• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạn trai đột nhiên trở nên đẹp trai (1 Viewer)

  • Phần 4 END

14.

Lục Hàng thuê phòng ở bên ngoài.

Lúc anh đọc tin nhắn dài cuối cùng mà Lâm Xán Nhiên gửi cho mình là vào một đêm tối mưa to không ngừng.

Anh đọc từng chữ từng chữ một, đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Trái tim như bị ai đó nắm chặt khiến anh cảm thấy đau nhức.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây chập chờn trong cơn mưa kéo dài, thời tiết khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.

Thật kì lạ, anh cho rằng mình không phải là một người tình cảm.

Anh cho rằng mình sẽ không vì ai mà đau lòng đến mức độ này, anh cho rằng mình sẽ không hối hận về bất cứ chuyện gì.

Anh cho rằng...

Rốt cuộc anh đã làm gì vậy?

Rốt cuộc Lục Hàng đã làm gì với Lâm Xán Nhiên vậy?

Anh mơ màng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Cô thật đúng là... Xóa anh không sót chút nào.

Hồi ức chen lấn lấp đầy mọi ngóc ngách trái tim anh, anh nhớ đến lần cuối cùng cô tỏ tình với mình, nhớ lại lúc anh đồng ý.

Cô đột nhiên nhào đến ôm lấy anh, cơ thể cô nho nhỏ, hơi thở của anh phả lên cổ cô, trên người cô lúc nào cũng có mùi thơm của bánh kẹo vị nho.

Nếu có thể ôm em thêm lần nữa thì tốt rồi.

Anh nhớ đến lần đầu tiên hôn cô, lúc đó là sau khi nghỉ hè, họ cùng đi công viên chơi với nhau.

Cô luôn đi bên cạnh anh líu ríu không ngừng, anh cảm thấy cô hơi phiền, cái miệng nhỏ sao lại nói nhiều như vậy chứ.

Vậy nên anh cúi người hôn cô.

Cô luống cuống đến mức hai tai đỏ bừng.

Không hiểu sao anh lại cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.

Anh đấy, anh biết mình đối xử với cô không tốt.

Nhưng vậy thì sao, cô vẫn thích anh, có câu nói thế nào nhỉ, có chỗ dựa nên không sợ.

Nhìn cô gái nhỏ ngốc nghếch lảo đảo đi theo mình, anh cảm thấy một phần suy nghĩ u tối nào đó trong mình đã được thỏa mãn.

Đúng vậy, anh trút hết tất cả những gì không tốt, những sự vội vàng xao động, tiêu cực lên cô.

Sao cô đi được chứ, không phải cô nói cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chờ đợi anh sao?

Nhóc lừa gạt.

...Nhóc lừa gạt.

Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trước đoạn tin nhắn cuối Lâm Xán Nhiên gửi cho anh là lời chúc ngủ ngon của cô.

Lúc trước anh cảm thấy cô có bệnh cưỡng chế, ngày nào cũng phải nói chúc ngủ ngon với anh.

Bây giờ anh nghĩ, nếu như cô gái năm ngày không nói chúc ngủ ngon với anh nhắn cho anh câu chúc ngủ ngon thì tốt rồi.

Vậy thì tốt rồi.

Ngón tay anh đặt lên màn hình điện thoại, đánh hai chữ ngủ ngon rồi gửi cho cô.

Đây có phải là lần đầu tiên anh nói chúc ngủ ngon với cô không, anh không nhớ nữa.

Chỉ là dấu chấm than đỏ bên cạnh câu chúc ngủ ngon của anh giống như đang im lặng châm chọc anh vậy.

Trong đêm mưa to đó, người xưa nay không uống bia như anh lại không ngừng khui bia.

Lần đầu tiên anh cảm thấy mình như một con giòi bọ ở một nơi tối tăm đang ngước lên nhìn ánh sáng.

Lâm Xán Nhiên là ánh sáng của anh, ngày trước anh cảm thấy cô chỉ là vật phụ thuộc vào mình.

Anh không dám tin rằng cô đã rời đi, tức giận nhưng không thể làm gì, cuối cùng anh bắt đầu hỏi bản thân có hối hận không.

