Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
"Chị, chị đang nấu gì vậy, mùi thơm thế." Diệp Minh Xuyên đang ở cửa thay dép trong nhà thì ngửi được mùi hương thơm nồng, vui vẻ hỏi: "Là gà ác tiềm nhân sâm táo đỏ sao, chị làm cho em à?"
Diệp Nam Cầm liếc nhìn Diệp Minh Xuyên một cái, khinh bỉ nói: "Làm cho em á? Mơ đi, em có bị thương ở cánh tay đâu, uống canh gà làm gì? Chị còn chưa tính sổ với em đâu đó."
Diệp Minh Xuyên ồ lên một tiếng, làm bộ em hiểu rồi, thò đầu qua nói: "Em biết rồi, chị làm cho cái tên ngốc to con kia sao?"
"Người ta tốt xấu gì cũng là ân nhân của em, em còn xưng hô như vậy sao?" Diệp Nam Cầm tức giận nói, ngữ khí cũng mang theo sự oán trách.
Diệp Minh Xuyên cười khẽ hai tiếng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, ngữ khí lộ rõ sự bất mãn: "Anh Đông, chị làm cho anh Đông uống, được chưa. Còn chưa lấy chồng mà khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi, em mới là em trai chị, đồ ăn ngon không cho em ăn, lại mang cho người ngoài ăn, hừ!"
Diệp Nam Cầm bị cậu trêu chọc, mặt đỏ bừng lên, cố ý nói tránh sang chuyện khác: "Chuyện của em với Gia Kỳ như thế nào rồi? Con bé mang thai rồi, em cũng nên nắm lấy thời cơ, lo liệu mà kết hôn với con bé nhanh đi."
"Chị, có phải là em không nghĩ tới chuyện kết hôn đâu, là cô ấy không muốn kết hôn với em, em biết làm sao? Cô ấy bây giờ cũng không chịu tha thứ cho em, nói em không tin tưởng cô ấy. Hiện tại, cô ấy nói một em không dám nói hai, cô ấy nói hướng đông em tuyệt nhiên cũng không dám nói hướng tây, em chỉ thiếu nước ba quỳ chín lạy cô ấy thôi. Đau đầu muốn chết, hay là, chị giúp em khuyên nhủ cô ấy đi?"
Diệp Minh Xuyên tỏ vẻ vô cùng đau khổ, sắc mặt có chút tiều tụy, tràn ngập những nỗi lo âu, quả nhiên không tốt chút nào.
Diệp Nam Cầm thở dài, cô ở cái phương diện tình cảm nam nữ này cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, nói: "Được rồi, chị sẽ giúp em, em cũng đi ăn gì đi. Mấy ngày tới chăm sóc Gia Kỳ cho tốt, giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, em làm cho thật chỉn chu vào. Từ trước đến giờ đều là chị giúp em, bây giờ em đã có người yêu rồi, sau này con bé lấy em thì em chính là điểm tựa của con bé, phải biết đối xử với người ta tốt vào."
Gà ác tiềm nhân sâm táo đỏ được đun thêm một lúc nữa, Diệp Nam Cầm nếm thử, cảm thấy nó đã chín, liền cầm muỗng múc ra, cho vào bình giữ nhiệt rồi đậy kín lại.
Làm xong hết mọi chuyện, cô dọn dẹp lại một chút, nhìn Diệp Minh Xuyên, do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định chính mình sẽ đem tới cho Trương Đông Lương, có vẻ như thế càng có thành ý hơn.
Một cô gái xinh đẹp tới đưa canh gà hầm, trong quán lập tức sôi nổi hẳn lên, có người dùng tay chỉ vào phòng bên trong, rồi hưng phấn hét lên: "Anh Đông, có người tìm anh."
Trương Đông Lương tưởng là người bạn nào, vẫn nằm ở trên giường, hướng về phía ngoài cửa nói: "Ai thế, người anh em ở ngoài cửa, tôi ở trong này."
