Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-576
Chương 282-3: Khuôn mặt người phụ nữ 3
Nửa giờ sau, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới. Nhân viên phục vụ tới, còn hỏi lễ phép: “Tiểu thư còn yêu cầu gì nữa không? Nơi này cách khu vực lễ tân khá xa, nếu cần gì có thể gọi điện cho chúng tôi.”
Đi cùng nhân viên phục vụ còn có một nam nhân viên mặc đồng phục.
Tông Thịnh đang nói chuyện với người đó, một lát sau cả hai cùng rời đi. Tông Thịnh mới xoay người lại, không tới chỗ tôi mà đi về phía hồ nước.
“Bọn họ nói như thế nào?” Tôi hỏi.
Tông Thịnh không trả lời, mà bám vào cách đá leo lên cao, đứng trên bờ đá nhìn rồi nói: “Bên kia là một vách đá nhỏ khoảng 10 mét, bên dưới là nguồn nước nóng, nếu trèo lên từ hướng này thì khả năng không lớn. Nước nóng bên ngoài chưa qua xử lý nên nóng hơn trong hồ nhiều lắm. Có lẽ khoảng bảy tám mươi độ. Nếu người phụ nữ đó nhìn lén xong rời đi, trừ khi đi theo nguồn nước, nhưng như thế chắc chắn bị bỏng, em chắc chắn em không bị hoa mắt sao?”
Tôi do dự, ngay từ đầu tôi thực sự xác định như vậy, nhưng hiện tại tôi có chút hoài nghi không biết có phải hoa mắt hay không.
Tông Thịnh chỉ quấn khăn tắm đứng trên vách đá, còn tôi thì đứng dưới, ngước mặt là nhìn thấy hết mọi thứ, ý thức được điểm này, tôi vội quay lại phòng ngồi trên ghế sô pha. Tông Thịnh cũng thật cẩn thận nhảy xuống, nói: “Bảo vệ nói đã kiểm tra rồi, không thấy ai.”
“Uhm, có khả năng thật sự là em bị hoa mắt!” Trong lòng tôi tất cả đều là dấu chấm hỏi, ngay cả chính tôi cũng không biết rốt cuộc có phải mình hoa mắt hay không.
Tôi nhìn sang chỗ khác, không ngắm anh quấn khăn tắm nữa. “Ăn cái gì đi, trễ rồi, anh hẳn đói lâu rồi.”
“Ngồi ở chỗ này ăn không lạnh sao? Không quần áo, hay quay về phòng ngủ đắp chăn rồi ăn.” anh nói, tôi không thể phản bác. Tông Thịnh cứ thế, bưng khay đồ ăn vào phòng.
Hai người rúc trong chăn ăn đồ ăn, có nghĩa là khăn tắm cũng không còn dùng tới nữa… nhưng tôi thật sự đói bụng, ban nãy lo đối phó lão Thẩm nên tôi không ăn gì, lại còn vận động kịch liệt vừa rồi nên bụng rõ ràng đang sôi lên ùng ục.
Mặt tôi đỏ rực, nghe tiếng lòng reo, nghĩ bụng, không mặc đồ thì không mặc đồ, ăn no trước rồi tính.
Cứ thế, bữa ăn được giải quyết trên chiếc giường to đến hơn ba mét
Cơm là ăn no, nhưng người nào đó ở phương diện kia lại đói bụng.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tình nhân hay dắt nhau đến khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng mà. Ở hoàn cảnh như vậy, thật dễ bị khơi gợi cảm xúc.
Tôi thả lỏng cơ thể, nghênh đón ai kia. Nhưng thừa dịp còn ý thức, tôi để áo choàng tắm bên cạnh hồ nước, để sau khi xong việc có thể mặc vào.
Tông Thịnh nhẹ nhàng bế tôi lên, đặt trên bờ hồ, cơ thể anh phủ lên.
Hơi thở vấn vít kích động. Nước ấm vây quanh giao hòa cùng động tác của chúng tôi.
Ý thức của tôi dần rơi vào mơ hồ, tôi lại thấy từ trên vách đá cao 3 mét kia lộ ra gương mặt của một người phụ nữ, ả nhìn thẳng vào chúng tôi, nhìn vào nơi hợp lại của hai cơ thể, nở nụ cười, nụ cười vô cùng tà ác.
Nhưng tôi lại không có sức lực động đậy để nhắc nhở Tông Thịnh.
Tôi thở hổn hển. Nơi vị trí trái tim có cảm giác hơi đau, tay chân không thể cử động.
Đột nhiên, Tông Thịnh đem tôi vớt từ dưới nước lên, tách tôi ra khỏi anh. Khí lạnh bủa vây, dưỡng khí ùa vào trong khoang mũi tôi.
Anh vỗ mặt tôi, cau mày nói: “Em không thấy thiếu oxy sao? Nếu anh không phát hiện ra em có dị thường, thì em đã chết dưới thân anh rồi.”
Anh bế tôi lên, không để ý bản thân mình mà dùng khăn tắm lau khô tôi, rồi bế tôi đặt ở trên giường.