Đột nhiên sặc một ngụm bia, anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra.

Anh nhìn bản thân ở trong gương, hai hốc mắt lúc này đã đỏ bừng.

Một giọt nước chảy xuống giữa lông mày, anh biết, dáng vẻ bây giờ của mình có thể thu hút được rất nhiều cô gái.

Cho dù bản thân anh có là người mập mạp cồng kềnh lúc trước thì cô vẫn thích.

Cô vẫn thích như cũ.

Nhưng lại từ bỏ anh của hiện tại.

Hay là... do anh đánh mất cô đây?

Người trong gương mù mờ hoảng hốt nhìn tia máu hằn trong mắt sau lớp kính.

Anh gục xuống bàn, từ từ vùi đầu xuống.

''Thật xin lỗi.''

''Lâm Xán Nhiên...''

Cũng không biết nói cho ai nghe.

''Em về với anh đi, được không?''

Bây giờ anh mới phát hiện.

Anh thích cô.

15.

Người thuê nhà cùng với Lục Hàng là một nam sinh có răng khểnh.

Học khoa tranh sơn dầu.

Lục Hàng là người lười xã giao, lần cuối nói chuyện với bạn cùng phòng cũng đã được một khoảng thời gian.

Nam sinh này hình như cũng có bạn gái, mấy hôm nay cậu ta về rất muộn, hôm nay cậu ta vừa về đã bị Lục Hàng chặn lại ở cửa.

''Sao vậy?''

Nam sinh nghiêng đầu hỏi.

''Lâm Xán Nhiên... Cậu biết không?''

''Lâm Xán Nhiên? Không phải cô ấy là bạn gái cũ của cậu sao?''

...Sắc mặt của bạn cùng phòng thật đáng ghét.

Đột nhiên anh nhớ ra bạn cùng phòng đã từng thấy cách ở chung của anh và Lâm Xán Nhiên, lúc đó cậu ta còn luôn khuyên anh hãy đối xử với cô tốt hơn chút:

''Đâu có người nào đối xử với bạn gái như vậy chứ?''

''Không phải chứ, con gái là để dỗ dành đấy cậu biết không?''

''Cậu thật sự không sợ cô ấy chạy mất sao?''

''...''

Lời nói trước kia của cậu ta như tiên đoán trước tương lai vậy, bây giờ cô chạy đi thật rồi.

Lục Hàng hạ mắt xuống, tự buồn cười với câu nói tiếp theo của mình.

''Tôi muốn... gặp cô ấy.''

Cô đã xóa tất cả liên hệ của anh ra khỏi các ứng dụng xã hội, số điện thoại cũng bị chặn, bây giờ anh muốn tìm cô cũng chỉ có thể thông qua bạn cùng phòng học chung khoa tranh sơn dầu với cô mà thôi.

''Làm sao vậy, Lục đại thiếu gia cũng có ngày muốn quay đầu sao?''

Đối mặt với sự trêu chọc của bạn cùng phòng, Lục Hàng nghiêm túc trả lời.

''Đúng vậy, cậu có đề xuất gì không?''

''Ha... Cậu nghiêm túc thật.''

Bạn cùng phòng xua tay, nói mình không can thiệp được.

Nhưng cậu ta có nói sẽ cố hết sức để liên hệ, Lục Hàng chỉ cần sửa soạn cẩn thận là được rồi.

...

Buổi chiều hôm sau Lục Hàng nhận được một địa chỉ.

Trước cửa khoa tranh sơn dầu, khi nhận được tin nhắn, tim anh đập mạnh một nhịp.

Trước kia mỗi lần hẹn hò anh đâu có khẩn trương như bây giờ.

Râu ria cạo sạch sẽ, cổ áo chỉnh sửa ngăn nắp, lúc đi qua một tiệm hoa, anh đột nhiên dừng bước.

Bên cạnh bó hoa hồng đỏ kiềm diễm quyến rũ là một bó hoa hồng trắng.

Trong trẻo lạnh lùng như mặt trăng.

Anh chưa từng tặng hoa cho cô, ngày trước anh cũng cảm thấy việc làm này vừa rập khuôn vừa ngu ngốc.

