Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-620
Chương 298: Người đáng tin
Buổi chiều, sắp tan làm thì Tông Thịnh gọi cho tôi, bảo tôi tan làm thì đi thẳng tới chỗ “Hà Hương nông trang” ở ngoại ô ăn tối. Ngưu Lực Phàm cùng Ngưu tiên sinh cũng sẽ qua đó.
Lúc Tông Thịnh nói tôi còn khựng lại suy nghĩ không biết Ngưu tiên sinh kia là ai, nghĩ thêm một chút mới nhớ ra, ông chủ Huyền Văn Các kia chính là Ngưu tiên sinh.
Tan tầm, trời đã tối. Mùa đông về khiến trời tối nhanh hơn thường lệ. Lúc tôi vào được phòng đặt trước ở Hà Hương nông trang thì Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh còn có Ngưu tiên sinh đều đã tới rồi, đồ ăn cũng đã lên món.
Tôi vào, gật đầu mỉm cười với Ngưu tiên sinh. Ông ta cũng cười với tôi: “Tông Ưu Tuyền hả, thật không nhìn ra một cô gái yếu đuối vậy mà lại là vỏ đao.”
“A?!” Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu ông ta nói gì. Xem ra Tông Thịnh cũng không giấu diếm gì với Ngưu tiên sinh. Dù gì, ông ta cũng là người bị Lão Bắc kéo xuống nước, chuyện ở Sa Ân cũng nên hiểu rõ hơn. Mà, nhiều việc chúng tôi không nói chưa chắc là ông ấy không biết, thậm chí còn biết nhiều hơn chúng tôi.
Tông Thịnh ý bảo tôi ngồi bên cạnh, cởi bớt nút áo sơ mi rồi nói: “Mọi người thoải mái đi, đông đủ rồi, cũng chỉ có chúng ta thôi.”
Ngưu tiên sinh tay cầm chung rượu hướng tới Tông thịnh: “Chỉ bằng vào mấy người mà dám khiêu khích đại trận của Ngưu lão gia tử?”
“Không phải còn có tiên sinh ông nữa sao?” Tông Thịnh cũng bưng chung rượu lên. Tôi đã thấy vẻ hai mặt của Tông Thịnh nhiều lần, có thể là một nam nhân lãnh khốc không nói một lời, nhưng cũng có thể là một người uống rượu trên bàn tiệc, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.
Ngưu tiên sinh ha hả cười: “Tiểu lão đệ không cần đề cao ta. Kỳ thật ngươi cũng có thể buông tay mặc kệ.” Me0_mup
Ngưu Lực Phàm cũng nâng ly: “Giống như ba tôi, buông tay mặc kệ tất cả, rồi thì sẽ chẳng ai tìm thấy ai, thậm chí cậu và tôi chẳng biết nhau. À mà, có lẽ tôi phải gọi một tiếng chú, nếu trước đây, tôi thấy trốn tránh là được, nhưng hiện tại tôi biết rằng những việc thế này là trốn không khỏi. Ma tới nhát, đâu phải cứ trốn trong chăn là thoát!”
Bọn họ đều đã nâng ly, tôi cũng vội nâng chung rượu trước mặt lên chạm ly, cười cười không biết nói gì. Tông Thịnh chạm vào chung rượu trong tay tôi: “Còn hai tháng nữa, thành bại chỉ dựa vào bốn chúng ta, nếu thua thì chúng ta chỉ có một con đường chết, thậm chí chết đi còn giúp Thẩm gia bọn chúng vượng tài nữa.” anh ngửa đầu uống cạn chung rượu. Bốn người cùng uống rượu xong thì coi như liên minh đã kết.
Ngưu Lực Phàm châm thuốc cho mọi người, ngồi nói: “Nếu ông nội tôi còn sống, gặp tình huống này không biết là ông sẽ đắc ý hay là hối hận nữa đây!”
“Ông nội cậu về phương diện này có chút si mê, nếu không cũng sẽ không tạo thành cục diện hôm nay. Ông vốn mặc kệ người khác, chỉ nghĩ đến việc dùng năng lực của bản thân để thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng ông lại quên mất ông cũng chỉ là một người bình thường, chẳng phải thần tiên, nếu muốn thay đổi thì phải có trả giá, sau cùng đã phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.”
