Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-760
Chương 356: Ý trời đã định
Mẹ sốt ruột định kéo tôi lại, nhưng Tiểu Trần hiểu ý tôi nên kéo mẹ lại: “Dì à, đừng lo lắng, sẽ không ai làm gì Ưu Tuyền đâu.”
Tôi đứng trước đầu xe, tim đập loạn giống như muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhưng tôi biết tôi không thể cuống lên vào lúc này.
Tôi nghĩ lại, làm sao bà có thể trấn áp đám đàn ông ở khu mỏ, làm sao bà nói chuyện với người trong thôn. Tôi cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lại đây, lái xe cán chết ta này! Trong bụng ta còn thêm một mạng đây, lời rồi đó! Để coi bà sẽ đối phó đám người hại chết chắt yêu của mình thế nào!”
Lời của tôi thật sự có tác dụng, lái xe lập tức phanh lại.
Bọn họ tin rằng đốc công sẽ không dám lấy mạng ra để cản bọn họ, nhưng tôi thì không biết chừng, vì bọn họ đã từng thấy tôi đứng ra lúc ở khu mỏ rồi. Thấy xe dừng lại trong lòng tôi cũng thả lỏng một chút, hành động này cũng giúp tôi có thêm không ít dũng khí. Tôi nhìn về người ban nãy nói chuyện: “Tôi biết, chuyện ở mỏ lần này người bị nặng nhất là gãy xương đùi.
Gãy xương có thể dưỡng bệnh, mà chi phí chữa trị đều do khu mỏ trả tiền.
Chuyện bồi thường thì chờ tới khi ông xuất viện sẽ nói với mấy người. Giờ ông còn nằm trong bệnh viện, các người đã vội vã chạy tới đây cướp bóc sao? Tôi còn biết là chị dâu anh cũng không có mang con bỏ đi! Mấy hôm trước tôi tới bệnh viện còn gặp chị ấy đang chăm sóc chồng mà! Hay là anh hy vọng anh mình xảy ra chuyện, n phế luôn, chị dâu ôm theo cháu bỏ đi, để anh của anh nằm một mình chờ chết thì anh mới cảm thấy vui vẻ?”
Trên công trường có không ít người trong thôn, bọn họ nghe tôi nói vậy thì tất cả quay sang nhìn gã bằng ánh mắt kỳ quái.
Tôi tin chắc những lời tôi nói sẽ nhanh chóng truyền về thôn, truyền tới cả anh trai của gã. Gã tức đến run người, chỉ tay vào tôi: “Mày! Mày! Tông Ưu Tuyền, mày đừng tưởng mày mang theo con cháu nhà chúng nó thì đắc ý đâu.
Nếu nhà chúng nó mà bại, không còn tiền, thì cái thứ già nhân ngãi non vợ chồng như mày cứ chờ đó mà nuôi con một mình, không ai thèm cưới đi.”
"Đó là chuyện của tôi, chả liên quan gì tới anh.
Giờ, một là anh đem thép trả lại, hoặc là cán qua tôi đi, xem thử xem cuối cùng ra sao.
Còn nữa, Tông Thịnh có rất nhiều biện pháp có thể thần không biết quỷ không hay, khiến anh trai anh không thể đứng dậy nữa, làm cả nhà anh vĩnh viễn không có được sự bình an.
Anh đâu phải không biết chuyện đó, tại sao còn dám tới đây cướp đồ. Mấy người đông vậy mà không có ai biết dùng não để suy nghĩ sao?”
Người lái xe nhô đầu ra khỏi xe, hét lên với tôi: “Con nhãi ranh thì biết cái gì? Cút qua một bên! Cha mày thấy tao còn phải gọi một tiếng chú đó!”
Bọn họ có nói gì tôi vẫn đứng yên như cũ, không nhường đường, trừng mắt nhìn bọn họ. Vài phút sau, gã cầm một cây búa công trường đi về phía tôi, khí thế hừng hực. Tôi vẫn không sợ hãi, đứng yên nhìn gã.
Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại có dũng khí tới vậy, cảm thấy cả người đầy năng lượng. Nhưng gã chưa kịp bước tới gần tôi thì cả người đã sững lại, thậm chí rơi cả chiếc búa xuống chân.
Tôi kinh ngạc quay người lại, thấy Tông Thịnh đã đứng ngay sau lưng mình rồi.
