Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Buổi trưa dừng lại nghỉ ngơi, những địa điểm thực hiện nhiệm vụ trong một buổi sáng cũng đã hơn phân nửa, Du Uyên Nhi ngồi bệt xuống đất nằm lên balo lớn sau lưng mình, vừa đói khát lại vừa mỏi chân, tình trạng chưa gì đã có dấu hiệu cạn năng lượng.
Du Uyên Nhi lim dim buồn ngủ, trong chốc lát đã thiếp đi, không khí nhờ cây cối rất dễ chịu, mùi hương cỏ cây, bóng mát chỉ le lói những tia nắng nhỏ dù đã rơi vào tầm mười hai giờ trưa.
Khang Bất Dịch ngồi bệt bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn thấy Du Uyên Nhi ngủ quên anh liền cong môi cười, dùng áo quân phục buộc trên cổ che mặt cô lại để không bị côn trùng đốt.
Một tay Du Uyên Nhi đặt trên bụng, một tay đặt trên mặt đất, trên mặt là áo của Khang Bất Dịch, cô tủm tỉm cười phấn khích trong lòng, an tâm nhắm mắt ngủ lần nữa.
Lát sau Lý Vũ Hàn và Điền Văn cũng đi tới nhập bọn, liếc mắt thấy Du Uyên Nhi đang ngủ không ai lên tiếng làm phiền.
Ngồi cách xa Du Uyên Nhi một chút để tránh làm ồn, Lý Vũ Hàn điều chỉnh tông giọng vừa đủ Khang Bất Dịch nghe thấy: "Lần này là cố tình thử thách chứ trải nghiệm thực tế cái quái gì, chưa gì tao đã thấy mấy đoạn đường gài chốt"
"Ừ, trước mắt cẩn thận trước, để coi bọn họ giỏi đến đâu" Khang Bất Dịch trong lời nói có chút hứng thú.
Nghỉ tầm mười lăm phút, Khang Bất Dịch gọi Du Uyên Nhi dậy để ăn trưa, thực phẩm cá nhân được phát đều là lương khô quân đội, mùi vị cũng khá được.
Du Uyên Nhi ăn vài miếng đã no, lúc uống nước vô tình phát hiện ra bóng đen lướt qua trong bụi cây trước mặt. Cô ngơ người một lúc, cảm giác bất an dâng trào, ban đầu cô cứ ngỡ đây chỉ là một hoạt động trải nghiệm đơn thuần, nhưng mọi thứ dường như đang đi theo một hướng nguy hiểm khác.
Trải qua tất cả các bài kiểm tra tại các trạm dừng chỉ còn tám người ở lại, buổi chiều tuy không xảy ra bất kỳ vấn đề gì nhưng Du Uyên Nhi luôn trong tâm thế cảnh giác cao độ.
Trước khi trời tối tất cả phải đến khu vực yêu cầu dựng lều cắm trại qua đêm và ăn tối. Trong khi mọi người đang loay hoay dựng lều, Du Uyên Nhi lại nhìn xung quanh khắp nơi, khu vực đang đứng là một nơi cỏ xanh mọc ngắn, bao quanh khu vực này cũng là những hàng xây lớn.
Trong bụi cây bỗng xẹt qua hai bóng đen, Du Uyên Nhi giật mình tuột dây cột lều đang cầm trên tay ra, vài giây sau là tiếng hét của Điền Văn vang lên.
Khi Du Uyên Nhi hoàn hồn tỉnh táo mới phát hiện mọi người đang vây quanh kéo Điền Văn đang bị lều đè lên. Du Uyên Nhi muốn đến chổ Điền Văn nhưng bước chân không tài nào nhấc lên nổi.
Khang Bất Dịch nhận ra Du Uyên Nhi có vấn đề, anh cất bước đến bên cạnh cô hỏi han: "Cậu làm sao vậy? Không khỏe sao?"
"Bất Dịch... hình như có người theo dõi chúng ta" Du Uyên Nhi căng thẳng nói cho anh biết.
Cứ nghĩ Du Uyên Nhi vô tư sẽ không nhận ra, Khang Bất Dịch sớm biết nhưng không muốn nói vì e cô sẽ lo lắng. Anh xoa xoa sau đầu cô trấn an, vẫn quyết định không nói ra để cô có thể bình tĩnh lại.
"Đừng nghĩ nhiều, cũng có thể là gió thổi"
Tâm trạng ổn định lại, Du Uyên Nhi đến chổ Điền Văn xin lỗi, đều tại cô lúc nãy lơ đễnh mới làm ảnh hưởng đến người khác, may là Điền Văn không sao, cũng không hề có ý trách móc.