Buổi chiều, sắp tan làm thì Tông Thịnh gọi cho tôi, bảo tôi tan làm thì đi thẳng tới chỗ “Hà Hương nông trang” ở ngoại ô ăn tối. Ngưu Lực Phàm cùng Ngưu tiên sinh cũng sẽ qua đó.
Lúc Tông Thịnh nói tôi còn khựng lại suy nghĩ không biết Ngưu tiên sinh kia là ai, nghĩ thêm một chút mới nhớ ra, ông chủ Huyền Văn Các kia chính là Ngưu tiên sinh.
Tan tầm, trời đã tối. Mùa đông về khiến trời tối nhanh hơn thường lệ. Lúc tôi vào được phòng đặt trước ở Hà Hương nông trang thì Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh còn có Ngưu tiên sinh đều đã tới rồi, đồ ăn cũng đã lên món.
Tôi vào, gật đầu mỉm cười với Ngưu tiên sinh. Ông ta cũng cười với tôi: “Tông Ưu Tuyền hả, thật không nhìn ra một cô gái yếu đuối vậy mà lại là vỏ đao.”
“A?!” Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu ông ta nói gì. Xem ra Tông Thịnh cũng không giấu diếm gì với Ngưu tiên sinh. Dù gì, ông ta cũng là người bị Lão Bắc kéo xuống nước, chuyện ở Sa Ân cũng nên hiểu rõ hơn. Mà, nhiều việc chúng tôi không nói chưa chắc là ông ấy không biết, thậm chí còn biết nhiều hơn chúng tôi.
Tông Thịnh ý bảo tôi ngồi bên cạnh, cởi bớt nút áo sơ mi rồi nói: “Mọi người thoải mái đi, đông đủ rồi, cũng chỉ có chúng ta thôi.”
Ngưu tiên sinh tay cầm chung rượu hướng tới Tông thịnh: “Chỉ bằng vào mấy người mà dám khiêu khích đại trận của Ngưu lão gia tử?”
“Không phải còn có tiên sinh ông nữa sao?” Tông Thịnh cũng bưng chung rượu lên. Tôi đã thấy vẻ hai mặt của Tông Thịnh nhiều lần, có thể là một nam nhân lãnh khốc không nói một lời, nhưng cũng có thể là một người uống rượu trên bàn tiệc, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.
Ngưu tiên sinh ha hả cười: “Tiểu lão đệ không cần đề cao ta. Kỳ thật ngươi cũng có thể buông tay mặc kệ.” Me0_mup
Ngưu Lực Phàm cũng nâng ly: “Giống như ba tôi, buông tay mặc kệ tất cả, rồi thì sẽ chẳng ai tìm thấy ai, thậm chí cậu và tôi chẳng biết nhau. À mà, có lẽ tôi phải gọi một tiếng chú, nếu trước đây, tôi thấy trốn tránh là được, nhưng hiện tại tôi biết rằng những việc thế này là trốn không khỏi. Ma tới nhát, đâu phải cứ trốn trong chăn là thoát!”
Bọn họ đều đã nâng ly, tôi cũng vội nâng chung rượu trước mặt lên chạm ly, cười cười không biết nói gì. Tông Thịnh chạm vào chung rượu trong tay tôi: “Còn hai tháng nữa, thành bại chỉ dựa vào bốn chúng ta, nếu thua thì chúng ta chỉ có một con đường chết, thậm chí chết đi còn giúp Thẩm gia bọn chúng vượng tài nữa.” anh ngửa đầu uống cạn chung rượu. Bốn người cùng uống rượu xong thì coi như liên minh đã kết.
Ngưu Lực Phàm châm thuốc cho mọi người, ngồi nói: “Nếu ông nội tôi còn sống, gặp tình huống này không biết là ông sẽ đắc ý hay là hối hận nữa đây!”
“Ông nội cậu về phương diện này có chút si mê, nếu không cũng sẽ không tạo thành cục diện hôm nay. Ông vốn mặc kệ người khác, chỉ nghĩ đến việc dùng năng lực của bản thân để thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng ông lại quên mất ông cũng chỉ là một người bình thường, chẳng phải thần tiên, nếu muốn thay đổi thì phải có trả giá, sau cùng đã phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.”
Bình luận facebook