Kỳ Dĩ Trì đi rồi, Lâm Dao bùng nổ tại chỗ luôn.
Cô ta khóc như mưa như gió, nhưng tôi thì rất hả hê.
Tôi đã điều tra Kỳ Dĩ Trì từ trước, anh ta được dạy dỗ rất kỹ về lễ nghi, nên anh ta có xu hướng thích những cô gái dịu dàng hơn.
Lần trước thấy Kỳ Dĩ Trì trong buổi tiệc, nhìn ánh mắt bất mãn của anh ta khi Lâm Dao gây sự, tôi càng chắc chắn hơn.
Cho nên lần này Lâm Dao bất chấp phải trái chỉ trích tôi với Kỳ Dĩ Trì, chắc chắn sự bất mãn của anh ta với Lâm Dao sẽ càng nhiều thêm.
Mà cả quá trình ấy, tôi chỉ lặng lẽ đứng quan sát.
Còn ánh mắt của Lâm Châu, vẫn chưa từng rời khỏi mặt tôi.
"Anh hai muốn nói gì sao?"
Tôi thu tầm mắt, cúi đầu nghịch cánh hoa trong giỏ hoa, nghĩ tới tin nhắn vừa nhận được hồi nãy, bỗng nhiên nghĩ ra một cách hay.
Lâm Châu nhìn đĩa bánh hoa quế Kỳ Dĩ Trì ăn dở đặt trong giỏ hoa, ánh mắt càng sâu:
"Kỳ Dĩ Trì chỉ có thể là chồng chưa cưới của một mình Dao Dao mà thôi."
Hắn rất bình tĩnh nói với tôi như thế, nghe có vẻ chẳng đâu vào đâu, nhưng thực ra là đang nhắc nhở tôi đừng có mưu đồ với Kỳ Dĩ Trì.
Nhưng hắn không biết, tôi chỉ có mưu đồ với hắn mà thôi.
Lâm Dao còn đang tức tối buồn bực vì Kỳ Dĩ Trì đi mất, nghe được câu này, càng như dòng nước xô đê vỡ:
"Do mày hết! Nếu không phải do mày, sao Dĩ Trì lại giận tao, mày định quyến rũ Dĩ Trì của tao hả?"
Cô ta vừa chửi vừa nhào tới.
Tôi đứng yên không nhúc nhích, chỉ cụp mắt liếc Lâm Châu qua dư quang khóe mắt.
Quả nhiên đúng như dự liệu, Lâm Châu ngăn cô ta lại.
Hắn nắm cổ tay Lâm Dao vừa vung lên, giọng nói đầy nghiêm nghị: "Dao Dao, đừng làm ẩu!"
Lâm Dao bị hắn cản, gương mặt sững sờ ngơ ngác.
"Anh hai, anh vậy mà ngăn em à?"
Tôi nhíu mày, cố ý lùi lại nấp sau lưng Lâm Châu.
Hành động này thực sự chọc giận Lâm Dao, cô ta gào lên định đánh tôi cho bằng được.
Nhưng Lâm Châu vẫn giữ chặt tay cô ta, cô ta không thể đụng tới một sợi tóc của tôi.
Tôi đứng sau lưng Lâm Châu, nhìn Lâm Dao như nhìn một thằng hề, nở nụ cười khiêu khích.
Tựa như muốn nói: "Nhìn đi, anh trai thương mày giờ đang bảo vệ người khác kia."
Cô ta bị khiêu khích, giận tới cực điểm, bắt đầu nói lời mất khôn.
"Á à Lâm Châu, anh dám đứng về phe con đ.ũy kia à, anh có còn nhớ thân phận của mình không? Nếu không phải tôi nhận anh làm anh, thì anh vĩnh viễn cũng chỉ là một thằng con hoa.ng không được thấy mặt trời mà thôi!
Tiếng gào thét chửi bới của Lâm Dao càng lúc càng to, cô ta vung tay tát Lâm Châu một cái, âm thanh bàn tay chạm vào má Lâm Châu vang lên, bốn phía yên lặng như tờ.