Diệp Nam Cầm đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Trương Đông Lương đang nằm dựa vào đầu giường, một chân gác lên chân còn lại, quần dài bó sát đôi chân thon dài, có thể nhìn thấy đũng quần rõ ràng nhô lên.
Có lẽ là trong phòng vô cùng ấm áp, Trương Đông Lương chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra những đường gân cùng cơ bắp cường tráng. Trên tay anh đang cầm điện thoại, một bên tai đeo tai nghe, bên còn lại thì buông xuống trước ngực, hình như đang chuyên chú xem phim.
Trương Đông Lương ngước mắt lên, nhìn thấy Diệp Nam Cầm đang đứng ở trước cửa. Vẻ mặt anh trong nháy mắt hiện ra sự hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, tai nghe vì cử động mạnh mà tuột ra, phát ra những tiếng rên ưm a.
Diệp Nam Cầm nghe được âm thanh như vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt mày nhanh chóng đỏ lên. Trương Đông Lương cũng cảm thấy xấu hổ, luống cuống tay chân tắt điện thoại đi, sau đó nhanh chóng đứng lên, khoác áo vào.
"Em, sao em lại tới đây?" Trương Đông Lương cố gắng trở về bộ dạng như mọi ngày, giống như những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Tiếng rên rỉ gì đó, cái gì đó nhô lên, không tồn tại!
Diệp Nam Cầm cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cánh tay anh không phải bị thương sao? Tôi có hầm chút canh gà, mang tới cho anh bồi bổ."
Trương Đông Lương cảm thấy trong lòng mình dường như có một con thỏ, mà con thỏ đó không ngừng chạy qua chạy lại, từng chút từng chút một, chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong tim anh.
Tay chân anh có chút luống cuống, nhìn trái nhìn phải, lại giơ tay lên đẩy cái chăn vào sâu bên trong, phủi phủi mép giường, rồi giơ tay ra ý mời cô ngồi xuống: "Em ngồi tạm ở đây trước đã, tôi đi lấy đồ uống cho em."
Trương Đông Lương nhanh chóng đi ra khỏi đến, ra khỏi cửa, mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình xấu hổ rốt cuộc cũng giảm bớt rất nhiều.
Diệp Nam Cầm nghĩ, người đàn ông như Trương Đông Lương, tính cách cứng rắn như vậy, trong tiệm net hẳn không có chén đũa. Cho nên lúc tới, cô đã cố ý mang theo một bộ chén đũa từ nhà đi.
Thực tế, cô đoán không sai, trong cái phòng nhỏ này của Trương Đông Lương xác thật rất đơn giản, chỉ có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi. Nếu nhân viên trong quán có việc, Trương Đông Lương sẽ ở chỗ này trông coi một đêm, còn nếu không có việc gì quan trọng, tới nửa đêm anh sẽ trở về nhà ngủ.
Diệp Nam Cầm lấy chén đũa ra, múc cho Trương Đông Lương một chén canh gà. Cô nhìn thấy trên bàn có một chồng tạp chí liền tiện tay cầm một quyển lên lật ra xem. Có một tờ được gấp mép lại, cô ngừng lại ở trang giấy đó, trên mặt hiện ra một sự kinh ngạc cùng vui sướng, ánh mắt cũng trở nên sáng trong hơn.
Cô lại cầm một quyển tạp chí khác lên xem, chỉ mở những trang được gấp mép lại, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, trong lòng tựa như tràn ngập mật ngọt.
Không xong rồi, là cảm giác động tâm!
Trương Đông Lương cầm một chai sữa chua uống đi vào trong phòng, nhìn thấy bát canh gà ở trên bàn, khẽ nhướng mày, hai mắt sáng lên: "Nha đầu, em đã múc ra rồi sao! Hương thơm bay ra tận bên ngoài, xem ra hôm nay tôi có thể được ăn một bữa ngon miệng rồi."
Diệp Nam Cầm cười nhìn anh, cố ý hỏi: "Không nghĩ anh cũng thích xem mấy tạp chí thanh xuân đó."
