-
Chương 37
Editor: Sakura Trang
Vừa mở miệng là có thể để cho nàng rõ ràng ngửi được mùi rượu, người này uống sợ là còn không ít.
“Thê chủ...” Chậm chạp không được đáp lại, mỹ nhân khuôn mặt đỏ ửng nửa khép đôi mắt phượng hẹp dài, không chịu bỏ qua lại kêu một tiếng.
Cũng không biết có phải do nguyên nhân say rượu hay không, tiếng kêu này âm cuối có một chút lên cao.
Người này nên không phải định đem nàng làm giường nhỏ tới đè ép chứ, nghĩ như vậy Vi Sinh Lan nhưng cong mắt, nhu hoà trong mắt càng sâu. Nói đè liền thật sự là cái loại đè đó, người nọ ở trên đem sức nặng toàn thân thể giao cho nàng, đến mức hai người kề sát không ra một khe hở.
Phu lang nhà mình dung tư xuất chúng là chuyện đã sớm biết, nhưng không nghĩ lúc say rượu… Còn có một phen phong tình khác.
“Thư Ngôn cũng không biết ngăn chàng lại.” Vốn là muốn giảng đạo một phen với người thể yếu nhiều bệnh còn uống rượu này, nhưng Vi Sinh Lan nghe tiếng kêu nhỏ này, lời định nói chuyển một cái… Liền chuyển tới trên người vô tội.
Say rượu người nọ nhưng như là không thể nghe hiểu vậy, hoặc là có thể nói không hề nghe. Chỉ đợi nữ tử ngừng nói, liền tự nhiên theo cằm đối phương tìm tới môi, rơi xuống một nụ hôn sâu.
“Yến nhi.”
Một tiếng này là nghe hiểu, Vi Sinh Lan cứ nhìn người đang đè ở trên người nàng cố gắng mở mắt, nhưng mà một khắc sau lại đem đầu vùi ở trên hõm vai của nàng, ngược lại cũng là yên tĩnh có có động tác khác.
Chút sức nặng này đối với nàng mà nói tuy là không coi vào đâu, nhưng cái khó nói là phu lang nhà mình liền đè nàng như vậy ngủ một đêm sao.
Vi Sinh Lan trước tiên ở trên sống lưng Kỳ Yến vỗ nhẹ nhẹ, ngay sau đó liền hơi dùng lực chuẩn bị đem người đang đè nàng đẩy tới trong giường.
Này đẩy một cái là không được, người vốn là yên tĩnh thuận theo không có động tác tức khắc hơi chống người lên, tóc dài đen như mực cũng bởi vì động tác này mà buông thõng xuống, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thê chủ muốn đẩy ta ra.” Tựa như nghi vấn cũng tựa như tự đáp, trong đôi mắt như ngọc đen của Kỳ Yến tuy không một chút ý lạnh, nhưng dường như phá lệ đen tối… Thâm trầm như vực sâu.
Vi Sinh Lan nhất thời không nói nên lời, ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười… Nhưng mà nàng cũng không thể cùng một người say rượu nói phải trái phải không? Nhất là người này vẫn là phu lang nhà mình.
Đè liền đè đi.
Tay Vi Sinh Lan đặt ở trên lưng Kỳ Yến hơi dùng sức… Có lẽ còn cần dùng sức nữa, người say rượu này mới khôi phục tư thái ngoan thuận ban nãy.
Nhưng Vi Sinh Lan rất nhanh liền phát hiện ‘ngoan thuận’ này chỉ là ảo giác của nàng, người say rượu này, thực tế là nửa điểm cũng không an phận.
“... Yến nhi.” Vi Sinh Lan chỉ đành phải gọi người này một tiếng, trong con ngươi cũng hiện lên mấy phần thần sắc không biết làm sao, không soi gương đồng cũng biết bên cổ nàng nhất định là đã bị người này để lại mấy dấu vết.
Kỳ Yến quả thật cũng theo tiếng mà tạm dừng động tác lại, nhưng là thanh âm lại cực kỳ bực bội tự nói: “Thê chủ còn không cho phép ta ngô…”
Trước khi người say rượu nào đó nói hết lời, Vi Sinh Lan liền tìm đến nơi ôn nhuyễn đang hé ra khép lại, dứt khoát dùng nụ hôn ngăn chặn, lại là đem lưỡi dò vào đem toàn bộ lãnh địa thuộc về nàng tuần tra một phen.
“Không cho phép chàng cái gì?” Rượu hoa quế… Lấy loại phương thức này thưởng thức, dường như so với lúc trước uống qua càng thêm thơm nồng tinh khiết.
Người mới vừa bị một phen hôn liền an phận xuống, mắt phượng vốn như phủ một tầng hơi nước, thất thần thì càng nhìn không rõ sự vật trước mắt. Khóe mắt hơi nhếch của mỹ nhân tràn ra ý xuân, càng làm nổi bật dung nhan đỏ ửng do say rượu, quả thực là để cho người không còn sức dời ánh mắt.
Rượu say lòng người, mỹ nhân cũng như vậy... Hoặc càng say hơn.
Chẳng qua người này chỉ là của nàng. Vi Sinh Lan nhìn đôi môi người nọ vẫn còn hơi mở thở dốc mà không đáp lời được, cong cong mắt không che giấu chút nào ba phần nụ cười trong mắt.
Nhưng nàng còn đánh giá thấp trình độ không nghe lời mà phu lang nhà mình có thể làm được.
Đợi Kỳ Yến thở bình thường lại, chính là tự mình đem môi đưa qua cho Vi Sinh Lan, hôn môi chừng mấy lần mới thấp giọng nói: “Thê chủ không thể tiếp đạo thánh chỉ kia.”
“Ừ, không nhận.” Vi Sinh Lan bình tĩnh và chậm chạp đồng ý, trong quá trình liền một chút do dự cũng không. Lời như vậy nhà mình phu lang ở lúc thanh tỉnh chỉ sợ là không nói ra miệng, hiện say rượu ngược lại là phá lệ thẳng thắn.
“Thê chủ cũng không thể thú quân nạp thị.” Không chỉ có thẳng thắn, lúc say rượu Kỳ Yến sẽ còn từng bước áp sát, có thể đổi một từ để hình dung là được voi đòi tiên.
Chỉ chẳng qua được voi đòi tiên này cũng sẽ không để cho Vi Sinh Lan sinh chán ghét, ngược lại là càng thêm mềm lòng dung túng.
“Không thú, không nạp.”
Mỹ nhân say rượu dường như không sai biệt lắm liền hài lòng, nửa mở đôi mắt phượng hẹp dài, đem đầu nhẹ tựa vào trên vai nữ tử.
Trước đây không lâu Kỳ Yến để cho Ngu Thư Ngôn đi lấy một vò rượu hoa quế, y mặt không đổi sắc như uống nước mà đổ toàn bộ vào trong bụng. Lúc này đầu óc hỗn độn nhưng thật ra là đã mất năng lực suy tính, chỉ còn tâm tâm niệm niệm một chút rắc rối trong lòng.
“Thê chủ... Một mực không hỏi ta là ai.” Cho dù sáng tỏ người trong lòng là đã biết được sự thật, nhưng đối phương không vạch rõ, Kỳ Yến trong trạng thái thanh tỉnh sẽ chọn bảo vệ tầng cửa sổ giấy này, càng không cần nói đến việc chủ động mở miệng nói tới.
Lời vừa dứt sau không bao lâu, ở lúc Kỳ Yến chưa kịp phản ứng, vị trí trên dưới của hai người đã xảy ra hoán đổi.
Người này khi say rượu phản ứng rất là chậm chạp, mà đợi lúc kịp phản ứng, y đối với vị trí hoán đổi này ngược lại cũng không có có bất kỳ kháng nghị bất mãn nào. Thật ra thì thân thể cũng đã là không làm được gì mềm nhũn, chỉ là đôi mắt mờ mịt vẫn cố gắng mở, một khắc không ngừng truy đuổi trên người nữ tử mang nụ cười ôn nhã kia.
