Ngoại truyện: Thịnh Nguyên Niên.
Nhiều năm sau, tôi đột nhiên lại mơ một giấc mơ, nhìn thấy khi còn nhỏ bắt nạt một cô bé.
Lần đó, em khóc đến thương tâm.
Tôi đứng bên cạnh hận không thể tự tát mình một cái, sao tôi lại chọc giận em ấy? Cái miệng này sao lại hỗn như vậy?
Tôi nghe thấy em ấy thì thầm: "Tôi không còn nhà rồi!"
Tôi buộc miệng nói trong lòng, không sao, tôi có thể cho em về nhà. Nhưng tôi biết mình không thể nói ra, bởi vì trong trái tim và mắt em đều đã có hình bóng người con trai khác.
Tôi nhìn Tống Tri Niên không vừa mắt, vì cậu ta luôn dễ dàng thu hút được ánh mắt của Thẩm Dữu. Cái gì mà tính cách bất đồng, đều là lấy cớ.
Đáng tiếc, tôi chưa từng tìm được cơ hội nào để chen vào giữa họ.
Về sau, có nhiều chuyện xảy ra, Thẩm Dữu hung hăng trả thù Tống Tri Niên.
Tống Tri Niên hối hận rồi, hối hận vì nhất thời đi lệch đường, khiến cho bọn họ không thể quay về được nữa. Nhưng trong mắt tôi, cậu ta chỉ là một người dối trá.
Đáng đời mất đi toàn bộ.
Tống Tri Niên mất công ty, cha cậu ta cũng nhìn cậu ta không thuận mắt nữa, trực tiếp đoạt quyền và đuổi cậu ta ra khỏi công ty gia tộc.
Tất cả những gì cậu ta quan tâm đều đã mất.
Cậu ta không tiếp tục nữa, cũng giống như tôi, nhớ đến Dữu tử.
Sau khi trở thành người bình thường, cậu ta thậm chí không thể tìm được mộ của Dữu tử. Mấy lần theo dõi tôi, đều bị tôi cắt đuôi.
Tôi sẽ không để loại người như vậy làm ô uế con đường luân hồi của Dữu tử.
Về sau, Tống Tri Niên cũng c.h.e.t rồi, c.h.e.t vì ung thư dạ dày.
Tôi thở dài, chỉ mong cậu ta đừng tìm được Dữu tử sớm hơn tôi.
Sau khi Thẩm Dữu qua đời, tôi thường hối hận tại sao năm đó không hèn hạ mà chen vào giữa họ. Nếu không Dữu tử của tôi cũng không ra đi sớm như vậy.
Sau khi em mất, tôi mới hiểu được nỗi đau này, nhưng xen giữa đó là một ít niềm vui, những cảm xúc đan xen này sẽ theo tôi vượt qua quãng đời còn lại.
Điều khiến cho tôi không cách nào chấp nhận được là, tôi dần quên đi khuôn mặt của em rồi.
Thật tàn nhẫn nhưng tôi vui vì mình còn cầm cự được.
Càng may mắn hơn khi về già tôi hay có những giấc mộng, khiến tôi nhớ lại được hình dáng của em một lần nữa.
Tôi đến trước mộ của em, vuốt ve di ảnh: "Thẩm Dữu, cả đời này anh yêu em. Hi vọng em sẽ không chê anh già."
Đại khái là lại buồn ngủ nữa, tôi nhìn thấy em đến đón tôi.
Thật tốt!
Kiếp sau, tôi nhất định phải gặp em ấy sớm hơn Tống Tri Niên.
_____Hết_______
Bình luận facebook