Nửa giờ sau, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới. Nhân viên phục vụ tới, còn hỏi lễ phép: “Tiểu thư còn yêu cầu gì nữa không? Nơi này cách khu vực lễ tân khá xa, nếu cần gì có thể gọi điện cho chúng tôi.”
Đi cùng nhân viên phục vụ còn có một nam nhân viên mặc đồng phục.
Tông Thịnh đang nói chuyện với người đó, một lát sau cả hai cùng rời đi. Tông Thịnh mới xoay người lại, không tới chỗ tôi mà đi về phía hồ nước.
“Bọn họ nói như thế nào?” Tôi hỏi.
Tông Thịnh không trả lời, mà bám vào cách đá leo lên cao, đứng trên bờ đá nhìn rồi nói: “Bên kia là một vách đá nhỏ khoảng 10 mét, bên dưới là nguồn nước nóng, nếu trèo lên từ hướng này thì khả năng không lớn. Nước nóng bên ngoài chưa qua xử lý nên nóng hơn trong hồ nhiều lắm. Có lẽ khoảng bảy tám mươi độ. Nếu người phụ nữ đó nhìn lén xong rời đi, trừ khi đi theo nguồn nước, nhưng như thế chắc chắn bị bỏng, em chắc chắn em không bị hoa mắt sao?”
Tôi do dự, ngay từ đầu tôi thực sự xác định như vậy, nhưng hiện tại tôi có chút hoài nghi không biết có phải hoa mắt hay không.
Tông Thịnh chỉ quấn khăn tắm đứng trên vách đá, còn tôi thì đứng dưới, ngước mặt là nhìn thấy hết mọi thứ, ý thức được điểm này, tôi vội quay lại phòng ngồi trên ghế sô pha. Tông Thịnh cũng thật cẩn thận nhảy xuống, nói: “Bảo vệ nói đã kiểm tra rồi, không thấy ai.”
“Uhm, có khả năng thật sự là em bị hoa mắt!” Trong lòng tôi tất cả đều là dấu chấm hỏi, ngay cả chính tôi cũng không biết rốt cuộc có phải mình hoa mắt hay không.
Tôi nhìn sang chỗ khác, không ngắm anh quấn khăn tắm nữa. “Ăn cái gì đi, trễ rồi, anh hẳn đói lâu rồi.”
“Ngồi ở chỗ này ăn không lạnh sao? Không quần áo, hay quay về phòng ngủ đắp chăn rồi ăn.” anh nói, tôi không thể phản bác. Tông Thịnh cứ thế, bưng khay đồ ăn vào phòng.
Hai người rúc trong chăn ăn đồ ăn, có nghĩa là khăn tắm cũng không còn dùng tới nữa… nhưng tôi thật sự đói bụng, ban nãy lo đối phó lão Thẩm nên tôi không ăn gì, lại còn vận động kịch liệt vừa rồi nên bụng rõ ràng đang sôi lên ùng ục.
Mặt tôi đỏ rực, nghe tiếng lòng reo, nghĩ bụng, không mặc đồ thì không mặc đồ, ăn no trước rồi tính.
Cứ thế, bữa ăn được giải quyết trên chiếc giường to đến hơn ba mét
Cơm là ăn no, nhưng người nào đó ở phương diện kia lại đói bụng.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tình nhân hay dắt nhau đến khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng mà. Ở hoàn cảnh như vậy, thật dễ bị khơi gợi cảm xúc.
Tôi thả lỏng cơ thể, nghênh đón ai kia. Nhưng thừa dịp còn ý thức, tôi để áo choàng tắm bên cạnh hồ nước, để sau khi xong việc có thể mặc vào.
Tông Thịnh nhẹ nhàng bế tôi lên, đặt trên bờ hồ, cơ thể anh phủ lên.
Hơi thở vấn vít kích động. Nước ấm vây quanh giao hòa cùng động tác của chúng tôi.
Ý thức của tôi dần rơi vào mơ hồ, tôi lại thấy từ trên vách đá cao 3 mét kia lộ ra gương mặt của một người phụ nữ, ả nhìn thẳng vào chúng tôi, nhìn vào nơi hợp lại của hai cơ thể, nở nụ cười, nụ cười vô cùng tà ác.
Nhưng tôi lại không có sức lực động đậy để nhắc nhở Tông Thịnh.
Tôi thở hổn hển. Nơi vị trí trái tim có cảm giác hơi đau, tay chân không thể cử động.
Đột nhiên, Tông Thịnh đem tôi vớt từ dưới nước lên, tách tôi ra khỏi anh. Khí lạnh bủa vây, dưỡng khí ùa vào trong khoang mũi tôi.
Anh vỗ mặt tôi, cau mày nói: “Em không thấy thiếu oxy sao? Nếu anh không phát hiện ra em có dị thường, thì em đã chết dưới thân anh rồi.”
Anh bế tôi lên, không để ý bản thân mình mà dùng khăn tắm lau khô tôi, rồi bế tôi đặt ở trên giường.