Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-684
Chương 327: Huyết tế
Khi chúng tôi quay trở lại văn phòng cạnh công trường thì Ngưu Lực Phàm đã ở nơi đó chờ. Văn phòng mọi người đã tan tầm, công trường có công nhân gác đêm nhưng văn phòng chẳng còn ai.
Tôi xuống xe, Ngưu Lực Phàm có vẻ giật mình nhìn tôi: “Sao em lại theo tới đây?”
Tông Thịnh xuống xe, nói: “Để cô ấy ở nhà một mình càng không yên tâm hơn. Lập đàn cũng chỉ khoảng nửa tiếng, xong ngay thôi. Mọi thứ chuẩn bị hết chưa?”
Ngưu Lực Phàm gật đầu, vác ra một chiếc túi to, hỏi: “Cậu chắc chắn muốn làm vậy sao?”
“Nếu anh sợ thì đứng qua một bên chờ.” Nói xong, Tông Thịnh cầm lấy túi trên tay hắn, Ngưu Lực Phàm vội nói: “Đâu có đâu có, từ từ nào. Để tôi học tập nữa. Cho dù tôi chưa làm được, thì xem cũng hiểu chút ít mà.”
Vì có tôi nên khi Tông Thịnh vào công trường thì mở hết đèn lên, chiếu sáng cả công trường. Vài công nhân trực đêm cũng kéo qua xem náo nhiệt.
Tông Thịnh lấy la bàn, nhìn quanh bốn phía rồi chọn một chỗ, quay đầu lại nhìn tôi, anh nói: “Ưu Tuyền, em đứng bên kia đi. Chút nữa dù có xảy ra chuyện gì thì em cứ mặc kệ, đừng lên tiếng, cứ đứng im là được.”
Tôi gật đầu, nhìn chiếc túi to, thì thắc mắc: “Ơ mà, mấy cái pháp sự này chẳng phải là phải có gà vịt gì đó sao? Anh kêu Huyết Tế mà không có máu, làm sao mà tế?”
Ngưu Lực Phàm vừa giúp xếp đồ ra, vừa chỉ Tông Thịnh bên cạnh: “Tế phẩm sờ sờ đây còn gì?”
Tông Thịnh trừng mắt nhìn hắn: “Còn nói lung tung thì chút nữa tôi lôi anh ra làm huyết tế. Mau lên, tám hướng đặt tám chiếc đèn.”
Ngưu Lực Phàm lúc này mới nhăn mặt, xách theo một cái bao, mang theo la bàn, tạm thời rời đi.
Tông Thịnh lúc này mới trải một tấm vải đỏ thẫm lên trên mặt một chiếc bàn nhỏ, nhanh chóng biến chiếc bàn thành một ban thờ. Sau đó, tiếp tục bày ra nào lư hương, nến, bùa, lục lạc và kiếm. Cây kiếm đó chẳng biết Ngưu lực Phàm kiếm đâu ra, nhìn có vẻ là một cây kiếm thật.
Sắp xếp xong, nhìn đồng hồ cũng sắp tới giờ, anh quay vào trong hô to: “Ngưu Lực Phàm, chuẩn bị xong chưa nào? Tới giờ rồi.”
Nghe tiếng Ngưu Lực Phàm từ xa xa đáp lại: “Còn bốn cây nữa, đừng có nóng vội, tôi canh giờ rồi, không để trễ giờ lành đâu.”
Khi chúng tôi quay trở lại văn phòng cạnh công trường thì Ngưu Lực Phàm đã ở nơi đó chờ. Văn phòng mọi người đã tan tầm, công trường có công nhân gác đêm nhưng văn phòng chẳng còn ai.
Tôi xuống xe, Ngưu Lực Phàm có vẻ giật mình nhìn tôi: “Sao em lại theo tới đây?”
Tông Thịnh xuống xe, nói: “Để cô ấy ở nhà một mình càng không yên tâm hơn. Lập đàn cũng chỉ khoảng nửa tiếng, xong ngay thôi. Mọi thứ chuẩn bị hết chưa?”
Ngưu Lực Phàm gật đầu, vác ra một chiếc túi to, hỏi: “Cậu chắc chắn muốn làm vậy sao?”
“Nếu anh sợ thì đứng qua một bên chờ.” Nói xong, Tông Thịnh cầm lấy túi trên tay hắn, Ngưu Lực Phàm vội nói: “Đâu có đâu có, từ từ nào. Để tôi học tập nữa. Cho dù tôi chưa làm được, thì xem cũng hiểu chút ít mà.”
Vì có tôi nên khi Tông Thịnh vào công trường thì mở hết đèn lên, chiếu sáng cả công trường. Vài công nhân trực đêm cũng kéo qua xem náo nhiệt.
Tông Thịnh lấy la bàn, nhìn quanh bốn phía rồi chọn một chỗ, quay đầu lại nhìn tôi, anh nói: “Ưu Tuyền, em đứng bên kia đi. Chút nữa dù có xảy ra chuyện gì thì em cứ mặc kệ, đừng lên tiếng, cứ đứng im là được.”
Tôi gật đầu, nhìn chiếc túi to, thì thắc mắc: “Ơ mà, mấy cái pháp sự này chẳng phải là phải có gà vịt gì đó sao? Anh kêu Huyết Tế mà không có máu, làm sao mà tế?”
Ngưu Lực Phàm vừa giúp xếp đồ ra, vừa chỉ Tông Thịnh bên cạnh: “Tế phẩm sờ sờ đây còn gì?”
Tông Thịnh trừng mắt nhìn hắn: “Còn nói lung tung thì chút nữa tôi lôi anh ra làm huyết tế. Mau lên, tám hướng đặt tám chiếc đèn.”
Ngưu Lực Phàm lúc này mới nhăn mặt, xách theo một cái bao, mang theo la bàn, tạm thời rời đi.
Tông Thịnh lúc này mới trải một tấm vải đỏ thẫm lên trên mặt một chiếc bàn nhỏ, nhanh chóng biến chiếc bàn thành một ban thờ. Sau đó, tiếp tục bày ra nào lư hương, nến, bùa, lục lạc và kiếm. Cây kiếm đó chẳng biết Ngưu lực Phàm kiếm đâu ra, nhìn có vẻ là một cây kiếm thật.
Sắp xếp xong, nhìn đồng hồ cũng sắp tới giờ, anh quay vào trong hô to: “Ngưu Lực Phàm, chuẩn bị xong chưa nào? Tới giờ rồi.”
Nghe tiếng Ngưu Lực Phàm từ xa xa đáp lại: “Còn bốn cây nữa, đừng có nóng vội, tôi canh giờ rồi, không để trễ giờ lành đâu.”
Bình luận facebook