Tuy trên Hương Tạ đại đạo dòng người qua lại dày đặc song Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người hoàn toàn có thể nhận ra được thân ảnh của một cô gái cách đó không xa. Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư đã kết giao một thời gian dài như vậy, mà Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người cũng đã từng chính thức gặp mặt Ngải Lệ Tư, đương nhiên là nhận ra được nàng.
"Đúng là Ngải Lệ Tư" Kiều Trì khẽ nói
Lúc này ngải Lệ Tư cùng với một gã thiếu niên đang tay trong tay cùng đi, trên mặt còn có vẻ tươi cười. Nếu là Lâm Lôi thì khẳng định là sẽ nhận ra được người thiếu niên này chính là Tạp Lam.
"Khốn kiế!" ánh mắt Da Lỗ lộ ra một tia sát khí.
Lôi Nặc cũng tức giận:
"Lâm Lôi hai tháng nay hàng ngày thấy hắn khổ cực chờ nàng ta, còn giống như một kẻ ngu ngốc dùng Ký ức thuỷ tinh cầu để ghi lại từng tình cảnh, lại còn nói với chúng ta tuơng lai sẽ cùng Ngải Lệ Tư kia kết hôn nữa. Đúng là biết giữ gìn!"
"Lão Tam có điểm nào không hợp với nàng ta chứ." Kiều Trì cũng có chút bất bình.
Da Lỗ hừ một tiếng:
"Sự tình ở đây chúng ta không cần nhúng tay vào vội, cứ đến Bích Thuỷ thiên đường chờ lão Tam về rồi nói sau. Chúng ta bây giờ trọng yếu nhất chính là làm sao để lão Tam có chút chuẩn bị. Nếu như không có chuẩn bị gì trước, sợ là lão Tam không có cách gì tiếp nhận nổi sự thực này."
Kiều Trì cùng Lôi Nặc cũng gật gật đầu.
Trong phòng đã được bao của Bích Thuỷ thiên đường, Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người đều nhăn trán cau mày, bọn họ không hề gọi các cô nương đến hầu hạ, trước mặt bọn họ cũng chỉ có nước trái cây. Cả bọn đều lo rằng nếu uống rượu sợ Lâm Lôi có chuyện gì thì sẽ ứng phó không kịp.
"Lão Tam là người như thế nào ta hiểu rất rõ." Kiều Trì lo lắng nói,
"Bình thường ít nói năng, tu luyện thì cực kỳ khắc khổ. Ở học viện của chúng ta, các cô gái theo đuổi rất nhiều nhưng mà hắn cho đến giờ vẫn chưa có tiếp nhận một ai. Với một người như vậy, một khi bị đả kích như thế, lão Đại, lão Tứ các ngươi thử nghĩ xem sự đả kích sẽ sâu đến chừng nào."
Da Lỗ, Lôi Nặc đều gật gật đầu.
Đối với Da Lỗ, Lôi Nặc mà nói, nữ nhân chẳng qua là một món đồ để trao đổi, căn bản chả là cái gì hết. Nhưng mà trong năm nay, mỗi tối ở ký túc xá bọn họ trong khi thấy Lâm Lôi cười đùa vui vẻ, từ phản ứng của Lâm Lôi đều có thể đoán cảm tình mà hắn dành cho Ngải Lệ Tư.
"Thực sự là phiền." Da Lỗ cầm ly nước quả lên một hơi cạn sạch.
Lôi Nặc hừ một tiếng:
"Da Lỗ lão Đại, không nên quá phiền lòng như vậy, chẳng qua là nữ nhân. Bây giờ lão Tam có thể rất đau khổ, nhưng kinh nghiệm qua lần này, sau này có khi sẽ tốt hơn."
Da Lỗ cũng gật gật đầu.
