“Sao anh lại tới đây?” Diệp Tây Hi hơi kinh ngạc.
“Tôi lo rằng em sẽ mải chơi mà quên mất ngày tháng nên mới cố ý tới đây đón em chứ sao.” Hạ Phùng Tuyền lời ít mà ý nhiều.
“Tôi không có chơi.” Diệp Tây Hi phản bác: “Tôi là vì bị thương nên mới…”
“Du tiên sinh, mấy ngày vừa rồi cảm ơn anh đã thay tôi chăm sóc cô ấy, không dám làm phiền anh nữa, chúng tôi xin cáo từ.” Hạ Phùng Tuyền cắt đứt lời nói của Diệp Tây Hi, đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, tay vươn ra kéo cô: “Chúng ta đi thôi.”
Diệp Tây Hi hết nhìn cánh tay bị hắn lôi đi của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Du Giang Nam có chút do dự.
“Em sao vậy? Không nỡ rời xa nơi này à?” Hạ Phùng Tuyền thanh âm đã xuống tới âm độ.
Diệp Tây Hi cắn cắn môi, cuối cùng cũng không tiếp tục phản kháng nữa, để mặc cho hắn nắm lấy bàn tay mình.
Hạ Phùng Tuyền kéo Diệp Tây Hi đến bên cạnh mình, động tác có phần hơi thô bạo, Diệp Tây Hi bị kéo đau quá khẽ kêu lên một tiếng.
Du Giang Nam theo bản năng định bước lên một bước cản lại nhưng cuối cùng chỉ bất lực nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn đứng nhìn.
Hạ Phùng Tuyền giựt phăng cái áo khoác trên người Diệp Tây Hi, trả lại cho Du Giang Nam, dường như vô tình mà nói: “Cô ấy mặc áo của tôi là được rồi.”
Sau đó, hắn nắm chặt hai bả vai Diệp Tây Hi, xoay người kéo cô rời đi.
Khổ đại cừu thâm lấp ló phía sau ghế salon lặng lẽ đi ra ngoài, mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mà nó biết chắc một việc đó là nữ quái kia sẽ rời đi, trong lòng nó vui sướng vô cùng.
Ai ngờ đang lúc hai người kia chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Du Giang Nam lại bế nó lên, gọi với theo hai người kia: “Hãy mang nó theo đi.”
Khổ đại cừu thâm thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
Diệp Tây Hi lắc đầu: “Nhưng nó thích ở anh hơn mà.”
Khổ đại cừu thâm vội vàng chớp chớp hai con mắt to tròn, tỏ ra rất đồng tình.
“Vốn dĩ là tôi mua nó để tặng cho em mà, vậy nên hãy mang nó đi đi.” Du Giang Nam bế khổ đại cừu thâm trao cho Diệp Tây Hi.
Khổ đại cừu thâm cực kì bi thương căm phẫn.
“Được rồi, chúng ta đi nào.” Hạ Phùng Tuyền thúc giục.
Diệp Tây Hi nhìn Du Giang Nam lần cuối, ôm khổ đại cừu thâm, xoay người rời đi.
Du Giang Nam đứng ở cửa, rất rất lâu vẫn đứng nguyên ở đó, cho đến khi hình bóng của hai người kia từ từ biến mất khỏi tầm mắt thì hắn mới thong thả chậm rãi bước vào trong bếp.
Trong phòng không có bất kì âm thanh nào, yên lặng đến mức người ta cũng cảm thấy không thể thở nổi.
Hắn không bật đèn lên, ngồi yên lặng trên ghế salon, tất cả đều im ắng, từng chút từng chút một ăn chỗ bánh ngọt còn dư lại.
Vậy là sinh nhật năm nay của hắn, nguyện vọng của hắn rốt cuộc cũng không thể đạt được.
Diệp Tây Hi đi theo Hạ Phùng Tuyền lên xe, hai người cùng nhau ngồi ở băng ghế phía sau.
Mới đầu, cô còn một mực giải thích này nọ, nhưng sau lại thấy mãi mà Hạ Phùng Tuyền chẳng phản ứng lại gì cả nên đành thôi, im lặng mà đi theo hắn.
Chẳng qua là khổ đại cừu thâm nằm trong ngực cô vì lo lắng cho số phận nó bị rơi vào tay cô, khó mà giữ được cái mạng nhỏ này nên vẫn buồn bã rên ư ử suốt quãng đường đi, tiếng kêu lại não nề thê lương khiến người nghe vô cùng phiền lòng.
