Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Bước xuống xe, Tần Phóng đi tới cạnh cô nhóc rồi ngồi xổm xuống:"Cô bé, bố mẹ em đâu?"
Bé gái vốn mang tâm lý nhạy cảm. Quá nửa đêm gặp người đàn ông xa lạ, cho dù là thanh niên đôi mươi hay cụ già tám mươi chung quy đều sẽ sợ hãi. Tần Phóng khá hiểu tâm lý này, cho nên khi trò chuyện với cô bé, giọng của anh hết sức nhẹ nhàng, nụ cười cũng
Nên cười thân thiện mới tốt. Song, anh nghĩ khả năng do mình không kiểm soát tốt mức độ, bởi lẽ phản ứng của cô bé vượt xa mọi mong đợi của anh.
Cô nhóc không hề sợ hãi, co rụt người khóc thét, cũng chẳng nghệch mặt, không ngây ngốc gặp người liền cười, mà là chăm chăm nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ. Lúc đầu hình như mang theo vài phần vui mừng ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ chớp mắt thì đã ngập tràn vẻ khinh thường và bực bội lạ kỳ.
Không, không, có lẽ mình cả nghĩ rồi. Cô nhóc mới lớn ngần này, làm sao kiểm soát được nhiều cảm xúc phức tạp như vậy? Là nụ cười của anh không ổn rồi. Tần Phong cảm thấy cơ trên mặt cũng sắp cứng đờ. Trước kia lúc gặp mấy cô gái muốn làm quen họ cũng chẳng cười vất vã như bây giờ.
Tần Phóng hơi hối hận: Tóm lại bản thân không giỏi giao tiếp với trẻ nhỏ, anh nên gọi Dịch Như sang đây, ắt sẽ có cảm giác chị gái thân thiện hơn.
"Cô bé, muộn thế này rồi sao còn đi ra đường một mình?"
Hỏi xong, bỗng anh có chút không chắc: Cô nhóc này ba hay bốn tuổi nhỉ? Trẻ con lớn từng này phải biết nói rồi chứ?
May sao, rốt cuộc cô bé cất lời mang theo vẻ khó chịu:"Đừng gọi tôi là cô bé!"
Tần Phóng thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, chịu nói chuyện là ổn rồi. Anh thuận theo ý cô bé:"Vậy em tên gì?"
Cô bé hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến anh?"
Rõ là dở khóc dở cười. Trẻ con bây giờ đều khó chịu như vậy à?
Tần Phóng kiễn nhẫn giải thích với cô nhóc:"Cô bé, đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm biết không? Xã hội này rất nhiều người xấu..."
"Đã bảo đừng gọi tôi là cô bé rồi mà."
Lúc nói câu này, đôi mắt cô nhóc trợn trừng, hai tay túm lấy quai đeo ba lô, như một chú hổ con đang giơ nanh múa vuốt. Tần Phóng không nhịn được cười: "Thế em nói em tên gì đi? Em không nói anh chỉ có thể gọi em là cô bé thôi!"
Và rồi, câu trả lời của cô nhóc khiến máu huyết của Tần Phóng xông thẳng lên não: "Nói cho anh biết rồi thì có mua đồ cho tôi không?"
***
Trong cửa hàng tiện lợi, Dịch Như ngồi trên chiếc ghế kê sát cửa sổ, đôi mắt luôn ngóng ra bên ngoài. Lúc nhìn thấy Tần Phóng xuống xe, lòng cô chợt vui sướng, nhưng ngay sau đó liền buồn bực: Anh xuống xe không đi ngay về phía này mà vòng qua bên kia xe, hình như là mở cửa bên ghế lái phụ.
Tiếp theo, một cô nhóc nhảy xuống xe, vóc dáng nho nhỏ chỉ cao hơn bánh xe một tẹo. Đi được đôi ba bước, không biết có phải cô bé kêu mệt hay không mà Tần Phóng cúi người giúp cô bé cởi ba lô ra rồi đeo vào cánh tay mình. Một người đàn ông cao lớn thế kia lại đeo chiếc ba lô Minnie màu hồng phấn, thật là...
