Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63-64
Chương 63
Diệp Tri Chi nói: “Nhan Nhan, đừng tức giận, tức giận vì những chuyện này không đáng đâu.”
Thịnh Dĩ Nhan lo lắng: “Lỡ như cô ta thật sự tung tin của cậu lên mạng thì phải làm sao đây?”
“Nếu cô ta thật sự làm vậy thì chẳng phải là tớ không làm gì mà được cô ta nộp tiền sao?” Diệp Tri Chi cười một cái: “Cậu đừng quá lo lắng, đừng quên tớ làm nghề gì.”
Thịnh Dĩ Nhan liếc cô một cái: “Diệp Tiểu Chi, cậu cũng lạc quan thật đó.”
Diệp Tri Chi nhìn về phía cô ấy: “Lạc quan một chút không tốt sao?”
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Nếu cậu đã có chuẩn bị rồi thì tốt, có điều nếu gặp phải khó khăn không vượt qua được, nhất định phải nói cho tớ biết, hoặc là cậu nói cho Giang Yến Từ cũng được.”
“Ừm, tớ sẽ làm vậy.”
Thịnh Dĩ Nhan nói quán cơm kia ở gần khu mua sắm, chỉ tốn mười phút lái xe là đến nơi rồi. Đậu xe dưới gara ngầm xong, Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan đi về hướng thang máy gần đó.
Lúc sắp đến thang máy, đằng trước bỗng truyền đến âm thanh một cuộc tranh chấp. Diệp Tri Chi hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì Thịnh Dĩ Nhan đã lôi cô trốn sang một bên.
Diệp Tri Chi cũng phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ chỗ các cô trốn, vừa khéo có thể nhìn thấy hai người trước thang máy.
Là Diệp Nhược Lâm và Quý An Ninh.
Quý An Ninh đang lôi cánh tay Diệp Nhược Lâm, khẩn cầu: “Nhược Lâm, lần này, cậu giúp tớ đi. Chú ba cậu không phải lại thương yêu cậu lần nữa rồi hay sao? Cậu cầu xin chú ba cậu giúp tớ đi, cái chức cố vấn pháp luật này tớ thật sự không thể để lỡ mất được. Nếu lại để mất, tớ chẳng thể làm ở công ty luật nổi nữa.”
Vẻ mặt Diệp Nhược Lâm bực bội: “An Ninh, không phải tớ không giúp cậu. Tớ đã giúp cậu bao nhiêu lần rồi? Thậm chí tớ còn chịu áp lực, giới thiệu cậu cho chú ba để cậu làm cố vấn pháp luật cho công ty của bọn họ.”
“Lần này, vì sai lầm của cậu, hại ông ấy lỡ mất hợp đồng mấy ngàn vạn. Bây giờ ông ấy tức giận, ngay cả tớ cũng bị giận chó đánh mèo.”
Mặt Quý An Ninh trầm xuống, có hơi không vui mà nói: “Nhược Lâm, cậu nói vậy là đang muốn trách tớ đấy hả? Đừng quên, nếu không nhờ tớ, sao cậu lại có…”
Thần sắc Diệp Nhược Lâm biến đổi, nhanh chóng cắt lời: “Được được, tớ biết rồi.” Cô ta cố gắng đè ép giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tớ sẽ nghĩ cách, ngày mai tớ lập tức đi tìm… chú ba bàn bạc.”
Lúc này Quý An Ninh mới nín khóc, mỉm cười: “Nhược Lâm, tớ biết ngay mà, cậu đối với tớ là tốt nhất…”
Hai người lôi kéo nhau đi xa, đến khi cửa thang máy đóng lại. Thịnh Dĩ Nhan mới kéo Diệp Tri Chi ra khỏi chỗ trốn, khuôn mặt mang vẻ nghi hoặc: “Nghe có vẻ là Quý An Ninh khiến chú ba của cậu… À không, chú ba của Diệp Nhược Lâm lỡ mất hợp đồng ngàn vạn?”
“Nhưng hai người này cũng quá mức kỳ lạ rồi nhỉ? Cậu còn nhớ lần trước không? Có vẻ như không phải lần đầu tiên Quý An Ninh làm liên luỵ đến cô ta. Quý An Ninh đã ba lần bốn lượt làm liên luỵ cô ta, vậy mà cô ta lại không hề tức giận.” Cô ấy nhịn không được líu lưỡi: “Vậy mà vẫn có thể tiếp tục chịu đựng cô ta, thay cô ta thu dọn mớ hỗn loạn kia. Cái này ngoại trừ tình yêu đích thực ra, còn có ai làm được đến mức đó chứ?”
Diệp Tri Chi thuận miệng nói: “Có lẽ là bị nắm phải điểm yếu gì đó?”
“Cũng đúng.” Thịnh Dĩ Nhan thở dài: “Nhìn thấy bọn họ, tớ lập tức không còn tâm trạng ăn ở đây nữa. Chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Diệp Tri Chi cũng đang có ý định này: “Được.”
***
Sau khi ăn cơm tối xong, Thịnh Dĩ Nhan đưa cô về Sao Trời Hải Đô.
Khi cô quay lại chung cư, Giang Yến Từ đã trở về từ trước. Anh đang đứng trước quầy bar làm đồ ăn mèo cho Trì Trì.
Trì Trì thèm ăn đến mức vòng tới vòng lui bên chân anh, liên tục kêu meo meo, thậm chí Diệp Tri Chi vào nhà, nó cũng không thèm ra nghênh đón. Diệp Tri Chi thấy anh về sớm như vậy, có hơi ngạc nhiên, “Anh về sớm vậy?”
Giang Yến Từ ngẩng đầu: “Ừm, hội nghị kết thúc trước giờ đã định.”
Diệp Tri Chi ném túi xách lên sô pha, sau khi ngồi xuống, cô mở túi công văn, lấy tài liệu ra: “Hôm nay Trì Trì có ngoan không?”
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn con mèo dưới chân một cái rồi bật cười: “Em hỏi nó đi.”
“Thôi cứ không hỏi thì hơn.” Cô bĩu môi, cúi đầu xem tài liệu.
Đồ ăn cho mèo được làm xong, Trì Trì không kìm nổi nữa mà chạy tới ăn.
Giang Yến Từ đi tới, ngồi xuống cạnh cô: “Hôm nay em với Thẩm Đình Chi đi đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã thu hoạch được gì rồi?”
Diệp Tri Chi nói: “Thu hoạch thì không có, nhưng em lại biết được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Diệp Tri Chi thở dài: “Tình báo của bọn em bị tiết lộ, em với Thẩm Đình Chi đoán là chuyện tốt mà Từ Hải Yến làm.”
Giang Yến Từ không nói gì, biểu cảm cũng không thay đổi.
Diệp Tri Chi có hơi bất ngờ: “Nhìn anh có vẻ không ngạc nhiên chút nào, có phải anh đã sớm đoán được rồi hay không?”
Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Nằm trong dự kiến, nếu cô ta không làm gì cả thì anh mới cảm thấy kỳ lạ đấy.”
“Nhưng cô ta làm như vậy có ý đồ gì? Chỉ đơn thuần là muốn làm anh khó chịu thôi sao?” Diệp Tri Chi suy tư, có phần nghĩ mãi không ra: “ Không phải cô ta đá anh đi trong hội nghị với các đối tác rồi nâng đỡ Thẩm Đình Chi lên chức cao hơn thì sẽ tốt hơn sao?”
“Hơn nữa án này là do Thẩm Đình Chi phụ trách, vốn dĩ không liên quan đến anh, sao cô ta lại phải làm như vậy chứ?”