Thấy nữ tử đưa tay tới, Kỳ Yến chậm chạp hồi lâu mới đưa ánh mắt chuyển qua trên tay xinh đẹp của đối phương. Choáng váng tựa hồ là nhớ ra cái gì đó từng trải qua… Dung nhan trong trẻo lạnh lùng của mỹ nhân hiện lên đỏ ửng càng thêm thấy rõ hơn.
Vi Sinh Lan nhẹ nắm lấy chiếc cằm hình dáng ưu mỹ của Kỳ Yến, ngón cái lại đặt lên đôi môi mềm mại kia nhẹ nhàng vuốt ve.
“... Ừ?” Người trong lòng cử động thân mật, Kỳ Yến chưa từng có ý tưởng cự tuyệt, lúc thanh tỉnh như vậy, lúc say rượu thì lại là càng sẽ làm ra chủ động đáp lại.
“Vẫn là Yến nhi tới chính miệng nói cho ta... Ngươi là ai?” Lại không nói đến ba chữ cuối cùng bị tận lực cắn thành trọng âm, người hỏi hơi cong mi mắt cùng động tác trêu đùa trên tay, cũng là đem lời nói thay đổi ý nhị.
Ngay cả là choáng váng choáng váng trầm trầm, Kỳ Yến cũng nghe hiểu ý trong những lời này. Lòng đã sớm bị nữ tử trước mắt đoạt đi, cả mỗi một nơi trên cổ thân thể đổ nát này cả đã bị nàng thăm dò chiếm làm của riêng.
Y còn có thể là ai…?
“Là của thê chủ.” Nếu nói là ở lúc tầm mắt mơ hồ trong con ngươi của y còn có thể rõ ràng giọi vào chuyện hay vật gì, chính là chỉ có một người trước mắt này.
“Khụ…” Vi Sinh Lan nghe trả lời hết sức thẳng thắn này của Kỳ Yến, không kiềm được ho nhẹ một tiếng để che giấu.
Lúc phu lang nhà mình say rượu không khỏi là hơi thẳng thắn chút… Vi Sinh Lan Suýt nữa bị bộ dáng này của y mà gợi lên ý niệm ác thú vị ngày sau tìm cơ hội lại đem người này chuốc say mấy lần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không tổn hại thân thể.
Hiếm có cơ hội như vậy.
“Vậy thì từ lúc nào bắt đầu.. Nhìn chăm chú vào ta?” Chẳng qua là vấn đề nàng nhân tiện hỏi, nhưng không tính là thừa dịp người gặp nguy.
Người say rượu vốn là không phòng bị chút nào, cũng hồn nhiên không biết mình ở trước mặt người trong lòng sắp lại không có bí mật gì.
Nhưng dù vậy khi bị hỏi việc này, trả lời cái vấn đề này vẫn là để cho y lâm vào trong một loại ưu tư vi diệu không tự kiềm chế: “Ba năm...”
Mới vừa nói ra miệng, lập tức lại tự mình hủy bỏ nói: “Chín năm.” Lần này trong giọng nói thì lộ ra khẳng định.
Trước một câu nói ba năm đã làm cho Vi Sinh Lan đủ kinh ngạc, sau đó đổi lời nói chín năm... Vậy thì thật là để cho nàng hồi lâu không thể kịp phản ứng.
Chỉ đơn thuần là ‘nhìn chăm chú’, kia đúng là chín năm không có lầm.
Đáng tiếc ở lúc Vi Sinh Lan phục hồi tinh thần lại muốn hỏi thêm chút nữa, liền phát hiện người nọ bị nàng đè ở dưới người cuối cùng đã đóng mắt, hô hấp nhẹ chậm... Tự nhiên trầm ngủ say đi.
Cũng không thể đánh thức người dậy mà hỏi được.
Bị treo hứng thú, Vi Sinh Lan than nhẹ một tiếng, xít lại gần đến trên môi ôn nhuyễn của người dưới thân kia khẽ cắn một chút.
“Ngô... Thê chủ...” Trong giấc mộng bị quấy nhiễu, Kỳ Yến mê sảng ra nội dung vẫn là người y nhớ thương.
Vi Sinh Lan cuối cùng là buông tha nằm một bên trống còn lại của giường, không được mấy giây, người nói là chìm vào giấc ngủ liền chiếm vị trí trong ngực của nàng.
“...” Nếu không phải hơi thở của người trong ngực không chút rối loạn, Vi Sinh Lan gần như là sẽ đối với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi.
Người này là ngủ thật sao?
Hôm sau Kỳ Yến liền nếm được hậu quả sau khi uống rượu, lúc mở mắt trên giường nhỏ chỉ một mình y, nghiêng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ cát… Đã là lúc mặt trời lên cao ba sào.
Đầu rất nặng, cho dù y bất động cũng cảm thấy trận trận cảm giác đau đớn xâm nhập tới.
“Chủ tử.” Nhìn bộ dáng sắc mặt tái nhợt dị thường của người trên trên giường nhỏ, Ngu Thư Ngôn liền hối hận tại sao mình lại nghe theo sai bảo đi lấy vò rượu kia.
Công tử nhà hắn chỉ hơi nhúc nhích một cái dáng vẻ giống như rất là thống khổ, động tác Ngu Thư Ngôn vốn định phục vụ Kỳ Yến rửa mặt thay y phục nhất thời cũng dừng lại, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Mang bồn nước nóng tới.” Vừa nói Vi Sinh Lan đã bên ngoài bên ngoài bước vào, thay vị trí Ngu Thư Ngôn đang đứng.
Ngu Thư Ngôn như bị điểm tỉnh lên tiếng đáp lại liền lui ra ngoài, bước chân còn mang theo điểm dồn dập. Khó chịu là công tử nhà hắn, hắn làm sao có thể không cuống cuồng.
Lúc này Vi Sinh Lan đã ngồi xuống mép giường, ôm người đang đỡ cái trán kia vào trong ngực, đặt tay lên huyệt thái dương của Kỳ Yến xoa ấn.
“Ngô...” Người lúc trước dù rạch đao lên mình cũng không nhíu mi một chút, hiện bị người trong lòng ôm vào trong ngực, nhưng là không che giấu chút nào thần sắc đau đớn.
“Một vò rượu hoa quế kia, Yến nhi chính là không chút nghĩ ngợi liền uống hết.” Hiện giọng nói của Vi Sinh Lan không coi là ôn hòa, nhưng khi nói trên mặt nàng lại không che giấu được thần sắc đau lòng nên cái người bị nói nào đó không hề cảm thấy giọng của nàng có gì nặng nề.
Không nghĩ người trong ngực yên lặng hồi lâu lại còn phản bác nàng: “Chẳng qua là một vò nhỏ…”
Những lời này ở dưới cái nhìn chằm chằm của Vi Sinh Lan thanh âm không khỏi càng thấp càng nhỏ.
“Nghĩ xong nên xử lý thánh chỉ kia như thế nào chưa?” Cố ý đem mình chuốc say… Phương thức phu lang nhà mình sử dụng để đáp lại thực là để cho Vi Sinh Lan hơi cảm thấy không biết làm sao.
Người trong ngực tựa như tựa như mang chút ý lấy lòng quẹt nhẹ mấy cái trên người nàng, thấp giọng thử dò xét nói: “Đốt?”
“Ta vừa nói là xử lý theo ý Yến nhi, xử lý như thế nào tất nhiên không cần hỏi ta.” Vi Sinh Lan dùng ngữ điệu không có quá nhiều phập phồng nói hết lời, đợi chút không lâu, Ngu Thư Ngôn cũng đã bưng chậu đựng nước nóng tiến vào.
“Nằm xuống.” Vi Sinh Lan thả khăn lông chìm vào trong nước nóng, vắt khô sau lại đặt lên trán người nào đó đang chìn thẳng tắp nhìn nàng.
Nhiệt độ của thứ che trên trán đem nhức đầu bớt đi chút, đôi mắt phượng hẹp dài bởi vì chỗ đau giảm bớt mà nửa híp lại, nhưng Kỳ Yến cũng không quên cầm lấy một bên bàn tay gần y của nữ tử trước mắt.
“Thư Ngôn...”