Vừa kinh ngạc vừa buồn cười, Dịch Như ngây thộn chốc lát mới ra đón. Bậc thềm của cửa hàng tiện lợi khá cao, cô nhóc trèo cũng vất vả. Lúc Tần Phóng đưa tay đỡ, Dịch Như nghe thấy cô bé càu nhàu không vui:"Tôi biết đi!"
Tần Phóng hết cách, đành để tay hờ phía sau bảo vệ cho cô nhóc. Tiếc rằng cô nhóc chẳng hề cảm kích, trèo lên đến nơi liền chạy thẳng vào trong cửa hàng. Dịch Như giữ cửa nhìn Tần Phóng, hỏi bằng khẩu hình:"Cô bé đấy là ai?"
Tần Phóng cười khổ: "Nhặt trên đường."
Nhặt trên đường á? Dịch Như vững tâm hơn, ngoảnh đầu nhìn cô nhóc đang kiễng chân cạnh giá để hàng lấy mấy gói đồ.
Dịch Như hỏi han: "Anh báo cảnh sát chưa? Chắc người trong nhà lo lắng lắm?"
Tần Phóng lắc đầu: "Vẫn chưa kịp báo, đợi lát nữa đi!"
Đến bên giá để hàng, anh lấy một hộp bông tẩm cồn. Khi cô nhóc xé vỏ túi bim bim tôm nhai rau ráu, Tần Phóng kéo cái ghế tới trước mặt cô bé rồi ngồi xuống. Cầm miếng bông trên tay, anh bảo: "Nào, ngẩng đầu lên!"
Lúc vừa xuống xe, anh để ý thấy trên trán cô bé sưng một cục, da cũng đỏ ửng.
Bởi đã bị rách da nên bông cồn chạm vào hơi rát, cô nhóc xuýt xoa né tránh về phía sau. Lúc chấm bông đến gò má cô nhóc, tim Tần Phóng bỗng thót lại.
Dịch Như mỉm cười đi đến:"Hay là để tôi làm cho!"
Bấy giờ cô nhóc mới phát hiện Dịch Như đi chung với Tần Phóng. Vừa ngậm nửa miếng bim bim trong miệng, vừa quan sát Dịch Như, lát sau mới hỏi Tần Phóng: "Cô ta là ai?"
Tần Phóng lườm cô nhóc: "Sao anh phải nói với em? Em cũng không đâu có nói em tên gì."
Cô nhóc hừ khẩy. Tần Phóng còn tưởng cô nhóc vẫn ương bướng không hé răng, ai ngờ lát sau lại chậm rãi nói: "Tôi tên Tây Trúc."
Tây Trúc? Cái tên này hình như quen quen. Tần Phóng đang nghĩ xem đã nghe thấy ở đâu thì Dịch Như đứng bên cạnh liền hỏi với giọng quái lạ: "Tây của Đông Tây Nam Bắc? Trúc của cây trúc hả?"
"Ừm." Tây Trúc thờ ơ đáp rồi lại bỏ một miếng bim bim khác vào miệng. Sắc mặt Dịch Như có chút kích động, đang định nói gì đó thì Tần Phóng bỗng đứng dậy: "Dịch Như, cô ra đây một chút!"
Tây Trúc nhai bim bim rôm rốp, hóa ra cô ta tên Dịch Như.
***
Dịch Như rất kích động nên nói năng cũng hơi lộn xộn:"Tần Phóng, cô bé là...Tây Trúc kia của mẹ tôi."
Đúng vậy, chắc chắn là cô con gái mà mẹ mới nhận nuôi. Cái tên ăn khớp, tầm vóc cũng không khác biệt lắm với bóng dáng trông thấy hôm đó. Hơn nữa, Tần Phóng nhặt được cô bé ở gần đây. Nơi này vừa đúng gần chỗ ở của Khổng Thanh Hoa...
