Sáng sớm ngày thứ hai, ngày mới nổi lên chút ánh sáng, Nguyễn Niệm Sơ bị tiếng động trên nóc nhà làm cho tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, vừa có chút cảnh giác vừa có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà. Nắng sớm mờ mờ chiếu vào trong phòng, trên nóc nhà như có người đang đi lại, một cách rất linh hoạt.
Nguyễn Niệm Sơ phản ứng lại, là người kia. Mấy ngày nay, anh ta không còn ngủ dưới đất, mà là ngủ trên nóc nhà.
Quả nhiên, một bóng người cao lớn rất nhanh từ trên nóc nhà nhảy xuống. Tầm mắt cô nhìn theo bóng người di chuyển, thấy người kia đứng ở cửa sổ một lúc, không bao lâu, ở xa xa có người dùng Miên ngữ nói gì đó, anh ta gật gật đầu, tiếng bước chân vững vàng dần dần đi xa.
Lệ Đằng vừa rời khỏi, Nguyễn Niệm Sơ cũng rời giường, rửa mặt đơn giản, trời bên ngoài đã sáng hơn.
Cô không có chuyện gì để làm, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên ghế, vừa nghịch bình hoa lúa, vừa đờ ra nhìn trời.
Cô đã từng nghĩ cách liên lạc đến bên ngoài. Nhưng điện thoại di động của cô không rõ tung tích, cũng không có thiết bị nào khác, chỉ có thể chấp nhận từ bỏ. Hôm nay là ngày thứ bảy cô bị trói đến đây, ở đây, cô có ăn, có uống, tính mạng cũng an toàn. Tuy nhiên mỗi giờ mỗi phút ở nơi này, đều dày vò tinh thần của cô.
Nguyễn Niệm Sơ tự mình hiểu, để đối mặt với tình cảnh hiện tại, cô cần phải có sức khoẻ mới có thể chống đỡ được.
Cô chưa bao giờ buông tha ý định chạy trốn. Mỗi khi cái ý niệm này bị sợ hãi cùng tuyệt vọng nuốt chửng, cô sẽ cố gắng nhớ đến tất cả kỷ niệm của quê hương. Lãnh thổ Trung Quốc, gió ở Vân Thành, cha mẹ cô tóc đã hoa râm hàng ngày đều lải nhải...
Nơi này hết thảy chỉ là cơn ác mộng, nó sẽ trở thành quá khứ, sẽ dần bị lãng quên.
Nguyễn Niệm Sơ năm ngón tay cuộn lại, nắm chặt hoa lúa trong lòng bàn tay.
Đến buổi trưa, cậu bé Thác Lý kia vẫn chưa xuất hiện. Bình thường, Thác Lý khoảng tầm chưa đến 12h đã đưa cơm, mà hiện tại, kim đồng hồ đã chỉ đúng số 12 nhưng vẫn không thấy tăm hơi của cậu bé.
Cô có chút đói bụng, liên tục nhìn ra ngoài cửa phòng. Cuối cùng, vào lúc 1h30, là bà A Tân đưa cơm tới cho cô.
Nguyễn Niệm Sơ nở nụ cười, nói cảm ơn với bà.
Bà A Tân mặt mũi già nua mang theo ý cười, ánh mắt quan sát tỉ mỉ trên người cô, sau đó dùng Miên ngữ nói: "Cô mặc chiếc váy này thực sự rất đẹp."
Nguyễn Niệm Sơ nghe không hiểu. Nhưng thấy bà cứ nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên nhớ tới cái gì. Cô bối rối nói: "Ừm, cái váy này, trước đây con vẫn chưa nói cảm ơn với bà. Cảm ơn bà nhiều!"
Bà A Tân cười không đáp.
Nguyễn Niệm Sơ giật mình, phản ứng lại, "Quên mất bà nghe cũng không hiểu..." Cô thoáng dừng lại, nhớ đến Thác Lý từng dạy mình tiếng Miên ngữ, vất vả nói ra: "Cảm ơn." Vừa nói vừa chỉ chỉ quần xà rông.
Bà A Tân xua xua tay, ngồi ở bên cạnh yên tĩnh cười, khi Nguyễn Niệm Sơ ăn xong, bà mới đứng dậy thu dọn bát đũa rời đi. Cậu bé Thác Lý từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện.
Chắc là có việc gì đó nên không đi được. Nguyễn Niệm Sơ nghĩ vậy, cũng không suy nghĩ gì thêm.
Buổi chiều vừa đến lúc 6h, có một tiếng bước chân vội vã hướng tới căn nhà gỗ của cô, sau đó là một loạt tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, bên ngoài là một thiếu niên xa lạ, có con mắt to đen láy, nhìn qua thì nhỏ tuổi hơn Thác Lý.
Mấy ngày gần đây, bởi vì có sự xuất hiện của Thác Lý, ấn tượng của cô đối với đám nhóc này cũng thay đổi đi nhiều. Cô khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt nghi hoặc mà xa lạ nhìn cậu thiếu niên.
Thiếu niên vẻ mặt lo lắng, khua khua tay, nói ra mấy từ Tiếng anh đơn giản: "Thác Lý...is ill!" <Thác Lý...bị bệnh>
Nguyễn Niệm Sơ bắt đầu lo lắng: "...is it serious?" <Nó có nghiêm trọng không?"
Thiếu niên gật đầu, "Fever...Cough..." < Sốt...Ho> Vừa nói vừa xoay người chạy về hướng khác, vẫy vẫy tay với cô, "Come with me! Quick!" <Hãy đi với tôi! Nhanh lên!>
Nguyễn Niệm Sơ bình tĩnh vài giây, cắn cắn môi nói: "Wait." Nói xong đi vào phòng.
Cô đi tới ngăn tủ, kéo ngăn kéo cuối cùng bên trái. Một con dao loé lên ánh sáng lạnh được đặt cùng vỏ dao, yên tĩnh nằm ở phía trong, chính là con dao Đồ Ngoã đưa cho Lee. Cô trong lúc rảnh rỗi dọn dẹp lại nhà, vô tình phát hiện ra con dao này. Cô lấy con dao ra, dắt chặt bên trong vòng đai rộng ở thắt lưng, bình tĩnh theo thiếu niên kia rời đi.
Thiếu niên đưa cô đi xuyên qua mấy trại, không nói câu nào. Sắc trời dần dần tối, dần dà, xung quanh hầu như không còn nhìn thấy những người khác.
Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, mơ hồ ý thức được có điều không đúng, liền đứng yên không đi nữa, cất giọng hỏi: "Where is Thác Lý?"
Thiếu niên kia quay đầu lại nhìn cô, nhếch miệng cười, không nói gì, trong lòng cô vì nụ cười này dần dần sợ hãi, xoay người định chạy, nhưng bất ngờ va vào một bức tường người.
Là một người đàn ông cường tráng, ngoài hắn ra, xung quanh còn có bốn, năm tên khác. Nguyễn Niệm Sơ nhìn thấy những người này, sắc mặt lạnh đi, trái tim như chìm xuống đáy. Những người này gương mặt dữ tợn, rất phù hợp với hai từ cặn bã.
Tên chủ cũng đang cười, hàm răng trên miệng vàng khè, Nguyễn Niệm Sơ nhìn mà buồn nôn. Hắn vẫy tay, thiếu niên kia chạy tới, từ chỗ tên béo lấy được một tấm đô la, sau đó vô cùng phấn khởi chạy đi.
Nguyễn Niệm Sơ biết mình đã rơi vào bẫy. Cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cố gắng bình tĩnh, nghĩ phương pháp thoát thân.
Tên chủ nói cái gì đó, rồi sau đó liền nắm lấy tay cô. Cô không tránh, trái lại còn cười cợt, giả vờ nhăn nhó mở bàn tay tên béo ra, đẩy nhẹ một cái. Tên béo thấy cô như vậy, nghĩ rằng cô không có phản kháng, lực đạo trên tay hơi thả lỏng.
Nhân lúc này, Nguyễn Niệm Sơ liền tránh hắn rồi tức tốc chạy đi.
"Mẹ kiếp!" Tên béo bực mình, thấp giọng nói 2 tiếng chửi rủa, nhanh chóng nhảy lên hai ba bước. Những người kia thấy thế cũng cùng nhau tiến lên, chỉ trong vài giây liền đem Nguyễn Niệm Sơ lôi về, nhấn ngã xuống đất.
Cô kinh hoảng thét lên, vải của xà rông bị xé nát hơn một nửa. Giữa đêm tối, làn da trắng cùng với xương quai xanh hiện rõ mồn một, những đường cong đầy mềm mại.
"Anh Lệ thật mẹ nó hẹp hòi, một cô gái xinh đẹp thế này, mình anh ta chiếm đóng." Mấy tên đàn ông nói bằng giọng Miên ngữ, nụ cười cũng hèn mọn, "A, chúng ta cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội."
Nguyễn Niệm Sơ mắt đỏ hằn lên, nghiến răng sờ con dao dắt trên eo. Mới vừa chạm tới, một thanh âm rất gần truyền đến.
"Thả cô ấy ra." Giọng điệu cực thấp, âm điệu lạnh đến thấu xương.
Không biết vì sao, khi Nguyễn Niệm Sơ nghe thấy âm thanh này, thoáng chốc thấy nhẹ nhõm, sức lực toàn thân cũng như bị rút sạch.
Tên béo động tác liền cứng lại. Sau gáy thấy lạnh buốt, như có một khí lạnh ở trên đầu. Mặt hắn trắng bệch, buông hai tay giơ lên cao, nở nụ cười cay đắng: "...Anh Lệ, một đứa con gái thôi mà, là anh em với nhau cũng không cần phải tức giận."
Lệ Đằng nói: "Đừng con mẹ nó phí lời."
Mấy tên đàn ông không còn dám xằng bậy, cũng lùi qua một bên, Nguyễn Niệm Sơ nước mắt chảy dài trên mặt, cô cúi đầu, nắm chặt lấy quần áo đứng lên, màu trắng xà rông đều là bùn đất cùng với vệt bẩn, nhìn qua vô cùng chật vật.
Tầm mắt Lệ Đằng dừng trên người cô, lông mày như thắt lại: "Có bị thương không?"
Nguyễn Niệm Sơ lắc lắc đầu.
Tên béo trong lòng bồn chồn, khẽ cắn răng, chầm chậm xoay người lại, liếc mắt thấy trên tay Lệ Đằng cầm một con dao, nở nụ cười nói: "Anh, chúng ta đều là huynh đệ trong nhà, vào sinh ra tử đã bao nhiêu năm, anh sẽ không vì một người phụ nữ mà muốn lấy mạng của em chứ? Anh thật muốn đụng tới em, A Công sợ sẽ không hài lòng đâu."
Lệ Đằng khẽ khịt mũi, không nói gì.
Tên béo cho rằng anh đã bị doạ nên vui vẻ, cũng không cảm thấy sợ nữa, nhàn nhã nói: "Anh Lệ, mọi người đều làm việc cho A Công, chạm vào người phụ nữ của anh là em không đúng, em xin lỗi, được chưa?" Lòng bàn tay cầm đến mũi dao, chầm chậm đẩy ra bên ngoài, "Anh cũng đừng tức giận như vậy, chúng ta đều cùng một kiểu, mọi việc cũng là lần đầu tiên..."
Tầm mấy giây, Nguyễn Niệm Sơ căn bản cũng không kịp phản ứng.
Chỉ nghe thấy, tên béo kia lời còn chưa nói hết, thay vào đó là tiếng kêu gào như lợn bị chọc tiết, mạn rợ và khủng khiếp.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Tên béo kia ngồi xổm trên đất ôm bàn tay phải, máu theo đó mà chảy xuống bàn tay trái của hắn, hắn như là đau đến cực điểm, trên mặt đã không có tí huyết sắc nào. Mọi người xung quanh câm như hến, trơ mắt nhìn, cũng không có ai dám tiến lên giúp hắn.
Lệ Đằng cầm trên tay con dao vẫn còn đang đầm đìa máu. Anh khom lưng, gần sát vào tên béo gần như sắp ngất đi kia, nở nụ cười tàn nhẫn mà âm trầm: "Đây vẫn còn giữ cho A Công mấy phần mặt mũi. Lần sau còn có ý đồ gì với cô ấy, tao róc thịt mày."
Nói xong vừa xoay người lại, thì đụng phải ánh mắt của Nguyễn Niệm Sơ. Cô ngơ ngác nhìn hắn, trong con ngươi đen nhánh đan xen sự sợ hãi rõ rệt.
Lệ Đằng sắc mặt lạnh lùng, vừa chơi còn dao trong tay vừa tiến đến gần cô, chỉ nói mấy từ: "Muộn rồi. Theo tôi trở về."
"..." Nguyễn Niệm Sơ mím môi, liếc nhìn ngón tay bị cắt đứt kia, lại nhìn bóng lưng cao ngất như bằng trời kia, đột nhiên nhận thấy, cô xưa nay cũng chưa bao giờ hiểu biết người này.
*
Quần áo bị hỏng hết rồi, Nguyễn Niệm Sơ thay đổi xà rông, lấy khăn lông ướt đem mình từ trong ra ngoài chà xát một lần nữa, mới đổi quần áo khác. Quần short và áo T-shirt, bà A Tân giúp cô đã giúp cô giặt sạch khô, có mùi xà phòng thơm ngát.
Cô đi ra khỏi phòng, thấy Lee quả nhiên đang ngồi trên nóc nhà, đang lấy khăn lau con dao của anh.
Nguyễn Niệm Sơ ngước nhìn, trầm mặc nhìn con dao trong tay anh, im lặng nửa khắc, sau đó hít sâu một hơi, gọi anh: "Lee."
Anh cụp mắt, ánh trăng chiếu xuống gò má của cô, trắng trắng, với màu hồng rất nhạt, đôi mắt cô đặc biệt trong trẻo.
Anh nói: "Chuyện gì?"
Cô hỏi: "Có hứng thú nói chuyện một chút không?"
Lệ Đằng khẽ nhướn lông mày, không tỏ rõ ý kiến, nửa khắc sau, duỗi ra một cánh tay về phía cô. Lòng bàn tay anh rộng lớn, có một lớp chai dày, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng.
Nguyễn Niệm Sơ không hiểu: "Làm gì vậy?"
Lệ Đằng liếc nhìn nóc nhà, rất lạnh nhạt nói: "Tự cô có thể trèo lên?"
"..." Cô không nói lên lời, mấy giây sau, không biết tìm đâu ra một cái băng ghế, đứng lên trên, nhón chân, hai tay dùng sức nắm lấy tay anh. Anh nhìn động tác ngu ngốc của cô, cơ thể cô cũng không phối hợp, anh nhìn mà thấy buồn cười, anh xì một tiếng, thả hai tay của cô ra.
Cô ngẩn ra, còn chưa lấy lại tinh thần, hai bàn tay Lệ Đằng đã xuyên qua hai bên nách cô, hơi dùng sức, trực tiếp đem cô kéo lên.
Ánh mắt cô loé lên, hơi xấu hổ, hai gò má nhất thời đỏ bừng lên.
Hành động này làm cho khoảng cách giữa hai người như không có kẽ hở. Lệ Đằng nghiêng đầu, hơi thở như có như không rơi trên vành tai cô. Anh ngữ khí rất lạnh nhạt: "Ngu ngốc."
Nguyễn Niệm Sơ: "..."
Anh rất nhanh thả cô ra, tầm mắt lại trở về con dao của mình, lại lấy miếng vải lau: "Nói đi, cô có chuyện gì?"
Cô cau mày, hơi di chuyển cho đến khi khoảng cách giữa anh và cô càng xa, hơi do dự rồi mới thấp giọng nói: "...Anh đã giúp tôi nhiều lần. Cảm ơn anh."
Lệ Đằng nói: "Không có gì."
"Tôi tên là Nguyễn Niệm Sơ." Theo phép lịch sự, đầu tiên cô giới thiệu tên mình trước, "Anh là?"
Lệ Đằng liếc nhìn cô một cái: "Cô cũng không phải không biết."
Cô cau mày, "Lee?"
Anh châm một điếu thuốc, im lặng vài giây, nói hai từ: "Lệ Đằng."
Lệ Đằng. Nguyễn Niệm Sơ gật gù ở trong lòng đọc lại tên này một lần, lại do dự nửa khắc, nói: "Thật ra, tôi hôm nay muốn hỏi anh một chuyện."
Anh thờ ơ đáp lại: "Ờ."
"Trên tay anh cầm một con dao," Cô đưa tay chỉ, "Là con dao A Công trước đưa cho anh?"
Lệ Đằng mặt không có cảm xúc, vô thức vuốt nhẹ thân đao, đầu ngón tay chầm chậm lướt qua chữ điêu khắc, không có ngữ khí gì: "Ừ."
"...Cái này..." Nguyễn Niệm Sơ im lặng nửa khắc, cô ở bên hông tìm tòi một lúc, sau đó nhấc mất. Nhìn thẳng tắp về phía cặp mắt sâu không đáy kia, "Cái này, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Lệ Đằng cúi đầu nhìn, híp mắt lại, con ngươi trong nháy mắt co rút.
Trong tay anh và trong tay cô, hai con dao giống nhau như đúc đều là không quân dao 99, trên thân dao khắc bốn chữ "không quân Trung Quốc", dưới ánh trăng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Bình luận facebook