Da Lỗ, Lôi Nặc, kể cả Kiều Trì đều là con cháu của các đại gia tộc, về phương diện nữ nhân từ nhỏ đã được tai nghe mắt thấy. Lôi Nặc, Kiều Trì còn đỡ, gia giáo nghiêm ngặt. Còn Da Lỗ từ nhỏ nữ nhân vây quanh có thể kéo dài cả dặm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Da Lỗ bọn họ ba người cũng vẫn lẳng lặng chờ.
Nửa đêm khoảng một giờ
"Lách cách" một tiếng, cửa phòng mở ra, một thân hình nồng nặng mùi rượu bước vào:
"Ý, các ngươi sao mà đều ở đây vậy?"
Da Lỗ ha ha cười nói:
"Bọn ta đang đợi ngươi đó."
"Lão Tam, ngươi có phải là vẫn không gặp được Ngải Lệ Tư đúng không?" Kiều Trì cố làm ra vẻ thản nhiên nói.
Lâm Lôi trầm mặc gật đầu, sau đó đặt mông ngồi xuống:
"Hôm nay thế nào mà các ngươi lại không có uống rượu?" Lâm Lôi tìm trong một cái rương bên cạnh lấy ra một bình rượu mạnh, trực tiếp mở nắp bình ra.
"Lão Tam, ta cùng ngươi nói chuyện một chút" Da Lỗ mỉm cười khẽ nói.
"Nói đi." Tâm tình Lâm Lôi quả thực là không tốt.
Da Lỗ nhẹ giọng nói:
"Hôm nay bọn ta khi đi trên đường đã thấy một cô gái, chính là Ngải Lệ Tư mà ngươi vẫn thường tưởng nhớ tới. Thực sự, khoảng cách cũng tương đối xa, cũng không thấy rõ ràng lắm. Nhưng mà cô gái kia cùng một nam giới đang đi chung với nhau."
"Nói dối!" Lâm Lôi quyết liệt nói.
Da Lỗ không khỏi ngẩn người.
Lôi Nặc bèn vỗ vai Lâm Lôi cười nói:
"Lão Tam, chúng ta đều là nam nhân, nam nhân nói cho cùng là bị nữ nhân chơi xỏ. Ngải Lệ Tư của ngươi vì lẽ gì mà vẫn không xuất hiện? Nếu là ta đã sớm bỏ nàng ta quách cho rồi, cho dù chính nàng ta quay lại quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không thèm để ý tới."
"Lão Tứ, ngươi chỉ là một đứa nhỏ, biết cái gì?" Lâm Lôi cười nhếch mép, miệng đầy hơi rượu.
" Đến đây, không cần nói nhiều, tâm tình ta không được tốt, uống rượu với ta nào."
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người nhìn nhau, chỉ có thể ngồi xuống cùng Lâm Lôi cụng ly uống ruợu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều trì ba người đều gục trên bàn mà ngủ, Lâm Lôi lại là người tỉnh dậy sớm nhất.
Nhìn ba hảo huynh đệ bên cạnh, trên mặt Lâm Lôi có một nét cười khổ, trong lòng nghĩ thầm:
"Da Lỗ lão Đại, lão Nhị, lão Tứ, các người bỏ thời gian theo ta uống rượu, khuyên bảo ta. Ý tứ của các ngươi ta đều hiểu được. Đã hai ba lần Ngải Lệ tư không xuất hiện, trong đáy lòng ta cũng có chút dự cảm không tốt, chỉ là ... ta không tin, ta không cam lòng a."
Lâm Lôi đi đến bên cửa sổ, hướng phía dưới nhìn xuống.
Sáng sớm năm sáu giờ, cả toà thành Phân Lai thành cũng phảng phất như vừa tỉnh lại, chỉ có một số ít người vì công chuyện mà phải bước ra đường, còn tuyệt đại đa số vẫn còn chưa thức dậy.
"Lâm Lôi." Đức Lâm Kha Ốc Đặc từ Bàn Long chi giới bay ra.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vĩnh viễn trong bộ trường bào màu trắng bạc, bộ râu bạc vĩnh viễn vẫn dài như thế.
