Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-752
Chương 353-2
Vẻ mặt Tông Thịnh bắt đầu có biến đổi, khuôn mặt dường như nhu hòa hơn, áp mặt vào bụng tôi, nhẹ giọng nói: “Có hồn nhập thai.”
“Thật vậy sao?” Tôi ngạc nhiên đầy vui sướng. Thật ra, tôi không hiểu lắm, nhưng rõ ràng anh đang rất vui.
“Ứ, là con trai, anh có thể cảm nhận được, nhưng mà con còn bé quá nên còn chưa đáp lại anh.”
Tôi lập tức ôm lấy cánh tay Tông Thịnh, kéo anh chui vào trong chăn: “Ở cùng với con và em đi, em sợ lắm. Mà em cũng buồn ngủ nữa, em sợ kẻ xấu vào nhà mình.”
Anh còn đang muốn nói gì, tôi đã kéo tay anh đặt lên eo mình, mặc kệ phản ứng của anh, ăn vạ nhắm hai mắt lại. Giả bộ rất mệt, tôi ra vẻ đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Vài phút sau, anh không có phản ứng gì, tôi hé mắt nhìn, thấy anh đã nhắm mắt, hít thở đều đặn dường như đã ngủ rồi.
Tôi cười cười, nhìn anh thì thầm: “Anh cũng mệt lắm mà, còn muốn ra ngoài làm gì? Tự mình ôm hết vào làm gì, anh cũng nên thả lỏng một chút đi. Giờ, em cảm thấy vỏ đao như em cũng rất có tác dụng đó.” Tôi sờ bụng mình, cảm giác phồng lên rõ ràng. Tôi nói khẽ: “Con mình sẽ là một đứa bé bình thường. Muốn đáp lại anh phải bốn tháng cơ. Còn anh, anh cũng là một người bình thường, đừng có tự coi mình là siêu nhân. Mệt tới mức ngã lưng xuống giường là ngủ mà còn đòi ra ngoài. Ngủ thôi.”
Tôi cũng thật sự rất mệt, hôm nay trên cơ bản cả ngày đều đang khẩn trương trung vượt qua, rốt cuộc có thể yên ổn rồi, tôi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh lại thì ngoài trời đang mưa. Mùa đông ở chỗ chúng tôi chỉ cần có thêm một chút mưa thì trời trở nên vô cùng lạnh. Trong phòng đã mở điều hòa nên rất ấm áp. Phòng bật đèn, nên tôi nghĩ trời vẫn còn chưa sáng.
Tôi xoay người nhìn điện thoại, hóa ra tôi đã ngủ đến hơn 10 giờ. Tông Thịnh vẫn đang ở trong phòng, đang ngồi trước máy tính, lên mạng xem tin tức chuyện hôm qua.
“Tông Thịnh?” Tôi gọi kẽ, không biết anh có thể bình tĩnh lại chưa. Anh ngồi im, không quay đầu lại nhưng nói:
“Em dậy đi, đói bụng rồi phải không? Muốn ngủ nữa thì ăn xong rồi ngủ tiếp. Anh có để cháo ở cạnh giường.”
Tôi quay sang nhìn tủ đầu giường, có một chiếc bình giữ nhiệt, cũng có nghĩa là anh đã dậy sớm và ở nhà làm việc chờ tôi.
Tôi rửa mặt chải đầu xong, kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn màn hình máy tính, vừa ăn cháo vừa đọc tin cùng anh. Suốt đêm qua, cũng không có tin gì mới. Không thấy báo đưa tin tức về người nhà của bệnh nhân tâm thần kia. Trên mạng cũng có người đưa ra nghi ngờ, nói rằng tới giờ đã xác định được kẻ muốn giết người chính là gã tâm thần kia, gã làm ra vụ nổ lớn như vậy, gây ra tổn thất lớn vậy, tại sao lại phải tốn tiền người đóng thuế để cứu mạng gã? Những người nghèo khó, không làm sai điều gì, nếu như nhập viện mà không có tiền đóng viện phí sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện. Vậy tại sao, lại phải tốn tiền thuế chữa cho gã?