Anh vẫn mặc đồ công trường, tay áo xắn cao nhìn vô cùng khí thế.
Không chỉ thế, quan trọng hơn là đôi mắt anh đỏ rực đang khóa chặt vào gã đàn ông cầm búa/ Đốc công vội vã giải thích, run run rẩy rẩy kể việc những người này vào công trường liền tới cướp đồ vật, người trên công trường cũng chưa kịp ngăn lại. Tông Thịnh không nhìn đốc công, đôi mắt đỏ chỉ nhìn chằm chằm vào gã đàn ông. Gã ta run rẩy, chút sau la lên: “Quỷ! Quỷ! Hắn là quỷ! Tông Thịnh chính là quỷ! Các ngươi xem đôi mắt hắn! Các ngươi xem đôi mắt hắn! Hắn chính là quỷ!”
Tông Thịnh chậm rãi bước tới phía trước, khi đi ngang qua tôi, tay anh khẽ nắm nhẹ tay tôi, giống như bảo với tôi rằng anh đã trở lại rồi, mọi việc cứ giao cho anh. Mẹ tôi cũng hất tay Tiểu Trần ra, xông tới, kéo tôi về chỗ văn phòng. Tông Thịnh đi đến trước mặt gã đàn ông, cúi người nhặt cây búa rơi trên mặt đất, ước lượng cây búa trong tay. “Cây búa này mà nện vào đầu thì chắc là sẽ chết người nhỉ.
Trong nháy mắt sẽ vỡ sọ, óc và máu sẽ phun ra, nhung mà người bị đánh sẽ không chết ngay mà không chừng còn có thể nhìn thấy óc của mình bay ra đó.”
Gã ta vội quay lại nhìn một người khác đừng gần đó nói: “Không phải mày nói nó không có ở công trường sao?”
Không ai dám đáp lời gã.
Gã và lão già lái xe đều luống cuống. Tông Thịnh bước lại gần gã, đôi mắt đỏ rực nhìn, cười nói: Như ngươi mong muốn, ta sẽ làm theo những sự việc bi thảm mà ngươi nói, sẽ biến nó thành sự thật.
Anh của ngươi sao, bồi thường sẽ không thiếu một đồng, tiền, nhà chúng ta vẫn còn đôi chút. Còn ngươi, ngươi không phải là công nhân của mỏ nhà chúng ta, nên để ta đoán mệnh cho ngươi một chút.
Ta chắc chắn, cả đời này ngươi sẽ suốt ngày gặp quỷ, rồi té ngã gãy xương cả đời không lành lại được.
Không có ai chịu gả cho ngươi, chỉ còn một thân một mình, nằm trên giường bệnh.”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi là quỷ! Ngươi là quỷ!”
“Ha, đeo kính áp tròng thôi, thích hợp dọa người đó.
Nhưng mà, ngươi có thể rửa mắt chờ xem, xem những lời ta đã nói có phải hù dọa hay không.”
Tông Thịnh nói xong thì quơ cây búa lên cao, có người hét lên, có người che mắt, ai cũng nghĩ sẽ có hình ảnh đẫm máu xảy ra, nhưng Tông Thịnh chỉ đập mạnh cây búa lên cánh cửa xe tạo thành một vết lõm sâu.
Tông Thịnh nói: “Lấy ở đâu thì trả về chỗ đó, nếu không, thì cánh cửa xe với ngươi sẽ giống nhau.”.
truyện teen hay
Tài xế lảo đảo, không dám đối diện với đôi mắt của Tông Thịnh, cứ thế lái xe quay về. Đốc công thấy thế, lập tức hô: “Việc gì cần làm thì làm việc! Đừng có đứng lừng khừng ở đây nữa!”
Tông Thịnh cũng nói với đốc công bảo anh ta đi khám vết thương xem sao, anh ta gật đầu: “Lát nữa rồi đi, tôi đi sắp xếp công việc đã, có vài việc tôi phải xử lý.”
Tông Thịnh gật đầu, có những việc chỉ có đốc công làm được, mà Tông Thịnh cũng tín nhiệm anh ta. Xử lý xong xuôi hết, Tông Thịnh quay sang tôi.
Tôi đứng bên cạnh Tiểu Mễ, chị ta rụt đầu, hỏi tôi: “Mắt tiểu lão bản là màu đỏ hay nâu vậy?”
"Anh ấy...
đeo kính áp tròng.”
