Lâm Lôi đáy lòng cũng rất nôn nóng muốn biết thực lực của mình, Đại viên mãn cường giả như Thanh Hoả đúng là cơ hội bằng vàng để thử. Nếu đổi là một người khác sao dám cùng Lâm Lôi giao thủ?
"Tốt lắm!" Lâm Lôi gật đầu cười.
Lôi Tư Tinh, Bối Bối bên cạnh cũng rất hưng phấn, Lôi Tư Tinh chỉ sợ thiên hạ không loạn chêm vào:
"Ha ha, một người là Đại viên mãn, một người là kẻ trước đây chưa từng có, biến dị bốn thần phân thân. Các ngươi không cần che giấu thực lực, cứ thống khoái mà đại chiến một trận, cho dù động quật này bị huỷ diệt cũng là chuyện nhỏ".
Lâm Lôi cũng cười:
"Không cần, đánh trận này chỉ để kiểm tra thực lực thôi. Lôi Lâm tiên sinh, ngài và ta cùng sử dụng lực lượng nhục thể phối hợp với uy năng để chiến đấu, không sử dụng thần lực hay chủ thần lực nhé".
"Được thôi". Thanh Hoả hiểu được, đề nghị của Lâm Lôi rất đúng, nếu giả sử Lâm Lôi quá mạnh mẽ hay Thanh Hoả quá mạnh so với đối phương mà xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì không hay lắm.
Hai người Lâm Lôi đứng cách nhau chừng trăm thước, còn ba người Bối Bối, Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng tụ tập một bên tràn ngập chờ mong mà quan chiến, hai mắt Bối Bối toả sáng:
"Lôi Tư Tinh, ta cá là lão Đại nhất định không yếu hơn Thanh Hoả, thậm chí có phần mạnh hơn".
"Ai thèm cược với ngươi". Lôi Tư Tinh hừ nhẹ,
"Mau nhìn đi, đã bắt đầu rồi kìa".
Lâm Lôi, Thanh Hoả hai người nhìn nhau cười rồi đột nhiên cùng động thân.
Chỉ thấy thân hình Lâm Lôi phiêu dật mờ ảo như gió thổi, biến thành mấy đạo ảo ảnh, mà Thanh Hoả cũng di động cực nhanh như đang thuấn di. Hai người họ vừa động, ba người Lôi Tư Tinh đứng bên quan chiến sợ đến trợn mắt há mồm:
"Bối Bối, bọn họ chỉ đang sử dụng lực lượng nhục thể sao? Không ngờ tốc độ của Lâm Lôi đã khoa trương tới mức này".
Lúc này tốc độ hai người Lâm Lôi đều không bằng tốc độ Thanh Hoả lúc trước tới cứu Lâm Lôi đã toàn lực dùng chủ thần lực phi hành, thân hình hắn lúc đó vừa động đã đi được vài dặm. Bây giờ bọn họ không dùng chủ thần lực mà chỉ dựa vào thân thể, uy năng.
"Cảm giác thực mỹ diệu". Lâm Lôi trong lòng vui mừng,
"Chỉ dùng lực lượng thân thể phối hợp với uy năng đã làm tốc độ ta nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia. Nếu dùng chủ thần lực, e rằng so với Thanh Hoả cũng không kém bao nhiêu". Cảm giác nắm được thiên địa xung quanh khiến cho sự di động của Lâm Lôi trở lên dễ dàng vô cùng.
Với tốc độ kinh người, hai người trong nháy mắt đã giao thủ, cơ hồ đồng thời cùng tung ta một quyền ...
Bùng! Bùng! Bùng!
Quyền đầu của Lâm Lôi tựa như lôi điện thần long xẹt qua không trung, phát ra những tiếng nổ lớn, không gian vặn vẹo xuất hiện từng đạo khe nứt không gian ngoằn ngèo.
"Bùng!" Uy lực một quyền của Thanh Hoả bạo phát, tốc độ so với quyền đầu của Lâm Lôi còn muốn nhanh hơn nhiều, mơ hồ nhìn thấy một đạo hồng quang lưu chuyển.
Hai đạo quyền không có chút né tránh, trực tiếp giao kích.
"Phốc!" Âm thanh trầm thấp rất nhỏ vang lên.
Một đòn giao kích, không gian xung quanh không chịu nổi lực lượng đáng sợ từ đó phát ra, lập tức bị xé nát, xuất hiện bảy tám khe nứt lớn.
Hai người Lâm Lôi, Thanh Hoả đều bị chấn lui về phía sau.
Không có chênh lệch!