"Đức Lâm gia gia" Lâm Lôi đã thấy Đức Lâm Kha Ốc Đặc, đột nhiên hắn cảm giác chính mình như con thuyền độc mộc cô đơn giữa một bến cảng rộng lớn.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn thoáng qua Da Lỗ mấy người còn đang ngủ say cười nói:
"Lâm Lôi à, ngươi có ba vị huynh đệ thực tốt. Nói về việc tình cảm nam nữ, ta có thể nói cho ngươi biết, ta sống gần một nghìn ba trăm năm, mối tình đầu có thể nói là thành công, mười người sợ rằng chỉ có một người sánh được."
"Đức Lâm gia gia, ta hiểu mà." Lâm Lôi thong thả gật đầu,
"Nhưng mà, ta vẫn còn tin tưởng nàng"
Đức Lâm Kha Ốc Đặc chỉ gật đầu, cũng không có nhiều lời.
oOo
Trung tuần tháng 11, Lâm Lôi lưng teo một cái túi, trong túi chứa hai viên Ký ức thuỷ tinh cầu, cứ như vậy mà lại đi tới Phân Lai thành, đi tới trước cửa một toà tiểu lâu hai tầng.
"Cáp Đức thúc thúc, Ngải Lệ Tư đã trở về chưa vậy?" Lâm Lôi lễ phép hỏi người gác cổng.
Cáp Đức lắc đầu nói:
"Không có, Ngải Lệ Tư tiểu thư hơn một tháng gần đây đều không có một lần ghé về qua."
"Một lần cũng không?" Lâm Lôi nhíu mày lên:
"Cáp Đức thúc thúc, ta phải đi trước đây." Lâm Lôi lễ phép cáo biệt.
Một thân một mình bước đi trên đường, Lâm Lôi đi thẳng đến một tửu quán phía trước nhưng không có bước vào, Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói:
"Lão Đại, không nhất thiết phải lo lắng, Ngải Lệ Tư không xuất hiện chắc là có sự tình gì đó trọng yếu? Tỷ như đi ra ngoài thí luyện một chút, mọi chuyện đều có thể a, việc này huynh cũng không nên suy nghĩ nhiều."
"Đúng, có thể là do có sự tình gì đó ràng buộc." Trong mắt Lâm Lôi có một chút phấn chấn.
Bối Bối thấy bộ dạng Lâm Lôi như vậy, cái mũi nhỏ không khỏi chun lại:
"Lão Đại, khi yêu rồi đầu óc huynh thực là quá đơn giản, ta tuỳ tiện nói đại một chút là đã cao hứng lên rồi."
"Cái tên tiểu tử này, hôm nay phạt ngươi không được uống rượu." Lâm Lôi dở khóc dở cười nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bất quá Lâm Lôi cũng phải thừa nhận, trải qua một chút quấy rối của Bối Bối, tâm tình của chính mình cũng cảm thấy tốt lên một chút
Ngày 29 tháng 11, trời đầy tuyết, phóng mắt nhìn bốn phương đều là một vùng trắng xoá. Lâm Lôi, Lôi Nặc, Da Lỗ, Kiều Trì bốn người đang ngồi trong xe ngựa. Cỗ xe này là của người trong Da Lỗ gia tộc thương hội, mặt sau còn có vài kỵ sỹ áp tải vận chuyển các tác phẩm thạch điêu.
"Lão Tam. Qua mấy ngày nữa là kỳ kiểm tra hàng năm, không biết là cái vị học viện đệ nhất thiên tài kia có trở thành lục cấp ma pháp sư hay không nữa." Da Lỗ cười ha ha nói.
Kiều Trì, Lôi Nặc bọn họ cũng rất tự hào.
Bởi vì ngay trước mặt có một ngôi sao sáng. Lâm Lôi đã đạt tới cảnh giới của lục cấp ma pháp sư rồi.