Trương Đông Lương kéo ghế ra, ngồi ở trước bàn, dùng muỗng uống một ngụm canh, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc cùng vui sướng, lập tức khen ngợi: "Thật tươi, rất vừa miệng, nha đầu, đầu bếp nhà hàng cũng không thể nấu ngon bằng em đâu!"
"Biểu tình của anh có thể bớt khoa trương lại được không?" Diệp Nam Cầm cười, tiếp tục hỏi: "Tạp chí của anh, những trang được gấp mép đều là những bức họa được vẽ bằng tay, có ý nghĩ đặc biệt nào không?"
Tay Trương Đông Lương hơi dừng lại, do dự một chút, sau đó thẳng thắn mà thành khẩn nói: "Tôi sẽ nói, nhưng em đừng tức giận nhé."
"Đây là tạp chí của anh, vì sao tôi phải tức giận chứ? Anh mau nói đi!" Tuy trong lòng Diệp Nam Cầm vô cùng mong chờ, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh.
"Tôi, tôi thích người vẽ những bức tranh này, em xem những cái được gấp mép đều là cùng một người vẽ, họa sĩ kia tên là Cầm Hạ." Trương Đông Lương cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệp Nam Cầm, lại vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ đơn thuần thích thôi, tôi không quen biết người đó, cũng không biết người đó là nam hay nữ nữa. Giống như, giống như những người con gái khác thích đọc tiểu thuyết, cái thích của tôi cũng giống thế."
Diệp Nam Cầm trợn tròn mắt, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, cố ý hỏi: "Nếu có một ngày, anh được gặp người họa sĩ kia, anh thấy thế nào?"
Trương Đông Lương nghiêm túc suy nghĩ, rồi thẳng thắn nói: "Cái đó, tôi nghĩ, khả năng sẽ muốn người đó vẽ cho mình một bức."
Diệp Nam Cầm khẽ cười, tiếp tục dò hỏi tới cùng: "Thế nếu như, người họa sĩ kia là một cô gái vô cùng xinh đẹp, anh không muốn cùng người đó phát triển một chút sao?"
Trương Đông Lương mỉm cười, trên mặt còn mang theo sự ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ dần đi: "Cái này, để tôi nói nhé, nha đầu em nếu thích ăn bắp, còn muốn biết nó mọc lên như thế nào à? Không thể nào! Với lại, tôi, trong lòng tôi cũng đã có người thầm thương rồi."
Trong gian phòng nhỏ dẹp, ánh đèn tỏa xuống cũng là tông màu ấm, cánh cửa khép hờ, Trương Đông Lương vừa nói những lời này ra, kết hợp với gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng của anh, làm cho không khí giữa hai người, có thêm một vài hơi thở ái muội.
Diệp Nam Cầm cảm thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh hơn, cô vô thức nhắc nhở chính mình, tự nhiên lại hỏi những điều không đâu như vậy, nếu không, mọi chuyện đã không xấu hổ như vậy. Rốt cuộc, chính mình còn...còn chưa suy nghĩ về nó!
Trương Đông Lương quay sang nhìn Diệp Nam Cầm, phát hiện ra trên mặt cô cũng bắt đầu ửng đỏ, buông cái muỗng trên tay xuống, chà xát hai tay vào nhau, chờ đến khi có đủ dũng khi, ho nhẹ một tiếng, giọng nói xưa nay chưa từng dịu dàng như vậy: "Nha đầu, anh, anh thi..."
Diệp Nam Cầm đón nhận ánh mắt anh, trong lòng thình thịch mấy tiếng, trời ạ, một cô gái còn độc thân từ lúc còn nằm trên bụng mẹ đến bây giờ như cô cuối cùng cũng nhận được lời tỏ tình lần đầu tiên sao?
Nội tâm cô giãy giụa, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai cô, không, không cần phải nghe, sẽ rất xấu hổ. Lại một giọng nói khác vô cùng kiêu ngạo vang lên bên tai còn lại, mau, nhanh lên, nhanh tỏ tình đi, tôi chờ không kịp rồi, tôi muốn nghe đối phương nói thích tôi!