"Ha ha, thống khoái! Thống khoái! Lâm Lôi, ta và ngươi cũng không cần ẩn giấu thần lực nữa, hãy đánh một trận cho lâm li sảng khoái đi!" Thanh Hoả vốn luôn có vẻ nho nhã giờ phút này chợt trở lên bá đạo, đôi mắt sáng rực.
"Vậy ngươi phải cẩn thận đấy". Lâm Lôi cười,
"Khi ta dung hợp thần lực thì không yếu hơn chủ thần lực bao nhiêu đâu".
"Ai là người phải cẩn thận còn chưa nói trước được". Thanh Hoả cười ha hả,
"Nếu ngươi dung hợp thần lực, ta cũng không ngại dùng chủ thần lực đâu".
Sau một quyền vừa rồi, Lâm Lôi hiểu được hai người không chênh lệch nhiều lắm, đã vậy thì không cần che giấu thần lực nữa. Không dùng thần lực, chiến đấu không đủ thống khoái!
Làn gió lạnh buốt trên chiến trường vị diện liên tục gào thét, áo bào của Lâm Lôi tung bay trong gió, trong ánh mắt Lâm Lôi lúc này chỉ có Thanh Hoả đang dứng đối diện:
"Biết bao năm đã trôi qua rồi, Đức Lâm gia gia. Ta rốt cuộc đã đứng trên đỉnh phong rồi, đỉnh phong thực sự! Người đang đối diện ta, chính là Đại viên mãn thượng vị thần". Chiến ý bốc lên mãnh liệt, Lâm Lôi khó có thể kiềm chế hưng phấn cháy bỏng trong lòng.
"Bùng!" Thần lực màu xanh biếc trong cơ thể Lâm Lôi giống như rồng cuộn đột nhiên mãnh liệt lưu động, ánh mắt chợt sắc bén như dao.
"Vù!" Một chuỗi ảo ảnh liên tục trong không trung, mà bản thân Lâm Lôi đã giao thủ cùng Thanh Hoả.
Không gian chiến trường vị diện chấn động, từng đạo khe nứt không gian liên tục xuất hiện. Lúc trước hai người Lâm Lôi chỉ sử dụng lực lượng cơ thể ẩn chứa uy năng, khe nứt không gian tạo ra tương đối nhỏ. Mà lúc này mỗi đạo khe nứt không gian đều to lớn khủng khiếp như vực sâu không đáy, chỉ thấy hai bóng người mơ hồ liên tục di động trong đó, khe nứt không gian không ngừng xuất hiện rồi biến mất.
Ba người Lôi Tư Tinh ngơ ngác khi nhìn thấy một màn này, muốn được chứng kiến hai người có thực lực Đại viên mãn không cố kỵ điều gì đối chiến quả thực rất hiếm có.
"Cái này, cái này ... "Bối Bối lắp bắp không biết nên nói điều gì.
Một mảnh thiên địa phía trước bọn họ tựa hồ do hai tuyệt thế cường giả Lâm Lôi, Thanh Hoả đối chiến mà trở lên run rẩy, liên tục tan ra rồi hợp lại, như vết thương không ngừng vỡ ra rồi lành lại. Ba người Lôi Tư Tinh lúc này cũng sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch, Lâm Lôi, Thanh Hoả giống như hai người khổng lồ mà bọn họ chỉ là những đứa trẻ!
"Mạnh quá!" Đôi mắt Lôi Tư Tinh dán chặt vào trận chiến, yết hầu giật giật.
"Quả là thực lực của Đại viên mãn". Lôi Hồng hô hấp đã bình thường trở lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không phía trước,
"Còn Lâm Lôi nữa, không hề yếu hơn chút nào so với Lôi Lâm tiên sinh".
"Khó trách chúng ta đấu với Đại viên mãn lại chênh lệch như vậy". Lôi Tư Tinh thở dài, trước đây bốn người bọn họ gặp Bái Ách, bị hắn đùa bỡn mà một chút năng lực phản kháng cũng không có, may mà phòng ngự của Bối Bối quá biến thái mới tránh được một kiếp. Nhưng nếu không có Lôi Tư Tinh liều chết bảo vệ, Bái Ách đã đem Bối Bối ném vào không gian loạn lưu rồi.
Muốn chọc vào Đại viên mãn? Cho dù ngươi có ba kiện chủ thần khí, tưởng như vô địch thì Đại viên mãn cũng có thể đẩy ngươi vào không gian loạn lưu. Trừ phi chủ thần đến cứu, còn không thì cầm chắc cái chết, mà muốn chủ thần đích thân ra tay cứu giúp không phải là chuyện dễ dàng.
"Cùng đẳng cấp Đại viên mãn cường giả chiến đấu mới có thể hoàn toàn phát huy thực lực". Bối Bối sợ hãi than,
"Lão Đại, quá mạnh mẽ đi".