Nhưng bây giờ anh lại ôm một bó hoa, anh cũng không biết có phải do bản thân đã nhớ cô đến mức không chịu nổi rồi không.

Anh đến trước giờ hẹn hai mươi phút.

Ngoài cửa khoa tranh sơn dầu là một con sông, lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, từng tốp sinh viên đi ra ngoài, mặt nước gợn sóng được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ.

Anh từng đứng ở bên kia sông hôn cô.

Nhịp tim như chậm lại, rung động như có như không thổi qua trái tim.

Anh đã chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy cô ra khỏi phòng học, anh nhìn về phía cửa sổ rồi nghĩ, có phải ngày trước cô cũng chờ anh như thế này không?

Sau đó anh chờ được bạn cùng phòng của mình.

Vẻ mặt của bạn cùng phòng rất kì lạ.

''Thật xin lỗi, bạn gái cũ của cậu... nói tôi hẹn cậu muộn hơn hai mươi phút.''

''...?''

''Cô ấy đi rồi.''

Bạn cùng phòng vừa nói vừa lấy bức tranh trong tay ra đưa cho anh.

Người trong tranh chính là anh, bức tranh vẫn chưa hoàn chỉnh, ba phần tư khuôn mặt của người trong tranh chìm trong bóng tối, đôi mắt chưa từng nhìn về phía người vẽ.

Anh chưa từng nghiêm túc nhìn cô... Cô đã nghĩ như vậy.

''Đi... Đi đâu?''

Anh phản ứng lại, phát hiện giọng nói của mình đã trở nên run rẩy.

''Hàng năm khoa tranh sơn dầu của chúng tôi đều có suất sinh viên trao đổi đi Anh, chủ nhiệm khoa đã tìm Lâm Xán Nhiên nói chuyện này mấy lần nhưng lần nào cô ấy cũng từ chối, về phần nguyên nhân thì...''

Bạn cùng phòng nhìn về phía anh, ánh mắt kia rõ ràng đang nói... là vì anh.

Anh không biết chuyện này, lúc đó Lâm Xán Nhiên rất dính anh, bám anh đến mức anh chưa bao giờ cảm thấy cô hi sinh điều gì vì mình.

''Tôi nghĩ có lẽ vì hai người chia tay, lần trao đổi này đúng là một cơ hội rất tốt...''

Câu nói tiếp theo anh không muốn nghe, nói đúng hơn là sợ nghe.

"Cô ấy đi khi nào?''

Ít nhất anh vẫn muốn gặp cô lần cuối, có mấy lời anh muốn nói cho cô nghe, có những chuyện trước kia anh không muốn nói với cô, bây giờ anh muốn nói từng thứ một cho cô nghe.

Bạn cùng phòng ngẩn người.

Đột nhiên anh có dự cảm rất không tốt.

"6:30, bây giờ cô ấy chắc đã đến...''

Lời còn chưa dứt, người trước mặt đã xoay người chạy đi.

Bạn cùng phòng cúi đầu nhìn, Lục Hàng nhét bó hoa kia vào tay cậu ta, đoán chừng có lẽ như vậy mới chạy nhanh hơn được, nhưng cậu ta vẫn muốn nhắc nhở, cho dù là siêu nhân cũng không đảo ngược thời gian được.

Bây giờ là 7h, thời gian đã qua lâu rồi, anh không giữ được một người mà anh đã từng lạnh lùng vứt bỏ, giống như việc anh vĩnh viễn không thể chạy đua được với thời gian.

Cho dù có lẽ anh đã yêu cô.

Cho dù anh đã ước có thể giết chết bản thân của ngày trước.

...

Gió thổi qua như đang động viên cho ai đó.

Chỉ có một mình anh chạy trên đường phố, người bên đường đều ồn ào nhìn theo, đến khi mệt lả thở dốc, mê man nhìn từng vì sao xuất hiện trên bầu trời, bước chân của Lục Hàng mới từ từ chậm lại.

Bảy giờ... mười một phút.

Anh đột ngột đưa tay đấm vào cột điện, rầm một tiếng, người qua đường nhìn anh như một người điên.