Ngu Thư Ngôn nghe Kỳ Yến triệu truyền liền muốn đi lên phía trước, tuy nhiên hắn còn không có di động bước chân, ngay sau đó liền lại nghe đến thanh âm lãnh đạm kia lại không nhanh không chậm bổ sung thêm hai chữ: “Lui ra.”
Hắn gần đây có phải rất là chịu sự chê bai của công tử nhà mình…?
Đợi Ngu Thư Ngôn lui ra ngoài, Kỳ Yến liền đổi một loại ngữ điệu đi đi kêu nữ tử mặc một thân quan phục huyền mặc. Giọng nói vẫn là lộ ra trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này không chút nào dính nổi lên hai chữ ‘lãnh đạm’.
Một lần cũng không đáp, hai lần cũng không đáp, nhưng lần thứ ba bị phu lang nhà mình lấy loại giọng điệu này kêu, cuối cùng Vi Sinh Lan như y mong muốn đưa ánh mắt dời qua.
Bởi vì yêu sinh buồn rầu, bởi vì yêu sinh sợ hãi. Đương nhiên đối với người nằm trên giường nhỏ này ngày càng thêm yêu thương, Vi Sinh Lan tự nhiên cũng là như vậy.
“Đừng uống rượu như vậy nữa.” Trừ phi là nàng đút thì được, dĩ nhiên những lời này Vi Sinh Lan là không thể nào nói ra khỏi miệng. Tâm tư muốn được nhìn bộ dáng lúc phu lang nhà mình say rượu này, tự mình ở đáy lòng suy nghĩ một chút liền thôi.
Chẳng qua bực này tâm tư giấu trong lòng mọc rể nảy mầm, một ngày nào đó không biết chừng thành hành động cũng nên.
Nghe người đang nằm kia đồng ý, trong con ngươi nửa mở nhưng bay vùn vụt thoáng qua vẻ kinh lạ.
“Bộ dáng lúc Yến nhi say rượu ngược lại là...” Đem lời còn lại cất giữ giữ không nói ra miệng, Vi Sinh Lan nói thuận tiện lấy ánh mắt đem người trên giường nhỏ vẫn chỉ mặc một món ngủ y đơn bạc quan sát một lần.
Khi đó mỹ nhân dung tư thanh tuyển mặt nhiễm đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp như phủ một tầng sương mù, sự vật mơ hồ chung quanh độc chỉ ánh lên thân ảnh một người.
Ngược lại là như thế nào?
Chuyện tối ngày hôm qua Kỳ Yến phần lớn là cũng nhớ, hôm nay tỉnh lại hồi tưởng cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ. Tuy tự nhận chẳng qua đòi lấy cam kết của người trong lòng mà thôi, y cũng vẫn là bởi vì ánh mắt quan sát này mà hơi rũ mí mắt, màu đỏ ửng nhàn nhạt vô thức tràn từ cổ lên trên.
“Nhìn chăm chú ta chín năm ân.” Ngữ điệu câu cuối vi diệu nâng lên mấy phần, nhưng cũng không phải là một câu nghi vấn.
“...” Tròng mắt vốn vẫn chỉ là hơi rũ xuống, sau khi nghe chính là hoàn toàn khép lại, thậm chí là hơi nghiêng đầu sang một bên.
Vi Sinh Lan nhìn phản ứng của người trên giường nhỏ liền cong cong mi mắt, không trêu chọc y nữa.
Nhà mình lúc say rượu là thẳng thắn trăm lần so với lúc thanh tỉnh, nhưng cũng thay đổi thành không nghe không phản ứng, dáng vẻ hiện tại này là vào lúc thanh tỉnh, mặc nàng trêu đùa khi dễ như thế nào cũng không phản kháng.
Đóng mắt không nhìn thấy sự vật, Kỳ Yến chỉ cảm thấy khăn mềm trên trán bị lấy đi lại thay lần nữa, ngay sau đó liền nghe giọng người nọ ôn tồn nói nói y: “Đón phụ thân đến vương phủ sống được không?”
Dưới cái nhìn của Vi Sinh Lan, vừa dứt lời nàng liền chống với đôi con ngươi như ngọc đen của người trên giường nhỏ kia, nhìn thẳng tắp không có một tia xê dịch. Đây vốn là kế hoạch có sau khi hồi môn trở về, chẳng qua là đến tiếp sau này có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, nàng mới có thể kéo đến hôm nay mới nói với người này.
Chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, nhưng Kỳ Yến đối với đề nghị này dĩ nhiên là hết sức hy vọng, chỉ chần chờ chẳng qua mấy giây liền đối với người trước mắt nhẹ gật đầu: “... Tốt.”
Không cách nào kháng cự phần tâm ý này của người trong lòng dành cho y.
Cuộc sống đối với hai người mà nói cũng coi như là hòa nhã lại qua mấy tháng, thời gian này chuyện đáng nói là nhị hoàng nữ chịu hình chém đầu, Vân gia cũng sẽ không còn đứng ở vị trí những danh môn thế gia trong hoàng thành, mà tới ngày gần đây ——
Tin tức Ký châu truyền đến nói hơn nửa dân chúng trong thành dính vào chứng bệnh không rõ, người không trị bỏ mạng đã đạt mấy trăm người. Lúc đầu chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, quan viên Ký châu vốn cũng có ý đồ che giấu chuyện này, kéo dài đến khi số người nhiễm bệnh kịch liệt tăng trưởng đến giờ, sau khi biết không che giấu được mới phải bẩm báo mọi chuyện lên trên.
“Thần nguyện chờ lệnh đi Ký châu.” Tay đặt lên vỏ bội kiếm bên hông, Lăng Tần tiến lên một bước liền quỳ xuống.
Đây là người thứ nhất từ lúc đế vương đặt câu hỏi tới nay, ở trong Trọng Hoa điện yên lặng hồi lâu tiến lên lên tiếng đáp lại.
Bệnh dịch không thể so với lũ lụt hạn hán, lần trước phát sinh cách nay đã là chuyện sáu, bảy năm trước, nhưng mỗi một người trong điện cho dù là thần tử mới nhậm chức hay chức vị đã lâu, cũng ghi tạc trong lòng đối với tràng dịch bệnh lan tràn ba thành còn đáng sợ hơn so với chiến tranh kia.
Vi Sinh Lan mới nghe tin tức liền nhíu chặt mi, đời trước lúc này nàng đã đi đến Lương châu.. Loại chuyện này nếu là chuyện một cái châu phủ, nàng không thể nào không nhớ.
“Nhi thần nguyện đi cùng.”
Tiếng nói rơi xuống, phần lớn thần tử đứng trong điện đều khó hiểu.
Tự sau săn bắn mùa thu, ánh mắt lúc các nàng nhìn tam hoàng nữ này hoặc nhiều hoặc ít đều khó tránh là có chút biến hóa. Đế vương ngồi trên cao kia tuy vẫn không nói tới một chữ về chuyện sắc lập thái nữ, nhưng mỗi một người trên điện đều là nhân tinh, làm sao có thể không phát giác ra Cảnh đế đối với chuyện này dùng thái độ coi trọng.
So với đại hoàng nữ và nhị hoàng nữ đứng sau lưng có một danh môn thế gia, tam hoàng nữ chỉ một thân một mình không dễ cho người nhìn chăm chú.
Mà đến nay ngày, mỗi một người trên điện cuối cùng rõ ràng ý thức được một sự thật bị các nàng coi thường đã lâu… Tam hoàng nữ mới là do Quân hậu sinh ra, cho dù thế nào vị trí hoàng nữ dòng chính là không cho khinh thường.
Vị trí đích nữ, nắm thực quyền lại lại được đế vương nể trọng xem trọng... Mắt thấy sẽ thành cục diện cực thịnh, người này nhưng lại xin đi làm cái sự việc không có tác dụng mà nếu vận khí không tốt liền có thể đánh mất tính mạng.
Người đang ngồi trên cao kia không đáp lại nhanh chóng như lúc đồng ý với Lăng Tần, nàng nhìn thân ảnh huyền mặc đang quỳ dưới điện yên lặng hồi lâu mới gật nhẹ đầu.
“Trẫm sẽ phái năm ngàn tinh binh đi cùng hai người, nếu cần thì… Phong thành*.”
*phong thành: ý nói đóng cửa thành không cho ai ra hoặc vào, bị nhốt trong thành đó tránh dịch bệnh lan tràn.
Lúc này phong thành, nhưng thật ra là cùng tàn sát thành không khác. Loại quyết nghị này không thể nghi ngờ sẽ đưa tới phản kháng của dân chúng trong thành, phái tinh binh chính là vì trấn áp phản kháng có thể xuất hiện.
Khí lạnh mùa đông vừa tới, trên gạch đá xanh đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Mấy ngày nữa chính là Lạc Hoa tiết năm nay… Nàng dường như là muốn thất tín với phu lang nhà mình nữa rồi. Đây là lúc Vi Sinh Lan trở lại vương phủ, chuyện đầu tiên nghĩ tới sau khi dừng lại bước chân.
Bên trong chính viện
“Gần đây Kỳ Hâm Du truyền tin là có chút thường xuyên, xem ra huynh trường của con ở trong cung cũng đã là ngồi không yên.” Bên trong phòng đốt mấy cái chậu than, so sánh với nhiệt độ ấm áp trong phòng, lời nói của Ngu Kỳ càng lạnh lẽo hơn nhiều.
Trên tay Kỳ Yến còn cầm lò sưởi mà trước khi đi Vi Sinh Lan nhét vào trong tay y, nghe vậy dùng thanh âm đồng dạng không chút nhiệt độ nói: “Không phải là bởi vì thất hoàng nữ còn cần một năm nữa liền có thể được quan lễ, mà thê chủ...” Khi nói đến hai chữ này ngữ điệu đột nhiên liền mềm mại xuống.
Lại nhiều lần nhắc nhở y là họ Kỳ.
“Ngược lại là đánh một tính toán tốt.” Người mà một sợi tóc y cũng không nỡ thương tổn, mẫu thân và huynh trưởng của y lại tự cho là có thể sử dụng một cái họ cỏn con này để cho y đi vào khuôn khổ.
Mười mấy năm đối với y cũng chỉ có chán ghét bỏ qua mà thôi, hiện nhưng tới cùng y nói máu mủ thân tình… Không khỏi là quá buồn cười chút.
Khuôn mặt vốn sơ lãnh như phủ thêm một tầng sương lạnh nữa, chẳng qua tầng sương lạnh này lại bởi vì nhìn thấy người đi đến mà nhanh chóng tan rã.
“Thê chủ.”
Ngu Kỳ liền ở một bên nhìn thần sắc y thoáng qua liền mềm mại xuống, thậm chí là lập tức liền đẩy xe lăn nghênh đón. Hắn thật là có chút hoài nghi... Quyền ấn Ngu gia thật không có bị y từ nơi này hai tay nâng đưa cho tam hoàng nữ này sao.
“Khụ khụ khụ…” Người sắc mặt hết sức tái nhợt ho khan liên tục, bàn về thể nhược còn hơn so với Kỳ Yến.
“Phụ thân.” Vi Sinh Lan nhìn dáng vẻ Ngu Kỳ ho khan không ngừng vẫn là kinh hãi, tuy đã xin Cảnh đế thỉnh cầu một ngự y đến vương phủ giúp điều dưỡng thân thể, nhưng này thực không phải chuyện nhất thời nửa ngày có thể hoàn thành.
Người Ngu gia thể chất dường như đều là bệnh yếu như vậy, bao gồm người năm đó giữ chức Thái úy Ngu Hề Trầm, bao gồm Ngu Kỳ, tự nhiên cũng bao gồm phu lang nhà mình.
Ngu Kỳ khoát tay một cái, bình phục lại sau như thành thói quen nói: “Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi... Trở về nghỉ ngơi chốc lát là được.”
Nhìn từ khi nữ tử trước mắt xuất hiện tới nay, liền lòng tràn đầy tất cả đều là thân ảnh đối phương… Nhi tử của hắn, trong lòng Ngu Kỳ hơi có than thở.
Như thế nào có thể đủ chấp niệm đến đây... Hắn chỉ hy vọng nữ tử trước mắt cũng không phải là người bạc tình.
Lời vừa dứt không lâu, Ngu Kỳ liền như hắn nói ‘trở về nghỉ ngơi’, lúc này Vi Sinh Lan chống lại đôi mắt đen bóng thui của người trên xe lăn, rõ ràng có thể thấy thân ảnh của mình… Bỗng nhiên lời thất tín mới vừa nghĩ kỹ cũng có chút không nói ra miệng.
Đang lúc cân nhắc, nàng liền cảm giác nơi dưới vạt áo áo khoác bị thứ gì kéo một chút.
“Trở lại.” Tròng mắt Kỳ Yến nhìn người con hổ trắng nhỏ giờ đã dài hơn nhiều, cùng lúc thường không khác, là thanh âm mang chút lãnh đạm.
Bây giờ con hổ trắng này đã không thích hợp đặt lên đùi nữa rồi, giờ để nó nằm sấp xuống bên cạnh xe lăn. Nếu nói là ban đầu nó sẽ còn đối với người trên xe lăn làm ra cử động phản kháng hoặc ý đồ công kích, mấy tháng này nhưng là đã bị thuần phục.
Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía người trên xe lăn không kiềm được hơi nhíu mi nói: “Hôm nay mới vừa xuống một trận tuyết nhỏ, Yến nhi ăn mặc đơn bạc chút.”
Kỳ Yến dù không đến nỗi triền miên giường bệnh như Ngu Kỳ, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này người này bộ dáng sắc mặt tái nhợt lúc chịu đắng hay đau đớn, Vi Sinh Lan tự nhiên không muốn bây giờ đã như vậy.
“Bên trong phòng có đốt chậu than…” Lời Kỳ Yến còn chưa dứt, trước người liền phủ lên một chiếc áo lông thuần trắng. Y bỗng dưng nhớ tới lúc săn bắn mùa thu người này còn săn một con ngân hồ rất là trân quý, con ngân hồ này cuối cùng là được cố ý phân phó mang về.
“Tay cũng còn lạnh nữa.” Vi Sinh Lan đối với lời nói của người trên xe lăn từ chối cho ý kiến, chỉ cầm trên bàn tay nhiệt độ thấp lạnh của đối phương nhàn nhạt trần thuật.
Mà sau khi nói xong dừng mấy giây, Vi Sinh Lan cúi người đụng chạm một chút lên bờ môi nhợt nhạt của người trên xe lăn, thừa dịp lúc thần sắc trong con ngươi đối phương càng thêm nhu hòa mới mở miệng nói: “Ngày mai ta liền muốn đi Ký châu.”
Nhưng hiển nhiên loại phương pháp mưu toan mưu lợi này là vô hiệu, Kỳ Yến nhất thời nắm chặt bàn tay nữ tử đang nắm lấy tay y: “Vì sao hôm nay mới nói với ta?”
“Là lúc lâm triều hôm nay mới quyết định.” Vi Sinh Lan không ngờ người trên xe lăn sẽ hỏi cái vấn đề này, thời gian xuất hành đúng là vội vàng chút, nhưng tình hình Ký châu bên kia thực cũng là không thể chậm thêm giây phút nào nữa.
Mi tâm Kỳ Yến ngày càng nhíu chặt, theo loại thuyết pháp này nhất định là chuyện tương đối nghiêm trọng gì xảy ra.
“Ký châu bạo phát dịch bệnh, hiện trong thành đã có hơn nửa số dân nhiễm dịch bệnh…”
Thanh âm ôn nhiên vẫn đang tiếp tục, Kỳ Yến lại không nghe vào lời nói tiếp sau của nữ tử trước mắt, chỉ vội vã dùng ba chữ cắt đứt: “Không nên đi.”
Nhưng người trước mắt chỉ lắc đầu một cái với y, không hề nhận lời: “Lạc Hoa tiết đầu tháng bảy là ta thất tín.”
Thần tử trên Trọng Hoa điện gần trăm, làm sao cũng không tới phiên người là hoàng như nàng đi gánh loại chuyện nguy hiểm này, trừ phi là tự xin đi…
“Chờ ta trở lại.”