"Thực kỳ quái". Bối Bối đột nhiên cau mày,
"Không gian liên tục vỡ vụn như vậy, sao trong nháy mắt đã lành lại rồi? Mà quái lạ nhất chính là ... lão Đại cùng Thanh Hoả lại không có một chút bị ảnh hưởng bởi lực hút của khe nứt không gian, cũng không bị rơi vào không gian loạn lưu".
Lôi Hồng, Lôi Tư Tinh cũng gật gật đầu.
Cường giả bình thường chiến đấu khe nứt không gian sinh ra không quá lớn, hơn nữa họ đều nhanh chóng tránh xa khi chúng xuất hiện. Nhưng Lâm Lôi cùng Thanh Hoả hai người tựa hồ không nhìn thấy khe nứt không gian, thậm chí tiếp tục chiến đấu ngay bên cạnh nó.
"Chẳng lẽ đây là uy năng sao?" Lôi Tư Tinh thấp giọng nói,
"Uy năng mạnh mẽ giống như chủ thần, ngay cả trong không gian loạn lưu cũng không sợ hãi, có thể thoải mái tung hoành".
Bị lạc vào không gian loạn lưu, chỉ có cấp độ như chủ thần mới cứu được, Đại viên mãn vẫn chưa đạt tới đẳng cấp đó, đó là uy năng của chủ thần!
Bọn họ đã đoán đúng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Lôi cảm giác thiên địa rất rõ ràng như trong lòng bàn tay, khiến hấp lực của khe nứt không gian căn bản không ảnh hưởng được tới hắn.
"Bùng!"
Một quyền đấm ra, mười đạo năng lượng màu xanh như rồng lượn trong nháy mắt đã bao trùm Thanh Hoả mang theo dẫn lực trói buộc đáng sợ từ bốn phương tám hướng. Lực trói buộc trong không gian còn hàm chứa ý chí uy năng của Lâm Lôi nên uy lực càng đạt tới cực điểm. Trước khi Lâm Lôi thuế biến, một chiêu này chỉ có ảnh hưởng nhất định với thống lĩnh bình thường, còn trong mắt Đại viên mãn căn bản là trò đùa, nhưng bây giờ đối với Đại viên mãn đã tạo ra uy hiếp cực lớn.
"Xẹt!" Một đạo hồng quang loé lên nhanh như ánh chớp, quyền đầu của Thanh Hoả vĩnh viễn nhanh đến kinh người như vậy.
"Ầm!"
Trong nháy mắt khi hai quyền va chạm, Lâm Lôi có cảm giác như núi lửa đột nhiên bùng phát, mang theo lực công phá vô tận từ phía Thanh Hoả, mà Thanh Hoả cũng cảm giác giống như bị Lâm Lôi mang theo một toà núi khổng lồ liên tục đập vào hắn.
Hai người lập tức bị phản lực chấn lùi về phía sau.
"Trận chiến này dừng ở đây thôi". Thanh Hoả truyền âm nói.
Lâm Lôi cười gật đầu.
Trên chiến trường, có một vài thống lĩnh chú ý tới động tĩnh đáng sợ ở nơi này, nhìn từ phía xa chỉ thấy liên tục xuất hiện từng đạo khe nứt không gian dài hàng trăm thước, giống như đang trong thời khắc huỷ thiên diệt địa khiến họ sợ đến mức không dám tới gần.
Trận chiến này thực quá đáng sợ!
Bọn họ cũng nghi hoặc, chẳng lẽ hai Đại viên mãn nhàm chán mà chiến đấu, hay là có cừu hận không thể hoá giải mà quyết chiến sinh tử?
"Lão Đại, ha ha, ngươi thực làm ta phải vui mừng". Bối Bối đắc ý cười ha hả,
"Từ hôm nay trở đi còn kẻ nào dám tìm tới chúng ta gây sự nữa, chúng ta không tới làm phiền đã là may cho chúng rồi. Lúc trước liên tục phải ăn quả đắng, bây giờ cuối cùng cũng được ngẩng mặt". Bối Bối tụa hồ có một bụng oán khí, lúc này mới phát tiết ra.
"Ha ha, đi uống rượu nào". Lâm Lôi cũng vui vẻ không kiềm chế được, sau lần đột phá này không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác để hành động rồi.
Cùng đẳng cấp với Đại viên mãn nói lên điều gì? Đó chính là không ai có thể uy hiếp được. Còn chủ thần ư? Không phải việc quá nghiêm trọng, chủ thần cũng không rỗi rãi mà tham gia vào tranh đấu của các thần, hơn nữa chủ thần muốn giết Đại viên mãn cũng không dễ dàng, nếu thấy tình huống không ổn có thể trốn tới vật chất vị diện.