Anh từ từ ngồi xuống.

Anh vốn là một người nóng nảy, trước kia có lẽ anh càng khiến người ta ghét mình hơn, nhưng Lâm Xán Nhiên lại thích mọi thứ của anh.

Chỉ có Lâm Xán Nhiên mới ở bên cạnh cười với anh mỗi khi anh tức giận, mỗi khi anh lạnh nhạt bỏ cô lại.

Anh vùi trán vào lòng bàn tay rồi bật cười.

Không thể khóc được, tốt nhất vẫn nên cười thôi.

Anh nghĩ cô chắc chắn sẽ không quên hôm nay là sinh nhật anh.

Lâm Xán Nhiên từng nói, sinh nhật năm nào cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.

''Em là đồ lừa đảo.''

Anh nói, giọng nói khàn đặc như không phải của bản thân mình.

Màn đêm vẫn buông xuống, ánh đèn ngũ sắc sáng lên, người già dắt chó đi dạo, mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau, có người đi xe bấm còi leng keng lướt qua người anh.

16.

Lá mùa thu rơi xuống mặt đất ẩm ướt, sáng sớm vẫn còn mưa nhưng buổi chiều đã có ánh nắng.

Đây là kiểu thời tiết đặc trưng ở nước Anh.

Bạn cùng phòng của Lâm Xán Nhiên là người châu Á, hai cô gái cùng thuê chung một căn phòng cạnh trường học.

Phòng rất nhỏ, gần như không có chút không gian riêng tư nào, đối với cô gái lớn lên ở Trung Quốc từ nhỏ như Lâm Xán Nhiên mà nói, cô rất khó hiểu vì sao bạn cùng phòng có thể ra ngoài chơi vào lúc nửa đêm rồi lại quay lại ngủ lúc sáu, bảy giờ sáng.

Cô vẫn chưa quen được với thời tiết ở nước Anh, đến được mấy ngày đã bị cảm.

Lúc nói chuyện vẫn còn đặc giọng mũi, giao tiếp cũng dùng khẩu ngữ chắp vá lung tung để trao đổi, khi nào cần thiết lắm mới lấy điện thoại ra dùng app phiên dịch.

Cô và cô gái kia thuê tầng hai của chủ nhà, chủ nhà là một người đàn ông già độc thân người Anh.

Vợ trước của ông ấy là người Đông Nam Á, hình như họ còn có một đứa con trai.

Lâm Xán Nhiên mới gặp người con trai đó một lần.

Hình như lúc đó cậu ấy chuẩn bị đi chơi bóng, cậu ôm bóng rổ vội vàng đi qua cô, lúc không may đụng trúng cô có nói cái gì đấy thật xin lỗi, rõ ràng là khuôn mặt thiên nét châu Á nhưng khẩu âm lại thuần Anh, giọng vừa trầm vừa gợi cảm.

...

Cảm giác đây là một tên nhóc không dễ chọc vào.

Nhờ có người nào đó mà khoảng thời gian này Lâm Xán Nhiên không có cảm giác quá tốt với bất kì động vật giống đực nào, ngược lại bạn cùng phòng của cô lại cả ngày lắc lư trước mặt người kia.

Nam sinh kia nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn họ, cậu ấy nâng khuôn mặt lạnh lùng của mình lên, không thèm để ý đến bạn cùng phòng của cô.

...

Lâm Xán Nhiên tìm được mấy hộp thuốc cảm trong hộc tủ phòng mình.

Chắc là thuốc cảm, cô miễn cưỡng đọc hiểu được mấy từ ngữ đơn giản trong tờ hướng dẫn sử dụng, thật ra cô cũng mang theo thuốc tiêu viêm, nhưng hình như không dễ dùng cho lắm.

Cô còn tưởng rằng chủ nhà thuê cho mình nên vẫn nhận.

Kết quả ngày hôm sau, con trai chủ nhà đi ngang qua cô, nâng mắt nói mấy câu tiếng Anh với cô.

Đôi mắt cậu ấy không đen thẫm như người châu Á mà con người thiên về màu hổ phách hơn, trong đôi mắt ấy lúc ấy là hình ảnh phản chiếu của cô.