"Tôi thi, tôi thi...để tôi đi rửa táo cho em ăn, hôm qua vừa mới mua một túi." Trương Đông Lương khẩn trương tới nỗi mồ hôi trong lòng bàn tay ứa ra, sợ bị từ chối, cuối cùng vẫn là đổi ý không nói nữa.
Nói xong, anh không đợi Diệp Nam Cầm trả lời, ba chân bốn cẳng mở cửa ra chạy ra ngoài.
Tần Phong đang đứng ở bên ngoài, Trương Đông Lương liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại ngại Diệp Nam Cầm vẫn còn đang ở trong phòng, anh nhịn không đánh anh ta một trận, đi về phía phòng bên kia. Tần Phong mang theo vẻ mặt cười xấu xa đi qua.
"Cậu, đi nhanh lên, xuống dưới lầu mua hai cân táo, nhanh lên, đừng nhiều lời." Trương Đông Lương ra lệnh cho nhân viên trong tiệm: "Lấy tiền ở trong tủ ý, mua xong về đưa tôi một ít, còn lại đều cho cậu."
Nhân viên trong quán đại khái đoán ra được chuyện gì, ra là cô gái trong phòng muốn ăn táo, gật gật đầu, không nói thêm gì, cầm tiền rồi nhanh chóng xuống lầu.
"Anh, em với anh là anh em thân thiết, mua táo còn không chia cho em, tất cả đều đem cho nhân viên sao?" Tần Phong cà lơ phất phơ nói, rất tự nhiên khoác tay lên vai Trương Đông Lương.
Trương Đông Lương nhìn chằm chằm anh ta, không kiên nhẫn nói: "Cũng không phải việc của cậu, không có việc gì thì đi chơi game đi."
"Anh Đông, đừng trách anh em chê cười anh, anh nói xem, đúng vào thời khắc quan trọng nhất thì dây xích của anh rơi đi đâu rồi?" Tần Phong nói, không thể nhịn cười được, vừa cười vừa vỗ vỗ lên bả vai Trương Đông Lương: "Em thấy anh khẩn trương như vậy, còn thiếu hai từ nữa, sao anh không nói ra nốt đi!"
Trương Đông Lương trừng mắt nhìn anh ta, trên mặt còn mang vài phần tức giận: "Còn nói được cái gì chứ? Tôi vốn khô khan như vậy, làm sao nói trực tiếp ra được!"
"Anh, không nghĩ tới cũng có lúc anh như thế này!" Tần Phong nhướng mày, cố ý cười nhạo nói: "Anh vừa rồi không phải rất hăng hái sao? Tôi thi, tôi thi, như thế nào còn thiếu hai từ nữa, anh không trực tiếp nói nốt đi."
"Thiếu đòn à? Một ngày không đánh cậu, cậu liền rất hăng hái!" Trương Đông Lương bởi vì quá khẩn trương, câu tôi thích em cũng không thể nói hoàn chỉnh được, vốn tâm tình đã bực bội, nghe xong những lời này, càng bực tức hơn: "Hóa ra cậu thích nghe lén như vậy, được rồi, tôi sẽ bỏ mấy cục gạch xuống trực tiếp biến cậu thành giấy dán tường, cứ thế mà dán lên."
"Được như vậy thì tốt quá, hay là, em giúp anh gỡ gạch xuống nhé." Hai mắt Tần Phong sáng lên, trên mặt tràn ngập vui sướng, cười rất không đứng đắn nói: "Nếu bị biến thành giấy dán tường, em thật ra không sao cả, chỉ sợ lúc anh cùng vợ anh làm gì đó, em đứng ở trên tường nhìn, sợ anh lại xấu hổ, ngỗ nhỡ...Mẹ nó, không khởi được côn ra, không phải là quá xấu hổ sao?"
Tần Phong nói xong, nhìn lướt qua chỗ giữa hai chân anh, ý cười trên mặt càng sâu.
Trương Đông Lương vén tay áo lên, ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay nắm chặt, khớp xương vang lên một tiếng "rắc" vô cùng thanh thúy, thanh âm lộ ra vẻ uy hiếp: "Tần Phong, da cậu ngứa như vậy, hay là tôi giúp cậu cào cào mấy phát nhé."
