Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39: Cá cắn câu
Tầm chiều chiều, Triệu Lâm đi họp liên tục, chuẩn bị cho buổi đấu thầu quan trọng này. Anh Nhã từ văn phòng gọi xuống phòng Thư kí, vì là máy bàn có kết nối loa ngoài, tất cả mọi người đều có thể nghe. Cô nói:
- Chị Ly hả, có tập hồ sơ dự án đấu thầu, em muốn cất trong kho tài liệu công ty, tí nữa chị mang cho em chìa khóa với nhé...
Chị Ly đáp lại được rồi quay lại làm việc. Mọi người trong phòng vẫn làm việc bình thường, chỉ có Ái Kỳ, ả bắt đầu suy tính mọi chuyện. 1 lúc sau chị Ly mang chìa khóa lên, Ái Kỳ cũng bắt đầu rời phòng, giả vờ cầm theo 1 tập đề án phụ để mọi người không nghi ngờ. Ả nép gọn vào phía bức tường, nhất cử nhất động theo dõi chị Ly từ lúc bước vào phòng và rời đi. Ái Kỳ đứng đợi mãi để mong Anh Nhã rời phòng. Như được ông trời phù hộ vậy, tầm 15 phút sau, Anh Nhã rời ra ngoài, đi về phía cuối hành lang. Ái Kỳ ngay lập tức chạy ra, thử nắm vào tay cửa xem có bị khóa phòng hay không, rất may Anh Nhã không khóa. Ả chạy vào trong, để ý chiếc khóa chị Ly đưa có màu vàng nhạt, có 1 chiếc duy nhất thôi. Vừa bước vào, Ái Kỳ đã thấy trên bàn cô là chiếc khóa. Ả nhả bã kẹo cao su mình vừa nhai đã hết ngọt ra, in dấu khuôn chiếc chìa khóa lên, rồi cẩn thận để chiếc chìa khóa về đúng vị trí trên bàn, nhét chiếc kẹo cao su đã có đủ răng khóa vào 1 túi zip nhỏ. DĨ nhiên Ái Kỳ cũng đeo găng tay trắng để không lộ dấu vân. Rồi ả rời khỏi căn phòng Chủ tịch.
Tầm đến 18:00, khi mọi người hầu như cũng tan ca, công ty vắng người dần. Ái Kỳ bắt đầu cất gọn đồ đạc vào chiếc túi, Anh Nhã đã đi về từ 30 phút trước, nghĩa là cô đã cất tập hồ sơ vào kho tài liệu công ty. Ái Kỳ đã kịp ra ngoài đánh chiếc chìa khóa mở kho hộp, thêm chiếc thẻ nhân viên check cửa vào là xong. Ngay lập tức, Ái Kỳ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Đầu tiên, Ái Kỳ nhanh chóng đi xuống tầng, tới khu tài liệu, giơ mã thẻ nhân viên check báo xong, Ái Kỳ tiến vào. Bắt đầu ả đi tới kệ kho nơi cất giữ tài liệu riêng, nhẹ nhàng đưa chiếc khóa mở ra, bắt đầu soi đèn flash bằng điện thoại, Ái Kỳ nhanh chóng thấy được tập tài liệu với file màu xanh, bên ngoài có dòng chữ: HỢP ĐỒNG ĐẤU THẦU, mở ra là xấp giấy với các con dấu đóng đỏ của Ban chủ tịch hội đồng quản trị Triệu tập, rồi chữ kí của Triệu Lâm, người soạn hợp đồng Anh Nhã,... Đọc qua 1 lượt, ả thấy năm nay Triệu tập đấu thầu khu đất đó với giá 10.000 tỷ, 1 con số quá lớn, mà không biết Hưng Phái có chọn số đấu cao hơn không, nếu không thì chắc chắn dự án lần này lại thuộc về Triệu tập. Ái Kỳ nhanh chóng cất gọn tập hồ sơ này vào túi.
Tối ở nhà, Triệu Lâm liên tục dự họp rồi dự bàn dự án. Ông bà Triệu thì hay đi ăn tối cùng các bạn già, đâm ra giờ này có Anh Nhã và Mai Phách ở nhà thôi. Ái Kỳ đi về, có hơi đờ đẫn. Mai Phách bê đồ ra, Ái Kỳ đơ đơ va vào nhưng ả lại ngã ra, rơi hết túi đồ. Con bé hét lên:
- Chị đi đứng nhìn giúp tôi cái...
Trong túi đồ của Ái Kỳ rơi ra, bao nhiêu son phấn loè loẹt, cả tập tài liệu file xanh. Anh Nhã bên trong, nghe thấy thì ngó ra xem 1 chút, cô đã thấy ngay ả lúi húi cất gọn file tài liệu, như cất giữ 1 món đồ quý, bí mật cao. Cô nhìn thấy thế rồi quay vào bếp làm tiếp. Ái Kỳ thu dọn xong thì nhanh chạy lên tầng, ả đã không kịp nhìn được nụ cười lạnh thấu, đôi mắt vô hồn, tất cả nhếch lên từ khuôn mặt của Anh Nhã nhìn ả chằm chằm. Con bé Mai Phách lên tiếng:
- Ả ta làm gì mà cứ cuống quýt lên ấy chị ạ..
Anh Nhã quay ra tiếp tục chặt nốt con cá nấu canh chua. Cô phập 1 phát dao mạnh xuống đầu con cá ấy, lầm lì lên tiếng:
- Không sao...không sao hết...
Tầm chiều chiều, Triệu Lâm đi họp liên tục, chuẩn bị cho buổi đấu thầu quan trọng này. Anh Nhã từ văn phòng gọi xuống phòng Thư kí, vì là máy bàn có kết nối loa ngoài, tất cả mọi người đều có thể nghe. Cô nói:
- Chị Ly hả, có tập hồ sơ dự án đấu thầu, em muốn cất trong kho tài liệu công ty, tí nữa chị mang cho em chìa khóa với nhé...
Chị Ly đáp lại được rồi quay lại làm việc. Mọi người trong phòng vẫn làm việc bình thường, chỉ có Ái Kỳ, ả bắt đầu suy tính mọi chuyện. 1 lúc sau chị Ly mang chìa khóa lên, Ái Kỳ cũng bắt đầu rời phòng, giả vờ cầm theo 1 tập đề án phụ để mọi người không nghi ngờ. Ả nép gọn vào phía bức tường, nhất cử nhất động theo dõi chị Ly từ lúc bước vào phòng và rời đi. Ái Kỳ đứng đợi mãi để mong Anh Nhã rời phòng. Như được ông trời phù hộ vậy, tầm 15 phút sau, Anh Nhã rời ra ngoài, đi về phía cuối hành lang. Ái Kỳ ngay lập tức chạy ra, thử nắm vào tay cửa xem có bị khóa phòng hay không, rất may Anh Nhã không khóa. Ả chạy vào trong, để ý chiếc khóa chị Ly đưa có màu vàng nhạt, có 1 chiếc duy nhất thôi. Vừa bước vào, Ái Kỳ đã thấy trên bàn cô là chiếc khóa. Ả nhả bã kẹo cao su mình vừa nhai đã hết ngọt ra, in dấu khuôn chiếc chìa khóa lên, rồi cẩn thận để chiếc chìa khóa về đúng vị trí trên bàn, nhét chiếc kẹo cao su đã có đủ răng khóa vào 1 túi zip nhỏ. DĨ nhiên Ái Kỳ cũng đeo găng tay trắng để không lộ dấu vân. Rồi ả rời khỏi căn phòng Chủ tịch.
Tầm đến 18:00, khi mọi người hầu như cũng tan ca, công ty vắng người dần. Ái Kỳ bắt đầu cất gọn đồ đạc vào chiếc túi, Anh Nhã đã đi về từ 30 phút trước, nghĩa là cô đã cất tập hồ sơ vào kho tài liệu công ty. Ái Kỳ đã kịp ra ngoài đánh chiếc chìa khóa mở kho hộp, thêm chiếc thẻ nhân viên check cửa vào là xong. Ngay lập tức, Ái Kỳ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Đầu tiên, Ái Kỳ nhanh chóng đi xuống tầng, tới khu tài liệu, giơ mã thẻ nhân viên check báo xong, Ái Kỳ tiến vào. Bắt đầu ả đi tới kệ kho nơi cất giữ tài liệu riêng, nhẹ nhàng đưa chiếc khóa mở ra, bắt đầu soi đèn flash bằng điện thoại, Ái Kỳ nhanh chóng thấy được tập tài liệu với file màu xanh, bên ngoài có dòng chữ: HỢP ĐỒNG ĐẤU THẦU, mở ra là xấp giấy với các con dấu đóng đỏ của Ban chủ tịch hội đồng quản trị Triệu tập, rồi chữ kí của Triệu Lâm, người soạn hợp đồng Anh Nhã,... Đọc qua 1 lượt, ả thấy năm nay Triệu tập đấu thầu khu đất đó với giá 10.000 tỷ, 1 con số quá lớn, mà không biết Hưng Phái có chọn số đấu cao hơn không, nếu không thì chắc chắn dự án lần này lại thuộc về Triệu tập. Ái Kỳ nhanh chóng cất gọn tập hồ sơ này vào túi.
Tối ở nhà, Triệu Lâm liên tục dự họp rồi dự bàn dự án. Ông bà Triệu thì hay đi ăn tối cùng các bạn già, đâm ra giờ này có Anh Nhã và Mai Phách ở nhà thôi. Ái Kỳ đi về, có hơi đờ đẫn. Mai Phách bê đồ ra, Ái Kỳ đơ đơ va vào nhưng ả lại ngã ra, rơi hết túi đồ. Con bé hét lên:
- Chị đi đứng nhìn giúp tôi cái...
Trong túi đồ của Ái Kỳ rơi ra, bao nhiêu son phấn loè loẹt, cả tập tài liệu file xanh. Anh Nhã bên trong, nghe thấy thì ngó ra xem 1 chút, cô đã thấy ngay ả lúi húi cất gọn file tài liệu, như cất giữ 1 món đồ quý, bí mật cao. Cô nhìn thấy thế rồi quay vào bếp làm tiếp. Ái Kỳ thu dọn xong thì nhanh chạy lên tầng, ả đã không kịp nhìn được nụ cười lạnh thấu, đôi mắt vô hồn, tất cả nhếch lên từ khuôn mặt của Anh Nhã nhìn ả chằm chằm. Con bé Mai Phách lên tiếng:
- Ả ta làm gì mà cứ cuống quýt lên ấy chị ạ..
Anh Nhã quay ra tiếp tục chặt nốt con cá nấu canh chua. Cô phập 1 phát dao mạnh xuống đầu con cá ấy, lầm lì lên tiếng:
- Không sao...không sao hết...
Bình luận facebook