Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-590
Chương 287-2: Tông Thịnh, anh thật soái! 2
Ngưu Lực Phàm cũng thấy được vội hướng tới bên kia hô: “Tông Thịnh, nhanh lên, chúng ta bên này sắp chịu đựng không nổi rồi.”
Tôi nhịn không nổi cũng thét lên “A!!!!!” Nhưng tay tôi không dám lơi lỏng. Tôi không biết Ngưu lực Phàm còn có thể chống cự không, đầu dây càng lúc càng nặng trĩu, chìm xuống mặt hồ.
Móng tay nhọn hoắt kia cách tay tôi khoảng hai ba centimet, thì tôi do sợ hãi, hơi lắc người, cây trâm gỗ sét đánh rơi ra, đụng trúng tay ả.
Bàn tay đó như bị điện giật, vội rút lui về. Mớ tóc đen cũng không tiến gần hơn.
Tông Thịnh kẹp lá bùa trong tay, tung lên trong không trung, lá bùa bốc cháy một cách thần kỳ. Anh ném lá bùa tới chỗ hồ nước, dây thừng cũng cháy lên, phừng phực cháy thật nhanh chóng. Thứ bị giam giữ bên dưới cũng cháy theo, không biết và không thấy là thứ gì, chỉ biết là cháy bùng lên.
Đám tóc ướt gần tôi cũng bốc cháy.
Ngưu Lực Phàm buông dây thừng, thở phì phò lui ra sau, thở gấp, ho khan: “Tông Thịnh, cậu thật sự chơi quá mạo hiểm. Tôi… tôi… sau này tôi không theo cậu chơi nữa đâu. Ả vốn bị đàn ông biến thái đối đãi, giờ lại phải làm vậy với đàn ông, làm như đàn ông cả thiên hạ này thiếu nợ ả vậy.”
Tôi ngồi phịch cạnh hắn: “Ngưu Lực Phàm, anh không sao chứ? Nếu anh có gì thì giờ đi bệnh viện còn kịp.”
Ngưu Lực Phàm ha hả cười: “Không có việc gì, không có việc gì! Tôi là đàn ông mà. Mà Ưu Tuyền, ban nãy ả bò tới sát tay em rồi, sao em không buông tay? Anh phục em luôn đó! Anh mà là em, anh chẳng quan tâm, buông tay bỏ chạy ngay.”
Tông Thịnh không để ý đến chúng tôi mà vẫn nhìn chằm chằm ngọn lửa trên mặt nước, nhìn cho tới khi ngọn lửa cứ nhỏ dần rồi tắt mất. Một lớp tro đen, chậm rãi chìm xuống đáy ao, tấm kính bát quái cũng chìm xuống.. Tới lúc này, Tông Thịnh mới đi tới chỗ chúng tôi nói: “Kêu phục vụ tới dọn phòng đi.”
Ngưu Lực Phàm vội bò lên: “Kính bát quái kia bỏ sao? Đắt vậy cơ mà?!”
“Phải giữ lại chứ! Chính vì muốn giữ lại nên mới gọi người đến dọn phòng đó, hay là anh muốn bỏ xuống dưới mà với cái kính lên?”
Ngưu Lực Phàm nhìn hồ, nuốt nước bọt: “Tôi mới vừa bị sặc nước xong, bây giờ khó chịu lắm, tôi đi uống nước đã, hai người tự mình gọi điện đi.”
Ngưu Lực Phàm quầy quả bỏ đi, tôi cố đứng lên bằng đôi chân mềm nhũn: “Thứ đen ngòm dưới đáy ao là gì anh?!”
“Là nữ quỷ.”
Tuy tôi cũng đoán như thế, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, quỷ thai quả nhiên là không thể đắc tội. Một lần mang thù, sẽ bị đối phó tàn nhẫn.
Tông Thịnh bước tới đỡ tôi dậy, rồi hỏi: “Tại sao vừa rồi em không buông tay ra? Nếu ban nãy móng tay ả cắt trúng tay em, máu chảy ra thì ả sẽ nương theo máu em mà trốn ra khỏi ao, nhập vào em đó!”