Rốt cục, Hạ Phùng Tuyền cũng lên tiếng: “Làm cho nó ngậm miệng lại đi.”
Diệp Tây Hi hiển nhiên là hiểu tâm trạng lúc này của Hạ Phùng Tuyền quả thực rất rật tệ nên vội vàng vỗ về khổ đại cừu thâm: “Ngoan a, ngươi đừng kêu nữa, yên tâm đi, sau này ta sẽ chăm sóc ngươi, ngươi sẽ không phải chịu khổ đâu mà.”
Chính là sợ cô chăm sóc đấy!
Khổ đại cừu thâm vừa nghe thay vì vui mừng nó còn kêu thảm thiết hơn nhiều lần.
Đang lúc Diệp Tây Hi hết cách xoay xở với nó thì Hạ Phùng Tuyền đột nhiên nhấc bổng nó lên, đem nó tới trước mắt mình, mặt không đổi sắc lạnh lùng nói: “Mày còn dám kêu thêm một tiếng nữa thì tao sẽ ném mày ngay qua cửa sổ này!”
Khổ đại cừu thâm bị doạ đến tứ chi cứng ngắc, không dám động đậy gì, chứ đừng nói là dám kêu thêm tiếng nào.
Thấy nó im lặng rồi, Hạ Phùng Tuyền liền ném nó trả lại cho Diệp Tây Hi.
Diệp Tây Hi cùng Khổ đại cừu thâm đồng thời đánh rung mình một cái.
Một con người thật đáng sợ!
Chiếc xe không đi theo con đường quen thuộc trở về Hạ gia mà dừng ở một phi trường tư nhân nào đó.
Hạ Phùng Tuyền mở cửa xe, lôi xềnh xệch Diệp Tây Hi tới một chiếc phi cơ chờ sẵn ở phía trước.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Đảo nghỉ dưỡng của Hạ gia.”
“Tại sao lại đến đó?”
Hạ Phùng Tuyền không thèm trả lời, trực tiếp nhấc bổng Diệp Tây Hi khiêng vứt vào khoang lái, cột giây an toàn xong xuôi, hắn đeo tai nghe điện thoại vào.
Cứ như thế, Diệp Tây Hi ôm đầy một bụng nghi vấn mà đi tới hòn đảo nghỉ dưỡng tư nhân của Hạ gia.
Phi cơ đưa họ tới đây đáp xuống mặt đất nhưng không có dừng lại mà lập tức cất cánh rời đi luôn.
Diệp Tây Hi bịt chặt hai tay sắp bị tiếng gió ầm ầm phát ra từ động cơ cánh quạt kia làm điếc mất rồi, rất nghi ngờ hỏi: “Những người khác cũng sẽ tới đây chứ?”
“Không.”
“Vậy phi cơ vừa rồi không phải trở về đón mọi người sao?”
“Không phải.”
“Vậy…bao giờ thì mọi người tới đây?”
Hạ Phùng Tuyền dừng bước, nhìn cô chăm chú: “Sẽ không có ai đến đây đâu.”
“Đừng nói với tôi là trên đảo này chỉ có…hai chúng ta thôi đấy?” Diệp Tây Hi cười cười rất mất tự nhiên lo sợ hỏi.
“Dĩ nhiên là không chỉ có hai chúng ta.”
Diệp Tây Hi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo Hạ Phùng Tuyền lại đưa tay chỉ vào khổ đại cừu thâm đang chán chường nằm trên mặt đất mà nói tỉnh bơ: “Còn có nó nữa.”
Diệp Tây Hi lẳng lặng “ngắm nhìn” hắn, bỗng nhiên xoay người co giò bỏ chạy.
Cô chẳng cần quan tâm mình sẽ chạy đi đâu miễn là chỗ tránh xa khỏi tên đại ma vương này càng xa càng tốt là được rồi.
Khổ đại cừu thâm đương còn do dự một chút, cuối cùng cũng dứt khoát quyết định chạy theo Diệp Tây Hi.
Một người một chó chạy trên bãi cỏ trối chết chẳng để ý tý hình tượng nào cả, cứ thế cắm đầu chạy.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền hai bước rồi ba bước là đã đuổi kịp họ rồi, một tay kéo cánh tay của Diệp Tây Hi lôi đi, tay còn lại nhấc cổ khổ đại cừu thâm, phăm phăm tiến vào căn biệt thự.
“Đừng mà!!!!”
“Uông uông uông!!!”
Tiếng kêu thê lương của người và chó đồng thanh mà vang lên, vang vọng khắp không gian yên tĩnh.
Bình luận facebook