Sự thực khi Lâm Lôi mười ba tuổi đã đạt tứ cấp ma pháp sư, mười bốn tuổi rưỡi đã trở thành ngũ cấp ma pháp sư, như hiện tại tính vừa sang năm là đã mười bảy tuổi, chỉ mới hai năm rưỡi thời gian rốt cuộc Lâm Lôi cũng từ ngũ cấp bước vào lục cấp ma pháp sư.
Hai năm rưỡi thời gian.
Còn cái vị từng là học viện đệ nhất thiên tài Địch Khắc Tây kia thì sao?
Địch Khắc Tây mười hai tuổi trở thành ngũ cấp ma pháp sư, thế mà năm nay cũng đã mười bảy tuổi rồi, mất gần năm năm thời gian. Thực sự tốc độ của Địch Khắc Tây là rất nhanh, nhưng so với cách tu luyện
"Bình đao lưu điêu khắc" của Lâm Lôi mà nói thì chậm hơn không ít.
Nếu như kiểm tra cuối năm nay, Lâm Lôi đạt đến lục cấp ma pháp sư, trong khi Địch Khắc Tây mà không đạt đến, đương nhiên Lâm Lôi không thẹn mà trở thành học viện đệ nhất thiên tài.
"Lão Tam, ngươi cũng nên cười lên một chút. Trở thành lục cấp ma pháp sư, vậy mà chẳng có chút gì cao hứng hết." Lôi Nặc bĩu môi nói.
Lâm Lôi chỉ khẽ nhếch mệnh lên.
"Cái này gọi là cười đó hả?" Lôi Nặc cố ý cười đùa với Lâm Lôi.
Lâm Lôi rốt cục cũng cười cười:
"Được rồi, lão Tứ, để cho ta yên tĩnh một chút." Lâm Lôi đã quyết định, lúc này đây vô luận thế nào cũng phải gặp cho được Ngải Lệ Tư, nếu Phân Lai thành không gặp được thì sẽ trực tiếp đi đến Uy Lâm ma pháp học viện để tìm. Vô luận thế nào, đều phải đối mặt với nàng để nói chuyện cho rõ ràng.
Vừa kéo rèm cửa xe ngựa lên, một đợt hàn khí ập vào trong xe, Lâm Lôi không khỏi nheo mắt lại, phía bên ngoài cửa sổ là một thế giới trắng xoá, bông tuyết trắng như lông ngỗng bay phấp phới che kín bầu trời. Lặng lẽ thưởng thức cảnh tuyết rơi bên ngoài, trong thoáng chốc cũng đã đến được Phân Lai thành.
Đưa ba kiện thạch điêu đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, bốn huynh đệ sau đó cùng nhau ăn tối một chút rồi tạm thời tách ra.
Hiện tại thu nhập của Lâm Lôi rất cao, cơ hồ mỗi tháng thu vào đến hơn hai vạn kim tệ, tiền bạc bây giờ đối với Lâm Lôi cũng không còn đặt nặng nữa. Lưng đeo túi chứa hai viên Ký ức thuỷ tinh cầu, Lâm Lôi trực tiếp hướng về nhà của Ngải Lệ Tư mà đi tới.
"Lão Đại, ta nhớ chính xác đây là lần thứ tư huynh lưng đeo hai viên Ký ức thuỷ tinh cầu đến Phân Lai thành phải không?" Bối Bối chế nhạo nói,
"Nếu không thì đưa Ký ức thuỷ tinh cầu cho cô nàng Địch Lỵ Á kia đi, ta rất thích Địch Lỵ Á"
Từ giữa tháng 10 đến nay, đây là lần thứ tư Lâm Lôi lưng đeo hai viên Ký ức thuỷ tinh cầu đến Phân Lai thành
"Bối Bối, đừng có ồn ào." Lâm Lôi nhướng mày.
