Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: 30: Không Muốn
...!
Hắn đến đón cô về khi nhận được thông báo của bác sĩ bây giờ có thể xuất viện.
Ván bài kết thúc.
Cố Triết Hạ thu dọn lại những lá bài.
Hành lí của cô không có nhiều nên việc mang về rất nhàn.
Yên Yên nhìn người bạn phòng sắp phải về thì hơi luyến tiếc.
Hai người chưa chơi được bao lâu cô lại về rồi.
Khuôn mặt Yên Yên buồn bã rất muốn giữ cô lại nhưng không thể.
Chính Bạch Lan Hương cũng không muốn trở về.
Lại với căn phòng đen tối đó.
Cô không muốn theo hắn về biệt thự.
Thái độ chậm chạp của cô hắn đứng một bên mà cau có.
Miệng luôn giục ra ngoài bệnh viện.
Hắn đã u ba mươi rồi lại nói chuyện với cô như bố đang giục con gái nhỏ.
Độ tuổi quá chênh lệch cô kém hắn độ mười hai con giáp lận.
Hắn vậy có già quá? Không phải mà hắn có người phụ nữ quá trẻ đi.
Bạch Lan Hương đeo cái balo nhỏ trên vai.
Đôi chân dài như chết lặng muốn kéo dài thời gian mãi.
Cô không muốn về nhà hắn để chịu hành hạ.
Bước chân rất nhỏ đôi mắt mãi nhìn Yên Yên đáng thương như cầu cứu nhưng nó chẳng được gì.
Hắn kéo lấy tay cô mạnh dạn ra khỏi phòng.
Hắn đi quá nhanh đôi chân nhỏ không theo kịp.
Cứ thế này cô sẽ ngã mất.
"Nhanh lên tôi không có thời gian " Hắn bất mãn thốt lên một cách tự nhiên.
Thời gian của hắn không thể lãng phí.
Bao nhiêu công việc hắn còn chưa xử lý.
Hôm nay đến tận bệnh viện đón cô về.
Thấy cô vẫn còn khỏe vẫn nói cười hắn có chút hụt hẫng.
Tưởng tượng cảnh đau khổ dày vò thân xác nào ngờ không như hắn tưởng.
Kéo ra ngoài xe hắn đẩy mạnh cô vào trong sau xe.
Tên này đúng thật mạnh tay.
Cũng còn cái ghế ngồi rất êm nên cô không sao.
Bạch Lan Hương ngồi thẳng ánh mắt quay lại nhìn bệnh viện.
Đúng hơn là muốn nhìn thấy Yên Yên.
Yên Yên ở một mình nơi đó chắc hẳn rất buồn chán.
Hắn đạp ga nhanh nhất có thể về đến biết thự.
Năm phút sau chiếc xe đậu giữa hoa viên một căn biệt thự rộng lớn.
Lại rất xa hoa.
Vườn hoa, cây nhiều không xuể.
Nếu nói về người hầu phải chăm sóc cây, hoa cho hắn cũng đến cả chục người.
Còn không kể đến người làm trong biết thự.
Biệt thự thì lớn người hầu nhiều vô kể.
Như thể chỉ để họ chăm sóc mỗi mình hắn vậy.
Vẫn là biệt thự lần trước cô không còn thật bỡ ngỡ như lúc đầu về cái sự xa hoa của nó.
Hắn xuống xe, người hầu đứng thành hai hàng khom lưng cúi chào.
Hắn đi trước, cô đi sau.
Ánh nhìn của nữ người hầu không mấy đẹp.
Liếc mắt nhìn một đứa như cô.
Có được coi là nhìn đểu.
Lục Tấn Ngạo chọn đại một căn phòng ngủ đầy tiện nghi nhất nhốt cô trong đó.
Đương nhiên đó không phải là phòng của hắn.
Hắn khóa trái cửa bên ngoài lời nói chuyền vào trong đó.
"Tốt nhất đừng lên chạy trốn cô sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp "
Nói đến chuyện này cô lại thấy hối hận.
Tin lời của Phi Phi mà bản thân gặp phải hoạ.
Cô ngồi yên trong căn phòng bốn bức tường đóng kín.
Từ từ quan sát hết mọi thứ quá đẹp rồi.
Đến cái kiểu thiết kế nội thất trang trí đã đến cả trăm triệu.
Đúng là người giàu dùng đồ có khác.
Vậy cả cái biệt thự này cũng lên đến cả tỷ đô.
Vậy cho nên hắn mới ngạo mạng không coi ai ra gì.
Mắt Bạch Lan Hương rất tinh đã nhìn ra hai cái camera nắp đặt trong phòng và một cái camera nắp trong phòng tắm.
Hắn có sở thích biến thái? Như phải cần cẩn trọng hơn.
Sự riêng tư bị người khác biết cô hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Như là mọi lúc đều thu vào tầm mắt của hắn.
Bị hắn theo dõi qua camera.
Đến ngay phòng tắm cũng có cam.
Cô tắm kiểu gì? Hàng loạt suy nghĩ lan rộng ra trong đầu cô.
Tìm cách để đối phó với hắn.
Hắn quá nguy hiểm rồi.
Một mình trong căn phòng lớn này rất nhàm chán.
Cô hiếu kì đi đến cửa sổ.
Lấp sau màn rèm nhìn ra bên ngoài.
Người làm còn được tự do nói chuyện làm công việc của mình.
Cô thấy mình còn chưa bằng họ.
Bị hắn nhốt lại.
Hai nữ hầu bên dưới hoa viên chăm sóc hoa hồng vừa bàn chuyện.
"Cô thấy cô ta chưa? Thật đáng ghét "
"Người như cô ta chỉ muốn trèo lên chức lục thiếu phu nhân "
"Làm sao cô biết? "
"Tôi nhìn cái loại bần hèn đấy là ra thôi "
"Người như vậy sao thiếu gia lại để ý tới "
"Tôi đoán không lầm chắc do cô ta quyến rũ cậu chủ "
Lời bàn tán rất nhanh đã thu lại trong tai cô.
Tay cô đóng nhẹ rèm cửa.
Thật sự mọi chuyện được như lời họ nói thì tốt rồi.
Như vậy cô sẽ còn được họ nghĩ là người xấu muốn cướp đi cậu chủ của họ.
Khóe mi mắt sưng đỏ nước mắt chảy dài.
Ít nhất bên hắn cô cũng không còn chút tôn nghiêm nào.
Đến việc chức Lục thiếu phu nhân cô hoàn toàn không.
Còn càng mong hắn buông tha cho cô sớm hơn.
Làm người tình của hắn cô không muốn càng vốn dĩ chức lục thiếu phu nhân càng không.
Thật sự trong mắt người khác cô đáng ghét đến vậy? Cảm thấy bản thân tại sao lại để trong lòng mấy lời bàn tán của người ta mà suy nghĩ nhiều..
Hắn đến đón cô về khi nhận được thông báo của bác sĩ bây giờ có thể xuất viện.
Ván bài kết thúc.
Cố Triết Hạ thu dọn lại những lá bài.
Hành lí của cô không có nhiều nên việc mang về rất nhàn.
Yên Yên nhìn người bạn phòng sắp phải về thì hơi luyến tiếc.
Hai người chưa chơi được bao lâu cô lại về rồi.
Khuôn mặt Yên Yên buồn bã rất muốn giữ cô lại nhưng không thể.
Chính Bạch Lan Hương cũng không muốn trở về.
Lại với căn phòng đen tối đó.
Cô không muốn theo hắn về biệt thự.
Thái độ chậm chạp của cô hắn đứng một bên mà cau có.
Miệng luôn giục ra ngoài bệnh viện.
Hắn đã u ba mươi rồi lại nói chuyện với cô như bố đang giục con gái nhỏ.
Độ tuổi quá chênh lệch cô kém hắn độ mười hai con giáp lận.
Hắn vậy có già quá? Không phải mà hắn có người phụ nữ quá trẻ đi.
Bạch Lan Hương đeo cái balo nhỏ trên vai.
Đôi chân dài như chết lặng muốn kéo dài thời gian mãi.
Cô không muốn về nhà hắn để chịu hành hạ.
Bước chân rất nhỏ đôi mắt mãi nhìn Yên Yên đáng thương như cầu cứu nhưng nó chẳng được gì.
Hắn kéo lấy tay cô mạnh dạn ra khỏi phòng.
Hắn đi quá nhanh đôi chân nhỏ không theo kịp.
Cứ thế này cô sẽ ngã mất.
"Nhanh lên tôi không có thời gian " Hắn bất mãn thốt lên một cách tự nhiên.
Thời gian của hắn không thể lãng phí.
Bao nhiêu công việc hắn còn chưa xử lý.
Hôm nay đến tận bệnh viện đón cô về.
Thấy cô vẫn còn khỏe vẫn nói cười hắn có chút hụt hẫng.
Tưởng tượng cảnh đau khổ dày vò thân xác nào ngờ không như hắn tưởng.
Kéo ra ngoài xe hắn đẩy mạnh cô vào trong sau xe.
Tên này đúng thật mạnh tay.
Cũng còn cái ghế ngồi rất êm nên cô không sao.
Bạch Lan Hương ngồi thẳng ánh mắt quay lại nhìn bệnh viện.
Đúng hơn là muốn nhìn thấy Yên Yên.
Yên Yên ở một mình nơi đó chắc hẳn rất buồn chán.
Hắn đạp ga nhanh nhất có thể về đến biết thự.
Năm phút sau chiếc xe đậu giữa hoa viên một căn biệt thự rộng lớn.
Lại rất xa hoa.
Vườn hoa, cây nhiều không xuể.
Nếu nói về người hầu phải chăm sóc cây, hoa cho hắn cũng đến cả chục người.
Còn không kể đến người làm trong biết thự.
Biệt thự thì lớn người hầu nhiều vô kể.
Như thể chỉ để họ chăm sóc mỗi mình hắn vậy.
Vẫn là biệt thự lần trước cô không còn thật bỡ ngỡ như lúc đầu về cái sự xa hoa của nó.
Hắn xuống xe, người hầu đứng thành hai hàng khom lưng cúi chào.
Hắn đi trước, cô đi sau.
Ánh nhìn của nữ người hầu không mấy đẹp.
Liếc mắt nhìn một đứa như cô.
Có được coi là nhìn đểu.
Lục Tấn Ngạo chọn đại một căn phòng ngủ đầy tiện nghi nhất nhốt cô trong đó.
Đương nhiên đó không phải là phòng của hắn.
Hắn khóa trái cửa bên ngoài lời nói chuyền vào trong đó.
"Tốt nhất đừng lên chạy trốn cô sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp "
Nói đến chuyện này cô lại thấy hối hận.
Tin lời của Phi Phi mà bản thân gặp phải hoạ.
Cô ngồi yên trong căn phòng bốn bức tường đóng kín.
Từ từ quan sát hết mọi thứ quá đẹp rồi.
Đến cái kiểu thiết kế nội thất trang trí đã đến cả trăm triệu.
Đúng là người giàu dùng đồ có khác.
Vậy cả cái biệt thự này cũng lên đến cả tỷ đô.
Vậy cho nên hắn mới ngạo mạng không coi ai ra gì.
Mắt Bạch Lan Hương rất tinh đã nhìn ra hai cái camera nắp đặt trong phòng và một cái camera nắp trong phòng tắm.
Hắn có sở thích biến thái? Như phải cần cẩn trọng hơn.
Sự riêng tư bị người khác biết cô hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Như là mọi lúc đều thu vào tầm mắt của hắn.
Bị hắn theo dõi qua camera.
Đến ngay phòng tắm cũng có cam.
Cô tắm kiểu gì? Hàng loạt suy nghĩ lan rộng ra trong đầu cô.
Tìm cách để đối phó với hắn.
Hắn quá nguy hiểm rồi.
Một mình trong căn phòng lớn này rất nhàm chán.
Cô hiếu kì đi đến cửa sổ.
Lấp sau màn rèm nhìn ra bên ngoài.
Người làm còn được tự do nói chuyện làm công việc của mình.
Cô thấy mình còn chưa bằng họ.
Bị hắn nhốt lại.
Hai nữ hầu bên dưới hoa viên chăm sóc hoa hồng vừa bàn chuyện.
"Cô thấy cô ta chưa? Thật đáng ghét "
"Người như cô ta chỉ muốn trèo lên chức lục thiếu phu nhân "
"Làm sao cô biết? "
"Tôi nhìn cái loại bần hèn đấy là ra thôi "
"Người như vậy sao thiếu gia lại để ý tới "
"Tôi đoán không lầm chắc do cô ta quyến rũ cậu chủ "
Lời bàn tán rất nhanh đã thu lại trong tai cô.
Tay cô đóng nhẹ rèm cửa.
Thật sự mọi chuyện được như lời họ nói thì tốt rồi.
Như vậy cô sẽ còn được họ nghĩ là người xấu muốn cướp đi cậu chủ của họ.
Khóe mi mắt sưng đỏ nước mắt chảy dài.
Ít nhất bên hắn cô cũng không còn chút tôn nghiêm nào.
Đến việc chức Lục thiếu phu nhân cô hoàn toàn không.
Còn càng mong hắn buông tha cho cô sớm hơn.
Làm người tình của hắn cô không muốn càng vốn dĩ chức lục thiếu phu nhân càng không.
Thật sự trong mắt người khác cô đáng ghét đến vậy? Cảm thấy bản thân tại sao lại để trong lòng mấy lời bàn tán của người ta mà suy nghĩ nhiều..
Bình luận facebook