Giang Yến Từ nói: “Đừng gấp gáp, đến một lúc nào đó cô ta cũng sẽ để lộ dấu vết thôi.” Nói xong, anh tựa cả người lên vai cô.
Diệp Tri Chi nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói Giang Yến Từ chứa đầy mệt mỏi: “Để anh tựa một chút, hôm nay bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.”
Trì Trì ăn xong đồ ăn cho mèo thì chạy chậm đến, chen vào trong lòng Diệp Tri Chi, tìm một vị trí thích hợp trong lòng cô rồi nằm xuống.
Diệp Tri Chi ôm nó, lại nhìn về phía Giang Yến Từ: “Mệt lắm hả?”
Trì Trì cũng nghiêng đầu theo, theo bản năng mà vươn móng lên cào, Diệp Tri Chi nắm móng vuốt nó, ôm nó về.
Giang Yến Từ không nói gì.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh một lát, thì đột nhiên cúi người, hôn một cái trên mặt anh.
Giang Yến Từ ngẩn ngơ.
Diệp Tri Chi nhanh chóng ngồi lại, nhìn sang chỗ khác, cong khóe môi nói: “Thưởng cho anh đấy.” Cô tạm dừng: “Như vậy, có thấy an ủi được chút nào không?”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Ừm, hình như đỡ hơn chút rồi.”
“Hình như?” Diệp Tri Chi nghi ngờ.
Giang Yến Từ kề sát vào tai cô, mặt không đổi sắc mà nói: “Nếu cho thêm nhiều khen thưởng nữa, có lẽ sẽ càng nhanh khỏe lại.”
Diệp Tri Chi bỗng dưng phản ứng lại, đẩy mặt anh ra, khuôn mặt cô ửng hồng: “Anh tránh ra!”
Giang Yến Từ khẽ cười thành tiếng.
“Được được, không giỡn nữa.” Diệp Tri Chi nghiêm mặt: “Chúng ta quay lại nói chuyện chính.”
Cô lấy một chồng tài liệu từ túi công văn ra, đưa cho anh.
“Anh xem đi, đây là tin tức em với Thẩm Đình Chi điều tra được.”
Giang Yến Từ nhận lấy tài liệu, lật xem, hỏi: “Đã điều tra tình trạng kinh doanh và thông tin góp vốn của công ty khoa học kỹ thuật WLJS chưa?”
Diệp Tri Chi nói: “Đã điều tra hết rồi.”
Giang Yến Từ liếc nhìn cô một cái: “Vậy em cảm thấy có chỗ nào đáng chú ý không?”
Diệp Tri Chi nói: “Chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã từng nhậm chức ở công ty nước M, đồng thời còn có chuyện mở công ty làm em hơi để ý. Ngoại trừ những chuyện này, hình như cũng không còn chỗ nào đáng chú ý nữa nhỉ?”
“Anh xem bản báo cáo này thì thấy, gần đây công ty khoa học kỹ thuật WLJS có dự định tiến hành hợp tác với một công ty khoa học kỹ thuật ở nước M, phải không? Là dự định sáp nhập, hay là hợp tác thế nào?” Giang Yến Từ lật tài liệu xem, đột nhiên hỏi: “Với cả, đã điều tra thông tin chi tiết của công ty khoa học kỹ thuật nước M kia chưa?”
“Hầy?” Diệp Tri Chi lại gần, nhìn kỹ lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Anh nhắc em mới nhớ!”
Cô nhét Trì Trì vào trong ngực Giang Yến Từ, nói: “Em đi điều tra ngay.”
“Meo?” Trì Trì trưng ra vẻ mặt vô tội.
Nhưng mới vừa đứng dậy, cổ tay đã bị nắm lại.
Diệp Tri Chi quay đầu lại, nghi ngờ: “Giang Yến Từ, anh làm gì vậy?”
“Luật sư Diệp, đã tối rồi còn làm việc nữa, như vậy thật sự tốt hả?” Giọng nói của Giang Yến Từ bình thản, Diệp Tri Chi lại nghe ra vài phần oán hận.
Diệp Tri Chi không khỏi buồn cười: “Luật sư Giang, cái này không phải công việc mà anh giao cho em sao? Đương nhiên em phải hoàn thành thật tốt rồi.”
“Hơn nữa.” Cô tạm dừng, ghé lại gần nói: “Luật sư Giang không phải thích cho em tăng ca lắm sao? Hôm nay em chủ động xin tăng ca, anh còn không vui hả?”
Giang Yến Từ: “…”
“Đêm nay Trì Trì tiếp tục để anh chăm sóc nhé.” Diệp Tri Chi ôm lấy cổ anh, hôn lên khóe miệng anh: “Chờ em bận rộn với án này xong thì bồi thường cho anh nhé.”
“…”
Giang Yến Từ nhìn hướng cô rời đi, lặng lẽ cười nhạt.
Cấp dưới chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh đúng thật sẽ rất vui. Nhưng bạn gái chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh làm thế nào cũng không vui nổi.
Đây có được tính là anh tự mang đá ra đập chân mình không nhỉ?
Giang Yến Từ đột nhiên cảm thấy, có một cô bạn gái nhiệt tình yêu quý công việc hình như cũng không phải chuyện gì tốt.
***
Đã học được bài học hôm qua, Giang Yến Từ cho rằng anh cần phải thay đổi phương pháp. Ngày hôm sau, trên đường về công ty luật, Giang Yến Từ cố ý nhắc tới chuyện này: “Diệp Tiểu Thu, hôm nay anh với Thẩm Đình Chi đi tập đoàn ô tô Việt Siêu, em không cần đi đâu.”
Diệp Tri Chi ngạc nhiên liếc anh một cái: “Hôm nay anh rảnh hả?”
Giang Yến Từ nói: “Ừm, hôm qua anh đã sắp xếp lại hết công việc một lần, chừa ra chút thời gian.” Anh dùng giọng nói bình thường, ra vẻ thản nhiên không để tâm: “Nếu người đồng ý với Thẩm Đình Chi là anh, thì không thể chuyện gì cũng để em đi xử lý, anh cũng nên làm gì đó.”
“Được.” Đối với sắp xếp như vậy, Diệp Tri Chi cũng không có ý kiến gì.
Cô không chú ý, đúng lúc đó, khóe miệng Giang Yến Từ không tiếng động mà nhếch lên.
Chương 64
Hôm nay vừa khéo là ngày hiến máu, vì không cần phải làm việc ở bên ngoài nên Diệp Tri Chi ăn sáng ở dưới lầu xong mới trở lại văn phòng.
Vẫn chưa đến thời gian hiến máu.
Diệp Tri Chi quay lại chỗ làm việc của mình, mở máy tính lên xử lý công việc trước.
Khu làm việc không có nhiều người, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn phím và chuột.
Mãi đến khi có tiếng bước chân truyền đến.
Thịnh Dĩ Minh ôm một chồng tài liệu từ bàn làm việc đi ngang qua, đi được một quãng đường mới đột nhiên dừng lại, rồi sau đó lùi về vài bước: “Ơ? Chị Tri Chi, đã giờ này rồi mà sao chị còn ở công ty luật vậy?”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Hả?”
Cậu ta thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Không phải hôm nay chị sẽ ra ngoài sao? Đến chỗ tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu đó? Chị không đi cùng luật sư Thẩm sao?”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Giang par nói hôm nay anh ấy đi chung với luật sư Thẩm.”
Thịnh Dĩ Minh buồn bực: “Hả? Giang Yến… Giang par gần đây không phải đang bận vụ án khác sao? Sao đột nhiên anh ấy lại rảnh rỗi vậy?”
