Nhưng chiêu này của Lâm Lôi ... cũng làm cho người khác khó có thể ngăn cản.
Cũng giống như Lang nha bổng của Ô Mạn, uy lực cực đại! Lâm Lôi nếu dùng binh khí ngăn cản cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ. Nếu Ô Mạn cũng giống như một chiêu này của Lâm Lôi, sinh ra lực trói buộc cực mạnh làm cho Lâm Lôi không kịp ngăn cản, sợ rằng một bổng cũng giết chết Lâm Lôi.

"Bối Bối. Bây giờ chúng ta cũng nên đi ra ngoài xem một chút." Lâm Lôi cười cười nói.
Nơi này quanh năm không có ánh mặt trời, không có ấm áp, chỉ có vô tận gió lạnh thét gào, Lâm Lôi, Bối Bối hai người lặng yên di chuyển tại vị diện chiến trường. Bất quá bọn họ di chuyển bảy ngày liền nhưng cũng không gặp được người nào. Hiển nhiên tại vị diện chiến trường, lượng người càng ngày càng thưa thớt.

"Lão Đại, ngươi xem, phía trước tựa hồ có nhân ảnh." Bối Bối đột nhiên nói.
Lâm Lôi cẩn thận nhìn về phía trước, bóng người nọ cách nơi này cũng chừng vài dặm, bởi vì bóng người lẫn trong đám cỏ dại tươi tốt dập dờn theo gió khiến Lâm Lôi nhìn không rõ.
Một lát sau ...

"Là hắn!" Lâm Lôi dở khóc dở cười.

"Dĩ nhiên là Hắc Mặc Tư." Bối Bối cũng sững sờ. Bọn họ nhớ rất kỹ Hắc Mặc Tư phòng ngự, công kích đều mạnh đáng sợ, hơn nữa lại có linh hồn phòng ngự chủ thần khí đúng là nhân vật biến thái. Hắc Mặc Tư này chính là chủ thần sứ giả từ khi còn là hạ vị thần.

"Ha ha, ra là hai người bọn ngươi, đừng trốn." Tiếng cười to từ xa xa truyền đến.
Lâm Lôi, Bối Bối hai người cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Bối Bối, đợi lát nữa ngươi cứ ở bên cạnh, để ta thử sức cùng người cao to này." Lâm Lôi ánh mắt như có lửa, máu hiếu chiến trong cơ thể bừng lên.
" Mặc dù Hắc Mặc Tư lợi hại, nhưng tốc độ bình thường, cũng không biết công kích từ xa, ta vừa vặn có thể cùng hắn đối chiến, thử xem thực lực của ta bây giờ thế nào."

"Được." Bối Bối cười:
"lão Đại, ngươi cũng đừng để mất thể diện a, đánh chưa được vài chiêu, lại bỏ chạy."
Lâm Lôi và Bối Bối, đều đã giao thủ qua với Hắc Mặc Tư, nếu muốn chạy trốn, bọn họ chắc chắn là sẽ chạy thoát.
Thân cao ba thước, cả người giống như sắt thép đã qua tôi luyện, mái tóc vàng rối bời, với mũi hếch và miệng rộng! Đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm Lâm Lôi, Bối Bối hai người, người này chính là Hắc Mặc Tư. Hắc Mặc Tư chau mày hầm hừ:
"Các ngươi hai người thực là can đảm, lần trước để các ngươi chạy mất, lần này nhìn thấy ta mà còn dám ở lại."

"Hắc Mặc Tư, lần này ta có chút tiến bộ, lại muốn mời ngươi chỉ điểm một phen." Lâm Lôi mỉm cười nói.

"Chỉ điểm?" Hắc Mặc Tư sờ sờ cái mũi hếch, há miệng rộng để lộ ra hàm răng vàng óng:
"Để ta chỉ điểm các ngươi, nhưng ta lại muốn lấy mạng của các ngươi."

"Không phải chỉ điểm cho hai người chúng ta, mà là chỉ một mình ta thôi." Lâm Lôi khẽ cười nói:
"Nếu Hắc Mặc Tư ngươi thực sự muốn tính mạng của ta, cứ tới mà lấy."
Hắc Mặc Tư nhướng mày, thầm nghĩ:
"Tên tiểu tử này muốn chết à? Mặc kệ, hắn muốn chết không thể trách ta." Hắc Mặc Tư không hề nói nhảm nữa, chỉ thấy hắn dậm mạnh chân xuống đất, mặt đất lập tức chấn động mạnh, Hắc Mặc Tư toàn thân tỏa ra vầng sáng màu vàng, giống như một chiến thần màu vàng, lao vào Lâm Lôi.