Tiểu Trần cũng đang đứng cạnh tôi cũng thì thào: “Đàn ông đàn ang, đeo kính áp tròng làm gì, còn dễ đau mắt nữa!”
Tông Thịnh đi đến bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Về sau không cần như vậy.
Chuyện chưa có gì, em đừng khẩn trương, sợ hãi quá.”
“Em, em không sợ.
Em chỉ nghĩ, bà làm được thì em cũng làm được.”
Anh nhìn quanh thấy mọi người còn đang đứng tò mò thì nói khẽ: “Về nhà xem anh dạy em thế nào.”
Anh rút lấy kết quả khám trong tay mẹ tôi, nhìn xem.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút bất ngờ về bản thân mình. Trước đây, tôi chắc chắn không dám làm như vậy, đứng đối mặt với đám đàn ông hung hăng tôi tới nói còn không dám, hôm nay tôi lại không có chút thua kém nào. Sau này, tôi mới ngộ ra, đó chính là sức mạnh của tình yêu, là năng lượng của tình yêu, do tôi yêu anh, nên tôi sẽ nguyện ý vì anh đứng ra bảo vệ những gì quan trọng với anh. Mặc Phi không biết đứng sau lưng Tông Thịnh từ khi nào, cười với tôi: “Không nhìn ra nha, trước đây cô nữ sinh luôn e dè cẩn trọng mà nay có thể cường đại tới vậy rồi. Toi cười ngượng ngùng.
Trong lúc tôi cười đó, Tiểu Mễ đã đứng tạo thành vách chắn giữa tôi và Mặc Phi [Mèo: Chết cười với bà Tiểu Mễ] Tôi lại nhìn sang Tông Thịnh, dưới ánh nắng mặt trời, nhìn đôi mắt với đỏ của anh cũng không đáng sợ lắm, thậm chí, tôi còn cảm giác được nụ cười và vẻ nhu hòa của anh khi nhìn phiếu siêu âm. Tông Thịnh bước lên bậc thềm vào văn phòng, tôi cũng chậm rãi đi theo sau.
Đến khi cách xa đám đông, anh mới nhẹ nhàng nói: “Hôm qua, ông và bà đi tới phòng bệnh thă người bị thương.
Người nhà họ đòi bồi thường quá cao, nên không thể đồng ý nên mới xảy ra chuyện hôm nay. Lúc trước, mọi người cũng cân nhắc việc chúng ta chi trả phí chữa bệnh trước, tiền bồi thường chờ khi ra tòa rồi tính.”
“Không có việc gì, em vẫn còn không ít tiền đâu.”
Tôi nắm lấy tay anh. Anh nhìn tôi, lại nhìn cần cẩu cao ngất trong công trường bên kia nói: “Tiền của em là cho con.
Anh cùng ông bà bàn bạc, cho dù phải chuyển nhượng quyền khai thác khu mỏ cũng phải bảo vệ Ưu Phẩm. Nhà chúng ta có thể trở mình hay không chính là nhờ Ưu Phẩm đó. Pháp sự lần trước đã giúp khiến cho Ưu Phẩm trở thành tâm của thương mại toàn thành rồi.
Chúng ta phải kiên trì.
Ưu Tuyền, em biết tại sao anh nói với em những lời này không?”
Thực ra tôi không tham gia trực tiếp vào mấy hạng mục của công ty, với chuyện tài chính này nọ cũng không hiểu, nên Tông Thịnh nói tôi cũng không có cảm giác gì lắm. Thấy mặt tôi có vẻ mù mờ, anh mới từ tốn nói: “Vì anh muốn nói với em, anh không phải là phá gia chi tử, gia đình này sẽ không suy bại vì anh quay về.
Cho anh vài năm, anh sẽ cho em những ngày tháng tươi sáng, cũng để cho em không phải hối hận vì đã theo quỷ thai này.”
"Em chưa từng hối hận!”
Tôi ôm lấy eo anh.
Anh vẫn đang nhìn phiếu khám, nói: “Được, anh cũng sẽ không để cho em có cơ hội hối hận.
Được rồi, buông tay nào.
Đưa mẹ đi ăn đã, đừng để bị đói, anh còn có việc, tối về coi anh thu thập em sao!”
Anh đem mấy tờ giấy kết quả nhét lại vào tay tôi, nhìn qua Tiểu mễ đã chủ động tiếp Mặc Phi rồi đeo kính râm đi vào trong công trường.
