Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-594
Chương 289: Thẩm Hàm Thay Đổi Tâm Tình
Tuy rằng suy nghĩ này của tôi thật đáng giận, khiến người ta thấy thật xấu xa, nhưng khi thấy cảnh này tôi thật sự bật ra ý tưởng này đầu tiên.
Thẩm Hàm cũng không phải là người dễ khi dễ, cô nàng ngửa đầu, không chỉ mắng chửi lại mà còn ra tay đánh lại người nđẩy mình. Thẩm Hàm vốn cũng chẳng để tâm tới đứa nhỏ trong bụng, cô nàng tuy không nhỏ hơn tôi nhiều, nhưng bản tính mê chơi, có đứa bé thì cũng chẳng quan tâm gì. Đứa nhỏ, chỉ là công cụ trả thù cho sự không tin tưởng của Ngưu Lực Phàm với cô nàng mà thôi. Cho dù không có những việc này, đến khi bình tĩnh lại, khéo cô nàng sẽ tự mình đi phá thai.
Thẩm Hàm dường như dùng hết sức bình sinh đẩy người phụ nữ trước mặt, đầu ngẩng cao la hét: “Liên quan méo gì tới bà? Khách sạn này là nhà tôi đó, bà tự mình dơ bẩn đừng có nghĩ ai cũng đê tiện như mình!”
Người kia bị đẩy lảo đảo lùi ra sau, tái mặt rồi lại xông lên tính tát cho Thẩm hàm mấy cái. Nhưng, chưa kịp xông tới thì Thẩm Hàm đã chủ động chạy tới, cúi người dẫm mạnh lên chân bà ta.
Thẩm Hàm ở trong trường học chính là nữ lưu manh, những việc như đánh nhau cũng là kinh nghiệm đầy mình.
Nhìn bên kia từ mắng chửi đã thành ra đánh nhau, Thẩm kế Ân cũng không khách khí với người đang túm tay mình. Gã quay sang bẻ khớp tay người kia, khiến người phụ nữ đau đớn kêu to, buông lỏng tay nắm.
Thẩm Kế Ân vọt tới trước mặt Thẩm Hàm, gạt bắn người đang tính đánh Thẩm Hàm kia ra. Giờ, Thẩm Kế Ân không trong thân thể 27 tuổi của mình, mà đang trong cơ thể chàng trai 20 tuổi, còn là mượn xác người ta, nên tôi có cảm giác gã yếu hơn trước nhiều. Gã quay sang quát với mọi người xung quanh: “Con mấy người đã chết rồi, coi như không có con đi. Tôi làm chuyện gì cũng chẳng liên quan tới mấy người!”
Người đàn ông, có lẽ là ba của thi thể nghe thế thì xông lên tát vào mặt Thẩm Kế Ân: “Tao nuôi mày bao năm là phí công sao, mày vì thứ con gái như vậy mà từ bỏ ba mẹ à?”
Người mẹ thì vừa ôm tay đau, vừa khóc lóc. Chỉ có người cha và cô của thi thể quát mắng Thẩm Kế Ân và Thẩm hàm. Thẩm Hàm cũng không phải loại con gái sẽ tránh ở sau lưng Thẩm Kế Ân, cô nàng duỗi thẳng tay chỉ mặt mắng chửi lại. Người cô kia lên cơn cuồng, lại xông lên tính đánh Thẩm Hàm.
Tôi thấy Thẩm hàm chưa có ý thức, thì bàn tay của người kia đã rơi xuống. Tôi đứng khá gần Thẩm hàm nên theo bản năng, vươn tay kéo Thẩm hàm về phía sau, khiến cho bàn tay kia rơi vào khoảng trống. Tôi có hy vọng Thẩm Hàm bị sảy thai, nhưng lại không hy vọng cô nàng bị người ta đánh chửi trên đường.
“Tông Ưu Tuyền?! “Thẩm Hàm lúc này mới để ý tới tôi đứng gần.
Thẩm Kế Ân nghe thấy tiếng Thẩm Hàm thì quay đầu lại nhìn tôi, sau đó nói: “Tông Ưu Tuyền, giúp tôi đưa Thẩm Hàm đi đã, chuyện này để tôi xử lý.”
