Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-640
Chương 304-3: Dự án bị cản trở 3
Tông Đại Hoành thật là thích moi móc mà, cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi. Đứa nhỏ Tông Thịnh biến mất mười mấy năm nay lại quay về, vừa về đã tiếp nhận công trình lớn tới vậy, đám nguyên lão trong công ty đương nhiên sẽ có ý kiến rồi.
Nhưng tại sao, thời gian mà Tông Đại Hoành chỉnh Tông Thịnh lại trùng hợp với thời gian mà Hạ Lan Lan gài bẫy tôi?
Chuyện ngày hôm nay nếu như có Tông thịnh thì tôi đã không chật vật như vậy. Chúng tôi thường ngày đều luôn cùng nhau đi làm, cùng nhau tan sở, sao hôm nay trùng hợp lại tách nhau ra như vậy, mà tách ra là xảy ra chuyện?
Tông Đại Hoành, cái thứ gió chiều nào theo chiều đó, không phải là cũng bị cha của Ngưu Lực Phàm lợi dụng chứ?!
Có lẽ do cảm giác có Tông Thịnh ở bên người nên tôi ngủ thật sự rất sâu, tôi quá mệt đến mức ngủ lúc nào cũng không hay. Lần này tôi hoàn toàn không mơ gì cả, đến tận khi Tông Thịnh kéo rèm tôi mới tỉnh lại.
Tôi nhíu mi, mở mắt ra. Tuy có chút không thoải mái, nhưng cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều. #Meo_mup
Tôi đưa tay che mắt, lúng búng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“10 giờ.” Tông Thịnh trả lời, đứng bên cửa sổ xoay người lại, trong tay còn cầm một ly trà. Nhìn bộ dáng của anh, có lẽ là đã thức cả đêm. Tôi ngồi dậy hỏi: “Anh thức cả đêm sao?”
“Ừ, có chút phiền toái. Đốc công bên phía Tông Đại Hoành cứ chắc chắn là có vấn đề, cho dù bản thiết kế thật sự không có vấn đề, thì cuối cùng cũng do họ thi công, dù không có vấn đề cũng sẽ trở thành có vấn đề mà thôi.
Ở quê những người xây nhà thậm chí còn phải mời cơm nước đãi đằng thợ, rồi lại còn phải phong bì lì xì cho đốc công, mời rượu, nói ngon nói ngọt cho xây nhà cho tốt. Cho nên, dù cho bản vẽ không có vấn đề, thì mọi việc vẫn nằm trong tay bọn họ. Đến chừng xây nhà xi măng cát đá mà không đủ thì cũng có thể khiến cho tường nứt, tới chừng đó thì nhà mình sẽ mất hết thanh danh mà thôi.”
Những chuyện này thật ra cũng có thể hiểu được, thời điểm nhà tôi xây nhà, tôi còn đi học, nhưng khi về nhà cũng thấy cảnh ba đưa tiền cho đốc công, một phong bì lì xì thật dày, lại còn hứa hẹn cho thêm nữa.
“Hiện tại đổi đốc công không được sao?” Tôi hỏi. #M30_mvp
“Việc ở công trường vốn luôn do Tông Đại Hoành quản lý, nếu muốn thay đổi thì cũng phải do lão thay đổi. Anh cũng không có người, dù cho ông bà có muốn giúp anh thì về vấn đề này cũng không có cách nào. Tông Đại Hoành cũng không biết là nhận được lợi lộc từ bên nào mà những việc lão làm càng lúc càng ngu xuẩn.”
“Công trường chỉ có thể đình công sao?”
“Hiện tại là đình công. Nhưng cũng không có khả năng vĩnh viễn đình công. Nếu như các căn hộ bán đi càng lúc càng nhiều, thu được nhiều tiền thì tự nhiên lão cũng biết là phải làm sao.
Hôm qua anh cũng đã nói với lão, nếu lão làm xong toàn bộ hạng mục thì cứ tiếp tục theo mảng bất động sản bên kia. Về sau cứ thế kiếm tiền. Cũng hy vọng lần này lão cũng đừng ngáng chân anh.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, hóa ra cuối cùng cũng chỉ là muốn tiền. Ai nhìn thấy tiền cũng sẽ cúp đuôi mà làm việc. Tôi nghĩ xong thì vội ôm đồng phục vào phòng tắm. Tông Thịnh đứng bên ngoài nói: “Em rời giường sao? Không ở nhà nghỉ ngơi một ngày à? Hôm qua đã bị dọa tới vậy rồi.”
“Em không sao đâu, đi làm còn kiếm thêm được chút tiền đó. Tuy không giúp gì nhiều nhưng cũng là nhiều thêm một phần đó.”
Bên ngoài truyền tới giọng cười trầm thấp của Tông Thịnh, loáng thoáng giọng anh: “Đồ ngốc!”
Tôi thật sự không biết mình ngốc ở chỗ nào. Thay đồ rồi ra ngoài, Tông Thịnh đột nhiên ép tôi vào cửa phòng tắm, nói khẽ bên tai tôi: “Vì anh sao?”
“Vì, anh, cái gì?”
“Vì anh nên mới vội vã đi làm?”
“Buông tay. Có vậy thôi. Chút nữa tới chỗ làm thế nào cũng bị Tiểu Trần cằn nhằn.”
“Vì anh mà từ bỏ nghỉ ngơi?”
“Muốn tiền đương nhiên phải vất vả a. Không vất vả, thì làm sao có tiền chứ?”
Anh cứ thế nhìn tôi không nói lời nào, tôi cắn môi, nói: “Đúng vậy, vì anh!”
Giây tiếp theo, đôi môi tôi lại bị bịt kín.