Nam nữ chia ra hai lều riêng, cả ngày chạy tới chạy lui, lúc nằm xuống một lát ai cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngôn Tình Sủng
Xung quanh yên ắng, tiếng gió thổi riu riu xen lẫn tiếng kêu của côn trùng, Du Uyên Nhi chợt cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, cô nằm nghiêng co người lại, do mệt mỏi mà ngủ thiếp đi rất nhanh.
Hai giờ sáng, không gian chìm trong tĩnh mịch, tiếng súng sơn bất ngờ vang lên, kéo theo một giọng nam vang lên, tất cả đều lập tức tỉnh ngủ ngồi bật dậy, một giọng nói trong loa từ bên ngoài phát ra: “Bây giờ là cuộc chiến cá nhân, chỉ có một người giành được kho báu tại nơi được đánh dấu”
Ngay lập tức hàng loạt tiếng bắn vang lên, bề mặt lều bên ngoài bị dính sơn, trong khi các cô gái vội vã thu dọn đồ đạc, Du Uyên Nhi đã lạnh hết cả người, phương thức liên lạc duy nhất là bộ đàm, ngay lúc ấy bộ đàm của Du Uyên Nhi sáng đèn, cô vội bật lên liền phát lên tiếng có chút nóng vội của Khang Bất Dịch: *“Chỉ lấy đồ cần thiết, đừng ra ngoài”*
Ban đầu cứ nghĩ đây chỉ là một cuộc trải nghiệm bình thường, nhưng ngay giờ phút này đã trở thành một cuộc chiến thực thụ, giống như những quân lính bất ngờ bị địch tấn công, con đường phải làm là đứng lên đấu tranh chống lại.
Theo lời Khang Bất Dịch nói, Du Uyên Nhi chỉ lấy những vậy dùng quan trọng như dao găm, đèn pin cầm tay,...
Trên thân lều bỗng bị rạch một đường dài từ trên xuống, hai cô gái lớp khác bỗng la lên, Khang Bất Dịch cùng Lý Vũ Hàn và một nam sinh còn lại chui vào lều.
Du Uyên Nhi mơ màng dõi mắt theo Khang Bất Dịch, anh đến khuỵu gối trước mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Cậu chạy được không?”
Đã đến mức này chỉ còn cách kiên trì đến cùng, Du Uyên Nhi gật đầu khẳng định, nét mặt Khang Bất Dịch cũng rất điềm đạm không hề có dấu hiệu bị làm cho hoang mang. Còn chưa hỏi, anh đã biết giày cô là đôi nào trong số bốn đôi để ngay bên trong cửa lều, anh lấy giày mang vào cho cô rồi buộc dây chặt lại, nhét dây dư vào bên trong để không bị tuột ra giẫm phải.
Ba cô gái còn lại cũng vội vàng lấy giày mang vào, tất cả đều trong trạng thái chuẩn bị tinh thần thoát khỏi nơi đây.
“Đợi khi bên ngoài yên tĩnh, chúng ta lập tức ra khỏi đây” Khang Bất Dịch bình tĩnh căn dặn, bàn tay cũng đã nắm chặt tay Du Uyên Nhi trong tư thế sẵn sàng.
Nam sinh lớp khác bỗng đứng lên dùng dao găm rạch một đường trên lều ở phía sau, ngay khi âm thanh bên ngoài dần giảm xuống lập tức chạy ra đánh lạc hướng, tiếng súng ngay khi nam sinh bước ra trở nên nhanh và nhiều hơn, qua khoảng mười giây dần giảm đi gấp đôi so với lúc đầu, Khang Bất Dịch nhanh chóng kéo Du Uyên Nhi chạy ra, theo sau là Lý Vũ Hàn và Điền Văn, cuối cùng là hai cô gái lớp khác.
Canh đúng lúc thay đạn sơn, khi gần chạy đến lối mòn dẫn ra đường thoát, đạn sơn lại bắn tới liên tiếp ở phía sau, nối thành một hàng dài đầy sơn trên mặt đất.
Điều đáng sợ hơn cả khi bị mai phục ngay trên lối chạy, những người mặc bảo hộ đứng chặn trên lối nhắm súng bắn, Khang Bất Dịch phản ứng nhanh cứu Du Uyên Nhi khỏi đạn sơn mà đẩy cô vào bụi rậm bên trái, còn anh lại chạy về bụi rậm bên phải.
Đến khi an toàn nấp đi, Du Uyên Nhi trợn mắt kinh ngạc, nước mắt cũng tuôn ra dõi theo bóng dáng Khang Bất Dịch mất hút trong bóng đêm.
Du Uyên Nhi lim dim buồn ngủ, trong chốc lát đã thiếp đi, không khí nhờ cây cối rất dễ chịu, mùi hương cỏ cây, bóng mát chỉ le lói những tia nắng nhỏ dù đã rơi vào tầm mười hai giờ trưa.
Khang Bất Dịch ngồi bệt bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn thấy Du Uyên Nhi ngủ quên anh liền cong môi cười, dùng áo quân phục buộc trên cổ che mặt cô lại để không bị côn trùng đốt.
Một tay Du Uyên Nhi đặt trên bụng, một tay đặt trên mặt đất, trên mặt là áo của Khang Bất Dịch, cô tủm tỉm cười phấn khích trong lòng, an tâm nhắm mắt ngủ lần nữa.
Lát sau Lý Vũ Hàn và Điền Văn cũng đi tới nhập bọn, liếc mắt thấy Du Uyên Nhi đang ngủ không ai lên tiếng làm phiền.
Ngồi cách xa Du Uyên Nhi một chút để tránh làm ồn, Lý Vũ Hàn điều chỉnh tông giọng vừa đủ Khang Bất Dịch nghe thấy: "Lần này là cố tình thử thách chứ trải nghiệm thực tế cái quái gì, chưa gì tao đã thấy mấy đoạn đường gài chốt"
"Ừ, trước mắt cẩn thận trước, để coi bọn họ giỏi đến đâu" Khang Bất Dịch trong lời nói có chút hứng thú.
Nghỉ tầm mười lăm phút, Khang Bất Dịch gọi Du Uyên Nhi dậy để ăn trưa, thực phẩm cá nhân được phát đều là lương khô quân đội, mùi vị cũng khá được.
Du Uyên Nhi ăn vài miếng đã no, lúc uống nước vô tình phát hiện ra bóng đen lướt qua trong bụi cây trước mặt. Cô ngơ người một lúc, cảm giác bất an dâng trào, ban đầu cô cứ ngỡ đây chỉ là một hoạt động trải nghiệm đơn thuần, nhưng mọi thứ dường như đang đi theo một hướng nguy hiểm khác.
Trải qua tất cả các bài kiểm tra tại các trạm dừng chỉ còn tám người ở lại, buổi chiều tuy không xảy ra bất kỳ vấn đề gì nhưng Du Uyên Nhi luôn trong tâm thế cảnh giác cao độ.
Trước khi trời tối tất cả phải đến khu vực yêu cầu dựng lều cắm trại qua đêm và ăn tối. Trong khi mọi người đang loay hoay dựng lều, Du Uyên Nhi lại nhìn xung quanh khắp nơi, khu vực đang đứng là một nơi cỏ xanh mọc ngắn, bao quanh khu vực này cũng là những hàng xây lớn.
Trong bụi cây bỗng xẹt qua hai bóng đen, Du Uyên Nhi giật mình tuột dây cột lều đang cầm trên tay ra, vài giây sau là tiếng hét của Điền Văn vang lên.
Khi Du Uyên Nhi hoàn hồn tỉnh táo mới phát hiện mọi người đang vây quanh kéo Điền Văn đang bị lều đè lên. Du Uyên Nhi muốn đến chổ Điền Văn nhưng bước chân không tài nào nhấc lên nổi.
Khang Bất Dịch nhận ra Du Uyên Nhi có vấn đề, anh cất bước đến bên cạnh cô hỏi han: "Cậu làm sao vậy? Không khỏe sao?"
"Bất Dịch... hình như có người theo dõi chúng ta" Du Uyên Nhi căng thẳng nói cho anh biết.
Cứ nghĩ Du Uyên Nhi vô tư sẽ không nhận ra, Khang Bất Dịch sớm biết nhưng không muốn nói vì e cô sẽ lo lắng. Anh xoa xoa sau đầu cô trấn an, vẫn quyết định không nói ra để cô có thể bình tĩnh lại.
"Đừng nghĩ nhiều, cũng có thể là gió thổi"
Tâm trạng ổn định lại, Du Uyên Nhi đến chổ Điền Văn xin lỗi, đều tại cô lúc nãy lơ đễnh mới làm ảnh hưởng đến người khác, may là Điền Văn không sao, cũng không hề có ý trách móc.