Diệp Nam Cầm liếc nhìn Diệp Minh Xuyên một cái, khinh bỉ nói: "Làm cho em á? Mơ đi, em có bị thương ở cánh tay đâu, uống canh gà làm gì? Chị còn chưa tính sổ với em đâu đó."
Diệp Minh Xuyên ồ lên một tiếng, làm bộ em hiểu rồi, thò đầu qua nói: "Em biết rồi, chị làm cho cái tên ngốc to con kia sao?"
"Người ta tốt xấu gì cũng là ân nhân của em, em còn xưng hô như vậy sao?" Diệp Nam Cầm tức giận nói, ngữ khí cũng mang theo sự oán trách.
Diệp Minh Xuyên cười khẽ hai tiếng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, ngữ khí lộ rõ sự bất mãn: "Anh Đông, chị làm cho anh Đông uống, được chưa. Còn chưa lấy chồng mà khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi, em mới là em trai chị, đồ ăn ngon không cho em ăn, lại mang cho người ngoài ăn, hừ!"
Diệp Nam Cầm bị cậu trêu chọc, mặt đỏ bừng lên, cố ý nói tránh sang chuyện khác: "Chuyện của em với Gia Kỳ như thế nào rồi? Con bé mang thai rồi, em cũng nên nắm lấy thời cơ, lo liệu mà kết hôn với con bé nhanh đi."
"Chị, có phải là em không nghĩ tới chuyện kết hôn đâu, là cô ấy không muốn kết hôn với em, em biết làm sao? Cô ấy bây giờ cũng không chịu tha thứ cho em, nói em không tin tưởng cô ấy. Hiện tại, cô ấy nói một em không dám nói hai, cô ấy nói hướng đông em tuyệt nhiên cũng không dám nói hướng tây, em chỉ thiếu nước ba quỳ chín lạy cô ấy thôi. Đau đầu muốn chết, hay là, chị giúp em khuyên nhủ cô ấy đi?"
Diệp Minh Xuyên tỏ vẻ vô cùng đau khổ, sắc mặt có chút tiều tụy, tràn ngập những nỗi lo âu, quả nhiên không tốt chút nào.
Diệp Nam Cầm thở dài, cô ở cái phương diện tình cảm nam nữ này cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, nói: "Được rồi, chị sẽ giúp em, em cũng đi ăn gì đi. Mấy ngày tới chăm sóc Gia Kỳ cho tốt, giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, em làm cho thật chỉn chu vào. Từ trước đến giờ đều là chị giúp em, bây giờ em đã có người yêu rồi, sau này con bé lấy em thì em chính là điểm tựa của con bé, phải biết đối xử với người ta tốt vào."
Gà ác tiềm nhân sâm táo đỏ được đun thêm một lúc nữa, Diệp Nam Cầm nếm thử, cảm thấy nó đã chín, liền cầm muỗng múc ra, cho vào bình giữ nhiệt rồi đậy kín lại.
Làm xong hết mọi chuyện, cô dọn dẹp lại một chút, nhìn Diệp Minh Xuyên, do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định chính mình sẽ đem tới cho Trương Đông Lương, có vẻ như thế càng có thành ý hơn.
Một cô gái xinh đẹp tới đưa canh gà hầm, trong quán lập tức sôi nổi hẳn lên, có người dùng tay chỉ vào phòng bên trong, rồi hưng phấn hét lên: "Anh Đông, có người tìm anh."
Trương Đông Lương tưởng là người bạn nào, vẫn nằm ở trên giường, hướng về phía ngoài cửa nói: "Ai thế, người anh em ở ngoài cửa, tôi ở trong này."
Diệp Nam Cầm đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Trương Đông Lương đang nằm dựa vào đầu giường, một chân gác lên chân còn lại, quần dài bó sát đôi chân thon dài, có thể nhìn thấy đũng quần rõ ràng nhô lên.