“Hơn nữa, trước đó đều là chị và luật sư Thẩm cùng làm vụ án này mà, anh ta đâu có dịp tìm hiểu vụ án này, có ổn không vậy ạ?” Vẻ mặt cậu ta hoài nghi: “Hôm đó em bị đau bụng nên không đi theo được, chỉ có mỗi một ngày như thế mà luật sư Thẩm đã không để em tiếp tục đi theo rồi, sợ em sẽ phá hư vụ án.”
Không biết Diệp Tri Chi nghĩ đến điều gì đó, có chút chần chừ hỏi: “Tiểu Minh, em đây là đang… đang lo lắng cho Giang par sao?”
Thịnh Dĩ Minh sửng sốt, đột nhiên nhớ tới chuyện “tỏ tình” lần trước, nhất thời vẻ mặt giống như nuốt phải ruồi nhặng: “Em mới không thèm lo lắng cho anh ta.”
Diệp Tri Chi cũng có chút xấu hổ: “Em không cần lo lắng. Mỗi ngày vào buổi tối, anh ấy đều xem qua tài liệu liên quan đến vụ án, còn thảo luận cùng chị nữa. Những hiểu biết của anh ấy về vụ án này không hề ít hơn chị đâu.”
Thịnh Dĩ Minh lại sửng sốt, giọng điệu hơi cứng đờ: “Chị Tri Chi, chị cùng với Giang… par hàng đêm đều…”
Đúng lúc này, bên hành chính đến thông báo: “Nhân viên công tác của trung tâm hiến máu đã tới rồi, địa điểm hiến máu ở ngay tại phòng họp lớn, mọi người có thể qua đó rồi.”
Diệp Tri Chi thuận tay tắt trang web, đứng lên nói: “Tiểu Minh, đi thôi, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”
Thịnh Dĩ Minh đột nhiên hoàn hồn, nhưng nháy mắt lại lâm vào trạng thái cứng đờ: “Ơ ơ ơ? Nhanh, nhanh vậy sao?”
Diệp Tri Chi nói: “Chúng ta qua đó sớm một chút để đỡ phải xếp hàng.”
Thịnh Dĩ Minh nhìn thoáng qua tài liệu ở trên tay, liều mạng kiếm cớ: “Nhưng, nhưng em còn vài tài liệu chưa đóng dấu, lỡ như luật sư Thẩm trở về…”
“Hôm nay chắc là Luật sư Thẩm không trở về đâu, mấy cái em đóng dấu.” Diệp Tri Chi nhìn đống tài liệu một cái: “Không sao đâu, để ở đây trước đi, lát về thì đóng tiếp, đi thôi.”
“Vậy… Được rồi.”
Thịnh Dĩ Minh đành cất tài liệu đi, bất chấp khó khăn đi cùng Diệp Tri Chi qua đó.
Khi đi đến cửa chính của phòng họp lớn, chân của cậu ta như bị đóng đinh tại chỗ, giống như đã mọc rễ vậy, không bước được thêm bước nào nữa.
Thịnh Dĩ Minh do dự không dám vào.
Diệp Tri Chi cũng dừng lại theo cậu ta, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Minh? Sao không đi vào?”
Ngay cả răng của Thịnh Dĩ Minh cũng đang run cầm cập: “Chị Tri Chi, hay là để em từ từ…”
Diệp Tri Chi vỗ vai cậu ta, trấn an nói: “Không sao đâu, đừng sợ, chị sẽ làm cùng em nhé.”
“Ơ ơ ơ, chị Tri Chi…”
“Đi thôi.”
Thịnh Dĩ Minh vùng vẫy vô ích, chỉ có thể cắn chặt răng bước vào phòng họp.
Mãi đến khi cầm lấy “Giấy đăng ký hiến máu”, hai tay của cậu ta vẫn còn run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Chi hiến máu.
Trước khi hiến máu, đều cần phải điền một tờ “giấy đăng ký hiến máu” để điền những thông tin cá nhân cơ bản.
Cô đang tập trung điền giấy, không chú ý tới sự bất thường của Thịnh Dĩ Minh.
Khi điền đến cột nhóm máu, bàn tay cầm viết của Diệp Tri Chi hơi dừng lại, bắt đầu suy nghĩ lan man.
Trước khi thi đại học, cô vẫn luôn nghĩ rằng nhóm máu của mình là nhóm B.
Nhưng không ngờ…
Mạch suy nghĩ quay về lại, cô cúi đầu, điền nhóm máu lên giấy đăng ký.
Nhóm O.
Một giờ sau, hiến máu xong.
Diệp Tri Chi rời khỏi phòng họp, Thịnh Dĩ Minh mang vẻ mặt trắng bệch, bước chân trống rỗng đi theo phía sau.
“Tiểu Minh, em có ổn không?” Diệp Tri Chi quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, lo lắng hỏi.
Thịnh Dĩ Minh cố gắng bình tĩnh: “Chị, chị Tri Chi, em, em tất nhiên là rất ổn rồi! Chỉ là chút việc hiến máu cỏn con thôi mà, làm sao em lại có chuyện gì được chứ!”
Diệp Tri Chi nói: “Nhưng sắc mặt em trông không tốt lắm, em đừng có cậy mạnh, nếu không thoải mái thì nhất định phải nói ra đấy.”
“Em thật sự không sao.” Giọng điệu Thịnh Dĩ Minh vô cùng chắc nịch.
“Vậy thì tốt rồi.”
Diệp Tri Chi bán tín bán nghi.
Lực chú ý của cô cũng nhanh chóng bị kéo đi.
Trên đường về khu làm việc của tổ không khởi tố, cô mơ hồ nghe thấy tên của Giang Yến Từ bị người khác nhắc đến rất nhiều lần.
Trong lòng Diệp Tri Chi thấy kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thịnh Dĩ Minh thấy cô không nhìn nữa thì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết lúc cậu ta nhìn thấy túi máu, suýt thì đã ngất xỉu luôn rồi.
Gương mặt cậu ta vô cùng đau khổ, dùng một tay ấn lấy miếng bông gòn rồi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Máu ở chỗ vết kim đã ngừng.
Thịnh Dĩ Minh ném nó xuống trước mặt, tiện tay mở trang web lên rồi làm mới nó.
Sau khi cậu ta thấy giao diện vừa làm mới xong, đột nhiên sửng sốt.
Vài giây sau, cậu ta ngẩng đầu lên, lo lắng hét lên: “Chị Tri Chi, chị mau tới đây xem này.”
“Cái gì?”
Diệp Tri Chi vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng kêu của Thịnh Dĩ Minh.
“Chị xem xem, trên Weibo…”
Cô đứng dậy đi về phía cậu ta.
Thịnh Dĩ Minh vội vàng nhường chỗ.
Nhưng Diệp Tri Chi còn chưa ngồi xuống thì đã nhìn thấy chủ đề ở trên bảng hot search của trang web là…
#Luật sư đẹp trai nhất toàn Internet là kẻ trốn nợ#
#Gia tộc trốn nợ#
#Giang Yến Từ tập đoàn Giang Diên #
Bởi vì tin tức được đăng bởi một blogger nên đã làm bùng nổ toàn Internet.
[Khó mà tin được! Người #Luật sư đẹp trai nhất toàn Internet# hot lên vài ngày trước, vậy mà lại có quan hệ mật thiết với #Tập đoàn Giang Diên#? Luật sư nổi tiếng trên mạng lại là thành viên của gia tộc bị phá sản? Xin hỏi @Tập đoàn Giang Diên, anh đã trả hết khoản nợ còn thiếu chưa vậy?]
