Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 205
CHƯƠNG 205
“Tôi sẽ đối tốt với em, tốt hơn bất kỳ ai.”
Giọng nói trầm ấm dường như mang theo một cảm giác mạnh mẽ không gì vượt qua được.
An Diệc Diệp thầm run trong lòng nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Vậy Dư Nhã Thiểm thì sao?”
Khúc Chấn Sơ không đáp, An Diệc Diệp lại nói: “Người mà anh đã đợi suốt 12 năm thì sao?”
“Em biết rồi sao?”
An Diệc Diệp giơ tay kéo bàn tay anh đang che mắt cô ra.
“Khúc Chấn Sơ, điều gì đã giúp anh vững vàng chờ đợi suốt mười hai năm?”
Khúc Chấn Sơ nhìn vào ánh mắt của cô và há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc.
“Bởi vì tôi từng gặp được một thiên sứ.”
Trong thanh âm mang theo sự quyến luyến nồng đậm, trong lòng An Diệc Diệp lại tê rần.
Cô nhớ lại những gì Dư Nhã Thiểm đã nói trong căn phòng tối lúc trước.
“Anh cảm thấy người đó là Dư Nhã Thiểm sao?”
“Chỉ có thể là cô ấy.”
Mặc dù anh từng nghi ngờ nhưng cho dù điều tra như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình Dư Nhã Thiểm là khớp với tên, tuổi và địa điểm.
Cho dù anh không tin cũng không được.
“Tôi biết rồi…”
Đêm khuya.
Khúc Chấn Sơ mới từ công ty trở về.
Tuy rằng anh có thể hoàn thành công việc gấp rút và tan làm sớm.
Nhưng vẫn có một số công việc không thể đẩy nhanh tiến độ nên khi anh về đến nơi thì đã là hơn mười giờ đêm rồi.
Anh dừng xe, trước mắt chỉ là một tòa biệt thự cổ tối đen như mực.
“Làm sao vậy?”
Quản gia nói: “Gần đây đang sửa đường điện nên cúp điện rồi.”
“Cúp điện?”
Khúc Chấn Sơ dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn.
“Vậy cô ấy đâu?”
Quản gia không hiểu gì, chỉ sửng sốt đáp: “Cô ấy nói muốn đi nghỉ.”
Đôi mắt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, lo lắng liếc về hướng phòng của An Diệc Diệp.
Một mảnh tối đen.
Cô từng nói cô sợ bóng tối.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ đột nhiên căng thẳng, anh bước nhanh đi vào, trực tiếp đi qua phòng khách lên lầu, đi đến cửa phòng An Diệc Diệp.
Gõ cửa phòng.
“Em ngủ chưa?”
Trong phòng không một tiếng động.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh lại gõ cửa, tiếng gõ cả càng thêm nôn nao.
“Tiêu Nhĩ Giai? Trả lời tôi đi!”
Vẫn không có tiếng đáp lời.
Khúc Chấn Sơ hoảng sợ, anh lao mạnh vào cửa phòng rồi đá tung cánh cửa ra.
Cánh cửa gỗ đập vào tường vang lớn một tiếng rồi bật trở lại.
Khúc Chấn Sơ đưa tay lên ấn lại rồi bước nhanh vào phòng.
Cửa sổ phòng ngủ đang mở, ánh trăng mờ nhạt đang rọi vào phòng.
Khúc Chấn Sơ nương theo ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy tấm chăn trên giường gồ lên một đống.
CHƯƠNG 205
“Tôi sẽ đối tốt với em, tốt hơn bất kỳ ai.”
Giọng nói trầm ấm dường như mang theo một cảm giác mạnh mẽ không gì vượt qua được.
An Diệc Diệp thầm run trong lòng nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Vậy Dư Nhã Thiểm thì sao?”
Khúc Chấn Sơ không đáp, An Diệc Diệp lại nói: “Người mà anh đã đợi suốt 12 năm thì sao?”
“Em biết rồi sao?”
An Diệc Diệp giơ tay kéo bàn tay anh đang che mắt cô ra.
“Khúc Chấn Sơ, điều gì đã giúp anh vững vàng chờ đợi suốt mười hai năm?”
Khúc Chấn Sơ nhìn vào ánh mắt của cô và há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc.
“Bởi vì tôi từng gặp được một thiên sứ.”
Trong thanh âm mang theo sự quyến luyến nồng đậm, trong lòng An Diệc Diệp lại tê rần.
Cô nhớ lại những gì Dư Nhã Thiểm đã nói trong căn phòng tối lúc trước.
“Anh cảm thấy người đó là Dư Nhã Thiểm sao?”
“Chỉ có thể là cô ấy.”
Mặc dù anh từng nghi ngờ nhưng cho dù điều tra như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình Dư Nhã Thiểm là khớp với tên, tuổi và địa điểm.
Cho dù anh không tin cũng không được.
“Tôi biết rồi…”
Đêm khuya.
Khúc Chấn Sơ mới từ công ty trở về.
Tuy rằng anh có thể hoàn thành công việc gấp rút và tan làm sớm.
Nhưng vẫn có một số công việc không thể đẩy nhanh tiến độ nên khi anh về đến nơi thì đã là hơn mười giờ đêm rồi.
Anh dừng xe, trước mắt chỉ là một tòa biệt thự cổ tối đen như mực.
“Làm sao vậy?”
Quản gia nói: “Gần đây đang sửa đường điện nên cúp điện rồi.”
“Cúp điện?”
Khúc Chấn Sơ dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn.
“Vậy cô ấy đâu?”
Quản gia không hiểu gì, chỉ sửng sốt đáp: “Cô ấy nói muốn đi nghỉ.”
Đôi mắt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, lo lắng liếc về hướng phòng của An Diệc Diệp.
Một mảnh tối đen.
Cô từng nói cô sợ bóng tối.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ đột nhiên căng thẳng, anh bước nhanh đi vào, trực tiếp đi qua phòng khách lên lầu, đi đến cửa phòng An Diệc Diệp.
Gõ cửa phòng.
“Em ngủ chưa?”
Trong phòng không một tiếng động.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh lại gõ cửa, tiếng gõ cả càng thêm nôn nao.
“Tiêu Nhĩ Giai? Trả lời tôi đi!”
Vẫn không có tiếng đáp lời.
Khúc Chấn Sơ hoảng sợ, anh lao mạnh vào cửa phòng rồi đá tung cánh cửa ra.
Cánh cửa gỗ đập vào tường vang lớn một tiếng rồi bật trở lại.
Khúc Chấn Sơ đưa tay lên ấn lại rồi bước nhanh vào phòng.
Cửa sổ phòng ngủ đang mở, ánh trăng mờ nhạt đang rọi vào phòng.
Khúc Chấn Sơ nương theo ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy tấm chăn trên giường gồ lên một đống.