Có lẽ là trong phòng vô cùng ấm áp, Trương Đông Lương chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra những đường gân cùng cơ bắp cường tráng. Trên tay anh đang cầm điện thoại, một bên tai đeo tai nghe, bên còn lại thì buông xuống trước ngực, hình như đang chuyên chú xem phim.
Trương Đông Lương ngước mắt lên, nhìn thấy Diệp Nam Cầm đang đứng ở trước cửa. Vẻ mặt anh trong nháy mắt hiện ra sự hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, tai nghe vì cử động mạnh mà tuột ra, phát ra những tiếng rên ưm a.
Diệp Nam Cầm nghe được âm thanh như vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt mày nhanh chóng đỏ lên. Trương Đông Lương cũng cảm thấy xấu hổ, luống cuống tay chân tắt điện thoại đi, sau đó nhanh chóng đứng lên, khoác áo vào.
"Em, sao em lại tới đây?" Trương Đông Lương cố gắng trở về bộ dạng như mọi ngày, giống như những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Tiếng rên rỉ gì đó, cái gì đó nhô lên, không tồn tại!
Diệp Nam Cầm cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cánh tay anh không phải bị thương sao? Tôi có hầm chút canh gà, mang tới cho anh bồi bổ."
Trương Đông Lương cảm thấy trong lòng mình dường như có một con thỏ, mà con thỏ đó không ngừng chạy qua chạy lại, từng chút từng chút một, chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong tim anh.
Tay chân anh có chút luống cuống, nhìn trái nhìn phải, lại giơ tay lên đẩy cái chăn vào sâu bên trong, phủi phủi mép giường, rồi giơ tay ra ý mời cô ngồi xuống: "Em ngồi tạm ở đây trước đã, tôi đi lấy đồ uống cho em."
Trương Đông Lương nhanh chóng đi ra khỏi đến, ra khỏi cửa, mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình xấu hổ rốt cuộc cũng giảm bớt rất nhiều.
Diệp Nam Cầm nghĩ, người đàn ông như Trương Đông Lương, tính cách cứng rắn như vậy, trong tiệm net hẳn không có chén đũa. Cho nên lúc tới, cô đã cố ý mang theo một bộ chén đũa từ nhà đi.
Thực tế, cô đoán không sai, trong cái phòng nhỏ này của Trương Đông Lương xác thật rất đơn giản, chỉ có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi. Nếu nhân viên trong quán có việc, Trương Đông Lương sẽ ở chỗ này trông coi một đêm, còn nếu không có việc gì quan trọng, tới nửa đêm anh sẽ trở về nhà ngủ.
Diệp Nam Cầm lấy chén đũa ra, múc cho Trương Đông Lương một chén canh gà. Cô nhìn thấy trên bàn có một chồng tạp chí liền tiện tay cầm một quyển lên lật ra xem. Có một tờ được gấp mép lại, cô ngừng lại ở trang giấy đó, trên mặt hiện ra một sự kinh ngạc cùng vui sướng, ánh mắt cũng trở nên sáng trong hơn.
Cô lại cầm một quyển tạp chí khác lên xem, chỉ mở những trang được gấp mép lại, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, trong lòng tựa như tràn ngập mật ngọt.
Không xong rồi, là cảm giác động tâm!
Trương Đông Lương cầm một chai sữa chua uống đi vào trong phòng, nhìn thấy bát canh gà ở trên bàn, khẽ nhướng mày, hai mắt sáng lên: "Nha đầu, em đã múc ra rồi sao! Hương thơm bay ra tận bên ngoài, xem ra hôm nay tôi có thể được ăn một bữa ngon miệng rồi."
Diệp Nam Cầm cười nhìn anh, cố ý hỏi: "Không nghĩ anh cũng thích xem mấy tạp chí thanh xuân đó."
Trương Đông Lương kéo ghế ra, ngồi ở trước bàn, dùng muỗng uống một ngụm canh, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc cùng vui sướng, lập tức khen ngợi: "Thật tươi, rất vừa miệng, nha đầu, đầu bếp nhà hàng cũng không thể nấu ngon bằng em đâu!"