Tốc độ nói của cậu ấy rất nhanh, cô hơi sững người, cô nghe không có hiểu.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, cuối cùng con trai chủ nhà im lặng quay đầu đi.

Cuộc trò chuyện của họ cũng không thể gọi là thuận lợi được.

Sau này Lâm Xán Nhiên mới biết người kia tên Amos.

Ngải Mạc Tư.

Ngải Mạc Tư hình như cũng đang học đại học, nói chung là nhỏ tuổi hơn họ, cô cũng không biết từ sau lần đó mình làm quen với người kia như thế nào, đến mức bạn cùng phòng cô còn gán ghép cho cô và Ngải Mạc Tư, hơn nữa cũng không phải là đùa vui, nghe như thế nào cũng giống như đang nói cô quyến rũ cậu ấy.

Nếu là trước kia, Lâm Xán Nhiên có lẽ sẽ cố chấp mà giải thích chuyện này.

Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Không biết do cảm nên sức khỏe không tốt hay do cô vẫn còn giữ một số chuyện ở trong lòng.

Lúc không có tiết, cô thường nhốt mình trong căn phòng nhỏ kia, tra những từ hay dùng thường ngày trong từ điển rồi đánh dấu lại, thật ra có những lúc cô không biết mình đang cố gắng nhớ những gì, cô chỉ biết những việc này có thể giúp cô tạm thời thoát khỏi vòng xoáy của kí ức.

Cô cuộn người nằm trên giường, ngoài cửa sổ, trời đổ cơn mưa to.

Mãi một lúc sau, cô cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt, lạnh đến mức cô không thể chịu được nữa.

Chắc chắn là sốt rồi, cô thầm nghĩ.

Cửa sổ không đóng, bọt nước ngoài cửa sổ hắt vào trong, sao lại mưa lớn như vậy chứ, cô cau mày thì thầm.

Cô mơ màng đi tìm ô, cũng biết bản thân cần đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Nhưng tay chân đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô, thậm chí lúc xuống tầng cô còn bị ngã, mở cửa rồi mới biết mưa lớn hơn những gì cô nghĩ.

Cơn gió lạnh mang theo hơi nước len lỏi vào quần áo, cô bị thổi cho lạnh nổi da gà, hơi lạnh lan ra từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.

Cô lung lay ngã xuống trong cơn mưa.

Đúng là đen đủi.

...

...

Lúc tỉnh lại, tình trạng của cô vẫn tệ như cũ.

Hình như cô đang nằm trên lưng ai đó, cũng may lúc này mưa đã tạnh, đầu cô vẫn còn nặng trĩu, không phân biệt được cái gì với cái gì.

Lục Hàng.

Hình như cô đang nằm trên lưng Lục Hàng.

Sao anh ấy lại đến đây? Đây là nước Anh, bọn họ cách xa nhau 812065km, từ Bắc Kinh đến Luân Đôn phải ngồi máy bay hết mười hai tiếng đồng hồ.

Cô cảm thấy mình bị sốt đến lú lẫn rồi, ai cũng có thể nghĩ là anh.

Cô đánh lên lưng người kia, ngay cả nắm đấm cũng không còn sức.

''Anh đến đây làm gì?''

Cô lạnh lùng hỏi anh.

''Tôi hỏi anh đến đây làm gì?''

"Anh cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho anh sao, Lục Hàng?"

''Anh cảm thấy tôi sẽ quay đầu lại sao?''

''Tôi nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu, tuyệt đối tôi sẽ không quay đầu lại đâu...''

''Tôi sẽ không...''

Vì sao cô vẫn khóc vậy?

Có phải ai khi bị ốm cảm xúc cũng sẽ không ổn định không, có phải vì đây là người đầu tiên cô thích nên mới khắc sâu như vậy không?

Lâm Xán Nhiên giãy dụa, cuối cùng cô cũng đứng xuống được.

''Được được được, chúng ta đến bệnh viện trước được không?''

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô tỉnh táo lại, giọng người trước mắt trầm thấp khác với ngày xưa.