Vừa mở miệng là có thể để cho nàng rõ ràng ngửi được mùi rượu, người này uống sợ là còn không ít.
“Thê chủ...” Chậm chạp không được đáp lại, mỹ nhân khuôn mặt đỏ ửng nửa khép đôi mắt phượng hẹp dài, không chịu bỏ qua lại kêu một tiếng.
Cũng không biết có phải do nguyên nhân say rượu hay không, tiếng kêu này âm cuối có một chút lên cao.
Người này nên không phải định đem nàng làm giường nhỏ tới đè ép chứ, nghĩ như vậy Vi Sinh Lan nhưng cong mắt, nhu hoà trong mắt càng sâu. Nói đè liền thật sự là cái loại đè đó, người nọ ở trên đem sức nặng toàn thân thể giao cho nàng, đến mức hai người kề sát không ra một khe hở.
Phu lang nhà mình dung tư xuất chúng là chuyện đã sớm biết, nhưng không nghĩ lúc say rượu… Còn có một phen phong tình khác.
“Thư Ngôn cũng không biết ngăn chàng lại.” Vốn là muốn giảng đạo một phen với người thể yếu nhiều bệnh còn uống rượu này, nhưng Vi Sinh Lan nghe tiếng kêu nhỏ này, lời định nói chuyển một cái… Liền chuyển tới trên người vô tội.
Say rượu người nọ nhưng như là không thể nghe hiểu vậy, hoặc là có thể nói không hề nghe. Chỉ đợi nữ tử ngừng nói, liền tự nhiên theo cằm đối phương tìm tới môi, rơi xuống một nụ hôn sâu.
“Yến nhi.”
Một tiếng này là nghe hiểu, Vi Sinh Lan cứ nhìn người đang đè ở trên người nàng cố gắng mở mắt, nhưng mà một khắc sau lại đem đầu vùi ở trên hõm vai của nàng, ngược lại cũng là yên tĩnh có có động tác khác.
Chút sức nặng này đối với nàng mà nói tuy là không coi vào đâu, nhưng cái khó nói là phu lang nhà mình liền đè nàng như vậy ngủ một đêm sao.
Vi Sinh Lan trước tiên ở trên sống lưng Kỳ Yến vỗ nhẹ nhẹ, ngay sau đó liền hơi dùng lực chuẩn bị đem người đang đè nàng đẩy tới trong giường.
Này đẩy một cái là không được, người vốn là yên tĩnh thuận theo không có động tác tức khắc hơi chống người lên, tóc dài đen như mực cũng bởi vì động tác này mà buông thõng xuống, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thê chủ muốn đẩy ta ra.” Tựa như nghi vấn cũng tựa như tự đáp, trong đôi mắt như ngọc đen của Kỳ Yến tuy không một chút ý lạnh, nhưng dường như phá lệ đen tối… Thâm trầm như vực sâu.
Vi Sinh Lan nhất thời không nói nên lời, ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười… Nhưng mà nàng cũng không thể cùng một người say rượu nói phải trái phải không? Nhất là người này vẫn là phu lang nhà mình.
Đè liền đè đi.
Tay Vi Sinh Lan đặt ở trên lưng Kỳ Yến hơi dùng sức… Có lẽ còn cần dùng sức nữa, người say rượu này mới khôi phục tư thái ngoan thuận ban nãy.
Nhưng Vi Sinh Lan rất nhanh liền phát hiện ‘ngoan thuận’ này chỉ là ảo giác của nàng, người say rượu này, thực tế là nửa điểm cũng không an phận.
“... Yến nhi.” Vi Sinh Lan chỉ đành phải gọi người này một tiếng, trong con ngươi cũng hiện lên mấy phần thần sắc không biết làm sao, không soi gương đồng cũng biết bên cổ nàng nhất định là đã bị người này để lại mấy dấu vết.
Kỳ Yến quả thật cũng theo tiếng mà tạm dừng động tác lại, nhưng là thanh âm lại cực kỳ bực bội tự nói: “Thê chủ còn không cho phép ta ngô…”
Trước khi người say rượu nào đó nói hết lời, Vi Sinh Lan liền tìm đến nơi ôn nhuyễn đang hé ra khép lại, dứt khoát dùng nụ hôn ngăn chặn, lại là đem lưỡi dò vào đem toàn bộ lãnh địa thuộc về nàng tuần tra một phen.
“Không cho phép chàng cái gì?” Rượu hoa quế… Lấy loại phương thức này thưởng thức, dường như so với lúc trước uống qua càng thêm thơm nồng tinh khiết.
Người mới vừa bị một phen hôn liền an phận xuống, mắt phượng vốn như phủ một tầng hơi nước, thất thần thì càng nhìn không rõ sự vật trước mắt. Khóe mắt hơi nhếch của mỹ nhân tràn ra ý xuân, càng làm nổi bật dung nhan đỏ ửng do say rượu, quả thực là để cho người không còn sức dời ánh mắt.
Rượu say lòng người, mỹ nhân cũng như vậy... Hoặc càng say hơn.
Chẳng qua người này chỉ là của nàng. Vi Sinh Lan nhìn đôi môi người nọ vẫn còn hơi mở thở dốc mà không đáp lời được, cong cong mắt không che giấu chút nào ba phần nụ cười trong mắt.
Nhưng nàng còn đánh giá thấp trình độ không nghe lời mà phu lang nhà mình có thể làm được.
Đợi Kỳ Yến thở bình thường lại, chính là tự mình đem môi đưa qua cho Vi Sinh Lan, hôn môi chừng mấy lần mới thấp giọng nói: “Thê chủ không thể tiếp đạo thánh chỉ kia.”
“Ừ, không nhận.” Vi Sinh Lan bình tĩnh và chậm chạp đồng ý, trong quá trình liền một chút do dự cũng không. Lời như vậy nhà mình phu lang ở lúc thanh tỉnh chỉ sợ là không nói ra miệng, hiện say rượu ngược lại là phá lệ thẳng thắn.
“Thê chủ cũng không thể thú quân nạp thị.” Không chỉ có thẳng thắn, lúc say rượu Kỳ Yến sẽ còn từng bước áp sát, có thể đổi một từ để hình dung là được voi đòi tiên.
Chỉ chẳng qua được voi đòi tiên này cũng sẽ không để cho Vi Sinh Lan sinh chán ghét, ngược lại là càng thêm mềm lòng dung túng.
“Không thú, không nạp.”
Mỹ nhân say rượu dường như không sai biệt lắm liền hài lòng, nửa mở đôi mắt phượng hẹp dài, đem đầu nhẹ tựa vào trên vai nữ tử.
Trước đây không lâu Kỳ Yến để cho Ngu Thư Ngôn đi lấy một vò rượu hoa quế, y mặt không đổi sắc như uống nước mà đổ toàn bộ vào trong bụng. Lúc này đầu óc hỗn độn nhưng thật ra là đã mất năng lực suy tính, chỉ còn tâm tâm niệm niệm một chút rắc rối trong lòng.
“Thê chủ... Một mực không hỏi ta là ai.” Cho dù sáng tỏ người trong lòng là đã biết được sự thật, nhưng đối phương không vạch rõ, Kỳ Yến trong trạng thái thanh tỉnh sẽ chọn bảo vệ tầng cửa sổ giấy này, càng không cần nói đến việc chủ động mở miệng nói tới.
Lời vừa dứt sau không bao lâu, ở lúc Kỳ Yến chưa kịp phản ứng, vị trí trên dưới của hai người đã xảy ra hoán đổi.
Người này khi say rượu phản ứng rất là chậm chạp, mà đợi lúc kịp phản ứng, y đối với vị trí hoán đổi này ngược lại cũng không có có bất kỳ kháng nghị bất mãn nào. Thật ra thì thân thể cũng đã là không làm được gì mềm nhũn, chỉ là đôi mắt mờ mịt vẫn cố gắng mở, một khắc không ngừng truy đuổi trên người nữ tử mang nụ cười ôn nhã kia.
Thấy nữ tử đưa tay tới, Kỳ Yến chậm chạp hồi lâu mới đưa ánh mắt chuyển qua trên tay xinh đẹp của đối phương. Choáng váng tựa hồ là nhớ ra cái gì đó từng trải qua… Dung nhan trong trẻo lạnh lùng của mỹ nhân hiện lên đỏ ửng càng thêm thấy rõ hơn.
Vi Sinh Lan nhẹ nắm lấy chiếc cằm hình dáng ưu mỹ của Kỳ Yến, ngón cái lại đặt lên đôi môi mềm mại kia nhẹ nhàng vuốt ve.
“... Ừ?” Người trong lòng cử động thân mật, Kỳ Yến chưa từng có ý tưởng cự tuyệt, lúc thanh tỉnh như vậy, lúc say rượu thì lại là càng sẽ làm ra chủ động đáp lại.
“Vẫn là Yến nhi tới chính miệng nói cho ta... Ngươi là ai?” Lại không nói đến ba chữ cuối cùng bị tận lực cắn thành trọng âm, người hỏi hơi cong mi mắt cùng động tác trêu đùa trên tay, cũng là đem lời nói thay đổi ý nhị.
Ngay cả là choáng váng choáng váng trầm trầm, Kỳ Yến cũng nghe hiểu ý trong những lời này. Lòng đã sớm bị nữ tử trước mắt đoạt đi, cả mỗi một nơi trên cổ thân thể đổ nát này cả đã bị nàng thăm dò chiếm làm của riêng.
Y còn có thể là ai…?
“Là của thê chủ.” Nếu nói là ở lúc tầm mắt mơ hồ trong con ngươi của y còn có thể rõ ràng giọi vào chuyện hay vật gì, chính là chỉ có một người trước mắt này.
“Khụ…” Vi Sinh Lan nghe trả lời hết sức thẳng thắn này của Kỳ Yến, không kiềm được ho nhẹ một tiếng để che giấu.
Lúc phu lang nhà mình say rượu không khỏi là hơi thẳng thắn chút… Vi Sinh Lan Suýt nữa bị bộ dáng này của y mà gợi lên ý niệm ác thú vị ngày sau tìm cơ hội lại đem người này chuốc say mấy lần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không tổn hại thân thể.
Hiếm có cơ hội như vậy.
“Vậy thì từ lúc nào bắt đầu.. Nhìn chăm chú vào ta?” Chẳng qua là vấn đề nàng nhân tiện hỏi, nhưng không tính là thừa dịp người gặp nguy.
Người say rượu vốn là không phòng bị chút nào, cũng hồn nhiên không biết mình ở trước mặt người trong lòng sắp lại không có bí mật gì.
Nhưng dù vậy khi bị hỏi việc này, trả lời cái vấn đề này vẫn là để cho y lâm vào trong một loại ưu tư vi diệu không tự kiềm chế: “Ba năm...”
Mới vừa nói ra miệng, lập tức lại tự mình hủy bỏ nói: “Chín năm.” Lần này trong giọng nói thì lộ ra khẳng định.
Trước một câu nói ba năm đã làm cho Vi Sinh Lan đủ kinh ngạc, sau đó đổi lời nói chín năm... Vậy thì thật là để cho nàng hồi lâu không thể kịp phản ứng.
Chỉ đơn thuần là ‘nhìn chăm chú’, kia đúng là chín năm không có lầm.
Đáng tiếc ở lúc Vi Sinh Lan phục hồi tinh thần lại muốn hỏi thêm chút nữa, liền phát hiện người nọ bị nàng đè ở dưới người cuối cùng đã đóng mắt, hô hấp nhẹ chậm... Tự nhiên trầm ngủ say đi.
Cũng không thể đánh thức người dậy mà hỏi được.
Bị treo hứng thú, Vi Sinh Lan than nhẹ một tiếng, xít lại gần đến trên môi ôn nhuyễn của người dưới thân kia khẽ cắn một chút.
“Ngô... Thê chủ...” Trong giấc mộng bị quấy nhiễu, Kỳ Yến mê sảng ra nội dung vẫn là người y nhớ thương.
Vi Sinh Lan cuối cùng là buông tha nằm một bên trống còn lại của giường, không được mấy giây, người nói là chìm vào giấc ngủ liền chiếm vị trí trong ngực của nàng.
“...” Nếu không phải hơi thở của người trong ngực không chút rối loạn, Vi Sinh Lan gần như là sẽ đối với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi.
Người này là ngủ thật sao?
Hôm sau Kỳ Yến liền nếm được hậu quả sau khi uống rượu, lúc mở mắt trên giường nhỏ chỉ một mình y, nghiêng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ cát… Đã là lúc mặt trời lên cao ba sào.
Đầu rất nặng, cho dù y bất động cũng cảm thấy trận trận cảm giác đau đớn xâm nhập tới.
“Chủ tử.” Nhìn bộ dáng sắc mặt tái nhợt dị thường của người trên trên giường nhỏ, Ngu Thư Ngôn liền hối hận tại sao mình lại nghe theo sai bảo đi lấy vò rượu kia.
Công tử nhà hắn chỉ hơi nhúc nhích một cái dáng vẻ giống như rất là thống khổ, động tác Ngu Thư Ngôn vốn định phục vụ Kỳ Yến rửa mặt thay y phục nhất thời cũng dừng lại, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Mang bồn nước nóng tới.” Vừa nói Vi Sinh Lan đã bên ngoài bên ngoài bước vào, thay vị trí Ngu Thư Ngôn đang đứng.
Ngu Thư Ngôn như bị điểm tỉnh lên tiếng đáp lại liền lui ra ngoài, bước chân còn mang theo điểm dồn dập. Khó chịu là công tử nhà hắn, hắn làm sao có thể không cuống cuồng.
Lúc này Vi Sinh Lan đã ngồi xuống mép giường, ôm người đang đỡ cái trán kia vào trong ngực, đặt tay lên huyệt thái dương của Kỳ Yến xoa ấn.
“Ngô...” Người lúc trước dù rạch đao lên mình cũng không nhíu mi một chút, hiện bị người trong lòng ôm vào trong ngực, nhưng là không che giấu chút nào thần sắc đau đớn.
“Một vò rượu hoa quế kia, Yến nhi chính là không chút nghĩ ngợi liền uống hết.” Hiện giọng nói của Vi Sinh Lan không coi là ôn hòa, nhưng khi nói trên mặt nàng lại không che giấu được thần sắc đau lòng nên cái người bị nói nào đó không hề cảm thấy giọng của nàng có gì nặng nề.
Không nghĩ người trong ngực yên lặng hồi lâu lại còn phản bác nàng: “Chẳng qua là một vò nhỏ…”
Những lời này ở dưới cái nhìn chằm chằm của Vi Sinh Lan thanh âm không khỏi càng thấp càng nhỏ.
“Nghĩ xong nên xử lý thánh chỉ kia như thế nào chưa?” Cố ý đem mình chuốc say… Phương thức phu lang nhà mình sử dụng để đáp lại thực là để cho Vi Sinh Lan hơi cảm thấy không biết làm sao.
Người trong ngực tựa như tựa như mang chút ý lấy lòng quẹt nhẹ mấy cái trên người nàng, thấp giọng thử dò xét nói: “Đốt?”
“Ta vừa nói là xử lý theo ý Yến nhi, xử lý như thế nào tất nhiên không cần hỏi ta.” Vi Sinh Lan dùng ngữ điệu không có quá nhiều phập phồng nói hết lời, đợi chút không lâu, Ngu Thư Ngôn cũng đã bưng chậu đựng nước nóng tiến vào.
“Nằm xuống.” Vi Sinh Lan thả khăn lông chìm vào trong nước nóng, vắt khô sau lại đặt lên trán người nào đó đang chìn thẳng tắp nhìn nàng.
Nhiệt độ của thứ che trên trán đem nhức đầu bớt đi chút, đôi mắt phượng hẹp dài bởi vì chỗ đau giảm bớt mà nửa híp lại, nhưng Kỳ Yến cũng không quên cầm lấy một bên bàn tay gần y của nữ tử trước mắt.
“Thư Ngôn...”
Ngu Thư Ngôn nghe Kỳ Yến triệu truyền liền muốn đi lên phía trước, tuy nhiên hắn còn không có di động bước chân, ngay sau đó liền lại nghe đến thanh âm lãnh đạm kia lại không nhanh không chậm bổ sung thêm hai chữ: “Lui ra.”
Hắn gần đây có phải rất là chịu sự chê bai của công tử nhà mình…?
Đợi Ngu Thư Ngôn lui ra ngoài, Kỳ Yến liền đổi một loại ngữ điệu đi đi kêu nữ tử mặc một thân quan phục huyền mặc. Giọng nói vẫn là lộ ra trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này không chút nào dính nổi lên hai chữ ‘lãnh đạm’.
Một lần cũng không đáp, hai lần cũng không đáp, nhưng lần thứ ba bị phu lang nhà mình lấy loại giọng điệu này kêu, cuối cùng Vi Sinh Lan như y mong muốn đưa ánh mắt dời qua.
Bởi vì yêu sinh buồn rầu, bởi vì yêu sinh sợ hãi. Đương nhiên đối với người nằm trên giường nhỏ này ngày càng thêm yêu thương, Vi Sinh Lan tự nhiên cũng là như vậy.
“Đừng uống rượu như vậy nữa.” Trừ phi là nàng đút thì được, dĩ nhiên những lời này Vi Sinh Lan là không thể nào nói ra khỏi miệng. Tâm tư muốn được nhìn bộ dáng lúc phu lang nhà mình say rượu này, tự mình ở đáy lòng suy nghĩ một chút liền thôi.
Chẳng qua bực này tâm tư giấu trong lòng mọc rể nảy mầm, một ngày nào đó không biết chừng thành hành động cũng nên.
Nghe người đang nằm kia đồng ý, trong con ngươi nửa mở nhưng bay vùn vụt thoáng qua vẻ kinh lạ.
“Bộ dáng lúc Yến nhi say rượu ngược lại là...” Đem lời còn lại cất giữ giữ không nói ra miệng, Vi Sinh Lan nói thuận tiện lấy ánh mắt đem người trên giường nhỏ vẫn chỉ mặc một món ngủ y đơn bạc quan sát một lần.
Khi đó mỹ nhân dung tư thanh tuyển mặt nhiễm đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp như phủ một tầng sương mù, sự vật mơ hồ chung quanh độc chỉ ánh lên thân ảnh một người.
Ngược lại là như thế nào?
Chuyện tối ngày hôm qua Kỳ Yến phần lớn là cũng nhớ, hôm nay tỉnh lại hồi tưởng cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ. Tuy tự nhận chẳng qua đòi lấy cam kết của người trong lòng mà thôi, y cũng vẫn là bởi vì ánh mắt quan sát này mà hơi rũ mí mắt, màu đỏ ửng nhàn nhạt vô thức tràn từ cổ lên trên.
“Nhìn chăm chú ta chín năm ân.” Ngữ điệu câu cuối vi diệu nâng lên mấy phần, nhưng cũng không phải là một câu nghi vấn.
“...” Tròng mắt vốn vẫn chỉ là hơi rũ xuống, sau khi nghe chính là hoàn toàn khép lại, thậm chí là hơi nghiêng đầu sang một bên.
Vi Sinh Lan nhìn phản ứng của người trên giường nhỏ liền cong cong mi mắt, không trêu chọc y nữa.
Nhà mình lúc say rượu là thẳng thắn trăm lần so với lúc thanh tỉnh, nhưng cũng thay đổi thành không nghe không phản ứng, dáng vẻ hiện tại này là vào lúc thanh tỉnh, mặc nàng trêu đùa khi dễ như thế nào cũng không phản kháng.
Đóng mắt không nhìn thấy sự vật, Kỳ Yến chỉ cảm thấy khăn mềm trên trán bị lấy đi lại thay lần nữa, ngay sau đó liền nghe giọng người nọ ôn tồn nói nói y: “Đón phụ thân đến vương phủ sống được không?”
Dưới cái nhìn của Vi Sinh Lan, vừa dứt lời nàng liền chống với đôi con ngươi như ngọc đen của người trên giường nhỏ kia, nhìn thẳng tắp không có một tia xê dịch. Đây vốn là kế hoạch có sau khi hồi môn trở về, chẳng qua là đến tiếp sau này có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, nàng mới có thể kéo đến hôm nay mới nói với người này.
Chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, nhưng Kỳ Yến đối với đề nghị này dĩ nhiên là hết sức hy vọng, chỉ chần chờ chẳng qua mấy giây liền đối với người trước mắt nhẹ gật đầu: “... Tốt.”
Không cách nào kháng cự phần tâm ý này của người trong lòng dành cho y.
Cuộc sống đối với hai người mà nói cũng coi như là hòa nhã lại qua mấy tháng, thời gian này chuyện đáng nói là nhị hoàng nữ chịu hình chém đầu, Vân gia cũng sẽ không còn đứng ở vị trí những danh môn thế gia trong hoàng thành, mà tới ngày gần đây ——
Tin tức Ký châu truyền đến nói hơn nửa dân chúng trong thành dính vào chứng bệnh không rõ, người không trị bỏ mạng đã đạt mấy trăm người. Lúc đầu chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, quan viên Ký châu vốn cũng có ý đồ che giấu chuyện này, kéo dài đến khi số người nhiễm bệnh kịch liệt tăng trưởng đến giờ, sau khi biết không che giấu được mới phải bẩm báo mọi chuyện lên trên.
“Thần nguyện chờ lệnh đi Ký châu.” Tay đặt lên vỏ bội kiếm bên hông, Lăng Tần tiến lên một bước liền quỳ xuống.
Đây là người thứ nhất từ lúc đế vương đặt câu hỏi tới nay, ở trong Trọng Hoa điện yên lặng hồi lâu tiến lên lên tiếng đáp lại.
Bệnh dịch không thể so với lũ lụt hạn hán, lần trước phát sinh cách nay đã là chuyện sáu, bảy năm trước, nhưng mỗi một người trong điện cho dù là thần tử mới nhậm chức hay chức vị đã lâu, cũng ghi tạc trong lòng đối với tràng dịch bệnh lan tràn ba thành còn đáng sợ hơn so với chiến tranh kia.
Vi Sinh Lan mới nghe tin tức liền nhíu chặt mi, đời trước lúc này nàng đã đi đến Lương châu.. Loại chuyện này nếu là chuyện một cái châu phủ, nàng không thể nào không nhớ.
“Nhi thần nguyện đi cùng.”
Tiếng nói rơi xuống, phần lớn thần tử đứng trong điện đều khó hiểu.
Tự sau săn bắn mùa thu, ánh mắt lúc các nàng nhìn tam hoàng nữ này hoặc nhiều hoặc ít đều khó tránh là có chút biến hóa. Đế vương ngồi trên cao kia tuy vẫn không nói tới một chữ về chuyện sắc lập thái nữ, nhưng mỗi một người trên điện đều là nhân tinh, làm sao có thể không phát giác ra Cảnh đế đối với chuyện này dùng thái độ coi trọng.
So với đại hoàng nữ và nhị hoàng nữ đứng sau lưng có một danh môn thế gia, tam hoàng nữ chỉ một thân một mình không dễ cho người nhìn chăm chú.
Mà đến nay ngày, mỗi một người trên điện cuối cùng rõ ràng ý thức được một sự thật bị các nàng coi thường đã lâu… Tam hoàng nữ mới là do Quân hậu sinh ra, cho dù thế nào vị trí hoàng nữ dòng chính là không cho khinh thường.
Vị trí đích nữ, nắm thực quyền lại lại được đế vương nể trọng xem trọng... Mắt thấy sẽ thành cục diện cực thịnh, người này nhưng lại xin đi làm cái sự việc không có tác dụng mà nếu vận khí không tốt liền có thể đánh mất tính mạng.
Người đang ngồi trên cao kia không đáp lại nhanh chóng như lúc đồng ý với Lăng Tần, nàng nhìn thân ảnh huyền mặc đang quỳ dưới điện yên lặng hồi lâu mới gật nhẹ đầu.
“Trẫm sẽ phái năm ngàn tinh binh đi cùng hai người, nếu cần thì… Phong thành*.”
*phong thành: ý nói đóng cửa thành không cho ai ra hoặc vào, bị nhốt trong thành đó tránh dịch bệnh lan tràn.
Lúc này phong thành, nhưng thật ra là cùng tàn sát thành không khác. Loại quyết nghị này không thể nghi ngờ sẽ đưa tới phản kháng của dân chúng trong thành, phái tinh binh chính là vì trấn áp phản kháng có thể xuất hiện.
Khí lạnh mùa đông vừa tới, trên gạch đá xanh đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Mấy ngày nữa chính là Lạc Hoa tiết năm nay… Nàng dường như là muốn thất tín với phu lang nhà mình nữa rồi. Đây là lúc Vi Sinh Lan trở lại vương phủ, chuyện đầu tiên nghĩ tới sau khi dừng lại bước chân.
Bên trong chính viện
“Gần đây Kỳ Hâm Du truyền tin là có chút thường xuyên, xem ra huynh trường của con ở trong cung cũng đã là ngồi không yên.” Bên trong phòng đốt mấy cái chậu than, so sánh với nhiệt độ ấm áp trong phòng, lời nói của Ngu Kỳ càng lạnh lẽo hơn nhiều.
Trên tay Kỳ Yến còn cầm lò sưởi mà trước khi đi Vi Sinh Lan nhét vào trong tay y, nghe vậy dùng thanh âm đồng dạng không chút nhiệt độ nói: “Không phải là bởi vì thất hoàng nữ còn cần một năm nữa liền có thể được quan lễ, mà thê chủ...” Khi nói đến hai chữ này ngữ điệu đột nhiên liền mềm mại xuống.
Lại nhiều lần nhắc nhở y là họ Kỳ.
“Ngược lại là đánh một tính toán tốt.” Người mà một sợi tóc y cũng không nỡ thương tổn, mẫu thân và huynh trưởng của y lại tự cho là có thể sử dụng một cái họ cỏn con này để cho y đi vào khuôn khổ.
Mười mấy năm đối với y cũng chỉ có chán ghét bỏ qua mà thôi, hiện nhưng tới cùng y nói máu mủ thân tình… Không khỏi là quá buồn cười chút.
Khuôn mặt vốn sơ lãnh như phủ thêm một tầng sương lạnh nữa, chẳng qua tầng sương lạnh này lại bởi vì nhìn thấy người đi đến mà nhanh chóng tan rã.
“Thê chủ.”
Ngu Kỳ liền ở một bên nhìn thần sắc y thoáng qua liền mềm mại xuống, thậm chí là lập tức liền đẩy xe lăn nghênh đón. Hắn thật là có chút hoài nghi... Quyền ấn Ngu gia thật không có bị y từ nơi này hai tay nâng đưa cho tam hoàng nữ này sao.
“Khụ khụ khụ…” Người sắc mặt hết sức tái nhợt ho khan liên tục, bàn về thể nhược còn hơn so với Kỳ Yến.
“Phụ thân.” Vi Sinh Lan nhìn dáng vẻ Ngu Kỳ ho khan không ngừng vẫn là kinh hãi, tuy đã xin Cảnh đế thỉnh cầu một ngự y đến vương phủ giúp điều dưỡng thân thể, nhưng này thực không phải chuyện nhất thời nửa ngày có thể hoàn thành.
Người Ngu gia thể chất dường như đều là bệnh yếu như vậy, bao gồm người năm đó giữ chức Thái úy Ngu Hề Trầm, bao gồm Ngu Kỳ, tự nhiên cũng bao gồm phu lang nhà mình.
Ngu Kỳ khoát tay một cái, bình phục lại sau như thành thói quen nói: “Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi... Trở về nghỉ ngơi chốc lát là được.”
Nhìn từ khi nữ tử trước mắt xuất hiện tới nay, liền lòng tràn đầy tất cả đều là thân ảnh đối phương… Nhi tử của hắn, trong lòng Ngu Kỳ hơi có than thở.
Như thế nào có thể đủ chấp niệm đến đây... Hắn chỉ hy vọng nữ tử trước mắt cũng không phải là người bạc tình.
Lời vừa dứt không lâu, Ngu Kỳ liền như hắn nói ‘trở về nghỉ ngơi’, lúc này Vi Sinh Lan chống lại đôi mắt đen bóng thui của người trên xe lăn, rõ ràng có thể thấy thân ảnh của mình… Bỗng nhiên lời thất tín mới vừa nghĩ kỹ cũng có chút không nói ra miệng.
Đang lúc cân nhắc, nàng liền cảm giác nơi dưới vạt áo áo khoác bị thứ gì kéo một chút.
“Trở lại.” Tròng mắt Kỳ Yến nhìn người con hổ trắng nhỏ giờ đã dài hơn nhiều, cùng lúc thường không khác, là thanh âm mang chút lãnh đạm.
Bây giờ con hổ trắng này đã không thích hợp đặt lên đùi nữa rồi, giờ để nó nằm sấp xuống bên cạnh xe lăn. Nếu nói là ban đầu nó sẽ còn đối với người trên xe lăn làm ra cử động phản kháng hoặc ý đồ công kích, mấy tháng này nhưng là đã bị thuần phục.
Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía người trên xe lăn không kiềm được hơi nhíu mi nói: “Hôm nay mới vừa xuống một trận tuyết nhỏ, Yến nhi ăn mặc đơn bạc chút.”
Kỳ Yến dù không đến nỗi triền miên giường bệnh như Ngu Kỳ, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này người này bộ dáng sắc mặt tái nhợt lúc chịu đắng hay đau đớn, Vi Sinh Lan tự nhiên không muốn bây giờ đã như vậy.
“Bên trong phòng có đốt chậu than…” Lời Kỳ Yến còn chưa dứt, trước người liền phủ lên một chiếc áo lông thuần trắng. Y bỗng dưng nhớ tới lúc săn bắn mùa thu người này còn săn một con ngân hồ rất là trân quý, con ngân hồ này cuối cùng là được cố ý phân phó mang về.
“Tay cũng còn lạnh nữa.” Vi Sinh Lan đối với lời nói của người trên xe lăn từ chối cho ý kiến, chỉ cầm trên bàn tay nhiệt độ thấp lạnh của đối phương nhàn nhạt trần thuật.
Mà sau khi nói xong dừng mấy giây, Vi Sinh Lan cúi người đụng chạm một chút lên bờ môi nhợt nhạt của người trên xe lăn, thừa dịp lúc thần sắc trong con ngươi đối phương càng thêm nhu hòa mới mở miệng nói: “Ngày mai ta liền muốn đi Ký châu.”
Nhưng hiển nhiên loại phương pháp mưu toan mưu lợi này là vô hiệu, Kỳ Yến nhất thời nắm chặt bàn tay nữ tử đang nắm lấy tay y: “Vì sao hôm nay mới nói với ta?”
“Là lúc lâm triều hôm nay mới quyết định.” Vi Sinh Lan không ngờ người trên xe lăn sẽ hỏi cái vấn đề này, thời gian xuất hành đúng là vội vàng chút, nhưng tình hình Ký châu bên kia thực cũng là không thể chậm thêm giây phút nào nữa.
Mi tâm Kỳ Yến ngày càng nhíu chặt, theo loại thuyết pháp này nhất định là chuyện tương đối nghiêm trọng gì xảy ra.
“Ký châu bạo phát dịch bệnh, hiện trong thành đã có hơn nửa số dân nhiễm dịch bệnh…”
Thanh âm ôn nhiên vẫn đang tiếp tục, Kỳ Yến lại không nghe vào lời nói tiếp sau của nữ tử trước mắt, chỉ vội vã dùng ba chữ cắt đứt: “Không nên đi.”
Nhưng người trước mắt chỉ lắc đầu một cái với y, không hề nhận lời: “Lạc Hoa tiết đầu tháng bảy là ta thất tín.”
Thần tử trên Trọng Hoa điện gần trăm, làm sao cũng không tới phiên người là hoàng như nàng đi gánh loại chuyện nguy hiểm này, trừ phi là tự xin đi…
“Chờ ta trở lại.”
Bình luận facebook