Không những thế, các chủ thần đều muốn có Đại viên mãn cường giả làm sứ giả cho mình, mà Đại viên mãn tự nhiên có sự lựa chọn của mình. Có khi thấy thuận mắt mà đi theo, có khi chọn chủ thần thực lực cực mạnh để đầu nhập, nhưng có người cao ngạo không muốn nghe lệnh người khác, không làm sứ giả.
Thống lĩnh bình thường, đó là chủ thần chọn họ.
Mà Đại viên mãn, là bọn họ chọn chủ thần.
Họ có đủ tư cách làm những việc này!
"Lâm Lôi". Lôi Tư Tinh cười hi hi,
"Ngươi có từng nghĩ muốn làm chủ thần sứ giả chưa?"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Lôi Hồng đứng cạnh gật đầu nói:
"Đúng, Lâm Lôi, người biết thực lực của ngươi đạt đến mức này còn rất ít. Nhưng một khi thực lực của ngươi được truyền ra ngoài, dám chắc không ít chủ thần sẽ kiệt lực tìm cách đưa ngươi về làm sứ giả cho họ".
"Chủ thần sứ giả?" Lâm Lôi chần chừ.
Bối Bối gật đầu nói:
"Phải rồi, gia gia cũng nói qua, Đại viên mãn vốn cực kì ít, lại vô cùng cao ngạo, không muốn làm chủ thần sứ giả, cho nên số sứ giả là Đại viên mãn gần như không có. Chủ thần có tất cả 77 vị, lão Đại, sợ rằng đến lúc đó ngươi sẽ rất đau đầu".
Lôi Tư Tinh lập tức thêm vào:
"Lâm Lôi, thực ra mẫu thân ta là một chủ thần rất mạnh, hơn nữa đối xử với ngươi không tệ, lúc trước từng tặng ngươi một viên Hồn thạch. Hay là ngươi làm sứ giả cho mẫu thân ta nhé?"
Lâm Lôi có chút khó quyết định.
"Lôi Lâm tiên sinh?" Lâm Lôi nhìn về phía Thanh Hoả hỏi ý kiến, dù sao hắn cũng là Đại viên mãn cường giả.
"Cần gì phải làm chủ thần sứ giả?" Thanh Hoả lạnh nhạt cười,
"Dù ngươi cự tuyệt làm sứ giả, chủ thần cũng không vì việc này mà đối phó với ngươi. Thực lực ngươi phát triển đến mức này, chủ thần đến mời ngươi dám chắc không ít, ngươi cũng không có khả năng làm hài lòng tất cả bọn họ. Nhưng còn điều quan trọng nhất, đã đạt tới Đại viên mãn còn làm chủ thần sứ giả làm chi?"
"Chúng ta tu luyện là truy cầu tới đỉnh phong. Tuy nói thành sứ giả chủ thần vẫn tôn trọng chúng ta, không có yêu cầu trói buộc gì quá đáng, không cần quỳ xuống chân họ nhưng vẫn làm ta có cảm giác mất tự do".
Trong lòng Lâm Lôi cũng tán đồng với suy nghĩ của Thanh Hoả.
"Làm chủ thần sứ giả là nhất định giống như người hầu sao?" Lôi Tư Tinh trừng mắt nhìn Thanh Hoả, lập tức phản bác,
"Sứ giả bình thường chủ thần đương nhiên không cần trọng thị, nhưng Đại viên mãn bản thân cũng có uy năng, chủ thần sẽ tôn trọng, không phải đối đãi như người hầu mà sẽ đối xử như bằng hữu".
Thanh Hoả cười cười:
"Lôi Tư Tinh, chúng ta không tranh cãi nữa, tất cả hãy để Lâm Lôi quyết định đi".
"Lâm Lôi, ngươi nói đi". Lôi Tư Tinh quay đầu nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi mỉm cười: "Không cần vội, hiện tại ta chưa có ý nghĩ muốn làm chủ thần sứ giả. Điều quan trọng nhất, chính là người đạt Đại viên mãn pháp tắc huyền ảo đã lĩnh ngộ đến đỉnh điểm, không có cách nào đột phá thêm nên có thể vì nhàm chán mà đi làm chủ thần sứ giả. Nhưng ta còn rất nhiều chuyện, pháp tắc huyền ảo chưa lĩnh ngộ được bao nhiêu. Ta còn nghĩ rằng nếu sau ức vạn năm nữa pháp tắc huyền ảo cũng Đại viên mãn thì sẽ thế nào? Ta rất mong chờ muốn biết".
Bình luận facebook