Ngưu Lực Phàm cũng thấy được vội hướng tới bên kia hô: “Tông Thịnh, nhanh lên, chúng ta bên này sắp chịu đựng không nổi rồi.”
Tôi nhịn không nổi cũng thét lên “A!!!!!” Nhưng tay tôi không dám lơi lỏng. Tôi không biết Ngưu lực Phàm còn có thể chống cự không, đầu dây càng lúc càng nặng trĩu, chìm xuống mặt hồ.
Móng tay nhọn hoắt kia cách tay tôi khoảng hai ba centimet, thì tôi do sợ hãi, hơi lắc người, cây trâm gỗ sét đánh rơi ra, đụng trúng tay ả.
Bàn tay đó như bị điện giật, vội rút lui về. Mớ tóc đen cũng không tiến gần hơn.
Tông Thịnh kẹp lá bùa trong tay, tung lên trong không trung, lá bùa bốc cháy một cách thần kỳ. Anh ném lá bùa tới chỗ hồ nước, dây thừng cũng cháy lên, phừng phực cháy thật nhanh chóng. Thứ bị giam giữ bên dưới cũng cháy theo, không biết và không thấy là thứ gì, chỉ biết là cháy bùng lên.
Đám tóc ướt gần tôi cũng bốc cháy.
Ngưu Lực Phàm buông dây thừng, thở phì phò lui ra sau, thở gấp, ho khan: “Tông Thịnh, cậu thật sự chơi quá mạo hiểm. Tôi… tôi… sau này tôi không theo cậu chơi nữa đâu. Ả vốn bị đàn ông biến thái đối đãi, giờ lại phải làm vậy với đàn ông, làm như đàn ông cả thiên hạ này thiếu nợ ả vậy.”
Tôi ngồi phịch cạnh hắn: “Ngưu Lực Phàm, anh không sao chứ? Nếu anh có gì thì giờ đi bệnh viện còn kịp.”
Ngưu Lực Phàm ha hả cười: “Không có việc gì, không có việc gì! Tôi là đàn ông mà. Mà Ưu Tuyền, ban nãy ả bò tới sát tay em rồi, sao em không buông tay? Anh phục em luôn đó! Anh mà là em, anh chẳng quan tâm, buông tay bỏ chạy ngay.”
Tông Thịnh không để ý đến chúng tôi mà vẫn nhìn chằm chằm ngọn lửa trên mặt nước, nhìn cho tới khi ngọn lửa cứ nhỏ dần rồi tắt mất. Một lớp tro đen, chậm rãi chìm xuống đáy ao, tấm kính bát quái cũng chìm xuống.. Tới lúc này, Tông Thịnh mới đi tới chỗ chúng tôi nói: “Kêu phục vụ tới dọn phòng đi.”
Ngưu Lực Phàm vội bò lên: “Kính bát quái kia bỏ sao? Đắt vậy cơ mà?!”
“Phải giữ lại chứ! Chính vì muốn giữ lại nên mới gọi người đến dọn phòng đó, hay là anh muốn bỏ xuống dưới mà với cái kính lên?”
Ngưu Lực Phàm nhìn hồ, nuốt nước bọt: “Tôi mới vừa bị sặc nước xong, bây giờ khó chịu lắm, tôi đi uống nước đã, hai người tự mình gọi điện đi.”
Ngưu Lực Phàm quầy quả bỏ đi, tôi cố đứng lên bằng đôi chân mềm nhũn: “Thứ đen ngòm dưới đáy ao là gì anh?!”
“Là nữ quỷ.”
Tuy tôi cũng đoán như thế, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, quỷ thai quả nhiên là không thể đắc tội. Một lần mang thù, sẽ bị đối phó tàn nhẫn.
Tông Thịnh bước tới đỡ tôi dậy, rồi hỏi: “Tại sao vừa rồi em không buông tay ra? Nếu ban nãy móng tay ả cắt trúng tay em, máu chảy ra thì ả sẽ nương theo máu em mà trốn ra khỏi ao, nhập vào em đó!”
Bình luận facebook