Dịch Như nôn nóng chết được. Trước đó, cô đứng dưới tầng nhà Khổng Thành Hoa rất lâu, đèn tắt từ sớm, mẹ nhất định đã ngủ rồi. Cô bé này tám phần là lén chạy ra ngoài và khả năng mẹ vẫn chưa biết. Nếu bà biết, sẽ sốt ruột phát điên mất!
Tần Phóng trầm giọng cắt ngang lời Dịch Như: "Dịch Như!"
Giọng anh khá nặng nề:"Cô nhìn thấy vết thương trên mặt Tây Trúc không?"
Có ư? Dịch Như không để ý.
"Trước đây mẹ cô có từng... đánh cô không?"
Rốt cuộc Dịch Như hiểu được dụng ý câu hỏi lúc trước của Tần Phóng, cô lắc đầu thoáng vẻ không vui: "Không!"
"Chưa bao giờ?"
"Chưa bao giờ. Tới một đầu ngón tay tôi, mẹ cũng chưa từng chạm vào."
Điều này lạ thật. Tần Phóng trầm ngâm không nói gì nữa.
Ban nãy, do đèn đường mờ tối nên anh chỉ trông thấy trán Tây Trúc sưng một cục. Mãi đến khi tới cửa hàng tiện lợi xử lý vết thương cho cô nhóc, anh mới thấy dấu tay mờ in trên gương mặt cô bé, dưới cằm có vết bầm giống như bị bóp chặt.
Không phải Khổng Thanh Hoa, chẳng lẽ là...
Tần Phóng chợt nhớ ra trước giờ lâu như vậy mà chưa từng nghe Dịch Như kể về bố cô ấy.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Dịch Như cắn môi, lời nói pha chút mơ hồ: "Quan hệ giữa bố mẹ tôi luôn không tốt. Họ ở riêng khi tôi còn rất bé. Nhưng có vẻ vẫn chưa chính thức li hôn. Nói thực, tôi không có ấn tượng với bố, là một mình mẹ nuôi nấng tôi."
"Vậy có khả năng sau khi cô gặp chuyện, mẹ cô cảm thấy lúc đó quá cưng chiều cô, cho nên về sau nhận nuôi con gái, cách giáo dục có phần...khắc khe?"
Dịch Như im lặng lúc lâu. Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu hơi khó chịu: "Điều này tôi cũng không thể phủ nhận. Có lẽ vậy! Nhưng Tần Phóng, anh nhất định cảm thấy vấn đề là ở mẹ tôi sao? Có cô bé nào ba, bốn tuổi có gan một mình trốn ra ngoài không? Sao anh không nghĩ bản thân Tây Trúc cũng có vấn đề chứ?"
Nói tới đây, hai người đều không hẹn mà cùng nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi. Tây Trúc không ăn nữa. Cô bé nằm nhoài ra bàn, hai cánh tay bé nhỏ khoanh lai, đặt cằm lên, còn nhàm chán ngáp dài ngáp ngắn.
Tần Phóng nở nụ cười nhàn nhạt: "Cô cũng không cần cả nghĩ, tôi chỉ hỏi thăm chút thôi."
Bấy giờ, Dịch Như mới biết vừa rồi bản thân đã thất thố, cô thoáng lúng túng: "Vậy...có thể đưa cô bé về nhà không? Nếu báo cảnh sát thì rất phiền phức. Cô bé lén chạy ra ngoài, chắc hẳn mẹ tôi còn chưa phát hiện. Tôi biết anh có thể đưa cô bé về..."
Tần Phóng liếc mắt sang Dịch Như, Dịch Như run sợ im bặt.
Tuy Tần Phóng chưa bao giờ kể chuyện của mình với cô, nhưng ở chung đã lâu, cô cũng dần nhận ra Tần Phóng làm được những điều mà người bình thường không thể làm nổi. Khi kinh ngạc ban đầu qua đi, ngược lại trong lòng loáng thoáng mừng thầm. Cô cảm thấy bản thân mình đã biết được bí mật mà chỉ có người gần gũi anh mới hiểu được.
"Đợi cô bé ngủ đã! Tự cô bé ra khỏi nhà, nếu bảo với cô bé đưa nó về, sẽ lại ầm ĩ."