Tuy rằng suy nghĩ này của tôi thật đáng giận, khiến người ta thấy thật xấu xa, nhưng khi thấy cảnh này tôi thật sự bật ra ý tưởng này đầu tiên.
Thẩm Hàm cũng không phải là người dễ khi dễ, cô nàng ngửa đầu, không chỉ mắng chửi lại mà còn ra tay đánh lại người nđẩy mình. Thẩm Hàm vốn cũng chẳng để tâm tới đứa nhỏ trong bụng, cô nàng tuy không nhỏ hơn tôi nhiều, nhưng bản tính mê chơi, có đứa bé thì cũng chẳng quan tâm gì. Đứa nhỏ, chỉ là công cụ trả thù cho sự không tin tưởng của Ngưu Lực Phàm với cô nàng mà thôi. Cho dù không có những việc này, đến khi bình tĩnh lại, khéo cô nàng sẽ tự mình đi phá thai.
Thẩm Hàm dường như dùng hết sức bình sinh đẩy người phụ nữ trước mặt, đầu ngẩng cao la hét: “Liên quan méo gì tới bà? Khách sạn này là nhà tôi đó, bà tự mình dơ bẩn đừng có nghĩ ai cũng đê tiện như mình!”
Người kia bị đẩy lảo đảo lùi ra sau, tái mặt rồi lại xông lên tính tát cho Thẩm hàm mấy cái. Nhưng, chưa kịp xông tới thì Thẩm Hàm đã chủ động chạy tới, cúi người dẫm mạnh lên chân bà ta.
Thẩm Hàm ở trong trường học chính là nữ lưu manh, những việc như đánh nhau cũng là kinh nghiệm đầy mình.
Nhìn bên kia từ mắng chửi đã thành ra đánh nhau, Thẩm kế Ân cũng không khách khí với người đang túm tay mình. Gã quay sang bẻ khớp tay người kia, khiến người phụ nữ đau đớn kêu to, buông lỏng tay nắm.
Thẩm Kế Ân vọt tới trước mặt Thẩm Hàm, gạt bắn người đang tính đánh Thẩm Hàm kia ra. Giờ, Thẩm Kế Ân không trong thân thể 27 tuổi của mình, mà đang trong cơ thể chàng trai 20 tuổi, còn là mượn xác người ta, nên tôi có cảm giác gã yếu hơn trước nhiều. Gã quay sang quát với mọi người xung quanh: “Con mấy người đã chết rồi, coi như không có con đi. Tôi làm chuyện gì cũng chẳng liên quan tới mấy người!”
Người đàn ông, có lẽ là ba của thi thể nghe thế thì xông lên tát vào mặt Thẩm Kế Ân: “Tao nuôi mày bao năm là phí công sao, mày vì thứ con gái như vậy mà từ bỏ ba mẹ à?”
Người mẹ thì vừa ôm tay đau, vừa khóc lóc. Chỉ có người cha và cô của thi thể quát mắng Thẩm Kế Ân và Thẩm hàm. Thẩm Hàm cũng không phải loại con gái sẽ tránh ở sau lưng Thẩm Kế Ân, cô nàng duỗi thẳng tay chỉ mặt mắng chửi lại. Người cô kia lên cơn cuồng, lại xông lên tính đánh Thẩm Hàm.
Tôi thấy Thẩm hàm chưa có ý thức, thì bàn tay của người kia đã rơi xuống. Tôi đứng khá gần Thẩm hàm nên theo bản năng, vươn tay kéo Thẩm hàm về phía sau, khiến cho bàn tay kia rơi vào khoảng trống. Tôi có hy vọng Thẩm Hàm bị sảy thai, nhưng lại không hy vọng cô nàng bị người ta đánh chửi trên đường.
“Tông Ưu Tuyền?! “Thẩm Hàm lúc này mới để ý tới tôi đứng gần.
Thẩm Kế Ân nghe thấy tiếng Thẩm Hàm thì quay đầu lại nhìn tôi, sau đó nói: “Tông Ưu Tuyền, giúp tôi đưa Thẩm Hàm đi đã, chuyện này để tôi xử lý.”
Bình luận facebook