Vẻ mặt Tông Thịnh bắt đầu có biến đổi, khuôn mặt dường như nhu hòa hơn, áp mặt vào bụng tôi, nhẹ giọng nói: “Có hồn nhập thai.”
“Thật vậy sao?” Tôi ngạc nhiên đầy vui sướng. Thật ra, tôi không hiểu lắm, nhưng rõ ràng anh đang rất vui.
“Ứ, là con trai, anh có thể cảm nhận được, nhưng mà con còn bé quá nên còn chưa đáp lại anh.”
Tôi lập tức ôm lấy cánh tay Tông Thịnh, kéo anh chui vào trong chăn: “Ở cùng với con và em đi, em sợ lắm. Mà em cũng buồn ngủ nữa, em sợ kẻ xấu vào nhà mình.”
Anh còn đang muốn nói gì, tôi đã kéo tay anh đặt lên eo mình, mặc kệ phản ứng của anh, ăn vạ nhắm hai mắt lại. Giả bộ rất mệt, tôi ra vẻ đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Vài phút sau, anh không có phản ứng gì, tôi hé mắt nhìn, thấy anh đã nhắm mắt, hít thở đều đặn dường như đã ngủ rồi.
Tôi cười cười, nhìn anh thì thầm: “Anh cũng mệt lắm mà, còn muốn ra ngoài làm gì? Tự mình ôm hết vào làm gì, anh cũng nên thả lỏng một chút đi. Giờ, em cảm thấy vỏ đao như em cũng rất có tác dụng đó.” Tôi sờ bụng mình, cảm giác phồng lên rõ ràng. Tôi nói khẽ: “Con mình sẽ là một đứa bé bình thường. Muốn đáp lại anh phải bốn tháng cơ. Còn anh, anh cũng là một người bình thường, đừng có tự coi mình là siêu nhân. Mệt tới mức ngã lưng xuống giường là ngủ mà còn đòi ra ngoài. Ngủ thôi.”
Tôi cũng thật sự rất mệt, hôm nay trên cơ bản cả ngày đều đang khẩn trương trung vượt qua, rốt cuộc có thể yên ổn rồi, tôi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh lại thì ngoài trời đang mưa. Mùa đông ở chỗ chúng tôi chỉ cần có thêm một chút mưa thì trời trở nên vô cùng lạnh. Trong phòng đã mở điều hòa nên rất ấm áp. Phòng bật đèn, nên tôi nghĩ trời vẫn còn chưa sáng.
Tôi xoay người nhìn điện thoại, hóa ra tôi đã ngủ đến hơn 10 giờ. Tông Thịnh vẫn đang ở trong phòng, đang ngồi trước máy tính, lên mạng xem tin tức chuyện hôm qua.
“Tông Thịnh?” Tôi gọi kẽ, không biết anh có thể bình tĩnh lại chưa. Anh ngồi im, không quay đầu lại nhưng nói:
“Em dậy đi, đói bụng rồi phải không? Muốn ngủ nữa thì ăn xong rồi ngủ tiếp. Anh có để cháo ở cạnh giường.”
Tôi quay sang nhìn tủ đầu giường, có một chiếc bình giữ nhiệt, cũng có nghĩa là anh đã dậy sớm và ở nhà làm việc chờ tôi.
Tôi rửa mặt chải đầu xong, kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn màn hình máy tính, vừa ăn cháo vừa đọc tin cùng anh. Suốt đêm qua, cũng không có tin gì mới. Không thấy báo đưa tin tức về người nhà của bệnh nhân tâm thần kia. Trên mạng cũng có người đưa ra nghi ngờ, nói rằng tới giờ đã xác định được kẻ muốn giết người chính là gã tâm thần kia, gã làm ra vụ nổ lớn như vậy, gây ra tổn thất lớn vậy, tại sao lại phải tốn tiền người đóng thuế để cứu mạng gã? Những người nghèo khó, không làm sai điều gì, nếu như nhập viện mà không có tiền đóng viện phí sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện. Vậy tại sao, lại phải tốn tiền thuế chữa cho gã?
Bình luận facebook