Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-693
Chương 330
Tông Thịnh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, anh buông ly trong tay:
“Em muốn hỏi anh rốt cuộc có muốn cưới em không hả?”
“Không phải!” Tôi cắt ngang, “em muốn hỏi,” tim tôi đập dồn dập. “Em muốn hỏi, anh có phải là nghiện không?” Nếu là người khác thì có lẽ sẽ kiểm tra xem tay có vết kim không, nhưng với thể chất của Tông thịnh thì vết thương như kim tiêm chỉ cần qua một đêm đã không còn nữa.
Tông Thịnh sửng sốt rồi nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói:”Em đã nghe nói chuyện gì?”
Tôi bối rối, anh mở miệng đã hỏi là tôi nghe ai nói, tuy tôi tin anh, nhưng những chuyện như thế này không có thì cũng chẳng ai đồn thổi, sẽ không để cho tiếp tục đồn đãi. Tông Thịnh thở dài, rồi nói:
“Anh rút máu, kêu người mang vào trong khách sạn Sa Ân thuê phòng ngủ một đêm, để xem có thể lôi Vương Càn ra không. Hiện tại phía khách sạn cũng bắt đầu bị người ta chỉnh, nếu Vương càn đã giúp chúng ta, thì lúc này lôi hắn ra tránh cho hắn bị hồn phi phách tán cũng coi như tận tình tận nghĩa với hắn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tin lời anh nói, ngay từ đầu đã không tin việc anh nghiện ngập. Tông Thịnh lại nói:
“Căn bản phải sử dụng người ngoài không biết chuyện để tránh ánh mắt của Thẩm Kế Ân, không biết là có thể thuận lợi đưa Vương Càn ra ngoài không.”
Lúc anh nói những lời này thời điểm, ánh mắt nhìn sang phía khách sạn bên kia. Đêm qua rút máu. Đêm qua vào khách sạn ngủ. Chẳng lẽ còn chưa đưa được người ra ngoài sao?
“Hắn còn không có ra ngoài?”
“Ừ, không biết tại sao nữa, gọi điện thì không bắt máy. Nhưng mà hắn cũng chỉ là một công nhân bình thường, có lẽ không thành vấn đề. Khách sạn Sa Ân mở cửa lại, tuy rằng không quá đông nhưng vẫn không ít khách ra vào.”
Tim tôi lại thắt lại, nhìn Tông Thịnh cau mày, tôi nhỏ giọng hỏi: “Còn đứa nhỏ kia thì sao?
“Đó là số mệnh của nó, không có cách nào đưa nó ra.”
Tôi cũng gật đầu, cũng chỉ hỏi vậy thôi. Tôi biết Tông Thịnh làm việc có nguyên tắc của mình, sẽ không vô cớ đi giúp ai đó.
Chúng tôi lại im lặng, sau đó tôi nói với anh về tình trạng của ông, cũng nói chuyện tôi nhìn thấy Thẩm Hàm ban nãy.
Tông Thịnh lúc này mới nói, Thẩm Hàm đã đi tìm Ngưu Lực Phàm, thực ra Ngưu lực Phàm vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Hàm. Cô ta cũng đã cầm lấy đinh gỗ đào do Ngưu Lực Phàm đưa cho, còn khi nào cô ta ra tay, ra tay thế nào thì chúng tôi không thể biết được.
Tông Thịnh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, anh buông ly trong tay:
“Em muốn hỏi anh rốt cuộc có muốn cưới em không hả?”
“Không phải!” Tôi cắt ngang, “em muốn hỏi,” tim tôi đập dồn dập. “Em muốn hỏi, anh có phải là nghiện không?” Nếu là người khác thì có lẽ sẽ kiểm tra xem tay có vết kim không, nhưng với thể chất của Tông thịnh thì vết thương như kim tiêm chỉ cần qua một đêm đã không còn nữa.
Tông Thịnh sửng sốt rồi nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói:”Em đã nghe nói chuyện gì?”
Tôi bối rối, anh mở miệng đã hỏi là tôi nghe ai nói, tuy tôi tin anh, nhưng những chuyện như thế này không có thì cũng chẳng ai đồn thổi, sẽ không để cho tiếp tục đồn đãi. Tông Thịnh thở dài, rồi nói:
“Anh rút máu, kêu người mang vào trong khách sạn Sa Ân thuê phòng ngủ một đêm, để xem có thể lôi Vương Càn ra không. Hiện tại phía khách sạn cũng bắt đầu bị người ta chỉnh, nếu Vương càn đã giúp chúng ta, thì lúc này lôi hắn ra tránh cho hắn bị hồn phi phách tán cũng coi như tận tình tận nghĩa với hắn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tin lời anh nói, ngay từ đầu đã không tin việc anh nghiện ngập. Tông Thịnh lại nói:
“Căn bản phải sử dụng người ngoài không biết chuyện để tránh ánh mắt của Thẩm Kế Ân, không biết là có thể thuận lợi đưa Vương Càn ra ngoài không.”
Lúc anh nói những lời này thời điểm, ánh mắt nhìn sang phía khách sạn bên kia. Đêm qua rút máu. Đêm qua vào khách sạn ngủ. Chẳng lẽ còn chưa đưa được người ra ngoài sao?
“Hắn còn không có ra ngoài?”
“Ừ, không biết tại sao nữa, gọi điện thì không bắt máy. Nhưng mà hắn cũng chỉ là một công nhân bình thường, có lẽ không thành vấn đề. Khách sạn Sa Ân mở cửa lại, tuy rằng không quá đông nhưng vẫn không ít khách ra vào.”
Tim tôi lại thắt lại, nhìn Tông Thịnh cau mày, tôi nhỏ giọng hỏi: “Còn đứa nhỏ kia thì sao?
“Đó là số mệnh của nó, không có cách nào đưa nó ra.”
Tôi cũng gật đầu, cũng chỉ hỏi vậy thôi. Tôi biết Tông Thịnh làm việc có nguyên tắc của mình, sẽ không vô cớ đi giúp ai đó.
Chúng tôi lại im lặng, sau đó tôi nói với anh về tình trạng của ông, cũng nói chuyện tôi nhìn thấy Thẩm Hàm ban nãy.
Tông Thịnh lúc này mới nói, Thẩm Hàm đã đi tìm Ngưu Lực Phàm, thực ra Ngưu lực Phàm vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Hàm. Cô ta cũng đã cầm lấy đinh gỗ đào do Ngưu Lực Phàm đưa cho, còn khi nào cô ta ra tay, ra tay thế nào thì chúng tôi không thể biết được.
Bình luận facebook