Mẹ sốt ruột định kéo tôi lại, nhưng Tiểu Trần hiểu ý tôi nên kéo mẹ lại: “Dì à, đừng lo lắng, sẽ không ai làm gì Ưu Tuyền đâu.”
Tôi đứng trước đầu xe, tim đập loạn giống như muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhưng tôi biết tôi không thể cuống lên vào lúc này.
Tôi nghĩ lại, làm sao bà có thể trấn áp đám đàn ông ở khu mỏ, làm sao bà nói chuyện với người trong thôn. Tôi cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lại đây, lái xe cán chết ta này! Trong bụng ta còn thêm một mạng đây, lời rồi đó! Để coi bà sẽ đối phó đám người hại chết chắt yêu của mình thế nào!”
Lời của tôi thật sự có tác dụng, lái xe lập tức phanh lại.
Bọn họ tin rằng đốc công sẽ không dám lấy mạng ra để cản bọn họ, nhưng tôi thì không biết chừng, vì bọn họ đã từng thấy tôi đứng ra lúc ở khu mỏ rồi. Thấy xe dừng lại trong lòng tôi cũng thả lỏng một chút, hành động này cũng giúp tôi có thêm không ít dũng khí. Tôi nhìn về người ban nãy nói chuyện: “Tôi biết, chuyện ở mỏ lần này người bị nặng nhất là gãy xương đùi.
Gãy xương có thể dưỡng bệnh, mà chi phí chữa trị đều do khu mỏ trả tiền.
Chuyện bồi thường thì chờ tới khi ông xuất viện sẽ nói với mấy người. Giờ ông còn nằm trong bệnh viện, các người đã vội vã chạy tới đây cướp bóc sao? Tôi còn biết là chị dâu anh cũng không có mang con bỏ đi! Mấy hôm trước tôi tới bệnh viện còn gặp chị ấy đang chăm sóc chồng mà! Hay là anh hy vọng anh mình xảy ra chuyện, n phế luôn, chị dâu ôm theo cháu bỏ đi, để anh của anh nằm một mình chờ chết thì anh mới cảm thấy vui vẻ?”
Trên công trường có không ít người trong thôn, bọn họ nghe tôi nói vậy thì tất cả quay sang nhìn gã bằng ánh mắt kỳ quái.
Tôi tin chắc những lời tôi nói sẽ nhanh chóng truyền về thôn, truyền tới cả anh trai của gã. Gã tức đến run người, chỉ tay vào tôi: “Mày! Mày! Tông Ưu Tuyền, mày đừng tưởng mày mang theo con cháu nhà chúng nó thì đắc ý đâu.
Nếu nhà chúng nó mà bại, không còn tiền, thì cái thứ già nhân ngãi non vợ chồng như mày cứ chờ đó mà nuôi con một mình, không ai thèm cưới đi.”
"Đó là chuyện của tôi, chả liên quan gì tới anh.
Giờ, một là anh đem thép trả lại, hoặc là cán qua tôi đi, xem thử xem cuối cùng ra sao.
Còn nữa, Tông Thịnh có rất nhiều biện pháp có thể thần không biết quỷ không hay, khiến anh trai anh không thể đứng dậy nữa, làm cả nhà anh vĩnh viễn không có được sự bình an.
Anh đâu phải không biết chuyện đó, tại sao còn dám tới đây cướp đồ. Mấy người đông vậy mà không có ai biết dùng não để suy nghĩ sao?”
Người lái xe nhô đầu ra khỏi xe, hét lên với tôi: “Con nhãi ranh thì biết cái gì? Cút qua một bên! Cha mày thấy tao còn phải gọi một tiếng chú đó!”
Bọn họ có nói gì tôi vẫn đứng yên như cũ, không nhường đường, trừng mắt nhìn bọn họ. Vài phút sau, gã cầm một cây búa công trường đi về phía tôi, khí thế hừng hực. Tôi vẫn không sợ hãi, đứng yên nhìn gã.
Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại có dũng khí tới vậy, cảm thấy cả người đầy năng lượng. Nhưng gã chưa kịp bước tới gần tôi thì cả người đã sững lại, thậm chí rơi cả chiếc búa xuống chân.
Tôi kinh ngạc quay người lại, thấy Tông Thịnh đã đứng ngay sau lưng mình rồi.
Anh vẫn mặc đồ công trường, tay áo xắn cao nhìn vô cùng khí thế.