***
Tây Trúc ngáp liên hồi. Thân thể trẻ con cũng có bất lợi của trẻ con, không giống với người lớn có thể thức thâu đêm được.
Đêm càng khuya trời cũng càng lạnh.
Khi Tần Phóng bước vào, Tây Trúc đang ngáp và cuộn tròn trên ghế. Anh cởi áo khoác phủ lên người cô nhóc. Đắp chưa được một lúc chiếc áo liền trượt xuống, đành phải mặc vào cho cô nhóc. Lúc anh cầm cánh tay cô bé đưa vào tay áo, cô bé chợt hỏi anh: "Tần Phóng, Dịch Như là ai?"
Tần Phóng tỉnh bơ đáp: "Anh lái xe chở em, mua đồ cho em ăn, thấy em lạnh còn mặc thêm áo cho em.Ít ra cũng phải gọi anh là chú cho phải phép chứ?"
Tây Trúc khép mi, khóe miệng nhếch lên rất xem thường.
Tần Phóng gom rác trên bàn rồi đem bỏ vào thùng rác trong góc cửa hàng. Dịch Như đi theo, ấp úng: "Tôi sẽ nghĩ cách nhắc mẹ tôi. Nói bóng gió về việc Tây Trúc ra ngoài. Anh yên tâm! Tôi hiểu mẹ tôi nhất! Bà thật sự là một người mẹ tốt, không có khả năng đối xử tệ vậy với Tây Trúc giống như anh nghĩ đâu..."
"Dịch Như!"
"Hả?"
Dịch Như ngẩng đầu nhìn Tần Phóng. Vẻ mặt anh là lạ, hình như suy nghĩ trôi dạt đến nơi nào đó, không để tâm đến những lời vừa rồi của cô. Qua một lúc lâu, anh mới cất lời, giọng khá quái lạ: "Ban nãy trước mặt Tây Trúc, cô từng gọi tôi là Tần Phóng hả?"Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hàn Vũ Phi biên tập
Bước xuống xe, Tần Phóng đi tới cạnh cô nhóc rồi ngồi xổm xuống:"Cô bé, bố mẹ em đâu?"
Bé gái vốn mang tâm lý nhạy cảm. Quá nửa đêm gặp người đàn ông xa lạ, cho dù là thanh niên đôi mươi hay cụ già tám mươi chung quy đều sẽ sợ hãi. Tần Phóng khá hiểu tâm lý này, cho nên khi trò chuyện với cô bé, giọng của anh hết sức nhẹ nhàng, nụ cười cũng
Nên cười thân thiện mới tốt. Song, anh nghĩ khả năng do mình không kiểm soát tốt mức độ, bởi lẽ phản ứng của cô bé vượt xa mọi mong đợi của anh.
Cô nhóc không hề sợ hãi, co rụt người khóc thét, cũng chẳng nghệch mặt, không ngây ngốc gặp người liền cười, mà là chăm chăm nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ. Lúc đầu hình như mang theo vài phần vui mừng ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ chớp mắt thì đã ngập tràn vẻ khinh thường và bực bội lạ kỳ.
Không, không, có lẽ mình cả nghĩ rồi. Cô nhóc mới lớn ngần này, làm sao kiểm soát được nhiều cảm xúc phức tạp như vậy? Là nụ cười của anh không ổn rồi. Tần Phong cảm thấy cơ trên mặt cũng sắp cứng đờ. Trước kia lúc gặp mấy cô gái muốn làm quen họ cũng chẳng cười vất vã như bây giờ.
Tần Phóng hơi hối hận: Tóm lại bản thân không giỏi giao tiếp với trẻ nhỏ, anh nên gọi Dịch Như sang đây, ắt sẽ có cảm giác chị gái thân thiện hơn.
"Cô bé, muộn thế này rồi sao còn đi ra đường một mình?"
Hỏi xong, bỗng anh có chút không chắc: Cô nhóc này ba hay bốn tuổi nhỉ? Trẻ con lớn từng này phải biết nói rồi chứ?
May sao, rốt cuộc cô bé cất lời mang theo vẻ khó chịu:"Đừng gọi tôi là cô bé!"
Tần Phóng thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, chịu nói chuyện là ổn rồi. Anh thuận theo ý cô bé:"Vậy em tên gì?"
Cô bé hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến anh?"
Rõ là dở khóc dở cười. Trẻ con bây giờ đều khó chịu như vậy à?
Tần Phóng kiễn nhẫn giải thích với cô nhóc:"Cô bé, đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm biết không? Xã hội này rất nhiều người xấu..."
"Đã bảo đừng gọi tôi là cô bé rồi mà."
Lúc nói câu này, đôi mắt cô nhóc trợn trừng, hai tay túm lấy quai đeo ba lô, như một chú hổ con đang giơ nanh múa vuốt. Tần Phóng không nhịn được cười: "Thế em nói em tên gì đi? Em không nói anh chỉ có thể gọi em là cô bé thôi!"
Và rồi, câu trả lời của cô nhóc khiến máu huyết của Tần Phóng xông thẳng lên não: "Nói cho anh biết rồi thì có mua đồ cho tôi không?"
***
Trong cửa hàng tiện lợi, Dịch Như ngồi trên chiếc ghế kê sát cửa sổ, đôi mắt luôn ngóng ra bên ngoài. Lúc nhìn thấy Tần Phóng xuống xe, lòng cô chợt vui sướng, nhưng ngay sau đó liền buồn bực: Anh xuống xe không đi ngay về phía này mà vòng qua bên kia xe, hình như là mở cửa bên ghế lái phụ.
Tiếp theo, một cô nhóc nhảy xuống xe, vóc dáng nho nhỏ chỉ cao hơn bánh xe một tẹo. Đi được đôi ba bước, không biết có phải cô bé kêu mệt hay không mà Tần Phóng cúi người giúp cô bé cởi ba lô ra rồi đeo vào cánh tay mình. Một người đàn ông cao lớn thế kia lại đeo chiếc ba lô Minnie màu hồng phấn, thật là...
Vừa kinh ngạc vừa buồn cười, Dịch Như ngây thộn chốc lát mới ra đón. Bậc thềm của cửa hàng tiện lợi khá cao, cô nhóc trèo cũng vất vả. Lúc Tần Phóng đưa tay đỡ, Dịch Như nghe thấy cô bé càu nhàu không vui:"Tôi biết đi!"
Tần Phóng hết cách, đành để tay hờ phía sau bảo vệ cho cô nhóc. Tiếc rằng cô nhóc chẳng hề cảm kích, trèo lên đến nơi liền chạy thẳng vào trong cửa hàng. Dịch Như giữ cửa nhìn Tần Phóng, hỏi bằng khẩu hình:"Cô bé đấy là ai?"
Tần Phóng cười khổ: "Nhặt trên đường."
Nhặt trên đường á? Dịch Như vững tâm hơn, ngoảnh đầu nhìn cô nhóc đang kiễng chân cạnh giá để hàng lấy mấy gói đồ.
Dịch Như hỏi han: "Anh báo cảnh sát chưa? Chắc người trong nhà lo lắng lắm?"
Tần Phóng lắc đầu: "Vẫn chưa kịp báo, đợi lát nữa đi!"
Đến bên giá để hàng, anh lấy một hộp bông tẩm cồn. Khi cô nhóc xé vỏ túi bim bim tôm nhai rau ráu, Tần Phóng kéo cái ghế tới trước mặt cô bé rồi ngồi xuống. Cầm miếng bông trên tay, anh bảo: "Nào, ngẩng đầu lên!"
Lúc vừa xuống xe, anh để ý thấy trên trán cô bé sưng một cục, da cũng đỏ ửng.
Bởi đã bị rách da nên bông cồn chạm vào hơi rát, cô nhóc xuýt xoa né tránh về phía sau. Lúc chấm bông đến gò má cô nhóc, tim Tần Phóng bỗng thót lại.
