Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Tần Phóng dõi mắt nhìn theo bóng dáng hai mẹ con Khổng Tinh Hoa dần đi xa, rồi quay đầu nhìn Dịch Như đang giả vờ lục lọi đồ đạc trong túi: “Họ đi rồi.”
Dịch Như dừng tay lại, nhưng dường như cảm xúc vẫn chưa bình ổn được, cả người vẫn đờ đẫn, không hề thư thả.
”Người đó là mẹ cô à?”
Dịch Như không đáp, mắt ngân ngấn nước. Tần Phóng khẽ thở dài, rút khăn giấy đưa cho cô: “Lúc trước tình trạng cô không ổn, không gặp bà ấy cũng đúng. Bây giờ cô đã hồi phục rất tốt rồi, sao vẫn không chịu đi gặp?”
Dịch Như cười mỉa: “Người không ra người, quỷ không ra quỷ, anh bảo đây là hồi phục rất tốt sao?”
”Tay chân đứt rồi cũng giống như bát nước đã hất đi, vĩnh viễn không thể nào lấy lại y như cũ được. Cô cứ chấp niệm so đo với trước đây thì mãi mãi không bao giờ thấy hài lòng. Nhưng nếu cô có thể buông lỏng chấp nhận tình trạng tệ nhất của hiện tại, sau này sống chắc chắn sẽ thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn.”
Dịch Như rít từng chữ qua kẽ răng: “Nếu tôi không chấp nhận thì sao?”
Tần Phóng nhún vai, cười điềm nhiên như không: “Vậy tùy cô thôi, đâu phải tôi bị đau.”
Dịch Như nhìn anh chằm chằm, lòng thoáng thất vọng. Điều Tần Phóng nói đương nhiên có đạo lý, nhưng trong nội tâm cô, cô mong đợi anh nói ôn hòa uyển chuyển hơn. Anh nhất định cứ phải nói chuyện thẳng toẹt như vậy sao? Dịu dàng khuyên nhủ thì khó lắm ư? Anh đối với Nhan Phúc Thụy lâu lâu mới gặp kia so ra còn tốt hơn cả với cô nữa.
Cô hỏi dò: “Vậy còn anh, anh chấp nhận rồi hả?”
Dịch Như biết trước đây Tần Phóng có hai người bạn gái, lúc thanh minh cô còn theo anh đi bái tế họ. Một người tên là Trần Uyển, người kia tên là An Mạn, hai người được an táng cùng một nghĩa trang. Cô đã đi theo Tần Phóng được gần hai năm rồi, chưa bao giờ thấy anh chủ động lấy lòng hay tiếp nhận lời mời mọc của người khác phái, lúc ở bên cạnh cô biểu hiện cũng khá xa cách, nên cô rất tò mò muốn biết hai cô gái kia là người thế nào.
Sinh tử chia cách, hai nấm mồ xanh, ắt hẳn Tần Phóng cũng từng trải qua chuyện bất hạnh giống như cô. Anh bảo cô chấp nhận, vậy còn bản thân anh thì sao, anh có chấp nhận hay không?
Tần Phóng nói: “Phải, không chấp nhận thì làm được gì.”
Dịch Như trầm mặc chốc lát: “Mẹ tôi cũng chấp nhận rồi, trong lòng bà tôi đã sớm bị người ta chặt đứt tay chân chết lâu rồi. Là tại tôi hư hỏng, khi ấy mẹ tôi từng khuyên tôi, nói những kẻ đó không phải người tốt, bảo tôi đừng chơi chung với họ...” Giọng cô dần nghẹn ngào rồi bỗng ngừng lại, bật cười chua chát, “Cứ như bây giờ lại rất tốt, hãy cứ để mẹ nghĩ tôi chết rồi đi, với lại mẹ vốn cũng đã chấp nhận việc ấy, nên đã nhận nuôi một đứa con gái mới rồi. Còn về phần tôi...” Nói đến cuối cùng, ánh mắt Dịch Như hằn lên tia hiểm ác, “Về phần tôi, tôi trở về chỉ là để trả thù thôi.”
”Cô chắc kẻ hại cô là một trong số những người kia à?”
”Chắc.” Cô ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, “Chính anh đã cứu tôi, anh từng giao thủ trực tiếp với hắn, anh thật sự không nhìn thấy dáng vẻ của hắn hay sao?”
Tần Phóng không nói gì, châm thuốc rít một hơi thật sâu, ánh mắt lơ đãng nhìn vào cánh tay trái của mình. Anh nói với Nhan Phúc Thụy là do gặp chuyện bất bình, lo chuyện bao đồng nên mới bị vết thương này.
Đương nhiên anh có khả năng lo chuyện bao đồng rồi. Dù gì anh cũng đâu phải một con người đơn thuần nữa. Tuy không thể giống như Tư Đằng hay Thẩm Ngân Đăng hô mưa gọi gió, nhưng để đối phó với đám lưu manh côn đồ hay tội phạm hung ác thì coi như vẫn dễ như trở bàn tay.
Song tối đó lúc anh cứu Dịch Như lại gặp phải nguy hiểm thực sự, nếu không nhờ Tư Đằng cho anh một thể chất đặc thù, có lẽ giờ cánh tay kia của anh cũng không còn theo họ anh nữa rồi.
Anh thật sự không nhìn thấy dáng vẻ của hắn sao? Anh nhớ, lúc đánh nhau có nắm được cánh tay của đối phương, tay người đó cứng như sắt vậy. Nhưng có nhớ hay không, có nhìn thấy hay không cũng không quan trọng nữa, người đó hẳn đã...
”Cô bé kia hẳn tên là Tây Trúc.”
Lời nói của Dịch Như đã kéo Tần Phóng thoát khỏi suy tư: “Sao cô biết? Cô đã điều tra à?”
Dịch Như thất thần: “Trước đây tôi tên là Tây Trúc. Mẹ nói đã từng hẹn ước cùng với bạn thân, Đông Nam Tây Bắc, Mai Lan Trúc Cúc, mẹ tôi đứng thứ ba trong nhóm, con của mẹ sẽ đặt tên là Tây Trúc.”
Vậy ư, mấy vị phụ huynh cứ thích tự đặt ra các quy ước, còn thích hứa hôn cho con mình từ bé nữa. Con gái đặt tên là Tây Trúc cũng được, ít ra cái tên này cũng còn dễ nghe. Nghĩ đến mấy cái tên Đông Mai, Nam Lan, Bắc Cúc thì thật là cạn lời.
***
Khổng Tinh Hoa lục túi gói thức ăn to đùng trong phòng bếp, khá do dự: “Tây Tây, con muốn ăn gì?”
Tây Trúc đang xem tivi trong phòng khách, nghe bà hỏi liền lạch bạch chạy vào, nhăn mày lục mở chiếc túi. Vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến Khổng Tinh Hoa thầm buồn cười: Có phải thực đơn quốc yến của lãnh đạo đất nước đâu, Tây Tây thận trọng thế làm gì nhỉ?
Lát sau, Tây Trúc ôm một bó đậu bắp đưa ra: “Cái này.”
Cái này ư? Khổng Tinh Hoa hơi khó xử, thật ra bà chưa từng nấu món này bao giờ, và cũng chưa hề ăn lần nào, là chủ hàng rau cứ cố nhét cho bà:“Đây gọi là đậu bắp, ăn ngon lắm, chống ung thư đấy, cứ về nhà xào sơ là ăn được, dễ mà.”
Thế nhưng nếu Tây Tây thích thì bà sẽ thử làm thôi. Khổng Tinh Hoa mỉm cười đồng ý, lấy điện thoại lên baidu tìm cách chế biến rồi làm theo từng bước. Trong lúc đợi dầu trong chảo nóng lên, bà thầm nghĩ: Ở chung lâu như vậy mà vẫn không biết rốt cuộc Tây Tây thích ăn gì cả, đứa bé này dường như rất thiếu kiên nhẫn, bất cứ món gì cũng chỉ ăn đúng một lần, chẳng có hứng thú lâu dài với thứ gì.
Lúc ăn cơm, quả nhiên Tây Trúc chỉ ăn mỗi đậu bắp, cô bé xem nó như món chính, ăn chung với cơm. Chiếc đĩa nhanh chóng sạch bách, Khổng Tinh Hoa rất lo lắng, bảo cô bé cứ ăn từ từ thôi, giữa chừng còn kiểm tra bụng Tây Tây, quả nhiên là to phình lên rồi.
”Tây Tây, con ăn chậm thôi, có ai giành với con đâu.”
Cô bé ăn xong mới hài lòng vươn vai, cười ngọt ngào, đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn đến lạ.
Mỗi khi vậy trông Tây Trúc thật sự rất đáng yêu. Khổng Tinh Hoa không đành lòng rầy la thêm, chỉ vuốt tóc cô bé, để cho tự chơi ở phòng khách, bản thân thì thu dọn bát đĩa vào bếp rửa. Thỉnh thoảng bà lại nhìn vu vơ ra ngoài. Tây Trúc lúc này không ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem tivi mà đứng ngay trước cửa phòng ngủ, cau mày nhìn vào vạch thước đo chiều cao dán trước cửa phòng.
Việc Tây Trúc thích đo chiều cao không phải là chuyện hiếm lạ gì. Khổng Tinh Hoa từng nhẩm tính, mỗi ngày số lần cô bé đi đến đo chiều cao sợ rằng còn nhiều hơn cả số lần đi vệ sinh ấy chứ. Con bé này mong mau được cao lớn quá mức rồi.
Trước khi ngủ, Khổng Tinh Hoa ngồi kể chuyện cổ tích cho Tây Trúc nghe, rồi hôn lên trán cô bé: “Tây Tây, con hãy ngoan ngoãn vâng lời, ăn uống đầy đủ thì sẽ từ từ lớn lên thôi. Con mới có bốn tuổi, đừng nôn nóng.”
Tây Trúc không nói gì cả, chỉ tròn mắt nhìn trần nhà. Khổng Tinh Hoa dém chăn cho cô bé rồi tắt đèn đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong bóng tối, Tây Trúc vẫn nhìn trần nhà chằm chằm, đôi mắt long lanh, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Mẹ nó, mình đã bốn tuổi năm năm trời rồi.”
***
Tần Phóng đến thăm Nhan Phúc Thụy, cứ một lát lại rút một điếu thuốc ra châm. Anh không có thói quen tâm sự với người đang ngủ mê man, mỗi lần đến thăm ông, anh đều đóng cửa lại, im lặng hút thuốc thế này. Có lần y tá đi vào, khó chịu cằn nhằn: “Giời ôi, anh đừng hút thuốc ở đây, không tốt cho sức khỏe của bệnh nhân đâu.”
Tần Phóng thản nhiên đáp: “Sức khỏe ông ấy cũng chỉ có thể tệ đến mức này thôi, không tệ hơn được đâu. Tôi hút thuốc nhiều cỡ nào thì ông ấy cũng chẳng ung thư phổi được.”
Cô y tá nghe vậy cực kỳ điên tiết, lúc đi ra ngoài còn đóng sầm cửa thật mạnh, chắc hẳn đã đến ban giám đốc báo cáo về hành vi tồi tệ của anh rồi. Tuy nhiên, sau này Tần Phóng tiếp tục đến thì lại không thấy có cô y tá nào vào nữa. Thế cũng tốt, như vậy rất yên tĩnh.
Hút xong điếu thuốc, Tần Phóng mở của sổ ra. Xe anh vẫn đỗ dưới lầu, thấp thoáng thấy được bóng dáng Dịch Như đang ngồi bên trong.
Khi đó anh cứu cô thật ra là chuyện ngẫu nhiên, vốn tưởng rằng chỉ tiện tay thôi. Nào ngờ đối phương lại khó chơi như vậy, nhưng mà tính ra người đó cũng không còn đường sống đâu. Lúc lưỡi dao của hắn sắp chém đứt tay anh, một tay khác của Tần Phóng đã chộp đến lồng ngực hắn, nhanh như cắt bẻ gãy một thanh xương sườn của người nọ.
”Rắc” một tiếng, tiếng xương gãy lìa vang lên ngay bên tai, nhưng lúc ấy anh gần như đã quên mất mình đang ở ranh giới giữa sống và chết, lòng lại kỳ lạ nhớ đến Bạch Anh. Nhan Phúc Thụy đã nói với anh, chiêu cuối cùng mà Bạch Anh dùng để đối phó với Tư Đằng chính là bẻ gãy xương sườn của cô ta đâm vào người Tư Đằng.
Ngưới đó vận nốt chút sức tàn, vùng vẫy chạy trốn, sau đó ngã lăn xuống sườn núi ven đường. Tần Phóng chẳng màng đến đối phương, quay ra ôm lấy Dịch Như đang nằm trong vũng máu. Cô gái đáng thương này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thôi, mất đi hai tay, hai chân và đã mất rất nhiều máu. Khi anh ôm cô lên, người cô nhẹ bẫng giống như Tư Đằng của ngày xưa.
Hồi xưa Tư Đằng rất nhẹ, cô ấy chỉ có một nửa yêu cốt, bây giờ Dịch Như cũng rất nhẹ, cô chỉ còn lại một nửa nhân thể. Anh không nói rõ được là vì sao, có lẽ là sự tương đồng trong khoảnh khắc ấy nên anh mới quyết định cứu vớt Dịch Như.
Ban đầu Dịch Như không hề có chút ý chí cầu sinh, Tần Phóng cũng chẳng mảy may khuyên cô điều gì, chỉ nói một câu: “Cô muốn chết cũng được thôi, có điều cô dễ dàng buông tha cho kẻ đã hại cô như vậy sao?”
Bởi vì câu nói này mà Dịch Như mới quyết tâm phải sống sót. Cô mất rất nhiều thời gian để thích ứng với mấy cái tay giả chân giả, từ vụng về điều khiển rồi dần lưu loát tự nhiên. Lần trước gặp Nhan Phúc Thụy, động tác đi lại của Dịch Như trông còn rất quái dị, nhưng lần này đã tốt hơn rất nhiều, nếu không để ý kỹ, có lẽ sẽ không biết được cô bị tàn tật đâu.
Tần Phóng chưa bao giờ quan tâm hay hỏi thăm câu chuyện về sau của vụ hung án này. Đây là chuyện riêng của Dịch Như.
***
Dịch Như ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tìm kiếm theo từ khóa “Án mạng núi Phượng Hoàng.”
Tim cô đập thình thịch, rốt cuộc cô đã có can đảm vén bức màn để tìm hiểu trận tai họa kinh khiếp nhất trong đời cô. Hai năm qua, cô vốn có vô số cơ hội để tìm hiểu, cũng như có vô số cơ hội để có thể gặp lại Khổng Tinh Hoa, nhưng cô không làm. Cô phải đợi mình thật sự sẵn sàng, ít nhất cô cũng phải khôi phục thành dáng vẻ vốn có của con người đã.
Thân thể cô giờ đã khôi phục, còn tâm lý thì sao, liệu đã sẵn sàng hay chưa?
Vô vàn đường link, hàng tá bình luận hiện ra. Dịch Như xem từng cái một, mắt bất giác hoe đỏ.
- “Mẹ kiếp, sau khi chuyện này xảy ra tôi éo dám bén mảng đến núi Phượng Hoàng nữa.”
- “Tôi ở ngay gần đó, nhớ lúc ấy có đến chục xe cảnh sát chạy đến, đám đông vây kín cả chân núi luôn.”
- “Nghe nói người bị nạn là một cô bé mới mười lăm mười sáu tuổi đầu, người ta chỉ tìm được mấy khúc tay và chân, mẹ cô ấy xác nhận thi thể con mình là dựa theo mẫu giày trên chân kia, sau đó bất tỉnh tại chỗ luôn ấy.”
- “Mình biết chuyện này nè, mẹ mình và mẹ cô gái này quen nhau, nghe nói bác ấy ốm rất lâu, đáng thương lắm.”
”Nghe nói vụ án này đến nay còn chưa phá được. Mỗi khi trời tối, tôi chết khiếp luôn, chả dám lên núi Phượng Hoàng nữa, tôi luôn có linh cảm đây là một vụ án liên hoàn, cứ cách mấy năm sẽ lại xuất hiện thêm một vụ á.”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Dịch Như dừng tay lại, nhưng dường như cảm xúc vẫn chưa bình ổn được, cả người vẫn đờ đẫn, không hề thư thả.
”Người đó là mẹ cô à?”
Dịch Như không đáp, mắt ngân ngấn nước. Tần Phóng khẽ thở dài, rút khăn giấy đưa cho cô: “Lúc trước tình trạng cô không ổn, không gặp bà ấy cũng đúng. Bây giờ cô đã hồi phục rất tốt rồi, sao vẫn không chịu đi gặp?”
Dịch Như cười mỉa: “Người không ra người, quỷ không ra quỷ, anh bảo đây là hồi phục rất tốt sao?”
”Tay chân đứt rồi cũng giống như bát nước đã hất đi, vĩnh viễn không thể nào lấy lại y như cũ được. Cô cứ chấp niệm so đo với trước đây thì mãi mãi không bao giờ thấy hài lòng. Nhưng nếu cô có thể buông lỏng chấp nhận tình trạng tệ nhất của hiện tại, sau này sống chắc chắn sẽ thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn.”
Dịch Như rít từng chữ qua kẽ răng: “Nếu tôi không chấp nhận thì sao?”
Tần Phóng nhún vai, cười điềm nhiên như không: “Vậy tùy cô thôi, đâu phải tôi bị đau.”
Dịch Như nhìn anh chằm chằm, lòng thoáng thất vọng. Điều Tần Phóng nói đương nhiên có đạo lý, nhưng trong nội tâm cô, cô mong đợi anh nói ôn hòa uyển chuyển hơn. Anh nhất định cứ phải nói chuyện thẳng toẹt như vậy sao? Dịu dàng khuyên nhủ thì khó lắm ư? Anh đối với Nhan Phúc Thụy lâu lâu mới gặp kia so ra còn tốt hơn cả với cô nữa.
Cô hỏi dò: “Vậy còn anh, anh chấp nhận rồi hả?”
Dịch Như biết trước đây Tần Phóng có hai người bạn gái, lúc thanh minh cô còn theo anh đi bái tế họ. Một người tên là Trần Uyển, người kia tên là An Mạn, hai người được an táng cùng một nghĩa trang. Cô đã đi theo Tần Phóng được gần hai năm rồi, chưa bao giờ thấy anh chủ động lấy lòng hay tiếp nhận lời mời mọc của người khác phái, lúc ở bên cạnh cô biểu hiện cũng khá xa cách, nên cô rất tò mò muốn biết hai cô gái kia là người thế nào.
Sinh tử chia cách, hai nấm mồ xanh, ắt hẳn Tần Phóng cũng từng trải qua chuyện bất hạnh giống như cô. Anh bảo cô chấp nhận, vậy còn bản thân anh thì sao, anh có chấp nhận hay không?
Tần Phóng nói: “Phải, không chấp nhận thì làm được gì.”
Dịch Như trầm mặc chốc lát: “Mẹ tôi cũng chấp nhận rồi, trong lòng bà tôi đã sớm bị người ta chặt đứt tay chân chết lâu rồi. Là tại tôi hư hỏng, khi ấy mẹ tôi từng khuyên tôi, nói những kẻ đó không phải người tốt, bảo tôi đừng chơi chung với họ...” Giọng cô dần nghẹn ngào rồi bỗng ngừng lại, bật cười chua chát, “Cứ như bây giờ lại rất tốt, hãy cứ để mẹ nghĩ tôi chết rồi đi, với lại mẹ vốn cũng đã chấp nhận việc ấy, nên đã nhận nuôi một đứa con gái mới rồi. Còn về phần tôi...” Nói đến cuối cùng, ánh mắt Dịch Như hằn lên tia hiểm ác, “Về phần tôi, tôi trở về chỉ là để trả thù thôi.”
”Cô chắc kẻ hại cô là một trong số những người kia à?”
”Chắc.” Cô ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, “Chính anh đã cứu tôi, anh từng giao thủ trực tiếp với hắn, anh thật sự không nhìn thấy dáng vẻ của hắn hay sao?”
Tần Phóng không nói gì, châm thuốc rít một hơi thật sâu, ánh mắt lơ đãng nhìn vào cánh tay trái của mình. Anh nói với Nhan Phúc Thụy là do gặp chuyện bất bình, lo chuyện bao đồng nên mới bị vết thương này.
Đương nhiên anh có khả năng lo chuyện bao đồng rồi. Dù gì anh cũng đâu phải một con người đơn thuần nữa. Tuy không thể giống như Tư Đằng hay Thẩm Ngân Đăng hô mưa gọi gió, nhưng để đối phó với đám lưu manh côn đồ hay tội phạm hung ác thì coi như vẫn dễ như trở bàn tay.
Song tối đó lúc anh cứu Dịch Như lại gặp phải nguy hiểm thực sự, nếu không nhờ Tư Đằng cho anh một thể chất đặc thù, có lẽ giờ cánh tay kia của anh cũng không còn theo họ anh nữa rồi.
Anh thật sự không nhìn thấy dáng vẻ của hắn sao? Anh nhớ, lúc đánh nhau có nắm được cánh tay của đối phương, tay người đó cứng như sắt vậy. Nhưng có nhớ hay không, có nhìn thấy hay không cũng không quan trọng nữa, người đó hẳn đã...
”Cô bé kia hẳn tên là Tây Trúc.”
Lời nói của Dịch Như đã kéo Tần Phóng thoát khỏi suy tư: “Sao cô biết? Cô đã điều tra à?”
Dịch Như thất thần: “Trước đây tôi tên là Tây Trúc. Mẹ nói đã từng hẹn ước cùng với bạn thân, Đông Nam Tây Bắc, Mai Lan Trúc Cúc, mẹ tôi đứng thứ ba trong nhóm, con của mẹ sẽ đặt tên là Tây Trúc.”
Vậy ư, mấy vị phụ huynh cứ thích tự đặt ra các quy ước, còn thích hứa hôn cho con mình từ bé nữa. Con gái đặt tên là Tây Trúc cũng được, ít ra cái tên này cũng còn dễ nghe. Nghĩ đến mấy cái tên Đông Mai, Nam Lan, Bắc Cúc thì thật là cạn lời.
***
Khổng Tinh Hoa lục túi gói thức ăn to đùng trong phòng bếp, khá do dự: “Tây Tây, con muốn ăn gì?”
Tây Trúc đang xem tivi trong phòng khách, nghe bà hỏi liền lạch bạch chạy vào, nhăn mày lục mở chiếc túi. Vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến Khổng Tinh Hoa thầm buồn cười: Có phải thực đơn quốc yến của lãnh đạo đất nước đâu, Tây Tây thận trọng thế làm gì nhỉ?
Lát sau, Tây Trúc ôm một bó đậu bắp đưa ra: “Cái này.”
Cái này ư? Khổng Tinh Hoa hơi khó xử, thật ra bà chưa từng nấu món này bao giờ, và cũng chưa hề ăn lần nào, là chủ hàng rau cứ cố nhét cho bà:“Đây gọi là đậu bắp, ăn ngon lắm, chống ung thư đấy, cứ về nhà xào sơ là ăn được, dễ mà.”
Thế nhưng nếu Tây Tây thích thì bà sẽ thử làm thôi. Khổng Tinh Hoa mỉm cười đồng ý, lấy điện thoại lên baidu tìm cách chế biến rồi làm theo từng bước. Trong lúc đợi dầu trong chảo nóng lên, bà thầm nghĩ: Ở chung lâu như vậy mà vẫn không biết rốt cuộc Tây Tây thích ăn gì cả, đứa bé này dường như rất thiếu kiên nhẫn, bất cứ món gì cũng chỉ ăn đúng một lần, chẳng có hứng thú lâu dài với thứ gì.
Lúc ăn cơm, quả nhiên Tây Trúc chỉ ăn mỗi đậu bắp, cô bé xem nó như món chính, ăn chung với cơm. Chiếc đĩa nhanh chóng sạch bách, Khổng Tinh Hoa rất lo lắng, bảo cô bé cứ ăn từ từ thôi, giữa chừng còn kiểm tra bụng Tây Tây, quả nhiên là to phình lên rồi.
”Tây Tây, con ăn chậm thôi, có ai giành với con đâu.”
Cô bé ăn xong mới hài lòng vươn vai, cười ngọt ngào, đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn đến lạ.
Mỗi khi vậy trông Tây Trúc thật sự rất đáng yêu. Khổng Tinh Hoa không đành lòng rầy la thêm, chỉ vuốt tóc cô bé, để cho tự chơi ở phòng khách, bản thân thì thu dọn bát đĩa vào bếp rửa. Thỉnh thoảng bà lại nhìn vu vơ ra ngoài. Tây Trúc lúc này không ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem tivi mà đứng ngay trước cửa phòng ngủ, cau mày nhìn vào vạch thước đo chiều cao dán trước cửa phòng.
Việc Tây Trúc thích đo chiều cao không phải là chuyện hiếm lạ gì. Khổng Tinh Hoa từng nhẩm tính, mỗi ngày số lần cô bé đi đến đo chiều cao sợ rằng còn nhiều hơn cả số lần đi vệ sinh ấy chứ. Con bé này mong mau được cao lớn quá mức rồi.
Trước khi ngủ, Khổng Tinh Hoa ngồi kể chuyện cổ tích cho Tây Trúc nghe, rồi hôn lên trán cô bé: “Tây Tây, con hãy ngoan ngoãn vâng lời, ăn uống đầy đủ thì sẽ từ từ lớn lên thôi. Con mới có bốn tuổi, đừng nôn nóng.”
Tây Trúc không nói gì cả, chỉ tròn mắt nhìn trần nhà. Khổng Tinh Hoa dém chăn cho cô bé rồi tắt đèn đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong bóng tối, Tây Trúc vẫn nhìn trần nhà chằm chằm, đôi mắt long lanh, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Mẹ nó, mình đã bốn tuổi năm năm trời rồi.”
***
Tần Phóng đến thăm Nhan Phúc Thụy, cứ một lát lại rút một điếu thuốc ra châm. Anh không có thói quen tâm sự với người đang ngủ mê man, mỗi lần đến thăm ông, anh đều đóng cửa lại, im lặng hút thuốc thế này. Có lần y tá đi vào, khó chịu cằn nhằn: “Giời ôi, anh đừng hút thuốc ở đây, không tốt cho sức khỏe của bệnh nhân đâu.”
Tần Phóng thản nhiên đáp: “Sức khỏe ông ấy cũng chỉ có thể tệ đến mức này thôi, không tệ hơn được đâu. Tôi hút thuốc nhiều cỡ nào thì ông ấy cũng chẳng ung thư phổi được.”
Cô y tá nghe vậy cực kỳ điên tiết, lúc đi ra ngoài còn đóng sầm cửa thật mạnh, chắc hẳn đã đến ban giám đốc báo cáo về hành vi tồi tệ của anh rồi. Tuy nhiên, sau này Tần Phóng tiếp tục đến thì lại không thấy có cô y tá nào vào nữa. Thế cũng tốt, như vậy rất yên tĩnh.
Hút xong điếu thuốc, Tần Phóng mở của sổ ra. Xe anh vẫn đỗ dưới lầu, thấp thoáng thấy được bóng dáng Dịch Như đang ngồi bên trong.
Khi đó anh cứu cô thật ra là chuyện ngẫu nhiên, vốn tưởng rằng chỉ tiện tay thôi. Nào ngờ đối phương lại khó chơi như vậy, nhưng mà tính ra người đó cũng không còn đường sống đâu. Lúc lưỡi dao của hắn sắp chém đứt tay anh, một tay khác của Tần Phóng đã chộp đến lồng ngực hắn, nhanh như cắt bẻ gãy một thanh xương sườn của người nọ.
”Rắc” một tiếng, tiếng xương gãy lìa vang lên ngay bên tai, nhưng lúc ấy anh gần như đã quên mất mình đang ở ranh giới giữa sống và chết, lòng lại kỳ lạ nhớ đến Bạch Anh. Nhan Phúc Thụy đã nói với anh, chiêu cuối cùng mà Bạch Anh dùng để đối phó với Tư Đằng chính là bẻ gãy xương sườn của cô ta đâm vào người Tư Đằng.