Không chỉ thế, quan trọng hơn là đôi mắt anh đỏ rực đang khóa chặt vào gã đàn ông cầm búa/ Đốc công vội vã giải thích, run run rẩy rẩy kể việc những người này vào công trường liền tới cướp đồ vật, người trên công trường cũng chưa kịp ngăn lại. Tông Thịnh không nhìn đốc công, đôi mắt đỏ chỉ nhìn chằm chằm vào gã đàn ông. Gã ta run rẩy, chút sau la lên: “Quỷ! Quỷ! Hắn là quỷ! Tông Thịnh chính là quỷ! Các ngươi xem đôi mắt hắn! Các ngươi xem đôi mắt hắn! Hắn chính là quỷ!”
Tông Thịnh chậm rãi bước tới phía trước, khi đi ngang qua tôi, tay anh khẽ nắm nhẹ tay tôi, giống như bảo với tôi rằng anh đã trở lại rồi, mọi việc cứ giao cho anh. Mẹ tôi cũng hất tay Tiểu Trần ra, xông tới, kéo tôi về chỗ văn phòng. Tông Thịnh đi đến trước mặt gã đàn ông, cúi người nhặt cây búa rơi trên mặt đất, ước lượng cây búa trong tay. “Cây búa này mà nện vào đầu thì chắc là sẽ chết người nhỉ.
Trong nháy mắt sẽ vỡ sọ, óc và máu sẽ phun ra, nhung mà người bị đánh sẽ không chết ngay mà không chừng còn có thể nhìn thấy óc của mình bay ra đó.”
Gã ta vội quay lại nhìn một người khác đừng gần đó nói: “Không phải mày nói nó không có ở công trường sao?”
Không ai dám đáp lời gã.
Gã và lão già lái xe đều luống cuống. Tông Thịnh bước lại gần gã, đôi mắt đỏ rực nhìn, cười nói: Như ngươi mong muốn, ta sẽ làm theo những sự việc bi thảm mà ngươi nói, sẽ biến nó thành sự thật.
Anh của ngươi sao, bồi thường sẽ không thiếu một đồng, tiền, nhà chúng ta vẫn còn đôi chút. Còn ngươi, ngươi không phải là công nhân của mỏ nhà chúng ta, nên để ta đoán mệnh cho ngươi một chút.
Ta chắc chắn, cả đời này ngươi sẽ suốt ngày gặp quỷ, rồi té ngã gãy xương cả đời không lành lại được.
Không có ai chịu gả cho ngươi, chỉ còn một thân một mình, nằm trên giường bệnh.”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi là quỷ! Ngươi là quỷ!”
“Ha, đeo kính áp tròng thôi, thích hợp dọa người đó.
Nhưng mà, ngươi có thể rửa mắt chờ xem, xem những lời ta đã nói có phải hù dọa hay không.”
Tông Thịnh nói xong thì quơ cây búa lên cao, có người hét lên, có người che mắt, ai cũng nghĩ sẽ có hình ảnh đẫm máu xảy ra, nhưng Tông Thịnh chỉ đập mạnh cây búa lên cánh cửa xe tạo thành một vết lõm sâu.
Tông Thịnh nói: “Lấy ở đâu thì trả về chỗ đó, nếu không, thì cánh cửa xe với ngươi sẽ giống nhau.”.
truyện teen hay
Tài xế lảo đảo, không dám đối diện với đôi mắt của Tông Thịnh, cứ thế lái xe quay về. Đốc công thấy thế, lập tức hô: “Việc gì cần làm thì làm việc! Đừng có đứng lừng khừng ở đây nữa!”
Tông Thịnh cũng nói với đốc công bảo anh ta đi khám vết thương xem sao, anh ta gật đầu: “Lát nữa rồi đi, tôi đi sắp xếp công việc đã, có vài việc tôi phải xử lý.”
Tông Thịnh gật đầu, có những việc chỉ có đốc công làm được, mà Tông Thịnh cũng tín nhiệm anh ta. Xử lý xong xuôi hết, Tông Thịnh quay sang tôi.
Tôi đứng bên cạnh Tiểu Mễ, chị ta rụt đầu, hỏi tôi: “Mắt tiểu lão bản là màu đỏ hay nâu vậy?”
"Anh ấy...
đeo kính áp tròng.”