"Biểu tình của anh có thể bớt khoa trương lại được không?" Diệp Nam Cầm cười, tiếp tục hỏi: "Tạp chí của anh, những trang được gấp mép đều là những bức họa được vẽ bằng tay, có ý nghĩ đặc biệt nào không?"
Tay Trương Đông Lương hơi dừng lại, do dự một chút, sau đó thẳng thắn mà thành khẩn nói: "Tôi sẽ nói, nhưng em đừng tức giận nhé."
"Đây là tạp chí của anh, vì sao tôi phải tức giận chứ? Anh mau nói đi!" Tuy trong lòng Diệp Nam Cầm vô cùng mong chờ, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh.
"Tôi, tôi thích người vẽ những bức tranh này, em xem những cái được gấp mép đều là cùng một người vẽ, họa sĩ kia tên là Cầm Hạ." Trương Đông Lương cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệp Nam Cầm, lại vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ đơn thuần thích thôi, tôi không quen biết người đó, cũng không biết người đó là nam hay nữ nữa. Giống như, giống như những người con gái khác thích đọc tiểu thuyết, cái thích của tôi cũng giống thế."
Diệp Nam Cầm trợn tròn mắt, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, cố ý hỏi: "Nếu có một ngày, anh được gặp người họa sĩ kia, anh thấy thế nào?"
Trương Đông Lương nghiêm túc suy nghĩ, rồi thẳng thắn nói: "Cái đó, tôi nghĩ, khả năng sẽ muốn người đó vẽ cho mình một bức."
Diệp Nam Cầm khẽ cười, tiếp tục dò hỏi tới cùng: "Thế nếu như, người họa sĩ kia là một cô gái vô cùng xinh đẹp, anh không muốn cùng người đó phát triển một chút sao?"
Trương Đông Lương mỉm cười, trên mặt còn mang theo sự ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ dần đi: "Cái này, để tôi nói nhé, nha đầu em nếu thích ăn bắp, còn muốn biết nó mọc lên như thế nào à? Không thể nào! Với lại, tôi, trong lòng tôi cũng đã có người thầm thương rồi."
Trong gian phòng nhỏ dẹp, ánh đèn tỏa xuống cũng là tông màu ấm, cánh cửa khép hờ, Trương Đông Lương vừa nói những lời này ra, kết hợp với gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng của anh, làm cho không khí giữa hai người, có thêm một vài hơi thở ái muội.
Diệp Nam Cầm cảm thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh hơn, cô vô thức nhắc nhở chính mình, tự nhiên lại hỏi những điều không đâu như vậy, nếu không, mọi chuyện đã không xấu hổ như vậy. Rốt cuộc, chính mình còn...còn chưa suy nghĩ về nó!
Trương Đông Lương quay sang nhìn Diệp Nam Cầm, phát hiện ra trên mặt cô cũng bắt đầu ửng đỏ, buông cái muỗng trên tay xuống, chà xát hai tay vào nhau, chờ đến khi có đủ dũng khi, ho nhẹ một tiếng, giọng nói xưa nay chưa từng dịu dàng như vậy: "Nha đầu, anh, anh thi..."
Diệp Nam Cầm đón nhận ánh mắt anh, trong lòng thình thịch mấy tiếng, trời ạ, một cô gái còn độc thân từ lúc còn nằm trên bụng mẹ đến bây giờ như cô cuối cùng cũng nhận được lời tỏ tình lần đầu tiên sao?
Nội tâm cô giãy giụa, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai cô, không, không cần phải nghe, sẽ rất xấu hổ. Lại một giọng nói khác vô cùng kiêu ngạo vang lên bên tai còn lại, mau, nhanh lên, nhanh tỏ tình đi, tôi chờ không kịp rồi, tôi muốn nghe đối phương nói thích tôi!
"Tôi thi, tôi thi...để tôi đi rửa táo cho em ăn, hôm qua vừa mới mua một túi." Trương Đông Lương khẩn trương tới nỗi mồ hôi trong lòng bàn tay ứa ra, sợ bị từ chối, cuối cùng vẫn là đổi ý không nói nữa.
Nói xong, anh không đợi Diệp Nam Cầm trả lời, ba chân bốn cẳng mở cửa ra chạy ra ngoài.
Tần Phong đang đứng ở bên ngoài, Trương Đông Lương liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại ngại Diệp Nam Cầm vẫn còn đang ở trong phòng, anh nhịn không đánh anh ta một trận, đi về phía phòng bên kia. Tần Phong mang theo vẻ mặt cười xấu xa đi qua.
"Cậu, đi nhanh lên, xuống dưới lầu mua hai cân táo, nhanh lên, đừng nhiều lời." Trương Đông Lương ra lệnh cho nhân viên trong tiệm: "Lấy tiền ở trong tủ ý, mua xong về đưa tôi một ít, còn lại đều cho cậu."
Nhân viên trong quán đại khái đoán ra được chuyện gì, ra là cô gái trong phòng muốn ăn táo, gật gật đầu, không nói thêm gì, cầm tiền rồi nhanh chóng xuống lầu.
"Anh, em với anh là anh em thân thiết, mua táo còn không chia cho em, tất cả đều đem cho nhân viên sao?" Tần Phong cà lơ phất phơ nói, rất tự nhiên khoác tay lên vai Trương Đông Lương.
Trương Đông Lương nhìn chằm chằm anh ta, không kiên nhẫn nói: "Cũng không phải việc của cậu, không có việc gì thì đi chơi game đi."
"Anh Đông, đừng trách anh em chê cười anh, anh nói xem, đúng vào thời khắc quan trọng nhất thì dây xích của anh rơi đi đâu rồi?" Tần Phong nói, không thể nhịn cười được, vừa cười vừa vỗ vỗ lên bả vai Trương Đông Lương: "Em thấy anh khẩn trương như vậy, còn thiếu hai từ nữa, sao anh không nói ra nốt đi!"
Trương Đông Lương trừng mắt nhìn anh ta, trên mặt còn mang vài phần tức giận: "Còn nói được cái gì chứ? Tôi vốn khô khan như vậy, làm sao nói trực tiếp ra được!"
"Anh, không nghĩ tới cũng có lúc anh như thế này!" Tần Phong nhướng mày, cố ý cười nhạo nói: "Anh vừa rồi không phải rất hăng hái sao? Tôi thi, tôi thi, như thế nào còn thiếu hai từ nữa, anh không trực tiếp nói nốt đi."
"Thiếu đòn à? Một ngày không đánh cậu, cậu liền rất hăng hái!" Trương Đông Lương bởi vì quá khẩn trương, câu tôi thích em cũng không thể nói hoàn chỉnh được, vốn tâm tình đã bực bội, nghe xong những lời này, càng bực tức hơn: "Hóa ra cậu thích nghe lén như vậy, được rồi, tôi sẽ bỏ mấy cục gạch xuống trực tiếp biến cậu thành giấy dán tường, cứ thế mà dán lên."
"Được như vậy thì tốt quá, hay là, em giúp anh gỡ gạch xuống nhé." Hai mắt Tần Phong sáng lên, trên mặt tràn ngập vui sướng, cười rất không đứng đắn nói: "Nếu bị biến thành giấy dán tường, em thật ra không sao cả, chỉ sợ lúc anh cùng vợ anh làm gì đó, em đứng ở trên tường nhìn, sợ anh lại xấu hổ, ngỗ nhỡ...Mẹ nó, không khởi được côn ra, không phải là quá xấu hổ sao?"
Tần Phong nói xong, nhìn lướt qua chỗ giữa hai chân anh, ý cười trên mặt càng sâu.
Trương Đông Lương vén tay áo lên, ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay nắm chặt, khớp xương vang lên một tiếng "rắc" vô cùng thanh thúy, thanh âm lộ ra vẻ uy hiếp: "Tần Phong, da cậu ngứa như vậy, hay là tôi giúp cậu cào cào mấy phát nhé."
Bình luận facebook