Tông Đại Hoành thật là thích moi móc mà, cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi. Đứa nhỏ Tông Thịnh biến mất mười mấy năm nay lại quay về, vừa về đã tiếp nhận công trình lớn tới vậy, đám nguyên lão trong công ty đương nhiên sẽ có ý kiến rồi.
Nhưng tại sao, thời gian mà Tông Đại Hoành chỉnh Tông Thịnh lại trùng hợp với thời gian mà Hạ Lan Lan gài bẫy tôi?
Chuyện ngày hôm nay nếu như có Tông thịnh thì tôi đã không chật vật như vậy. Chúng tôi thường ngày đều luôn cùng nhau đi làm, cùng nhau tan sở, sao hôm nay trùng hợp lại tách nhau ra như vậy, mà tách ra là xảy ra chuyện?
Tông Đại Hoành, cái thứ gió chiều nào theo chiều đó, không phải là cũng bị cha của Ngưu Lực Phàm lợi dụng chứ?!
Có lẽ do cảm giác có Tông Thịnh ở bên người nên tôi ngủ thật sự rất sâu, tôi quá mệt đến mức ngủ lúc nào cũng không hay. Lần này tôi hoàn toàn không mơ gì cả, đến tận khi Tông Thịnh kéo rèm tôi mới tỉnh lại.
Tôi nhíu mi, mở mắt ra. Tuy có chút không thoải mái, nhưng cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều. #Meo_mup
Tôi đưa tay che mắt, lúng búng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“10 giờ.” Tông Thịnh trả lời, đứng bên cửa sổ xoay người lại, trong tay còn cầm một ly trà. Nhìn bộ dáng của anh, có lẽ là đã thức cả đêm. Tôi ngồi dậy hỏi: “Anh thức cả đêm sao?”
“Ừ, có chút phiền toái. Đốc công bên phía Tông Đại Hoành cứ chắc chắn là có vấn đề, cho dù bản thiết kế thật sự không có vấn đề, thì cuối cùng cũng do họ thi công, dù không có vấn đề cũng sẽ trở thành có vấn đề mà thôi.
Ở quê những người xây nhà thậm chí còn phải mời cơm nước đãi đằng thợ, rồi lại còn phải phong bì lì xì cho đốc công, mời rượu, nói ngon nói ngọt cho xây nhà cho tốt. Cho nên, dù cho bản vẽ không có vấn đề, thì mọi việc vẫn nằm trong tay bọn họ. Đến chừng xây nhà xi măng cát đá mà không đủ thì cũng có thể khiến cho tường nứt, tới chừng đó thì nhà mình sẽ mất hết thanh danh mà thôi.”
Những chuyện này thật ra cũng có thể hiểu được, thời điểm nhà tôi xây nhà, tôi còn đi học, nhưng khi về nhà cũng thấy cảnh ba đưa tiền cho đốc công, một phong bì lì xì thật dày, lại còn hứa hẹn cho thêm nữa.
“Hiện tại đổi đốc công không được sao?” Tôi hỏi. #M30_mvp
“Việc ở công trường vốn luôn do Tông Đại Hoành quản lý, nếu muốn thay đổi thì cũng phải do lão thay đổi. Anh cũng không có người, dù cho ông bà có muốn giúp anh thì về vấn đề này cũng không có cách nào. Tông Đại Hoành cũng không biết là nhận được lợi lộc từ bên nào mà những việc lão làm càng lúc càng ngu xuẩn.”
“Công trường chỉ có thể đình công sao?”
“Hiện tại là đình công. Nhưng cũng không có khả năng vĩnh viễn đình công. Nếu như các căn hộ bán đi càng lúc càng nhiều, thu được nhiều tiền thì tự nhiên lão cũng biết là phải làm sao.
Hôm qua anh cũng đã nói với lão, nếu lão làm xong toàn bộ hạng mục thì cứ tiếp tục theo mảng bất động sản bên kia. Về sau cứ thế kiếm tiền. Cũng hy vọng lần này lão cũng đừng ngáng chân anh.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, hóa ra cuối cùng cũng chỉ là muốn tiền. Ai nhìn thấy tiền cũng sẽ cúp đuôi mà làm việc. Tôi nghĩ xong thì vội ôm đồng phục vào phòng tắm. Tông Thịnh đứng bên ngoài nói: “Em rời giường sao? Không ở nhà nghỉ ngơi một ngày à? Hôm qua đã bị dọa tới vậy rồi.”
“Em không sao đâu, đi làm còn kiếm thêm được chút tiền đó. Tuy không giúp gì nhiều nhưng cũng là nhiều thêm một phần đó.”
Bên ngoài truyền tới giọng cười trầm thấp của Tông Thịnh, loáng thoáng giọng anh: “Đồ ngốc!”
Tôi thật sự không biết mình ngốc ở chỗ nào. Thay đồ rồi ra ngoài, Tông Thịnh đột nhiên ép tôi vào cửa phòng tắm, nói khẽ bên tai tôi: “Vì anh sao?”
“Vì, anh, cái gì?”
“Vì anh nên mới vội vã đi làm?”
“Buông tay. Có vậy thôi. Chút nữa tới chỗ làm thế nào cũng bị Tiểu Trần cằn nhằn.”
“Vì anh mà từ bỏ nghỉ ngơi?”
“Muốn tiền đương nhiên phải vất vả a. Không vất vả, thì làm sao có tiền chứ?”
Anh cứ thế nhìn tôi không nói lời nào, tôi cắn môi, nói: “Đúng vậy, vì anh!”
Giây tiếp theo, đôi môi tôi lại bị bịt kín.
Bình luận facebook