"Ầm!" Lâm Lôi trong nháy mắt long hóa, đồng thời cũng dậm mạnh chân một một cái, nhưng là tránh né.

"Tốc độ đã tăng lên?" Hắc Mặc Tư thoáng cái đã phát hiện Lâm Lôi có biến hóa, lĩnh ngộ huyền ảo tăng lên, tốc độ của Lâm Lôi tự nhiên cũng tăng lên.

"Bất quá, vẫn chưa đủ!" Hắc Mặc Tư gầm nhẹ một tiếng, hai chân hắn đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

"Ầm! Ầm!" Hắc Mặc Tư đạp như tên bắn xuống đất, nơi mặt đất bị hắn đạp nứt ra nhiều khe sâu, nhưng bởi vì lực lượng quá mạnh mẽ, cũng sinh ra lực phản chấn cực mạnh, khiến tốc độ Hắc Mặc Tư lại tăng lên. Đáp trả lại một chiêu này của hắn là vầng sáng màu vàng đất bao trùm xuống ... Hắc thạch không gian!
Tốc độ của Hắc Mặc Tư lập tức giảm xuống.
Đối với Hắc Mặc Tư, Lâm Lôi biết mình không thể giết được đối phương, lần này cùng đối phương giao chiến, cũng chỉ để làm quen với tuyệt chiêu của mình mà thôi.

"Hắc Mặc Tư, nếm thử một kiếm này của ta đi." Âm thanh của Lâm Lôi vừa vang lên bên tai Hắc Mặc Tư, Lưu Ảnh thần kiếm đã đâm ra -
Hắc Mặc Tư quay đầu nhìn, hắn chỉ thấy 108 con rồng màu vàng đất hiện ra từ hư không, đồng thời lao về phía hắn. Hắc Mặc Tư cười nhạo:
"Kiếm này của ngươi cũng có chút đặc biệt đấy, có thể ẩn hình ha ha ..." Hắc Mặc Tư thần thức rõ ràng cảm nhận được Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi cực nhanh đâm tới.
Đang lúc Hắc Mặc Tư muốn tung một quyền Ầm kích, đột nhiên hắn cảm giác được lực trói buộc cực mạnh, lực đè ép. Nửa quang cầu màu vàng đất trong suốt đường kính chừng năm thước bao vây lấy hắn.

"Lực trói buộc thực mạnh." Hắc Mặc Tư nhướng mày.
Hắc Mặc Tư tung quyền, hướng Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi đập tới, phải thừa nhận, thiên phú của Hắc Mặc Tư thực đặc biệt, rất mạnh. Cho dù đã bị dẫn lực cực mạnh như thế, tốc độ nắm đấm của hắn chậm lại, nhưng cũng không nhiều. Rốt cục tại thời điểm cuối cùng, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía nắm tay hắn đụng với Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi.

"Vỡ!" Uy lực một kiếm của Lâm Lôi rốt cục bộc phát.
Một kiếm của Lâm Lôi cực mạnh ... Thốn địa xích thiên!

"Phù!" không gian vỡ ra một khe nứt.
Lâm Lôi thân hình lắc lư và lùi lại. Thân thể Hắc Mặc Tư cũng run lên, sau đó có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn thoáng qua nắm đấm, da tay trên nắm đấm như kim loại cũng đứt, một dòng máu tươi chảy ra, nhưng ngay sau đó rất nhanh chóng liền lại.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Lôi đứng cách đó không xa, trong lòng rất mừng rỡ.
Lần trước nắm đấm Hắc Mặc Tư bắn ra chùm sáng màu vàng Ầm kích Lưu Ảnh thần kiếm của mình, khiến long lân bàn tay mình vỡ vụn. Lưu Ảnh thần kiếm phản chấn bổ ngược lại mình.

"Lần đó chỉ là chùm sáng màu vàng. Mà lúc này, là trực tiếp cùng nắm tay của hắn đánh, uy lực mạnh hơn mấy lần, mà cũng chỉ cảm giác thấy bàn tay tê dại. Nếu gặp lại Ô Mạn, ta ngăn cản lang nha bổng của Ô Mạn, cũng sẽ không chật vật như vậy." Lâm Lôi tự tin lên nhiều.