Dọc bước trên đường, bông tuyết bay phấp phới đầy trời,
"Cộp, cộp" âm thanh từng bước chân dẫm lên tuyết như cùng hưởng ứng, chỉ trong chốc lát đã đến trước cửa toà tiểu lâu hai lầu quen thuộc.
Cùng với người gác cổng Cáp Đức hàn huyên hai câu, Lâm Lôi lại chỉ còn cách quay người bước đi.
"Vẫn chưa có trở về." Lâm Lôi nhíu mày thực sâu,
"Uy Lâm ma pháp học viện!" Hắn lúc này quyết định đi đến Uy Lâm ma pháp học viện.
oOo
Trên Hương Tạ đại đạo tại Phân Lai Thành
Ngải Lệ Tư cùng Tạp Lam tay trong tay trên đường, Tạp Lam khẽ nói:
"Ngải Lệ Tư, nàng chẳng lẽ không chuẩn bị cùng Lâm Lôi nói rõ ràng à?"
"Đợi một thời gian nữa đã" Ngải Lệ Tư lắc đầu.
Tạp Lam cũng thong thả gật đầu, không có nhiều lời.
Nhìn Ngải Lệ Tư bên cạnh cùng với mình tay trong tay, khoé miệng có một chút mỉm cười. Hắn và Ngải Lệ Tư là thanh mai trúc mã từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Trong lòng hắn vẫn một mực hướng về Ngải Lệ Tư, song hắn không ngờ rằng Ngải Lệ Tư cùng Lâm Lôi lại có thể đến với nhau nhanh như vậy.
Vừa mới quen biết thế mà Ngải Lệ Tư đã có thể ở cùng một chỗ với Lâm Lôi, trong lòng Tạp Lam vô cùng phẫn nộ.
Từ nhỏ đến lớn, Tạp Lam vẫn cho rằng Ngải Lệ Tư là của hắn. Cho dù Lâm Lôi đối với hắn có chút ân đức, nhưng mà trong chuyện tình cảm, hắn tuyệt đối sẽ không lui bước. Cho nên ... bên trong hắn chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ.
"Một lần gặp là đã chung tình? Anh hùng cứu mĩ nhân?" Tạp Lam trong lòng đầy vẻ khinh thường,
"Sự thực trước mắt, tất cả đều như sợi chỉ trắng mỏng manh yếu ớt."
Tạp Lam nắm tay Ngải Lệ Tư, trong lòng đầy vẻ đắc ý.
"Ngải Lệ Tư, nàng khi nào mới nói rõ ràng cho Lâm Lôi biết đây?" Tạp Lam lại hỏi, hắn thực sự không muốn Ngải Lệ Tư còn dây dưa với Lâm Lôi nữa.
Ngải Lệ Tư lắc đầu:
"Muội cũng không biết, bất quá muội nghĩ, chỉ cần Lâm Lôi không thấy muội trong một thời gian dài, cảm tình sẽ tự nhiên phai nhạt. Đến lúc đó muội nói chia tay với hắn, phản ứng của hắn sẽ không quá kịch liệt."
"Nàng nói cũng đúng, dù sao Lâm Lôi cũng đã từng cứu chúng ta." Tạp Lam gật đầu nói.
Cứ vậy mà đi tới, nhưng vừa tới đoạn giao thoa giữa Hương Tạ đại đạo và Kiền Mạch lộ, Tạp Lam phát hiện Ngải Lệ Tư đột nhiên ngừng lại, Tạp Lam không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Ngải Lệ Tư, mà Ngải Lệ Tư đứng như phỗng nhìn về phía Kiền Mạch lộ, sắc mặt trắng bệch, Tạp Lam cũng quay đầu nhìn lại ...
Ở phía trước, một thanh niên mặc một bộ bạch sắc trường bào đang đứng yên không nhúc nhích chăm chăm nhìn bọn họ, mà trên mặt hắn không có một chút huyết sắc, tái nhợt như một tờ giấy.
"Lâm Lôi!" lông mày Tạm Lam khẽ nhướng lên.
Bình luận facebook