Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-687
Chương 328: Về lại thôn
Có lẽ vẻ lãnh khốc và tàn nhẫn trong mắt Tông Thịnh đã khiến mấy công nhân từ trong thôn hiểu rõ, họ kéo mọi người quay trở lại lán. Tông Thịnh đứng bên cạnh tôi hô to với Ngưu Lực Phàm còn ở dưới hố: “Cần tôi giúp không?”
“Đào hố chôn đồ vật tôi còn có thể làm, nhưng mà thật đúng là làm không được bằng cậu, chỉ vài phút có thể tụ tập được quỷ hồn phụ cận lại đây, cậu nói đi, cậu rốt cuộc có phải là người không vậy hả?”
Tông Thịnh cười lạnh: “Có đôi khi tôi cũng hoài nghi mình có phải là người hay không!” anh rời đi, đốt một cây nhang cắm xuống đất. Ngưu Lực Phàm cũng đã hoàn tất, còn lấy một phiến đá dẹp đè lên trên, rồi trèo thang leo lên, dẫm chân rũ đất bám vào giày, nói: “Huyết tế, cậu đúng là vì tòa nhà này mà bỏ hết vốn gốc. Chỉ cần mắt trận này không bị ai động vào, tòa nhà này sau này chắc chắn sẽ thịnh vượng. Này, cho tôi chiết khấu đi, tôi mua một căn ở đây.”
“Hiệu cầm đồ kia thì sao?”
Ngưu Lực Phàm móc thuốc lá ra, vừa ngậm vào chưa kịp châm lửa đã bị Tông Thịnh giật lấy, giắt lại lên sau vành tai hắn: “Đừng có hun khói con tôi.”
Ngưu Lực Phàm nhìn tôi cười ha hả, “Tiệm cầm đồ nhà tôi, trước đây tôi cảm thấy mình là một thằng không có cha, mẹ tôi cố gắng lắm mới nuôi tôi lớn được từng này. Cửa hàng đó chỉ để làm tưởng niệm mà thôi. Giờ, xem ra… ha ha, cho dù tôi chỉ có một thân một mình chỉ cần đi theo ông chủ là cậu thì kiếm tiền, mua nhà, ở đâu mà chả giống nhau.”
Có lẽ, sự việc của cha hắn khiến cho hắn khá cảm khái. Tông Thịnh kéo tay tôi, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cho anh một căn đó, tùy ý lựa chọn đi.”
“Quào, cảm ơn ông chủ, ông chủ thật tốt, chúc ông chủ phát tài!” Ngưu Lực Phàm gào lên sau lưng chúng tôi.
Bất giác, tôi nở nụ cười. Tông Thịnh chọc chọc lên mặt tôi: “Em cười nhiều một chút, bất kể mọi chuyện sẽ ra sao thì cũng sẽ trở thành quá khứ, nên vui vẻ nhiều hơn.”
“Tòa nhà của mình thật sự có thể sẽ hưng thịnh sao?”
“Khu phức hợp thương mại, nơi đây sẽ trở thành trung tâm của thương mại mới, nhưng tiền đề là Sa Ân biến mất, toàn bộ đất ở bên dưới Sa Ân bị đào lên, phơi nắng để không còn ảnh hưởng tới vận khí trong khu vực. Em nhắn tin cho bạn em đi, muốn đầu tư địa ốc thì tới Ưu Phẩm mình”
Ra khỏi công trường, tôi kể lại cho NgưU Lực Phàm nghe chuyện Thẩm Hàm hôm nay tìm tôi. Mặt hắn nặng nề, nói khẽ: “Đứa bé bị thiết kế để ra đời, giữ lại thế nào cũng không tốt. Vài ngày nữa cô ấy đủ 18 tuổi rồi, đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình.”
Có lẽ vẻ lãnh khốc và tàn nhẫn trong mắt Tông Thịnh đã khiến mấy công nhân từ trong thôn hiểu rõ, họ kéo mọi người quay trở lại lán. Tông Thịnh đứng bên cạnh tôi hô to với Ngưu Lực Phàm còn ở dưới hố: “Cần tôi giúp không?”
“Đào hố chôn đồ vật tôi còn có thể làm, nhưng mà thật đúng là làm không được bằng cậu, chỉ vài phút có thể tụ tập được quỷ hồn phụ cận lại đây, cậu nói đi, cậu rốt cuộc có phải là người không vậy hả?”
Tông Thịnh cười lạnh: “Có đôi khi tôi cũng hoài nghi mình có phải là người hay không!” anh rời đi, đốt một cây nhang cắm xuống đất. Ngưu Lực Phàm cũng đã hoàn tất, còn lấy một phiến đá dẹp đè lên trên, rồi trèo thang leo lên, dẫm chân rũ đất bám vào giày, nói: “Huyết tế, cậu đúng là vì tòa nhà này mà bỏ hết vốn gốc. Chỉ cần mắt trận này không bị ai động vào, tòa nhà này sau này chắc chắn sẽ thịnh vượng. Này, cho tôi chiết khấu đi, tôi mua một căn ở đây.”
“Hiệu cầm đồ kia thì sao?”
Ngưu Lực Phàm móc thuốc lá ra, vừa ngậm vào chưa kịp châm lửa đã bị Tông Thịnh giật lấy, giắt lại lên sau vành tai hắn: “Đừng có hun khói con tôi.”
Ngưu Lực Phàm nhìn tôi cười ha hả, “Tiệm cầm đồ nhà tôi, trước đây tôi cảm thấy mình là một thằng không có cha, mẹ tôi cố gắng lắm mới nuôi tôi lớn được từng này. Cửa hàng đó chỉ để làm tưởng niệm mà thôi. Giờ, xem ra… ha ha, cho dù tôi chỉ có một thân một mình chỉ cần đi theo ông chủ là cậu thì kiếm tiền, mua nhà, ở đâu mà chả giống nhau.”
Có lẽ, sự việc của cha hắn khiến cho hắn khá cảm khái. Tông Thịnh kéo tay tôi, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cho anh một căn đó, tùy ý lựa chọn đi.”
“Quào, cảm ơn ông chủ, ông chủ thật tốt, chúc ông chủ phát tài!” Ngưu Lực Phàm gào lên sau lưng chúng tôi.
Bất giác, tôi nở nụ cười. Tông Thịnh chọc chọc lên mặt tôi: “Em cười nhiều một chút, bất kể mọi chuyện sẽ ra sao thì cũng sẽ trở thành quá khứ, nên vui vẻ nhiều hơn.”
“Tòa nhà của mình thật sự có thể sẽ hưng thịnh sao?”
“Khu phức hợp thương mại, nơi đây sẽ trở thành trung tâm của thương mại mới, nhưng tiền đề là Sa Ân biến mất, toàn bộ đất ở bên dưới Sa Ân bị đào lên, phơi nắng để không còn ảnh hưởng tới vận khí trong khu vực. Em nhắn tin cho bạn em đi, muốn đầu tư địa ốc thì tới Ưu Phẩm mình”
Ra khỏi công trường, tôi kể lại cho NgưU Lực Phàm nghe chuyện Thẩm Hàm hôm nay tìm tôi. Mặt hắn nặng nề, nói khẽ: “Đứa bé bị thiết kế để ra đời, giữ lại thế nào cũng không tốt. Vài ngày nữa cô ấy đủ 18 tuổi rồi, đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình.”
Bình luận facebook