Dịch Như mỉm cười đi đến:"Hay là để tôi làm cho!"
Bấy giờ cô nhóc mới phát hiện Dịch Như đi chung với Tần Phóng. Vừa ngậm nửa miếng bim bim trong miệng, vừa quan sát Dịch Như, lát sau mới hỏi Tần Phóng: "Cô ta là ai?"
Tần Phóng lườm cô nhóc: "Sao anh phải nói với em? Em cũng không đâu có nói em tên gì."
Cô nhóc hừ khẩy. Tần Phóng còn tưởng cô nhóc vẫn ương bướng không hé răng, ai ngờ lát sau lại chậm rãi nói: "Tôi tên Tây Trúc."
Tây Trúc? Cái tên này hình như quen quen. Tần Phóng đang nghĩ xem đã nghe thấy ở đâu thì Dịch Như đứng bên cạnh liền hỏi với giọng quái lạ: "Tây của Đông Tây Nam Bắc? Trúc của cây trúc hả?"
"Ừm." Tây Trúc thờ ơ đáp rồi lại bỏ một miếng bim bim khác vào miệng. Sắc mặt Dịch Như có chút kích động, đang định nói gì đó thì Tần Phóng bỗng đứng dậy: "Dịch Như, cô ra đây một chút!"
Tây Trúc nhai bim bim rôm rốp, hóa ra cô ta tên Dịch Như.
***
Dịch Như rất kích động nên nói năng cũng hơi lộn xộn:"Tần Phóng, cô bé là...Tây Trúc kia của mẹ tôi."
Đúng vậy, chắc chắn là cô con gái mà mẹ mới nhận nuôi. Cái tên ăn khớp, tầm vóc cũng không khác biệt lắm với bóng dáng trông thấy hôm đó. Hơn nữa, Tần Phóng nhặt được cô bé ở gần đây. Nơi này vừa đúng gần chỗ ở của Khổng Thanh Hoa...
Dịch Như nôn nóng chết được. Trước đó, cô đứng dưới tầng nhà Khổng Thành Hoa rất lâu, đèn tắt từ sớm, mẹ nhất định đã ngủ rồi. Cô bé này tám phần là lén chạy ra ngoài và khả năng mẹ vẫn chưa biết. Nếu bà biết, sẽ sốt ruột phát điên mất!
Tần Phóng trầm giọng cắt ngang lời Dịch Như: "Dịch Như!"
Giọng anh khá nặng nề:"Cô nhìn thấy vết thương trên mặt Tây Trúc không?"
Có ư? Dịch Như không để ý.
"Trước đây mẹ cô có từng... đánh cô không?"
Rốt cuộc Dịch Như hiểu được dụng ý câu hỏi lúc trước của Tần Phóng, cô lắc đầu thoáng vẻ không vui: "Không!"
"Chưa bao giờ?"
"Chưa bao giờ. Tới một đầu ngón tay tôi, mẹ cũng chưa từng chạm vào."
Điều này lạ thật. Tần Phóng trầm ngâm không nói gì nữa.
Ban nãy, do đèn đường mờ tối nên anh chỉ trông thấy trán Tây Trúc sưng một cục. Mãi đến khi tới cửa hàng tiện lợi xử lý vết thương cho cô nhóc, anh mới thấy dấu tay mờ in trên gương mặt cô bé, dưới cằm có vết bầm giống như bị bóp chặt.
Không phải Khổng Thanh Hoa, chẳng lẽ là...
Tần Phóng chợt nhớ ra trước giờ lâu như vậy mà chưa từng nghe Dịch Như kể về bố cô ấy.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Dịch Như cắn môi, lời nói pha chút mơ hồ: "Quan hệ giữa bố mẹ tôi luôn không tốt. Họ ở riêng khi tôi còn rất bé. Nhưng có vẻ vẫn chưa chính thức li hôn. Nói thực, tôi không có ấn tượng với bố, là một mình mẹ nuôi nấng tôi."
"Vậy có khả năng sau khi cô gặp chuyện, mẹ cô cảm thấy lúc đó quá cưng chiều cô, cho nên về sau nhận nuôi con gái, cách giáo dục có phần...khắc khe?"
Dịch Như im lặng lúc lâu. Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu hơi khó chịu: "Điều này tôi cũng không thể phủ nhận. Có lẽ vậy! Nhưng Tần Phóng, anh nhất định cảm thấy vấn đề là ở mẹ tôi sao? Có cô bé nào ba, bốn tuổi có gan một mình trốn ra ngoài không? Sao anh không nghĩ bản thân Tây Trúc cũng có vấn đề chứ?"
Nói tới đây, hai người đều không hẹn mà cùng nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi. Tây Trúc không ăn nữa. Cô bé nằm nhoài ra bàn, hai cánh tay bé nhỏ khoanh lai, đặt cằm lên, còn nhàm chán ngáp dài ngáp ngắn.
Tần Phóng nở nụ cười nhàn nhạt: "Cô cũng không cần cả nghĩ, tôi chỉ hỏi thăm chút thôi."
Bấy giờ, Dịch Như mới biết vừa rồi bản thân đã thất thố, cô thoáng lúng túng: "Vậy...có thể đưa cô bé về nhà không? Nếu báo cảnh sát thì rất phiền phức. Cô bé lén chạy ra ngoài, chắc hẳn mẹ tôi còn chưa phát hiện. Tôi biết anh có thể đưa cô bé về..."
Tần Phóng liếc mắt sang Dịch Như, Dịch Như run sợ im bặt.
Tuy Tần Phóng chưa bao giờ kể chuyện của mình với cô, nhưng ở chung đã lâu, cô cũng dần nhận ra Tần Phóng làm được những điều mà người bình thường không thể làm nổi. Khi kinh ngạc ban đầu qua đi, ngược lại trong lòng loáng thoáng mừng thầm. Cô cảm thấy bản thân mình đã biết được bí mật mà chỉ có người gần gũi anh mới hiểu được.
"Đợi cô bé ngủ đã! Tự cô bé ra khỏi nhà, nếu bảo với cô bé đưa nó về, sẽ lại ầm ĩ."
***
Tây Trúc ngáp liên hồi. Thân thể trẻ con cũng có bất lợi của trẻ con, không giống với người lớn có thể thức thâu đêm được.
Đêm càng khuya trời cũng càng lạnh.
Khi Tần Phóng bước vào, Tây Trúc đang ngáp và cuộn tròn trên ghế. Anh cởi áo khoác phủ lên người cô nhóc. Đắp chưa được một lúc chiếc áo liền trượt xuống, đành phải mặc vào cho cô nhóc. Lúc anh cầm cánh tay cô bé đưa vào tay áo, cô bé chợt hỏi anh: "Tần Phóng, Dịch Như là ai?"
Tần Phóng tỉnh bơ đáp: "Anh lái xe chở em, mua đồ cho em ăn, thấy em lạnh còn mặc thêm áo cho em.Ít ra cũng phải gọi anh là chú cho phải phép chứ?"
Tây Trúc khép mi, khóe miệng nhếch lên rất xem thường.
Tần Phóng gom rác trên bàn rồi đem bỏ vào thùng rác trong góc cửa hàng. Dịch Như đi theo, ấp úng: "Tôi sẽ nghĩ cách nhắc mẹ tôi. Nói bóng gió về việc Tây Trúc ra ngoài. Anh yên tâm! Tôi hiểu mẹ tôi nhất! Bà thật sự là một người mẹ tốt, không có khả năng đối xử tệ vậy với Tây Trúc giống như anh nghĩ đâu..."
"Dịch Như!"
"Hả?"
Dịch Như ngẩng đầu nhìn Tần Phóng. Vẻ mặt anh là lạ, hình như suy nghĩ trôi dạt đến nơi nào đó, không để tâm đến những lời vừa rồi của cô. Qua một lúc lâu, anh mới cất lời, giọng khá quái lạ: "Ban nãy trước mặt Tây Trúc, cô từng gọi tôi là Tần Phóng hả?"Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook