Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: 66: Nhớ
Bạch Lan Hương nhìn hắn.
Răng cắn chặt môi cô đã làm đến bước đường cùng này rồi.
Cuối cùng cô vẫn quyết tâm làm.
...!
Chíp...!chíp
Mi mắt khẽ rung,
Bạch Lan Hương cố mở hai mắt nặng trĩu như bị một vật gì đè lên.
Cô vươn vai ngáp dài.
Đầu còn hơi nhức, cả người mệt rũ rượi.
Hoàn toàn không có chút sức sống, đầu óc bù xù.
Xung quanh chăn gối bị nhàu nát, đồ đạc vất bừa bãi.
Nhìn thôi như một bãi chiến trường vừa xảy ra vào đêm qua.
Cô nhếch cơ thể nhỏ mệt mỏi lên.
Eo ơi sao đau thế! Cô trách móc trong lòng.
Nhất là vùng dưới đau quặn lại, eo mỏi nhừ.
Giống như xé nát từng bộ phận trên cơ thể người rồi lại ghép nó lại vào với nhau.
Nỗi đau quấn lấy khiến cho cô phải đi hai hàng, chính giữa hai chân lại cực kì khó chịu.
Cô khẽ nghiến răng, lườm thẳng vào bức chân dung hình hắn mà nuốt không trôi cục tức.
Bất kể là nơi đâu có xuất hiện khuôn mặt hắn cô đều cảm thấy rất đáng ghét.
Còn chưa thẩm thấu nỗi đau vào đâu.
Cô cầm chiếc điện thoại trên bàn, chỉ vừa một đêm trôi lại quá trời tin nhắn, cuộc gọi nhỡ từ Yên Yên.
Hai mắt liếc nhìn đồng hồ xong.
Bạch Lan Hương ngỡ ngàng cô còn tưởng hiện đang là buổi sáng.
Bốn giờ chiều rồi,
Đọc dòng tin nhắn gửi từ Yên Yên mỗi chữ cô đọc rõ ràng.
" Chiều nay có tiết kiểm tra của thầy Chu nghe nói rất quan trọng cậu hiện đang ở đâu?"
Cô quáng quàng tìm đồ thay chạy nhanh nhất hết sức để đến kịp.
Môn của thầy giáo này rất quan trọng không đủ điểm ở lại học lần nữa như chơi.
Cô không muốn đóng tiền học lại đâu.
Mới là sinh viên năm nhất vừa đi học chả được bao lâu.
Còn bị trễ chương trình chạy chữ chưa xong lại bắt đầu kiểm tra định kỳ.
Môn học quan trọng trong ngành cô chọn không qua môn coi như đóng tiền lại học từ đầu.
Vừa chạy đến trạm xe buýt cô lo lắng chưa đến kịp giờ.
Điểm dừng rất nhanh là trước phòng học.
Hên quá còn kịp, thầy chưa vào lớp.
Chỗ ngồi quen thuộc, Yên Yên vẫy vẫy cô nhanh chân chạy tới.
Chưa kịp định hình nhịp thở thầy giáo vẻ ngoài chỉn chu, nghiêm túc trên tay cầm xấp giấy giày bước vào.
Học viên run lên,
Tiếng xì xầm to nhỏ về người thầy khó tính đang đứng trên bục giảng.
Phòng học rất rộng, đột xuất kiểm tra nên có mặt không ít sinh viên.
Bình thường mọi ngày người nghỉ rất nhiều.
Hầu như lí do đều là đi làm thêm.
Thầy Chu Hình Công đẩy gọng kính vuông ho vài tiếng.
.
||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||
Lấy lại không khí im lặng,
Quá trình kiểm tra kết thúc,
Nó hết nhanh mới là kì tích.
Cô nhìn số câu hỏi trong bài còn không đáng sợ bằng ông thầy giáo liên tục đi ngang qua chỗ cô miệng luôn nhắc nhở học viên nào hạng chót sẽ không xong.
Trải nghiệm trái tim đập loạn liên hồi, sự lo lắng bao trùm.
Hai tay cô run cầm cập đưa bài nộp, còn nhớ lại thầy Chu nói ai hạng chót sẽ không xong.
Cô biết trước mình làm bài chẳng khá lên là bao.
Sợ rồi cũng đứng hạng chót.
" Yên Yên chắc mình tiêu rồi...!hụ" Lan Hương gục mặt xuống bàn giọng nói than vãn như sắp bật khóc.
Yên Yên vỗ vai cô an ủi nói,
" Không sao đâu mình làm chẳng khá hơn cậu có gì cùng hạng chót chịu chung"
Hai người đến quán cafe lần trước tới làm.
Chuyện xin ông chủ Cố của quán cô đi làm lại đã đồng ý.
Cố Triết Hạ lại thoải mái hiểu cho cô nên để cô đi làm chỗ mình.
...!
Trời nhanh đã tới tối,
Cuối con đường về hai chân bất giác đứng yên bên ngoài cổng biệt thự.
Nhìn khuôn viên cả chiếc biệt thự to lớn trước mắt.
Mọi thứ đều đen sầm như một căn nhà hoang u ám.
Hắn nhắn tin sẽ không đón cô rồi chỉ biết vậy.
Cô tự đi bắt xe về mà đoạn đường về đến biệt thự lại khó bắt xe.
Nó ở sâu trong rừng, cô còn tự hỏi hắn xây tít trong rừng để làm gì.
Hai mươi năm phút đi bộ còn coi như thể dục buổi tối.
Cô đã đứng trước căn biệt thự.
Vào bên trong cả sảnh chính thoáng qua còn chiếc bóng đèn nhỏ thắp sáng.
Không một bóng người,
Cô còn thắc mắc sao lại thế.
Cả căn biệt thự rộng lớn không có ai ngoài vài tên vệ sĩ đứng trực ở cổng lớn.
Bạch Lan Hương đưa mắt ngắm cảnh bên ngoài, đứng ở ban công nhìn ánh trăng sáng một mình trên bầu trời đêm.
Chỉ là lại thấy thay đổi của đêm nay,
Cô bấm điện thoại liên lạc với em gái gọi cuộc gọi video call.
Nhìn thấy mọi người còn thức cô hỏi thăm đủ thứ.
Ba mẹ già rồi vấn đề sức khỏe càng cao nhắc nhở để ý.
Hình ảnh Lan Thanh đang ngồi hoàn thành bài tập vừa trò chuyện cùng chị.
" Đêm rồi ngủ sớm đi mai còn đi học" Cô nhắc đến em gái đang ghi tập soạt soạt.
" Em biết rồi hai còn chút nữa là xong rồi"
" Đưa hai gặp ba mẹ chút" Cô tựa vào ban công.
Gió trời hôm nay nổi mát,
Bạch Lan Hương chào tạm biệt mọi người.
Hai mắt cô chán chường luôn nhìn về phía cổng.
Lại trông chờ điều gì?
Cô còn không biết bản thân bị gì đã kết thúc cuộc gọi lâu mà vẫn đứng nhìn mãi chiếc cổng phía xa đến ngẩn cả người.
Có lẽ đang mong chờ một người nào đó về nhà.
Mà ngay bản thân mình cũng không biết tại sao lại hành động vậy.
Nghĩ vậy cô quay người đóng chiếc cửa ra vào chỗ ban công.
Tiện tay kéo rèm cửa che chắn..
Răng cắn chặt môi cô đã làm đến bước đường cùng này rồi.
Cuối cùng cô vẫn quyết tâm làm.
...!
Chíp...!chíp
Mi mắt khẽ rung,
Bạch Lan Hương cố mở hai mắt nặng trĩu như bị một vật gì đè lên.
Cô vươn vai ngáp dài.
Đầu còn hơi nhức, cả người mệt rũ rượi.
Hoàn toàn không có chút sức sống, đầu óc bù xù.
Xung quanh chăn gối bị nhàu nát, đồ đạc vất bừa bãi.
Nhìn thôi như một bãi chiến trường vừa xảy ra vào đêm qua.
Cô nhếch cơ thể nhỏ mệt mỏi lên.
Eo ơi sao đau thế! Cô trách móc trong lòng.
Nhất là vùng dưới đau quặn lại, eo mỏi nhừ.
Giống như xé nát từng bộ phận trên cơ thể người rồi lại ghép nó lại vào với nhau.
Nỗi đau quấn lấy khiến cho cô phải đi hai hàng, chính giữa hai chân lại cực kì khó chịu.
Cô khẽ nghiến răng, lườm thẳng vào bức chân dung hình hắn mà nuốt không trôi cục tức.
Bất kể là nơi đâu có xuất hiện khuôn mặt hắn cô đều cảm thấy rất đáng ghét.
Còn chưa thẩm thấu nỗi đau vào đâu.
Cô cầm chiếc điện thoại trên bàn, chỉ vừa một đêm trôi lại quá trời tin nhắn, cuộc gọi nhỡ từ Yên Yên.
Hai mắt liếc nhìn đồng hồ xong.
Bạch Lan Hương ngỡ ngàng cô còn tưởng hiện đang là buổi sáng.
Bốn giờ chiều rồi,
Đọc dòng tin nhắn gửi từ Yên Yên mỗi chữ cô đọc rõ ràng.
" Chiều nay có tiết kiểm tra của thầy Chu nghe nói rất quan trọng cậu hiện đang ở đâu?"
Cô quáng quàng tìm đồ thay chạy nhanh nhất hết sức để đến kịp.
Môn của thầy giáo này rất quan trọng không đủ điểm ở lại học lần nữa như chơi.
Cô không muốn đóng tiền học lại đâu.
Mới là sinh viên năm nhất vừa đi học chả được bao lâu.
Còn bị trễ chương trình chạy chữ chưa xong lại bắt đầu kiểm tra định kỳ.
Môn học quan trọng trong ngành cô chọn không qua môn coi như đóng tiền lại học từ đầu.
Vừa chạy đến trạm xe buýt cô lo lắng chưa đến kịp giờ.
Điểm dừng rất nhanh là trước phòng học.
Hên quá còn kịp, thầy chưa vào lớp.
Chỗ ngồi quen thuộc, Yên Yên vẫy vẫy cô nhanh chân chạy tới.
Chưa kịp định hình nhịp thở thầy giáo vẻ ngoài chỉn chu, nghiêm túc trên tay cầm xấp giấy giày bước vào.
Học viên run lên,
Tiếng xì xầm to nhỏ về người thầy khó tính đang đứng trên bục giảng.
Phòng học rất rộng, đột xuất kiểm tra nên có mặt không ít sinh viên.
Bình thường mọi ngày người nghỉ rất nhiều.
Hầu như lí do đều là đi làm thêm.
Thầy Chu Hình Công đẩy gọng kính vuông ho vài tiếng.
.
||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||
Lấy lại không khí im lặng,
Quá trình kiểm tra kết thúc,
Nó hết nhanh mới là kì tích.
Cô nhìn số câu hỏi trong bài còn không đáng sợ bằng ông thầy giáo liên tục đi ngang qua chỗ cô miệng luôn nhắc nhở học viên nào hạng chót sẽ không xong.
Trải nghiệm trái tim đập loạn liên hồi, sự lo lắng bao trùm.
Hai tay cô run cầm cập đưa bài nộp, còn nhớ lại thầy Chu nói ai hạng chót sẽ không xong.
Cô biết trước mình làm bài chẳng khá lên là bao.
Sợ rồi cũng đứng hạng chót.
" Yên Yên chắc mình tiêu rồi...!hụ" Lan Hương gục mặt xuống bàn giọng nói than vãn như sắp bật khóc.
Yên Yên vỗ vai cô an ủi nói,
" Không sao đâu mình làm chẳng khá hơn cậu có gì cùng hạng chót chịu chung"
Hai người đến quán cafe lần trước tới làm.
Chuyện xin ông chủ Cố của quán cô đi làm lại đã đồng ý.
Cố Triết Hạ lại thoải mái hiểu cho cô nên để cô đi làm chỗ mình.
...!
Trời nhanh đã tới tối,
Cuối con đường về hai chân bất giác đứng yên bên ngoài cổng biệt thự.
Nhìn khuôn viên cả chiếc biệt thự to lớn trước mắt.
Mọi thứ đều đen sầm như một căn nhà hoang u ám.
Hắn nhắn tin sẽ không đón cô rồi chỉ biết vậy.
Cô tự đi bắt xe về mà đoạn đường về đến biệt thự lại khó bắt xe.
Nó ở sâu trong rừng, cô còn tự hỏi hắn xây tít trong rừng để làm gì.
Hai mươi năm phút đi bộ còn coi như thể dục buổi tối.
Cô đã đứng trước căn biệt thự.
Vào bên trong cả sảnh chính thoáng qua còn chiếc bóng đèn nhỏ thắp sáng.
Không một bóng người,
Cô còn thắc mắc sao lại thế.
Cả căn biệt thự rộng lớn không có ai ngoài vài tên vệ sĩ đứng trực ở cổng lớn.
Bạch Lan Hương đưa mắt ngắm cảnh bên ngoài, đứng ở ban công nhìn ánh trăng sáng một mình trên bầu trời đêm.
Chỉ là lại thấy thay đổi của đêm nay,
Cô bấm điện thoại liên lạc với em gái gọi cuộc gọi video call.
Nhìn thấy mọi người còn thức cô hỏi thăm đủ thứ.
Ba mẹ già rồi vấn đề sức khỏe càng cao nhắc nhở để ý.
Hình ảnh Lan Thanh đang ngồi hoàn thành bài tập vừa trò chuyện cùng chị.
" Đêm rồi ngủ sớm đi mai còn đi học" Cô nhắc đến em gái đang ghi tập soạt soạt.
" Em biết rồi hai còn chút nữa là xong rồi"
" Đưa hai gặp ba mẹ chút" Cô tựa vào ban công.
Gió trời hôm nay nổi mát,
Bạch Lan Hương chào tạm biệt mọi người.
Hai mắt cô chán chường luôn nhìn về phía cổng.
Lại trông chờ điều gì?
Cô còn không biết bản thân bị gì đã kết thúc cuộc gọi lâu mà vẫn đứng nhìn mãi chiếc cổng phía xa đến ngẩn cả người.
Có lẽ đang mong chờ một người nào đó về nhà.
Mà ngay bản thân mình cũng không biết tại sao lại hành động vậy.
Nghĩ vậy cô quay người đóng chiếc cửa ra vào chỗ ban công.
Tiện tay kéo rèm cửa che chắn..
Bình luận facebook