Tôi liếc mắt nhìn dấu tay trên mặt hắn.
Chà chà... Vô cùng bắt mắt.
Mặc dù trong lòng lặng yên không gợn sóng, còn muốn cười to nữa, nhưng ngoài mặt vẫn diễn đủ sâu, lập tức nhìn hắn lo lắng hỏi: "Anh hai, anh có sao không?"
Lâm Dao đánh hắn, còn giận mất khôn nói năng không suy nghĩ.
Sau khi tỉnh hồn thì rất hối hận, nhưng không muốn bỏ sĩ diện, thế là chạy đi mất.
Còn Lâm Châu bị đánh thì lại không thấy lộ cảm xúc gì cả.
Bình tĩnh hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, thậm chí còn không nổi giận vì lời nói của Lâm Dao luôn.
Tôi xoay người chạy vào nha: "Anh hai, em đi lấy đá chườm cho anh."
Nhưng tôi còn chưa kịp chạy đi, Lâm Châu đã kéo tay tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn hắn, không lộ cảm xúc gì. "Những chuyện hôm nay, đều là do em sắp đặt."
Thông minh lắm.
Tôi cũng không sợ hắn nhìn ra, trái lại, tôi còn đang chờ câu này của hắn đây.
"Anh hai, ý anh là sao?"
Tôi giả vờ tức giận, hất tay Lâm Châu ra. Nước mắt muốn là có, mặc dù oan ức vô cùng nhưng vẫn cố nén lại không để nước mắt dễ dàng chảy xuống.
Vô cùng quật cường.
"Nếu anh cho rằng mọi chuyện là do em sắp đặt, vậy em đi là được chứ gì."
Nói xong, tôi ném giỏ hoa vào ngực hắn, nức nở nỉ non cao giọng:
"Em còn tưởng trong cái nhà này, ít ra còn có anh hai thương em. Em còn khờ khạo đi làm bánh cho anh. Giờ mới biết, hóa ra là do em tưởng bở cả."
Nói xong câu cuối cùng, tôi không do dự một giây, quả quyết quay người chạy ra cổng.
Tôi chạy một lúc lâu, lâu đến mức đầu gối muốn rớt ra, lúc này mới dừng lại.
Sau khi quay đầu quan sát một lúc, chắc chắn rằng Lâm Châu không đuổi theo tới đây, tôi mới rút khăn giấy trong túi ra, lau khô nước mắt, sau đó tô lại son môi.
Bất kể là lúc nào, không được để người khác thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.
Tôi đón một chiếc xe, báo địa chỉ trong tin nhắn hồi nãy, tới một căn nhà ở vùng ngoại ô.
9.
Cuối cùng tôi cũng được gặp Lâm Loan thực thụ.
Cô ấy ngồi trên xe lăn, trên má có một vết sẹo dữ tợn.
Lúc thấy tôi đến, ban đầu cô ấy hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười.
"Cô tên gì?" Cô ấy hỏi tôi.
"Chu Loan."
Tôi không giấu cô ấy, nói thẳng tên thật của tôi.
Cô ấy gật gù, tò mò nhìn mặt tôi: "Tôi với cô cũng giống nhau ghê ha."
Nói xong lời ấy, Lâm Loan sờ lên gò má không còn mịn màng của mình, gương mặt thoáng lộ vẻ cô đơn.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, nhìn ống quần trống không của cô ấy, bỗng thấy đau lòng.
Chắc là vì gương mặt này giống tôi như đúc.
10.
Ngày tôi đi tới thế giới này.
Tôi dùng số tiền tiêu vặt cha Lâm cho tôi, cùng toàn bộ số tiền tôi có thể sử dụng để điều tra tung tích của Lâm Loan thực thụ.
Cho tới hôm nay, tôi mới biết được những chuyện đã xảy ra.
Lúc trước, khi cha Lâm tìm ra Lâm Loan, còn đang đợi kết quả giám định ADN, Lâm Loan vẫn ở một mình.
Một buổi tối nào đó cô ấy tan làm về nhà, đột nhiên có người bám theo, dọa Lâm Loan sợ quá không nhìn đường, lại làm rơi điện thoại, cuối cùng chạy vào công trường ở gần đó.