Tinh thần quần chúng của cư dân mạng trào dâng…
[Thiếu nợ không trả, vẫn làm luật sư được sao?]
[Quả nhiên đám luật sư đều chẳng tốt lành gì cả! Chỉ biết lợi dụng lỗ hổng của pháp luật thôi!]
[Mấy ngày trước tôi đã thích thứ gì vậy trời?]
[Đầu năm nay kẻ trốn nợ cũng có thể làm luật sư sao?]
[Ba của tôi bị công ty trốn nợ này quỵt lương, vì không có tiền để chữa bệnh nên đã mất rồi, tập đoàn Giang Diên và luật sư trốn nợ cả đời đều đen đủi hết đi.]
“Đây là… Sao lại thế này?” Diệp Tri Chi cứng đờ, nhiệt độ xung quanh dường như trong phút chốc đã rơi xuống âm độ.
“Tại sao…”
Đột nhiên cô nhớ tới ngày đó, lời mà Giang Yến Từ từng nói với cô: “Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
… Chẳng lẽ, đây chính là “biện pháp giải quyết” mà anh nói sao?
Diệp Tri Chi khó tin.
Cô vội vàng tìm kiếm ở trên mạng.
Quả nhiên.
Những tin tức độc quyền không rõ ràng có liên quan đến cô dường như đã biến mất hết, mà thay vào đó là tràn ngập những tin tức tiêu cực về Giang Yến Từ.
Diệp Tri Chi tắt trang web đi, xoay người, chặn trợ lý vừa khéo đi ngang qua: “Giang par đâu? Anh ấy trở về chưa?”
Trợ lý mờ mịt: “Chưa ạ, không phải hôm nay luật sư Giang đã ra ngoài cùng luật sư Thẩm sao?”
“Luật sư Diệp, cô có việc gấp cần tìm luật sư Giang à? Sao không trực tiếp liên hệ với anh ấy luôn.”
Lúc này Diệp Tri Chi mới nhớ đến: “Tôi đi gọi điện thoại cho anh ấy!”
***
Mãi đến buổi chiều, Giang Yến Từ mới trở về công ty luật.
Anh vừa trở về đã bị Từ Hải Yến gọi vào văn phòng của cô ta, cả Diệp Tri Chi cũng vào chung.
Trong văn phòng, giọng điệu Từ Hải Yến có chút nghiêm túc: “Luật sư Giang, không phải cậu nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Ý của luật sư Từ là gì?”
Từ Hải Yến hạ giọng: “Chuyện ở trên mạng, chuyện tập đoàn Giang Diên trốn nợ.”
Cô ta quét mắt qua Diệp Tri Chi, mang theo chút coi thường: “Những tin tức tiêu cực gần đây của cậu và luật sư Diệp đều bị lan truyền ầm ĩ ở trên mạng. Chuyện này mang tính tổn hại đến danh tiếng của công ty luật.”
“Luật sư Diệp cũng thôi đi, dù sao cũng không nói thẳng họ tên. Nhưng mà cậu, ảnh chụp, địa điểm làm việc, thậm chí là cả các mối quan hệ, hầu như đều bị phơi bày ra ánh sáng hết, hơn nữa tất cả đều là tin tức tiêu cực…”
Giang Yến Từ ngắt lời nói: “Luật sư Từ, đây chuyện riêng tư của tôi, tôi nghĩ rằng tôi không cần thiết phải giải thích với những người không liên quan.”
Từ Hải Yến lạnh lùng nói: “Chuyện riêng tư? Luật sư Giang, bởi vì vấn đề riêng tư của cậu mà đã sinh ra ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn đến công ty. Khách hàng cũng đã gọi điện chất vấn, lỡ như khách hàng vì chuyện này mà hủy hợp đồng với chúng ta…”
Giang Yến Từ hờ hững nói: “Luật sư Từ có thể nói cho tôi biết là khách hàng nào không? Một lát tôi sẽ đích thân giải thích với khách hàng. Chuyện của tập đoàn Giang Diên, tôi cũng sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Cậu cho rằng chỉ như vậy là xong rồi ư?” Từ Hải Yến cười khẩy một tiếng.
Giang Yến Từ dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Vậy luật sư Từ có cao kiến gì không?”
Từ Hải Yến nhìn thẳng vào anh, hơi dừng lại vài giây rồi mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện này đã gây ra cho công ti rất nhiều ảnh hưởng xấu, tôi mong là cậu sẽ chủ động rời khỏi vị trí cộng sự.”
Giang Yến Từ dường như không cần suy nghĩ: “Thật xin lỗi, yêu cầu này tôi không thể đồng ý được.”
Từ Hải Yến cũng mím môi cười, thái độ đột nhiên dịu đi: “Luật sư Giang, vốn dĩ tôi còn muốn chừa lại cho cậu chút mặt mũi.”
Cô ta dừng một chút rồi nói: “Nếu luật sư Giang không chịu đồng ý, tôi chỉ có thể đề xuất chuyện gạch tên cậu tại hội nghị cộng sự thôi, để cho tất cả cộng sự của công ty luật tiến hành biểu quyết. Đến lúc đó, đừng trách tôi không nể mặt cậu.”
Giang Yến Từ tựa như chẳng hề để ý: “Xin cứ tự nhiên.”
“Xin đợi một chút!”
Diệp Tri Chi ý thức được tình thế nghiêm trọng, sốt ruột mở miệng: “Luật sư Từ, chuyện này…”
Lúc này, có người gõ cửa.
“Mời vào.” Từ Hải Yến không để ý tới cô, hờ hững nói về phía cửa.
Cửa mở ra, bước chân vào cửa của Thẩm Đình Chi dừng lại. Anh ta nhìn văn phòng, nhướng mày: “Hình như tôi đến không đúng lúc nhỉ?”
Từ Hải Yến lại nở nụ cười: “Đương nhiên không phải, luật sư Thẩm tìm tôi có chuyện gì?”
“Luật sư Từ, tôi đã đàm phán ổn thỏa vụ án tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu.” Thẩm Đình Chi vừa đi vào vừa báo cáo: “Cả hai bên đều đã ký tên và đóng dấu lên hợp đồng, đợi tôi xét duyệt hợp đồng xong thì có thể hoàn thành vụ án rồi.”
“Ồ? Nhanh như vậy sao?” Dường như Từ Hải Yến rất bất ngờ, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt, cười gật đầu với anh ta: “Anh vất vả rồi, luật sư Thẩm.”
Thẩm Đình Chi liếc nhìn Giang Yến Từ với ánh mắt không rõ cảm xúc, cũng cười đáp lại: “Sao lại vất vả chứ, phải cảm ơn sự tín nhiệm của luật sư Từ dành cho tôi…”
Giang Yến Từ chẳng nói câu nào xoay người rời đi.
Diệp Tri Chi không để ý đến phản ứng của Từ Hải Yến, vội vàng đuổi theo: “Giang par!”
“Giang Yến Từ, những lời mà luật sư Từ vừa nói…”
Đuổi theo đến bên ngoài văn phòng, Giang Yến Từ mới dừng bước. Anh quay đầu lại nhìn về phía cô: “Không sao đâu, anh có chừng mực mà.”
Diệp Tri Chi cũng dừng lại theo, lo lắng nói: “Nhưng mà, hội nghị cộng sự vào hai ngày sau…”
“Anh có cách đối phó.” Giang Yến Từ hơi dừng lại, khẽ nói: “Không cần quá lo lắng đâu, về làm việc trước đi.”
Anh đã nói như vậy thì cô cũng không truy hỏi tiếp nữa.
Diệp Tri Chi nói: “Nhan Nhan, đừng tức giận, tức giận vì những chuyện này không đáng đâu.”
Thịnh Dĩ Nhan lo lắng: “Lỡ như cô ta thật sự tung tin của cậu lên mạng thì phải làm sao đây?”
“Nếu cô ta thật sự làm vậy thì chẳng phải là tớ không làm gì mà được cô ta nộp tiền sao?” Diệp Tri Chi cười một cái: “Cậu đừng quá lo lắng, đừng quên tớ làm nghề gì.”
Thịnh Dĩ Nhan liếc cô một cái: “Diệp Tiểu Chi, cậu cũng lạc quan thật đó.”
Diệp Tri Chi nhìn về phía cô ấy: “Lạc quan một chút không tốt sao?”
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Nếu cậu đã có chuẩn bị rồi thì tốt, có điều nếu gặp phải khó khăn không vượt qua được, nhất định phải nói cho tớ biết, hoặc là cậu nói cho Giang Yến Từ cũng được.”
“Ừm, tớ sẽ làm vậy.”
Thịnh Dĩ Nhan nói quán cơm kia ở gần khu mua sắm, chỉ tốn mười phút lái xe là đến nơi rồi. Đậu xe dưới gara ngầm xong, Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan đi về hướng thang máy gần đó.
Lúc sắp đến thang máy, đằng trước bỗng truyền đến âm thanh một cuộc tranh chấp. Diệp Tri Chi hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì Thịnh Dĩ Nhan đã lôi cô trốn sang một bên.
Diệp Tri Chi cũng phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ chỗ các cô trốn, vừa khéo có thể nhìn thấy hai người trước thang máy.
Là Diệp Nhược Lâm và Quý An Ninh.
Quý An Ninh đang lôi cánh tay Diệp Nhược Lâm, khẩn cầu: “Nhược Lâm, lần này, cậu giúp tớ đi. Chú ba cậu không phải lại thương yêu cậu lần nữa rồi hay sao? Cậu cầu xin chú ba cậu giúp tớ đi, cái chức cố vấn pháp luật này tớ thật sự không thể để lỡ mất được. Nếu lại để mất, tớ chẳng thể làm ở công ty luật nổi nữa.”
Vẻ mặt Diệp Nhược Lâm bực bội: “An Ninh, không phải tớ không giúp cậu. Tớ đã giúp cậu bao nhiêu lần rồi? Thậm chí tớ còn chịu áp lực, giới thiệu cậu cho chú ba để cậu làm cố vấn pháp luật cho công ty của bọn họ.”
“Lần này, vì sai lầm của cậu, hại ông ấy lỡ mất hợp đồng mấy ngàn vạn. Bây giờ ông ấy tức giận, ngay cả tớ cũng bị giận chó đánh mèo.”
Mặt Quý An Ninh trầm xuống, có hơi không vui mà nói: “Nhược Lâm, cậu nói vậy là đang muốn trách tớ đấy hả? Đừng quên, nếu không nhờ tớ, sao cậu lại có…”
Thần sắc Diệp Nhược Lâm biến đổi, nhanh chóng cắt lời: “Được được, tớ biết rồi.” Cô ta cố gắng đè ép giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tớ sẽ nghĩ cách, ngày mai tớ lập tức đi tìm… chú ba bàn bạc.”
Lúc này Quý An Ninh mới nín khóc, mỉm cười: “Nhược Lâm, tớ biết ngay mà, cậu đối với tớ là tốt nhất…”
Hai người lôi kéo nhau đi xa, đến khi cửa thang máy đóng lại. Thịnh Dĩ Nhan mới kéo Diệp Tri Chi ra khỏi chỗ trốn, khuôn mặt mang vẻ nghi hoặc: “Nghe có vẻ là Quý An Ninh khiến chú ba của cậu… À không, chú ba của Diệp Nhược Lâm lỡ mất hợp đồng ngàn vạn?”
“Nhưng hai người này cũng quá mức kỳ lạ rồi nhỉ? Cậu còn nhớ lần trước không? Có vẻ như không phải lần đầu tiên Quý An Ninh làm liên luỵ đến cô ta. Quý An Ninh đã ba lần bốn lượt làm liên luỵ cô ta, vậy mà cô ta lại không hề tức giận.” Cô ấy nhịn không được líu lưỡi: “Vậy mà vẫn có thể tiếp tục chịu đựng cô ta, thay cô ta thu dọn mớ hỗn loạn kia. Cái này ngoại trừ tình yêu đích thực ra, còn có ai làm được đến mức đó chứ?”
Diệp Tri Chi thuận miệng nói: “Có lẽ là bị nắm phải điểm yếu gì đó?”
“Cũng đúng.” Thịnh Dĩ Nhan thở dài: “Nhìn thấy bọn họ, tớ lập tức không còn tâm trạng ăn ở đây nữa. Chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Diệp Tri Chi cũng đang có ý định này: “Được.”
***
Sau khi ăn cơm tối xong, Thịnh Dĩ Nhan đưa cô về Sao Trời Hải Đô.
Khi cô quay lại chung cư, Giang Yến Từ đã trở về từ trước. Anh đang đứng trước quầy bar làm đồ ăn mèo cho Trì Trì.
Trì Trì thèm ăn đến mức vòng tới vòng lui bên chân anh, liên tục kêu meo meo, thậm chí Diệp Tri Chi vào nhà, nó cũng không thèm ra nghênh đón. Diệp Tri Chi thấy anh về sớm như vậy, có hơi ngạc nhiên, “Anh về sớm vậy?”
Giang Yến Từ ngẩng đầu: “Ừm, hội nghị kết thúc trước giờ đã định.”
Diệp Tri Chi ném túi xách lên sô pha, sau khi ngồi xuống, cô mở túi công văn, lấy tài liệu ra: “Hôm nay Trì Trì có ngoan không?”
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn con mèo dưới chân một cái rồi bật cười: “Em hỏi nó đi.”
“Thôi cứ không hỏi thì hơn.” Cô bĩu môi, cúi đầu xem tài liệu.
Đồ ăn cho mèo được làm xong, Trì Trì không kìm nổi nữa mà chạy tới ăn.
Giang Yến Từ đi tới, ngồi xuống cạnh cô: “Hôm nay em với Thẩm Đình Chi đi đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã thu hoạch được gì rồi?”
Diệp Tri Chi nói: “Thu hoạch thì không có, nhưng em lại biết được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Diệp Tri Chi thở dài: “Tình báo của bọn em bị tiết lộ, em với Thẩm Đình Chi đoán là chuyện tốt mà Từ Hải Yến làm.”
Giang Yến Từ không nói gì, biểu cảm cũng không thay đổi.
Diệp Tri Chi có hơi bất ngờ: “Nhìn anh có vẻ không ngạc nhiên chút nào, có phải anh đã sớm đoán được rồi hay không?”
Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Nằm trong dự kiến, nếu cô ta không làm gì cả thì anh mới cảm thấy kỳ lạ đấy.”
“Nhưng cô ta làm như vậy có ý đồ gì? Chỉ đơn thuần là muốn làm anh khó chịu thôi sao?” Diệp Tri Chi suy tư, có phần nghĩ mãi không ra: “ Không phải cô ta đá anh đi trong hội nghị với các đối tác rồi nâng đỡ Thẩm Đình Chi lên chức cao hơn thì sẽ tốt hơn sao?”
“Hơn nữa án này là do Thẩm Đình Chi phụ trách, vốn dĩ không liên quan đến anh, sao cô ta lại phải làm như vậy chứ?”
Giang Yến Từ nói: “Đừng gấp gáp, đến một lúc nào đó cô ta cũng sẽ để lộ dấu vết thôi.” Nói xong, anh tựa cả người lên vai cô.
Diệp Tri Chi nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói Giang Yến Từ chứa đầy mệt mỏi: “Để anh tựa một chút, hôm nay bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.”
Trì Trì ăn xong đồ ăn cho mèo thì chạy chậm đến, chen vào trong lòng Diệp Tri Chi, tìm một vị trí thích hợp trong lòng cô rồi nằm xuống.
Diệp Tri Chi ôm nó, lại nhìn về phía Giang Yến Từ: “Mệt lắm hả?”
Trì Trì cũng nghiêng đầu theo, theo bản năng mà vươn móng lên cào, Diệp Tri Chi nắm móng vuốt nó, ôm nó về.
Giang Yến Từ không nói gì.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh một lát, thì đột nhiên cúi người, hôn một cái trên mặt anh.
Giang Yến Từ ngẩn ngơ.
Diệp Tri Chi nhanh chóng ngồi lại, nhìn sang chỗ khác, cong khóe môi nói: “Thưởng cho anh đấy.” Cô tạm dừng: “Như vậy, có thấy an ủi được chút nào không?”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Ừm, hình như đỡ hơn chút rồi.”
“Hình như?” Diệp Tri Chi nghi ngờ.
Giang Yến Từ kề sát vào tai cô, mặt không đổi sắc mà nói: “Nếu cho thêm nhiều khen thưởng nữa, có lẽ sẽ càng nhanh khỏe lại.”
Diệp Tri Chi bỗng dưng phản ứng lại, đẩy mặt anh ra, khuôn mặt cô ửng hồng: “Anh tránh ra!”
Giang Yến Từ khẽ cười thành tiếng.
“Được được, không giỡn nữa.” Diệp Tri Chi nghiêm mặt: “Chúng ta quay lại nói chuyện chính.”
Cô lấy một chồng tài liệu từ túi công văn ra, đưa cho anh.
“Anh xem đi, đây là tin tức em với Thẩm Đình Chi điều tra được.”
Giang Yến Từ nhận lấy tài liệu, lật xem, hỏi: “Đã điều tra tình trạng kinh doanh và thông tin góp vốn của công ty khoa học kỹ thuật WLJS chưa?”
Diệp Tri Chi nói: “Đã điều tra hết rồi.”
Giang Yến Từ liếc nhìn cô một cái: “Vậy em cảm thấy có chỗ nào đáng chú ý không?”
Diệp Tri Chi nói: “Chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã từng nhậm chức ở công ty nước M, đồng thời còn có chuyện mở công ty làm em hơi để ý. Ngoại trừ những chuyện này, hình như cũng không còn chỗ nào đáng chú ý nữa nhỉ?”
“Anh xem bản báo cáo này thì thấy, gần đây công ty khoa học kỹ thuật WLJS có dự định tiến hành hợp tác với một công ty khoa học kỹ thuật ở nước M, phải không? Là dự định sáp nhập, hay là hợp tác thế nào?” Giang Yến Từ lật tài liệu xem, đột nhiên hỏi: “Với cả, đã điều tra thông tin chi tiết của công ty khoa học kỹ thuật nước M kia chưa?”
“Hầy?” Diệp Tri Chi lại gần, nhìn kỹ lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Anh nhắc em mới nhớ!”
Cô nhét Trì Trì vào trong ngực Giang Yến Từ, nói: “Em đi điều tra ngay.”
“Meo?” Trì Trì trưng ra vẻ mặt vô tội.
Nhưng mới vừa đứng dậy, cổ tay đã bị nắm lại.
Diệp Tri Chi quay đầu lại, nghi ngờ: “Giang Yến Từ, anh làm gì vậy?”
“Luật sư Diệp, đã tối rồi còn làm việc nữa, như vậy thật sự tốt hả?” Giọng nói của Giang Yến Từ bình thản, Diệp Tri Chi lại nghe ra vài phần oán hận.
Diệp Tri Chi không khỏi buồn cười: “Luật sư Giang, cái này không phải công việc mà anh giao cho em sao? Đương nhiên em phải hoàn thành thật tốt rồi.”
“Hơn nữa.” Cô tạm dừng, ghé lại gần nói: “Luật sư Giang không phải thích cho em tăng ca lắm sao? Hôm nay em chủ động xin tăng ca, anh còn không vui hả?”
Giang Yến Từ: “…”
“Đêm nay Trì Trì tiếp tục để anh chăm sóc nhé.” Diệp Tri Chi ôm lấy cổ anh, hôn lên khóe miệng anh: “Chờ em bận rộn với án này xong thì bồi thường cho anh nhé.”
“…”
Giang Yến Từ nhìn hướng cô rời đi, lặng lẽ cười nhạt.
Cấp dưới chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh đúng thật sẽ rất vui. Nhưng bạn gái chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh làm thế nào cũng không vui nổi.
Đây có được tính là anh tự mang đá ra đập chân mình không nhỉ?
Giang Yến Từ đột nhiên cảm thấy, có một cô bạn gái nhiệt tình yêu quý công việc hình như cũng không phải chuyện gì tốt.
***
Đã học được bài học hôm qua, Giang Yến Từ cho rằng anh cần phải thay đổi phương pháp. Ngày hôm sau, trên đường về công ty luật, Giang Yến Từ cố ý nhắc tới chuyện này: “Diệp Tiểu Thu, hôm nay anh với Thẩm Đình Chi đi tập đoàn ô tô Việt Siêu, em không cần đi đâu.”
Diệp Tri Chi ngạc nhiên liếc anh một cái: “Hôm nay anh rảnh hả?”
Giang Yến Từ nói: “Ừm, hôm qua anh đã sắp xếp lại hết công việc một lần, chừa ra chút thời gian.” Anh dùng giọng nói bình thường, ra vẻ thản nhiên không để tâm: “Nếu người đồng ý với Thẩm Đình Chi là anh, thì không thể chuyện gì cũng để em đi xử lý, anh cũng nên làm gì đó.”
“Được.” Đối với sắp xếp như vậy, Diệp Tri Chi cũng không có ý kiến gì.
Cô không chú ý, đúng lúc đó, khóe miệng Giang Yến Từ không tiếng động mà nhếch lên.
Chương 64
Hôm nay vừa khéo là ngày hiến máu, vì không cần phải làm việc ở bên ngoài nên Diệp Tri Chi ăn sáng ở dưới lầu xong mới trở lại văn phòng.
Vẫn chưa đến thời gian hiến máu.
Diệp Tri Chi quay lại chỗ làm việc của mình, mở máy tính lên xử lý công việc trước.
Khu làm việc không có nhiều người, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn phím và chuột.
Mãi đến khi có tiếng bước chân truyền đến.
Thịnh Dĩ Minh ôm một chồng tài liệu từ bàn làm việc đi ngang qua, đi được một quãng đường mới đột nhiên dừng lại, rồi sau đó lùi về vài bước: “Ơ? Chị Tri Chi, đã giờ này rồi mà sao chị còn ở công ty luật vậy?”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Hả?”
Cậu ta thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Không phải hôm nay chị sẽ ra ngoài sao? Đến chỗ tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu đó? Chị không đi cùng luật sư Thẩm sao?”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Giang par nói hôm nay anh ấy đi chung với luật sư Thẩm.”
Thịnh Dĩ Minh buồn bực: “Hả? Giang Yến… Giang par gần đây không phải đang bận vụ án khác sao? Sao đột nhiên anh ấy lại rảnh rỗi vậy?”
“Hơn nữa, trước đó đều là chị và luật sư Thẩm cùng làm vụ án này mà, anh ta đâu có dịp tìm hiểu vụ án này, có ổn không vậy ạ?” Vẻ mặt cậu ta hoài nghi: “Hôm đó em bị đau bụng nên không đi theo được, chỉ có mỗi một ngày như thế mà luật sư Thẩm đã không để em tiếp tục đi theo rồi, sợ em sẽ phá hư vụ án.”
Không biết Diệp Tri Chi nghĩ đến điều gì đó, có chút chần chừ hỏi: “Tiểu Minh, em đây là đang… đang lo lắng cho Giang par sao?”
Thịnh Dĩ Minh sửng sốt, đột nhiên nhớ tới chuyện “tỏ tình” lần trước, nhất thời vẻ mặt giống như nuốt phải ruồi nhặng: “Em mới không thèm lo lắng cho anh ta.”
Diệp Tri Chi cũng có chút xấu hổ: “Em không cần lo lắng. Mỗi ngày vào buổi tối, anh ấy đều xem qua tài liệu liên quan đến vụ án, còn thảo luận cùng chị nữa. Những hiểu biết của anh ấy về vụ án này không hề ít hơn chị đâu.”
Thịnh Dĩ Minh lại sửng sốt, giọng điệu hơi cứng đờ: “Chị Tri Chi, chị cùng với Giang… par hàng đêm đều…”
Đúng lúc này, bên hành chính đến thông báo: “Nhân viên công tác của trung tâm hiến máu đã tới rồi, địa điểm hiến máu ở ngay tại phòng họp lớn, mọi người có thể qua đó rồi.”
Diệp Tri Chi thuận tay tắt trang web, đứng lên nói: “Tiểu Minh, đi thôi, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”
Thịnh Dĩ Minh đột nhiên hoàn hồn, nhưng nháy mắt lại lâm vào trạng thái cứng đờ: “Ơ ơ ơ? Nhanh, nhanh vậy sao?”
Diệp Tri Chi nói: “Chúng ta qua đó sớm một chút để đỡ phải xếp hàng.”
Thịnh Dĩ Minh nhìn thoáng qua tài liệu ở trên tay, liều mạng kiếm cớ: “Nhưng, nhưng em còn vài tài liệu chưa đóng dấu, lỡ như luật sư Thẩm trở về…”
“Hôm nay chắc là Luật sư Thẩm không trở về đâu, mấy cái em đóng dấu.” Diệp Tri Chi nhìn đống tài liệu một cái: “Không sao đâu, để ở đây trước đi, lát về thì đóng tiếp, đi thôi.”
“Vậy… Được rồi.”
Thịnh Dĩ Minh đành cất tài liệu đi, bất chấp khó khăn đi cùng Diệp Tri Chi qua đó.
Khi đi đến cửa chính của phòng họp lớn, chân của cậu ta như bị đóng đinh tại chỗ, giống như đã mọc rễ vậy, không bước được thêm bước nào nữa.
Thịnh Dĩ Minh do dự không dám vào.
Diệp Tri Chi cũng dừng lại theo cậu ta, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Minh? Sao không đi vào?”
Ngay cả răng của Thịnh Dĩ Minh cũng đang run cầm cập: “Chị Tri Chi, hay là để em từ từ…”
Diệp Tri Chi vỗ vai cậu ta, trấn an nói: “Không sao đâu, đừng sợ, chị sẽ làm cùng em nhé.”
“Ơ ơ ơ, chị Tri Chi…”
“Đi thôi.”
Thịnh Dĩ Minh vùng vẫy vô ích, chỉ có thể cắn chặt răng bước vào phòng họp.
Mãi đến khi cầm lấy “Giấy đăng ký hiến máu”, hai tay của cậu ta vẫn còn run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Chi hiến máu.
Trước khi hiến máu, đều cần phải điền một tờ “giấy đăng ký hiến máu” để điền những thông tin cá nhân cơ bản.
Cô đang tập trung điền giấy, không chú ý tới sự bất thường của Thịnh Dĩ Minh.
Khi điền đến cột nhóm máu, bàn tay cầm viết của Diệp Tri Chi hơi dừng lại, bắt đầu suy nghĩ lan man.
Trước khi thi đại học, cô vẫn luôn nghĩ rằng nhóm máu của mình là nhóm B.
Nhưng không ngờ…
Mạch suy nghĩ quay về lại, cô cúi đầu, điền nhóm máu lên giấy đăng ký.
Nhóm O.
Một giờ sau, hiến máu xong.
Diệp Tri Chi rời khỏi phòng họp, Thịnh Dĩ Minh mang vẻ mặt trắng bệch, bước chân trống rỗng đi theo phía sau.
“Tiểu Minh, em có ổn không?” Diệp Tri Chi quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, lo lắng hỏi.
Thịnh Dĩ Minh cố gắng bình tĩnh: “Chị, chị Tri Chi, em, em tất nhiên là rất ổn rồi! Chỉ là chút việc hiến máu cỏn con thôi mà, làm sao em lại có chuyện gì được chứ!”
Diệp Tri Chi nói: “Nhưng sắc mặt em trông không tốt lắm, em đừng có cậy mạnh, nếu không thoải mái thì nhất định phải nói ra đấy.”
“Em thật sự không sao.” Giọng điệu Thịnh Dĩ Minh vô cùng chắc nịch.
“Vậy thì tốt rồi.”
Diệp Tri Chi bán tín bán nghi.
Lực chú ý của cô cũng nhanh chóng bị kéo đi.
Trên đường về khu làm việc của tổ không khởi tố, cô mơ hồ nghe thấy tên của Giang Yến Từ bị người khác nhắc đến rất nhiều lần.
Trong lòng Diệp Tri Chi thấy kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thịnh Dĩ Minh thấy cô không nhìn nữa thì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết lúc cậu ta nhìn thấy túi máu, suýt thì đã ngất xỉu luôn rồi.
Gương mặt cậu ta vô cùng đau khổ, dùng một tay ấn lấy miếng bông gòn rồi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Máu ở chỗ vết kim đã ngừng.
Thịnh Dĩ Minh ném nó xuống trước mặt, tiện tay mở trang web lên rồi làm mới nó.
Sau khi cậu ta thấy giao diện vừa làm mới xong, đột nhiên sửng sốt.
Vài giây sau, cậu ta ngẩng đầu lên, lo lắng hét lên: “Chị Tri Chi, chị mau tới đây xem này.”
“Cái gì?”
Diệp Tri Chi vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng kêu của Thịnh Dĩ Minh.
“Chị xem xem, trên Weibo…”
Cô đứng dậy đi về phía cậu ta.
Thịnh Dĩ Minh vội vàng nhường chỗ.
Nhưng Diệp Tri Chi còn chưa ngồi xuống thì đã nhìn thấy chủ đề ở trên bảng hot search của trang web là…
#Luật sư đẹp trai nhất toàn Internet là kẻ trốn nợ#
#Gia tộc trốn nợ#
#Giang Yến Từ tập đoàn Giang Diên #
Bởi vì tin tức được đăng bởi một blogger nên đã làm bùng nổ toàn Internet.
[Khó mà tin được! Người #Luật sư đẹp trai nhất toàn Internet# hot lên vài ngày trước, vậy mà lại có quan hệ mật thiết với #Tập đoàn Giang Diên#? Luật sư nổi tiếng trên mạng lại là thành viên của gia tộc bị phá sản? Xin hỏi @Tập đoàn Giang Diên, anh đã trả hết khoản nợ còn thiếu chưa vậy?]
Tinh thần quần chúng của cư dân mạng trào dâng…
[Thiếu nợ không trả, vẫn làm luật sư được sao?]
[Quả nhiên đám luật sư đều chẳng tốt lành gì cả! Chỉ biết lợi dụng lỗ hổng của pháp luật thôi!]
[Mấy ngày trước tôi đã thích thứ gì vậy trời?]
[Đầu năm nay kẻ trốn nợ cũng có thể làm luật sư sao?]
[Ba của tôi bị công ty trốn nợ này quỵt lương, vì không có tiền để chữa bệnh nên đã mất rồi, tập đoàn Giang Diên và luật sư trốn nợ cả đời đều đen đủi hết đi.]
“Đây là… Sao lại thế này?” Diệp Tri Chi cứng đờ, nhiệt độ xung quanh dường như trong phút chốc đã rơi xuống âm độ.
“Tại sao…”
Đột nhiên cô nhớ tới ngày đó, lời mà Giang Yến Từ từng nói với cô: “Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
… Chẳng lẽ, đây chính là “biện pháp giải quyết” mà anh nói sao?
Diệp Tri Chi khó tin.
Cô vội vàng tìm kiếm ở trên mạng.
Quả nhiên.
Những tin tức độc quyền không rõ ràng có liên quan đến cô dường như đã biến mất hết, mà thay vào đó là tràn ngập những tin tức tiêu cực về Giang Yến Từ.
Diệp Tri Chi tắt trang web đi, xoay người, chặn trợ lý vừa khéo đi ngang qua: “Giang par đâu? Anh ấy trở về chưa?”
Trợ lý mờ mịt: “Chưa ạ, không phải hôm nay luật sư Giang đã ra ngoài cùng luật sư Thẩm sao?”
“Luật sư Diệp, cô có việc gấp cần tìm luật sư Giang à? Sao không trực tiếp liên hệ với anh ấy luôn.”
Lúc này Diệp Tri Chi mới nhớ đến: “Tôi đi gọi điện thoại cho anh ấy!”
***
Mãi đến buổi chiều, Giang Yến Từ mới trở về công ty luật.
Anh vừa trở về đã bị Từ Hải Yến gọi vào văn phòng của cô ta, cả Diệp Tri Chi cũng vào chung.
Trong văn phòng, giọng điệu Từ Hải Yến có chút nghiêm túc: “Luật sư Giang, không phải cậu nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Ý của luật sư Từ là gì?”
Từ Hải Yến hạ giọng: “Chuyện ở trên mạng, chuyện tập đoàn Giang Diên trốn nợ.”
Cô ta quét mắt qua Diệp Tri Chi, mang theo chút coi thường: “Những tin tức tiêu cực gần đây của cậu và luật sư Diệp đều bị lan truyền ầm ĩ ở trên mạng. Chuyện này mang tính tổn hại đến danh tiếng của công ty luật.”
“Luật sư Diệp cũng thôi đi, dù sao cũng không nói thẳng họ tên. Nhưng mà cậu, ảnh chụp, địa điểm làm việc, thậm chí là cả các mối quan hệ, hầu như đều bị phơi bày ra ánh sáng hết, hơn nữa tất cả đều là tin tức tiêu cực…”
Giang Yến Từ ngắt lời nói: “Luật sư Từ, đây chuyện riêng tư của tôi, tôi nghĩ rằng tôi không cần thiết phải giải thích với những người không liên quan.”
Từ Hải Yến lạnh lùng nói: “Chuyện riêng tư? Luật sư Giang, bởi vì vấn đề riêng tư của cậu mà đã sinh ra ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn đến công ty. Khách hàng cũng đã gọi điện chất vấn, lỡ như khách hàng vì chuyện này mà hủy hợp đồng với chúng ta…”
Giang Yến Từ hờ hững nói: “Luật sư Từ có thể nói cho tôi biết là khách hàng nào không? Một lát tôi sẽ đích thân giải thích với khách hàng. Chuyện của tập đoàn Giang Diên, tôi cũng sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Cậu cho rằng chỉ như vậy là xong rồi ư?” Từ Hải Yến cười khẩy một tiếng.
Giang Yến Từ dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Vậy luật sư Từ có cao kiến gì không?”
Từ Hải Yến nhìn thẳng vào anh, hơi dừng lại vài giây rồi mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện này đã gây ra cho công ti rất nhiều ảnh hưởng xấu, tôi mong là cậu sẽ chủ động rời khỏi vị trí cộng sự.”
Giang Yến Từ dường như không cần suy nghĩ: “Thật xin lỗi, yêu cầu này tôi không thể đồng ý được.”
Từ Hải Yến cũng mím môi cười, thái độ đột nhiên dịu đi: “Luật sư Giang, vốn dĩ tôi còn muốn chừa lại cho cậu chút mặt mũi.”
Cô ta dừng một chút rồi nói: “Nếu luật sư Giang không chịu đồng ý, tôi chỉ có thể đề xuất chuyện gạch tên cậu tại hội nghị cộng sự thôi, để cho tất cả cộng sự của công ty luật tiến hành biểu quyết. Đến lúc đó, đừng trách tôi không nể mặt cậu.”
Giang Yến Từ tựa như chẳng hề để ý: “Xin cứ tự nhiên.”
“Xin đợi một chút!”
Diệp Tri Chi ý thức được tình thế nghiêm trọng, sốt ruột mở miệng: “Luật sư Từ, chuyện này…”
Lúc này, có người gõ cửa.
“Mời vào.” Từ Hải Yến không để ý tới cô, hờ hững nói về phía cửa.
Cửa mở ra, bước chân vào cửa của Thẩm Đình Chi dừng lại. Anh ta nhìn văn phòng, nhướng mày: “Hình như tôi đến không đúng lúc nhỉ?”
Từ Hải Yến lại nở nụ cười: “Đương nhiên không phải, luật sư Thẩm tìm tôi có chuyện gì?”
“Luật sư Từ, tôi đã đàm phán ổn thỏa vụ án tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu.” Thẩm Đình Chi vừa đi vào vừa báo cáo: “Cả hai bên đều đã ký tên và đóng dấu lên hợp đồng, đợi tôi xét duyệt hợp đồng xong thì có thể hoàn thành vụ án rồi.”
“Ồ? Nhanh như vậy sao?” Dường như Từ Hải Yến rất bất ngờ, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt, cười gật đầu với anh ta: “Anh vất vả rồi, luật sư Thẩm.”
Thẩm Đình Chi liếc nhìn Giang Yến Từ với ánh mắt không rõ cảm xúc, cũng cười đáp lại: “Sao lại vất vả chứ, phải cảm ơn sự tín nhiệm của luật sư Từ dành cho tôi…”
Giang Yến Từ chẳng nói câu nào xoay người rời đi.
Diệp Tri Chi không để ý đến phản ứng của Từ Hải Yến, vội vàng đuổi theo: “Giang par!”
“Giang Yến Từ, những lời mà luật sư Từ vừa nói…”
Đuổi theo đến bên ngoài văn phòng, Giang Yến Từ mới dừng bước. Anh quay đầu lại nhìn về phía cô: “Không sao đâu, anh có chừng mực mà.”
Diệp Tri Chi cũng dừng lại theo, lo lắng nói: “Nhưng mà, hội nghị cộng sự vào hai ngày sau…”
“Anh có cách đối phó.” Giang Yến Từ hơi dừng lại, khẽ nói: “Không cần quá lo lắng đâu, về làm việc trước đi.”
Anh đã nói như vậy thì cô cũng không truy hỏi tiếp nữa.
Bình luận facebook