Ngưới đó vận nốt chút sức tàn, vùng vẫy chạy trốn, sau đó ngã lăn xuống sườn núi ven đường. Tần Phóng chẳng màng đến đối phương, quay ra ôm lấy Dịch Như đang nằm trong vũng máu. Cô gái đáng thương này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thôi, mất đi hai tay, hai chân và đã mất rất nhiều máu. Khi anh ôm cô lên, người cô nhẹ bẫng giống như Tư Đằng của ngày xưa.
Hồi xưa Tư Đằng rất nhẹ, cô ấy chỉ có một nửa yêu cốt, bây giờ Dịch Như cũng rất nhẹ, cô chỉ còn lại một nửa nhân thể. Anh không nói rõ được là vì sao, có lẽ là sự tương đồng trong khoảnh khắc ấy nên anh mới quyết định cứu vớt Dịch Như.
Ban đầu Dịch Như không hề có chút ý chí cầu sinh, Tần Phóng cũng chẳng mảy may khuyên cô điều gì, chỉ nói một câu: “Cô muốn chết cũng được thôi, có điều cô dễ dàng buông tha cho kẻ đã hại cô như vậy sao?”
Bởi vì câu nói này mà Dịch Như mới quyết tâm phải sống sót. Cô mất rất nhiều thời gian để thích ứng với mấy cái tay giả chân giả, từ vụng về điều khiển rồi dần lưu loát tự nhiên. Lần trước gặp Nhan Phúc Thụy, động tác đi lại của Dịch Như trông còn rất quái dị, nhưng lần này đã tốt hơn rất nhiều, nếu không để ý kỹ, có lẽ sẽ không biết được cô bị tàn tật đâu.
Tần Phóng chưa bao giờ quan tâm hay hỏi thăm câu chuyện về sau của vụ hung án này. Đây là chuyện riêng của Dịch Như.
***
Dịch Như ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tìm kiếm theo từ khóa “Án mạng núi Phượng Hoàng.”
Tim cô đập thình thịch, rốt cuộc cô đã có can đảm vén bức màn để tìm hiểu trận tai họa kinh khiếp nhất trong đời cô. Hai năm qua, cô vốn có vô số cơ hội để tìm hiểu, cũng như có vô số cơ hội để có thể gặp lại Khổng Tinh Hoa, nhưng cô không làm. Cô phải đợi mình thật sự sẵn sàng, ít nhất cô cũng phải khôi phục thành dáng vẻ vốn có của con người đã.
Thân thể cô giờ đã khôi phục, còn tâm lý thì sao, liệu đã sẵn sàng hay chưa?
Vô vàn đường link, hàng tá bình luận hiện ra. Dịch Như xem từng cái một, mắt bất giác hoe đỏ.
- “Mẹ kiếp, sau khi chuyện này xảy ra tôi éo dám bén mảng đến núi Phượng Hoàng nữa.”
- “Tôi ở ngay gần đó, nhớ lúc ấy có đến chục xe cảnh sát chạy đến, đám đông vây kín cả chân núi luôn.”
- “Nghe nói người bị nạn là một cô bé mới mười lăm mười sáu tuổi đầu, người ta chỉ tìm được mấy khúc tay và chân, mẹ cô ấy xác nhận thi thể con mình là dựa theo mẫu giày trên chân kia, sau đó bất tỉnh tại chỗ luôn ấy.”
- “Mình biết chuyện này nè, mẹ mình và mẹ cô gái này quen nhau, nghe nói bác ấy ốm rất lâu, đáng thương lắm.”
”Nghe nói vụ án này đến nay còn chưa phá được. Mỗi khi trời tối, tôi chết khiếp luôn, chả dám lên núi Phượng Hoàng nữa, tôi luôn có linh cảm đây là một vụ án liên hoàn, cứ cách mấy năm sẽ lại xuất hiện thêm một vụ á.”Đọc nhanh tại Vietwriter.com