Hai người kia vẫn bám sát không tha, Lâm Loan hết đường trốn, cuối cùng do trời quá tối nên hụt chân rơi từ tầng năm xuống.
Hai tên côn đồ cắc ké kia hoảng lên, thấy máu chảy khắp nơi, thế là vội vàng bỏ trốn.
Còn Lâm Loan, lúc rơi xuống hai chân bị thanh thép đâm xuyên, gò má cũng bị mảnh kính dưới đất cứa phải, tàn tật cả đời.
Còn tôi, vì sự xuất hiện của tôi rất đặc biệt.
Lúc cha Lâm mang kết quả giám định tới đón Lâm Loan về nhà thì nhìn thấy tôi ở công trường.
Tôi hôn mê bất tỉnh, thế là ông ta đưa tôi tới bệnh viện.
Cùng nhóm máu, mặt mũi lại giống hệt nhau.
Thế là cha Lâm nhận nhầm người.
Còn Lâm Loan thật thì bị hủy dung, còn bị buộc phải cắt chi, tỉnh lại không bao lâu đã phát hiện ra tôi mượn thân phận của cô ấy.
Nên chủ động tìm tôi, muốn gặp tôi.
11.
Tôi nói chuyện với Lâm Loan, nói cả một buổi trưa.
Sau khi cô ấy bị hủy dung và cắt chi, cô ấy tự ti hơn trước rất nhiều.
Tôi nhìn sắc trời dần hóa âm u, hình như sắp mưa rồi.
Lâm Loan đẩy xe lăn, cầm một chiếc ô từ trong nhà ra đưa cho tôi.
"Khả năng sẽ có mưa đó, nhớ mang ô theo."
Tôi gật đầu, nhận chiếc ô trong tay cô ấy: "Lâm Loan, tôi sẽ tuân thủ giao kèo của chúng ta."
Lâm Loan cười với tôi, nhưng đáy mắt giấu hận thù khó nén.
Tôi nắm tay cô ấy, dịu dàng nói: "Hãy tin tôi."
12.
Sau khi rời căn nhà nhỏ ở ngoại ô, tôi đi thẳng tới một tiệm sửa xe nào đó.
Căn cứ vào tin tức và đoạn băng giám sát tôi bỏ nhiều tiền ra mua, tôi rất dễ dành tìm ra hai tên côn đồ hại Lâm Loan tàn phế.
Lúc xem video trong điện thoại của tôi, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.
Thậm chí còn định cướp điện thoại.
"Tôi đâu có ng.u như vậy, các anh có biết tôi đã sao lưu bao nhiêu bản không?"
Mưa bắt đầu rơi, cũng may Lâm Loan có đưa ô cho tôi, nên chưa bị mưa ướt.
Tôi nắm thóp của chúng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lại hứa trả một khoản tiền lớn, thế là hai tên côn đồ nháy mắt đổi thái độ, cúi đầu khom lưng đứng sau lưng tôi, còn ngoan ngoãn gọi "chị".
Tôi nhìn video trên điện thoại, nhìn Lâm Loan rơi từ trên lầu xuống hết lần này đến lần khác, tiếng va chạm vang vọng, sắc mặt hai tên côn đồ càng lúc càng khó coi.
"Bỏ cái suy nghĩ đi tìm người thuê các anh đi, cho dù cô ta có thể bảo vệ các anh nhất thời, nhưng người bị các anh làm hại là ai, chắc các anh cũng biết phong thanh chứ nhỉ? Các anh thật sự cho rằng cô ta có thể bảo vệ các anh mãi sao?"
Nói đến nước này, tôi tin là bọn chúng sẽ hiểu.
Tôi có bằng chứng phạm tội của chúng, còn có tiền trả cho chúng.
Mà với chứng cứ gang thép thế này, kẻ đứng sau cũng không thể bảo vệ được họ.
Cho nên ấy à.
So sánh lợi hại hai bên.
Chỉ cần có não thì đều biết nên chọn thế nào.
Bình luận facebook