"Hơn nữa, một kiếm toàn lực của ta cũng có thể làm cho không gian ở vị diện chiến trường nứt ra." Lâm Lôi tự đáy lòng mừng rỡ.
Hắc Mặc Tư ngẩng đầu, trầm trọng nhìn Lâm Lôi:
"Ngươi mạnh lên rất nhiều, có khả năng đả thương được ta." Hắc Mặc Tư cũng biết, hắn vận dụng huyền ảo nên nắm đấm của hắn có uy lực đương nhiên cực mạnh. Ngay cả da tay cũng bị đứt, nếu một kiếm này đâm trúng thân thể hắn cho dù vị trí nào, đích xác có thể làm hắn bị thương.

"Bất quá ngươi vẫn chưa chính thức bị thương, phải không?" Mắt Lâm Lôi sáng lên:
"Như vậy ngươi cũng đáng để ta dùng lại một kiếm này!"
Thân thể Lâm Lôi đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ thấy một tàn ảnh hướng Hắc Mặc Tư vọt tới.

"Ầm! Ầm!" ...
Hai người liên tục va chạm, liên tục giao thủ, thân hình Lâm Lôi giống như ảo ảnh không ngừng di động, lui về phía sau, tiến tới phía trước! Mà Hắc Mặc Tư đứng yên tại chỗ, phàm là Lâm Lôi công kích, hắn chỉ sử dụng hai nắm dấm để ngăn cản. Mỗi một lần giao thủ, Lâm Lôi đều bị phản chấn bắn ngược trở về.
Cả Hắc Mặc Tư và Lâm Lôi đều chưa có ai sử dụng chủ thần lực.

"Lão Đại, cố gắng lên." Bối Bối ở bên cạnh cổ vũ.
Lâm Lôi cũng cảm giác được Hắc Mặc Tư rất mạnh:
"Hắc Mặc Tư này có lực lượng thực sự quá mạnh mẽ, gọi là sức mạnh vô địch cũng không quá đáng! Dưới lực trói buộc, đè ép của ta, hắn vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản một kiếm của ta."
Dưới tình huống này, lực phản chấn làm cho bàn tay Lâm Lôi tê dại. Sức mạnh của nắm đấm, thực làm cho người ta run sợ.

"Muốn giết tiểu tử Thanh Long nhất tộc này, chắc chắn không thể." Hắc Mặc Tư tự đáy lòng thầm nghĩ:
"Ta nếu có chủ thần khí công kích! Đã sớm có thể giải quyết tiểu tử này."

"Này!"
Hắc Mặc Tư đột nhiên gầm lên giận dữ
"Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh dùng thanh kiếm đối địch với nắm đấm của ta! Đừng dùng lực trói buộc, đè ép ảnh hưởng đến ta." Hắc Mặc Tư cũng khó chịu, bị lực đè ép mạnh, uy lực một quyền của hắn căn bản không cách nào phát huy hoàn toàn. Nếu ở trạng thái tốt nhất, đánh ra một quyền Lâm Lôi làm sao có thể ngăn cản dễ dàng như thế.

"Ta cũng không ngu như vậy." Lâm Lôi cười ha ha nói.

"Ta nghĩ, hai người nên dừng tay đi!" Một âm thanh trong sáng vang lên, đồng thời một cỗ dao động sắc bén cực nhanh truyền lại, trực tiếp Ầm kích lên Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi và nắm tay của Hắc Mặc Tư. Cỗ lực lượng cực mạnh này, khiến cho Lâm Lôi và Hắc Mặc Tư phải lui về phía sau mấy chục thước.
Hai người Lâm Lôi, Hắc Mặc Tư đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, một nam tử tóc đen, áo trắng nhẹ nhàng lướt tới, lông mày đỏ, đôi mắt thâm thúy không lường được. Lúc này, hắn nhìn quét qua hai người Lâm Lôi, Hắc Mặc Tư một cái.

"A làm sao lại cường giả này tới?" Hắc Mặc Tư sắc mặt đại biến, hắn vốn rất tự tin vào lực lượng của mình, nhưng một kích vừa rồi cũng khiến hắn phải lui về phía sau.

"Lôi Lâm tiên sinh!" Lâm Lôi không khỏi sợ hãi lẫn vui mừng nói.

"Thanh Hỏa?" Bối Bối khó có thể tin nhướng mày.
Người này chính là Thanh Hỏa Lôi Lâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom