Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: 22: Chạy Trốn
Cuối cùng...hắn nhấc đệ đệ ra khỏi cô.
Phun hết chất dịch trắng xuống nền nhà.
Đối với hắn Bạch Lan Hương chỉ là vật làm ấm giường hắn không để lại con nòng nọc của mình cho cô.
Hắn không muốn cô sinh ra đứa trẻ cũng không chấp nhận được.
Nền nhà dính chất nhầy trong, hắn chỉnh lại trang phục âu cẩn thận như chưa có chuyện gì xảy ra mà cất bước rời đi.
"Dọn cho sạch " Hắn nói.
Bạch Lan Hương ôm cuộn lấy cơ thể bị hắn vấy bẩn.
Cô nhìn lại nền nhà dính chất nhầy.
"Thật kinh tởm...!hu"
Nước mắt tự rơi xuống vò má đỏ.
Trong căn phòng tối lặng lẽ đến mức có nghe thấy tiếng nước chảy giọt.
Tiếng khóc rất nhỏ như chỉ muốn bản thân nghe thấy.
Bàn tay khô ráp quẹt giọt sương đọng lại trên khóe mắt sắp rơi.
Trong đầu nảy ra suy nghĩ chạy trốn cô không còn sức để chịu nổi dày vò của hắn.
Hiện tại trời còn tối chưa rạng sáng.
Bạch Lan Hương cầm chặt chiếc chăn nhìn hướng cửa sổ.
Tầng phòng bệnh này không cao có tầng năm.
Ý định chạy trốn từ cửa sổ nảy ra.
Nhưng...!trong hợp đồng có ghi nếu chạy trốn thì sẽ nhận trừng phạt của hắn.
Đối với một con chim vàng bị hắn nhốt trong lồng việc tự do sải cánh là điều xa xỉ.
Nhưng...nếu không trốn lại phải chịu sự dày vò của hắn.
Trốn hay không kết cục chỉ là một.
Ngồi suy nghĩ ý chí của cô đã rơi vào tuyệt vọng.
Cạch
Ý chí đánh thức ánh mắt chuyển hướng về cánh cửa.
Tiếng bước chân lặng lẽ trong đêm tối.
Thân hình một cô gái nóng bỏng hiện lên.
Cô ấy bật công tắc đèn bên cạnh.
Ánh sáng tràn ngập.
Ngay lúc nhìn thấy Diệp Phi Phi cô run run cầm cập trốn chạy cái ánh mắt ngày hôm đó bị đánh tới tấp.
Khuôn mặt nhợt nhạt thêm chút sợ hãi.
Diệp Phi Phi ngồi xuống giường ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt cô và cả cơ thể quần áo xộc xệch.
Cô liền biết chuyện gì.
Ánh mắt đối diện với cô đã thay đổi.
Thay vào đó là ánh nhìn thiện cảm không giống như hôm trước.
Phi Phi nhếch mông tiến gần bàn tay đặt vào mu bàn tay cô.
Giọng nói nhẹ nhàng như trấn an tinh thần.
"Đừng sợ...!tôi đến đây là giúp cô" Bàn tay Phi Phi đã sưởi ấm cái khí lạnh lẽo.
Lời nói cất lên Bạch Lan Hương có chút nghi ngờ không tin là thật.
Hình ảnh Phi Phi đánh cô rất huyết nhiệt làm ám ảnh tâm trí.
Cô mãi mãi không bao giờ quên được.
Cô ấy lại muốn mềm để lại đánh cô nữa sao? Không hai lần đã quá đủ rồi cô không muốn chuyện đó xảy ra với mình nữa.
"Tôi có thể giúp cô chạy trốn khỏi anh ta "
Nỗi sợ hãi trong mắt đã vơi đi phần nào cô ấy có ý định giúp mình chứ không đánh.
Nhưng Bạch Lan Hương sao có thể tin Diệp Phi Phi được cô vẫn sợ hắn trừng phạt.
"Không...!hắn sẽ giết tôi mất " Lời nói thật lòng cô không chút giả dối đây là hắn đã từng đe doạ cô.
Tại sao một cô gái bé nhỏ yếu ớt này mới bước sang độ tuổi mười tám lại chịu đựng được những dày vò hắn độc quyền dành cho cô chứ? Cô nàng này đã quá kiên cường.
Cô muốn chạy trốn nắm.
Nhưng có trốn hay không trốn thì kết cục luôn là hắn hành cô vậy thì cô chạy nếu thành công sẽ không bao giờ quay lại với hắn.
Cô đã quá sức chịu đựng rồi.
Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên cảm giác cô lại khóc.
"Đừng khóc tôi có thể giúp cô chạy trốn "
Câu nói như xoa dịu lòng đau khổ của cô quyết định cuối cùng vẫn là nên trốn đi thật xa nơi này.
"Nếu...!bị bắt lại tôi sẽ bị hắn phạt mất "
"Cô đối với anh ta cũng là một đồ vật vô tri vô giác làm sao hắn sẽ vì cô mà tìm được.
Tôi sẽ giúp cô thuyết phục anh ta và cô sẽ được tự do " Phi Phi đánh đúng vào điểm yếu của cô.
Đúng...!cô rất muốn được chạy trốn khỏi ác ma.
Nghe đến tự do cô như một con chim nhốt trong lồng rất lâu mà không được bay lượn.
Rất muốn.
"Được...!nhưng cô phải giúp tôi thuyết phục anh ta "
Thành giao.
Diệp Phi Phi giúp cô hóa trang biến thành người khác nhưng khác với bản thân bị hắn dày vò.
Qua mặt của đám vệ sĩ Bạch Lan Hương khuôn mặt đơm đớp lo sợ đã yên lòng phần nào.
Trong lòng nhẹ nhõm một hơi.
Cánh môi đỏ Phi Phi cong vút thật là lừa được nó rất dễ chỉ cần vài câu ngọt.
Theo chỉ dẫn cứ như đã sắp đặt từ trước Diệp Phi Phi dẫn cô đến một chiếc xe hơi màu đen đỗ gần đó.
Bước vào trong xe ô tô thì nhớ phải cẩn thận để bọn vệ sĩ của hắn nhìn trúng mặt mọi công như tông toi.
Chiếc xe hơi đen đi xa vút không biết điểm dừng đã là nơi nào mà lao nhanh về phía trước.
"Cô thấy chưa tôi đã nói rồi mà " Phi Phi nở nụ cười nguy hiểm vậy mà kế hoạch lật đổ trái tim của hắn rất dễ a.
"Nhưng...!chúng ta sẽ đi đâu vậy? " Lên được xe trốn thoát khỏi hắn cô gái muốn tìm nơi an toàn.
Khóe miệng Phi Phi nhếch nhẹ nháy mắt cùng đồng bọn lấy găng tay đã ẩm thuốc vào rồi bịt vào miệng nhỏ.
"Ưm...!ư"
"Trốn à...cô quên mất tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết sao? ".
Phun hết chất dịch trắng xuống nền nhà.
Đối với hắn Bạch Lan Hương chỉ là vật làm ấm giường hắn không để lại con nòng nọc của mình cho cô.
Hắn không muốn cô sinh ra đứa trẻ cũng không chấp nhận được.
Nền nhà dính chất nhầy trong, hắn chỉnh lại trang phục âu cẩn thận như chưa có chuyện gì xảy ra mà cất bước rời đi.
"Dọn cho sạch " Hắn nói.
Bạch Lan Hương ôm cuộn lấy cơ thể bị hắn vấy bẩn.
Cô nhìn lại nền nhà dính chất nhầy.
"Thật kinh tởm...!hu"
Nước mắt tự rơi xuống vò má đỏ.
Trong căn phòng tối lặng lẽ đến mức có nghe thấy tiếng nước chảy giọt.
Tiếng khóc rất nhỏ như chỉ muốn bản thân nghe thấy.
Bàn tay khô ráp quẹt giọt sương đọng lại trên khóe mắt sắp rơi.
Trong đầu nảy ra suy nghĩ chạy trốn cô không còn sức để chịu nổi dày vò của hắn.
Hiện tại trời còn tối chưa rạng sáng.
Bạch Lan Hương cầm chặt chiếc chăn nhìn hướng cửa sổ.
Tầng phòng bệnh này không cao có tầng năm.
Ý định chạy trốn từ cửa sổ nảy ra.
Nhưng...!trong hợp đồng có ghi nếu chạy trốn thì sẽ nhận trừng phạt của hắn.
Đối với một con chim vàng bị hắn nhốt trong lồng việc tự do sải cánh là điều xa xỉ.
Nhưng...nếu không trốn lại phải chịu sự dày vò của hắn.
Trốn hay không kết cục chỉ là một.
Ngồi suy nghĩ ý chí của cô đã rơi vào tuyệt vọng.
Cạch
Ý chí đánh thức ánh mắt chuyển hướng về cánh cửa.
Tiếng bước chân lặng lẽ trong đêm tối.
Thân hình một cô gái nóng bỏng hiện lên.
Cô ấy bật công tắc đèn bên cạnh.
Ánh sáng tràn ngập.
Ngay lúc nhìn thấy Diệp Phi Phi cô run run cầm cập trốn chạy cái ánh mắt ngày hôm đó bị đánh tới tấp.
Khuôn mặt nhợt nhạt thêm chút sợ hãi.
Diệp Phi Phi ngồi xuống giường ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt cô và cả cơ thể quần áo xộc xệch.
Cô liền biết chuyện gì.
Ánh mắt đối diện với cô đã thay đổi.
Thay vào đó là ánh nhìn thiện cảm không giống như hôm trước.
Phi Phi nhếch mông tiến gần bàn tay đặt vào mu bàn tay cô.
Giọng nói nhẹ nhàng như trấn an tinh thần.
"Đừng sợ...!tôi đến đây là giúp cô" Bàn tay Phi Phi đã sưởi ấm cái khí lạnh lẽo.
Lời nói cất lên Bạch Lan Hương có chút nghi ngờ không tin là thật.
Hình ảnh Phi Phi đánh cô rất huyết nhiệt làm ám ảnh tâm trí.
Cô mãi mãi không bao giờ quên được.
Cô ấy lại muốn mềm để lại đánh cô nữa sao? Không hai lần đã quá đủ rồi cô không muốn chuyện đó xảy ra với mình nữa.
"Tôi có thể giúp cô chạy trốn khỏi anh ta "
Nỗi sợ hãi trong mắt đã vơi đi phần nào cô ấy có ý định giúp mình chứ không đánh.
Nhưng Bạch Lan Hương sao có thể tin Diệp Phi Phi được cô vẫn sợ hắn trừng phạt.
"Không...!hắn sẽ giết tôi mất " Lời nói thật lòng cô không chút giả dối đây là hắn đã từng đe doạ cô.
Tại sao một cô gái bé nhỏ yếu ớt này mới bước sang độ tuổi mười tám lại chịu đựng được những dày vò hắn độc quyền dành cho cô chứ? Cô nàng này đã quá kiên cường.
Cô muốn chạy trốn nắm.
Nhưng có trốn hay không trốn thì kết cục luôn là hắn hành cô vậy thì cô chạy nếu thành công sẽ không bao giờ quay lại với hắn.
Cô đã quá sức chịu đựng rồi.
Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên cảm giác cô lại khóc.
"Đừng khóc tôi có thể giúp cô chạy trốn "
Câu nói như xoa dịu lòng đau khổ của cô quyết định cuối cùng vẫn là nên trốn đi thật xa nơi này.
"Nếu...!bị bắt lại tôi sẽ bị hắn phạt mất "
"Cô đối với anh ta cũng là một đồ vật vô tri vô giác làm sao hắn sẽ vì cô mà tìm được.
Tôi sẽ giúp cô thuyết phục anh ta và cô sẽ được tự do " Phi Phi đánh đúng vào điểm yếu của cô.
Đúng...!cô rất muốn được chạy trốn khỏi ác ma.
Nghe đến tự do cô như một con chim nhốt trong lồng rất lâu mà không được bay lượn.
Rất muốn.
"Được...!nhưng cô phải giúp tôi thuyết phục anh ta "
Thành giao.
Diệp Phi Phi giúp cô hóa trang biến thành người khác nhưng khác với bản thân bị hắn dày vò.
Qua mặt của đám vệ sĩ Bạch Lan Hương khuôn mặt đơm đớp lo sợ đã yên lòng phần nào.
Trong lòng nhẹ nhõm một hơi.
Cánh môi đỏ Phi Phi cong vút thật là lừa được nó rất dễ chỉ cần vài câu ngọt.
Theo chỉ dẫn cứ như đã sắp đặt từ trước Diệp Phi Phi dẫn cô đến một chiếc xe hơi màu đen đỗ gần đó.
Bước vào trong xe ô tô thì nhớ phải cẩn thận để bọn vệ sĩ của hắn nhìn trúng mặt mọi công như tông toi.
Chiếc xe hơi đen đi xa vút không biết điểm dừng đã là nơi nào mà lao nhanh về phía trước.
"Cô thấy chưa tôi đã nói rồi mà " Phi Phi nở nụ cười nguy hiểm vậy mà kế hoạch lật đổ trái tim của hắn rất dễ a.
"Nhưng...!chúng ta sẽ đi đâu vậy? " Lên được xe trốn thoát khỏi hắn cô gái muốn tìm nơi an toàn.
Khóe miệng Phi Phi nhếch nhẹ nháy mắt cùng đồng bọn lấy găng tay đã ẩm thuốc vào rồi bịt vào miệng nhỏ.
"Ưm...!ư"
"Trốn à...cô quên mất tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết sao? ".
Bình luận facebook