Cô chớp mắt mấy cái nhìn người trước mặt, đột nhiên bật cười.

Trên mí mắt cô vẫn còn mang theo nước mắt, nhưng cô lại không biết mình đang cười cái gì.

Đúng là không phải Lục Hàng, Ngải Mạc Tư đang ngồi trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm của thiếu niên dưới màn mưa như mang theo chút gì đó tò mò.

''Tôi không phải Lục Hàng mà cô nói, cho nên bây giờ cô có thể lên lưng tôi được rồi chứ?''

Cậu ấy xoay lưng lại.

...

Gió đêm ở Luân Đôn không thể thổi đến Bắc Kinh cách đây hơn 800000km được, cô nghĩ thầm.

Cô ôm chặt lấy cổ của thiếu niên.

''Lục Hàng là ai?''

Ngải Mạc Tư hỏi cô.

''Không biết.''

''Không biết?''

Người cõng cô cười ha ha hai tiếng.

''Ngược lại là cậu đấy, cậu biết tiếng Trung đúng không?''

Lâm Xán Nhiên chống tay lên bả vai cậu, đổi chủ đề khác.

Vậy mà mấy hôm nay còn nói chuyện bằng tiếng Anh với cô.

''Tôi đang giúp cô học tiếng Anh nha.''

''Tiếng Trung của cậu rất tốt.''

''Ông nội tôi là người Trung.''

''Ồ.''

Lại im lặng một lúc nữa, Ngải Mạc Tư dò hỏi cô.

''Tôi dạy cô tiếng Anh nhé, được không?''

''Tùy cậu.''

Cô vốn không phải người hiếu học... Cô đột nhiên nghĩ, với tính cách này của cô, sao có thể quấn lấy Lục Hàng mà hỏi hết chuyện này đến chuyện khác được nhỉ?

''Không thể không học, dù sao cũng phải tiến về phía trước mà, phải không?''

Ngải Mạc Tư líu lo không ngừng, cô thầm nghĩ, chàng trai trẻ ngày thường luôn lạnh mặt vừa gặp cô đã nói nhiều hơn rồi.

''Đúng vậy.''

Cô nắm chặt lấy cổ áo cậu.

Nước mắt cô thấm lên cổ áo cậu.

''Đúng...''

Quanh cổ thiếu niên có hương chanh thơm ngát.

''Chúng ta phải tiến về phía trước.''

Và sẽ không quay đầu lại nữa.

17. Ngoại truyện

Thật ra lúc Lâm Xán Nhiên ngất xỉu trước nhà thuê, Lục Hàng thiếu chút nữa đã xông ra.

Nhưng lại có người nhanh hơn anh một giây, anh cứng rắn dừng bước lại.

Rõ ràng khi thấy thiếu niên con lai kia đặt tay lên eo Lâm Xán Nhiên, anh đã không thể ngăn được lửa giận của bản thân, nhưng anh vẫn không dám liều lĩnh xông vào cơn mưa cướp lấy cô.

Phải nói là lao ra được mấy bước rồi lại đứng yên.

Cho dù ra thì sao chứ? Anh có thể cướp lại được cô sao? Cô sẽ không đi cùng anh sao? Cô sẽ dùng đôi mắt đã từng cười mỗi khi nhìn thấy anh để trừng mắt nhìn anh chứ?

Đây là lần đầu tiên anh lúng túng như vậy.

Anh đã đến đây hai ba ngày trước, tìm trường của Lâm Xán Nhiên cũng không khó, ngày nào anh cũng giống một tên cuồng theo dõi đi theo cô.

Cô đi ra khỏi nhà lúc nào, cô tan học lúc nào, cách đây hai con đường có một quán ăn cô rất thích, lúc tâm trạng tốt, cô sẽ cầm theo giấy vẽ ngồi dưới cây chanh phác thảo.

Anh sắp bị cô làm cho điên rồi.

Anh muốn hỏi cô thật sự tuyệt tình như vậy sao, chẳng lẽ cô không đồng ý cho anh một cơ hội khác sao? Nhưng anh lại sợ đúng như những gì cô từng nói, cô không thích anh nữa.