Tiểu Trần cũng đang đứng cạnh tôi cũng thì thào: “Đàn ông đàn ang, đeo kính áp tròng làm gì, còn dễ đau mắt nữa!”
Tông Thịnh đi đến bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Về sau không cần như vậy.
Chuyện chưa có gì, em đừng khẩn trương, sợ hãi quá.”
“Em, em không sợ.
Em chỉ nghĩ, bà làm được thì em cũng làm được.”
Anh nhìn quanh thấy mọi người còn đang đứng tò mò thì nói khẽ: “Về nhà xem anh dạy em thế nào.”
Anh rút lấy kết quả khám trong tay mẹ tôi, nhìn xem.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút bất ngờ về bản thân mình. Trước đây, tôi chắc chắn không dám làm như vậy, đứng đối mặt với đám đàn ông hung hăng tôi tới nói còn không dám, hôm nay tôi lại không có chút thua kém nào. Sau này, tôi mới ngộ ra, đó chính là sức mạnh của tình yêu, là năng lượng của tình yêu, do tôi yêu anh, nên tôi sẽ nguyện ý vì anh đứng ra bảo vệ những gì quan trọng với anh. Mặc Phi không biết đứng sau lưng Tông Thịnh từ khi nào, cười với tôi: “Không nhìn ra nha, trước đây cô nữ sinh luôn e dè cẩn trọng mà nay có thể cường đại tới vậy rồi. Toi cười ngượng ngùng.
Trong lúc tôi cười đó, Tiểu Mễ đã đứng tạo thành vách chắn giữa tôi và Mặc Phi [Mèo: Chết cười với bà Tiểu Mễ] Tôi lại nhìn sang Tông Thịnh, dưới ánh nắng mặt trời, nhìn đôi mắt với đỏ của anh cũng không đáng sợ lắm, thậm chí, tôi còn cảm giác được nụ cười và vẻ nhu hòa của anh khi nhìn phiếu siêu âm. Tông Thịnh bước lên bậc thềm vào văn phòng, tôi cũng chậm rãi đi theo sau.
Đến khi cách xa đám đông, anh mới nhẹ nhàng nói: “Hôm qua, ông và bà đi tới phòng bệnh thă người bị thương.
Người nhà họ đòi bồi thường quá cao, nên không thể đồng ý nên mới xảy ra chuyện hôm nay. Lúc trước, mọi người cũng cân nhắc việc chúng ta chi trả phí chữa bệnh trước, tiền bồi thường chờ khi ra tòa rồi tính.”
“Không có việc gì, em vẫn còn không ít tiền đâu.”
Tôi nắm lấy tay anh. Anh nhìn tôi, lại nhìn cần cẩu cao ngất trong công trường bên kia nói: “Tiền của em là cho con.
Anh cùng ông bà bàn bạc, cho dù phải chuyển nhượng quyền khai thác khu mỏ cũng phải bảo vệ Ưu Phẩm. Nhà chúng ta có thể trở mình hay không chính là nhờ Ưu Phẩm đó. Pháp sự lần trước đã giúp khiến cho Ưu Phẩm trở thành tâm của thương mại toàn thành rồi.
Chúng ta phải kiên trì.
Ưu Tuyền, em biết tại sao anh nói với em những lời này không?”
Thực ra tôi không tham gia trực tiếp vào mấy hạng mục của công ty, với chuyện tài chính này nọ cũng không hiểu, nên Tông Thịnh nói tôi cũng không có cảm giác gì lắm. Thấy mặt tôi có vẻ mù mờ, anh mới từ tốn nói: “Vì anh muốn nói với em, anh không phải là phá gia chi tử, gia đình này sẽ không suy bại vì anh quay về.
Cho anh vài năm, anh sẽ cho em những ngày tháng tươi sáng, cũng để cho em không phải hối hận vì đã theo quỷ thai này.”
"Em chưa từng hối hận!”
Tôi ôm lấy eo anh.
Anh vẫn đang nhìn phiếu khám, nói: “Được, anh cũng sẽ không để cho em có cơ hội hối hận.
Được rồi, buông tay nào.
Đưa mẹ đi ăn đã, đừng để bị đói, anh còn có việc, tối về coi anh thu thập em sao!”
Anh đem mấy tờ giấy kết quả nhét lại vào tay tôi, nhìn qua Tiểu mễ đã chủ động tiếp Mặc Phi rồi đeo kính râm đi vào trong công trường.
Bình luận facebook