Nam nữ chia ra hai lều riêng, cả ngày chạy tới chạy lui, lúc nằm xuống một lát ai cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngôn Tình Sủng
Xung quanh yên ắng, tiếng gió thổi riu riu xen lẫn tiếng kêu của côn trùng, Du Uyên Nhi chợt cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, cô nằm nghiêng co người lại, do mệt mỏi mà ngủ thiếp đi rất nhanh.
Hai giờ sáng, không gian chìm trong tĩnh mịch, tiếng súng sơn bất ngờ vang lên, kéo theo một giọng nam vang lên, tất cả đều lập tức tỉnh ngủ ngồi bật dậy, một giọng nói trong loa từ bên ngoài phát ra: “Bây giờ là cuộc chiến cá nhân, chỉ có một người giành được kho báu tại nơi được đánh dấu”
Ngay lập tức hàng loạt tiếng bắn vang lên, bề mặt lều bên ngoài bị dính sơn, trong khi các cô gái vội vã thu dọn đồ đạc, Du Uyên Nhi đã lạnh hết cả người, phương thức liên lạc duy nhất là bộ đàm, ngay lúc ấy bộ đàm của Du Uyên Nhi sáng đèn, cô vội bật lên liền phát lên tiếng có chút nóng vội của Khang Bất Dịch: *“Chỉ lấy đồ cần thiết, đừng ra ngoài”*
Ban đầu cứ nghĩ đây chỉ là một cuộc trải nghiệm bình thường, nhưng ngay giờ phút này đã trở thành một cuộc chiến thực thụ, giống như những quân lính bất ngờ bị địch tấn công, con đường phải làm là đứng lên đấu tranh chống lại.
Theo lời Khang Bất Dịch nói, Du Uyên Nhi chỉ lấy những vậy dùng quan trọng như dao găm, đèn pin cầm tay,...
Trên thân lều bỗng bị rạch một đường dài từ trên xuống, hai cô gái lớp khác bỗng la lên, Khang Bất Dịch cùng Lý Vũ Hàn và một nam sinh còn lại chui vào lều.
Du Uyên Nhi mơ màng dõi mắt theo Khang Bất Dịch, anh đến khuỵu gối trước mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Cậu chạy được không?”
Đã đến mức này chỉ còn cách kiên trì đến cùng, Du Uyên Nhi gật đầu khẳng định, nét mặt Khang Bất Dịch cũng rất điềm đạm không hề có dấu hiệu bị làm cho hoang mang. Còn chưa hỏi, anh đã biết giày cô là đôi nào trong số bốn đôi để ngay bên trong cửa lều, anh lấy giày mang vào cho cô rồi buộc dây chặt lại, nhét dây dư vào bên trong để không bị tuột ra giẫm phải.
Ba cô gái còn lại cũng vội vàng lấy giày mang vào, tất cả đều trong trạng thái chuẩn bị tinh thần thoát khỏi nơi đây.
“Đợi khi bên ngoài yên tĩnh, chúng ta lập tức ra khỏi đây” Khang Bất Dịch bình tĩnh căn dặn, bàn tay cũng đã nắm chặt tay Du Uyên Nhi trong tư thế sẵn sàng.
Nam sinh lớp khác bỗng đứng lên dùng dao găm rạch một đường trên lều ở phía sau, ngay khi âm thanh bên ngoài dần giảm xuống lập tức chạy ra đánh lạc hướng, tiếng súng ngay khi nam sinh bước ra trở nên nhanh và nhiều hơn, qua khoảng mười giây dần giảm đi gấp đôi so với lúc đầu, Khang Bất Dịch nhanh chóng kéo Du Uyên Nhi chạy ra, theo sau là Lý Vũ Hàn và Điền Văn, cuối cùng là hai cô gái lớp khác.
Canh đúng lúc thay đạn sơn, khi gần chạy đến lối mòn dẫn ra đường thoát, đạn sơn lại bắn tới liên tiếp ở phía sau, nối thành một hàng dài đầy sơn trên mặt đất.
Điều đáng sợ hơn cả khi bị mai phục ngay trên lối chạy, những người mặc bảo hộ đứng chặn trên lối nhắm súng bắn, Khang Bất Dịch phản ứng nhanh cứu Du Uyên Nhi khỏi đạn sơn mà đẩy cô vào bụi rậm bên trái, còn anh lại chạy về bụi rậm bên phải.
Đến khi an toàn nấp đi, Du Uyên Nhi trợn mắt kinh ngạc, nước mắt cũng tuôn ra dõi theo bóng dáng Khang Bất Dịch mất hút trong bóng đêm.
Bình luận facebook