Lục Hàng đã nói bao nhiêu lần không thích với Lâm Xán Nhiên rồi?

Vậy mà anh lại sợ cô nói không thích với mình.

Khi mưa không còn quá lớn, anh nhìn thiếu niên cao gầy ngồi xổm xuống cõng Lâm Xán Nhiên.

Nhìn qua vẫn rất đáng tin.

Anh rất muốn cướp cô về.

Thậm chí anh còn muốn nhốt cô lại, khóa cô trong tầng hầm ngầm để cô chỉ có thể nhìn thấy anh.

Đến lúc đó anh sẽ ở bên tai cô nói anh yêu em hàng ngàn lần.

Sự điên cuồng xuất hiện nơi đáy mắt, nhưng anh biết rõ một điều.

Nếu lại lần nữa cướp đi nụ cười của Lâm Xán Nhiên, cô sẽ hận anh cả đời.

...

Ngày mai Lục Hàng phải trả phòng.

Anh cũng nhất định phải quay về, cuộc thi sắp bắt đầu, lần này anh đến đây cũng không nói với ai.

Ngay cả giấy nghỉ phép anh cũng không làm, Lục Hàng nhờ bạn cùng phòng đi điểm danh thay mình.

Bầu trời âm u, ngay cả chăn gối cũng lạnh lẽo.

Lục Hàng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà loang lổ của căn phòng trọ.

Anh đã từng ngủ với Lâm Xán Nhiên.

...Chỉ đơn thuần là ngủ cùng một chỗ với nhau.

Ngày đó, hình như Lâm Xán Nhiên đến căn phòng anh thuê bên ngoài, giữa buổi trưa ấm áp, sau khi xong việc quay về, anh phát hiện cô đang nằm ngủ trên giường mình.

Ngay cả tư thế ngủ của cô cũng không ngay ngắn, cánh tay và bắp chân đều lộ hết ra ngoài.

Anh không hiểu gì về tình cảm nam nữ, lúc đó cũng không biết dáng vẻ này của Lâm Xán Nhiên nguy hiểm đến mức nào.

Quỷ xui thần khiến, anh ôm lấy cô, cùng nằm trên một chiếc giường với cô, chỉ đơn giản là nằm ôm cô mà thôi.

Ôm cô rất lâu.

...

Buổi tối cuối cùng ở nước Anh, Lục Hàng đã mơ một giấc mơ.

Dường như đó là một buổi chiều vô cùng bình thường.

Lâm Xán Nhiên đang ngồi ở bên kia bờ sông đối diện với khoa tranh sơn dầu.

Anh đi đến ngồi bên cạnh cô.

Cô đang khóc, khóc không ngừng.

Trên người cô dính rất nhiều sơn, cô nói với anh, vì đây là sơn acrylic nên không thể lau sạch được.

Sau khi nhìn thấy anh, cô lập tức tươi cười.

Rõ ràng giây trước vẫn còn đang khóc mà lại có thể lập tức cười với anh được.

Anh đột nhiên giữ lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.

Thiếu nữ trong lồng ngực thút tha thút thít, cô khó hiểu nhìn anh.

Lục Hàng khi đó chưa từng và cũng không ôm cô như thế này.

''Ai bắt nạt em, anh giúp em đánh lại.''

''Anh cũng sẽ không qua lại với những người em không thích nữa.''

''Anh cũng sẽ không bỏ qua tin nhắn của em nữa.''

''Sau này tan học sẽ là anh đi tìm em, được không?''

''Địa điểm hẹn hò cũng để anh tìm, em không cần tự mình tìm tòi khắp nơi nữa.''

''Em thích hoa sao? Sau này tuần nào anh cũng tặng em hoa.''

''...''

Anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói cho cô nghe.

Có lẽ do cơn gió ở bờ sông quá dịu dàng.

''Em trở về đi, được không?''

Cô vẫn không nghe thấy lời anh nói.

Tiếng vang từ đâu đó đánh thức anh dậy, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn trải dài.

Hai con đường bị ngăn cách nhau bởi một quảng trường vắng vẻ.

Tiếng chó hoang vang vọng, màn đêm dần buông xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom