Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 544
An Diệc Diệp nghe câu nói này, vội vàng chạy ra, lại chỉ nhìn thấy bóng xe của Khúc Chấn Sơ rời đi.
Nhớ tới sát ý trong lời nói của Khúc Chấn Sơ, cô hoảng sợ quay trở lại xe của mình.
“Mau lên, đuổi theo.”
Tài xế đạp chân ga, lập tức đuổi theo.
Khúc Chấn Sơ không đi vào trung tâm thành phố, mà lại chạy dọc theo ngoài thành, chạy đến một nơi khác.
Khoảng nửa tiếng sau, xe mới từ từ dừng lại.
An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, lặng lẽ đi qua.
Nhóm Khúc Chấn Sơ đi lối ra vào của một hầm đậu xe, mấy người đi theo anh đều bị để lại ở ngoài.
Chỉ có một mình Khúc Chấn Sơ đi vào.
An Diệc Diệp ở bên ngoài quan sát, cẩn thận tránh mấy người đứng bên ngoài, cũng vào theo.
Trong hầm đậu xe rất tối, hình như đã bị bỏ hoang.
Mặt đất bám đầy bụi, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua mấy cái cửa sổ nhỏ.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, không nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, chỉ đành đi sâu vào trong.
Mới đi được một lúc, lập tức nhìn thấy có một người đứng cách đó không xa.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào cơ thể ảnh, hắt ra một cái bóng dài.
Khúc Chấn Sơ hơi cúi đầu.
Hai tay và ngực của anh dính đầy máu.
Một người nằm bên chân anh, trên ngực có cắm một thanh dao, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng vết thương.
Đầu óc An Diệc Diệp nổ tung, vội vàng chạy qua.
Khúc Chấn Sơ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy An Diệc Diệp lập tức nhíu mày.
“Sao cô lại đến đây?”
An Diệc Diệp không nghe được câu hỏi của anh, ngời nằm dưới đất đã cướp sạch tất cả lực chú ý của cô.
“Tiêu Nhĩ Giai?”
Cô trợn to mắt nhìn.
Người kia nằm ngay đơ dưới đất, hai mắt nhắm chặt, đã biến thành người chết.
Nhưng cho dù như thế nào thì cô cũng sẽ không nhận nhầm, người trước mặt chính là Tiêu Nhĩ Giai!
Khúc Chấn Sơ chú ý đến ánh mắt của cô, đang định nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn, chỉ thấy vài người từ ngoài xông vào.
Mấy người dẫn đầu ăn mặc đồng phục thống nhất, là cảnh sát.
Người của Khúc Chấn Sơ đuổi theo sau, muốn cản bọn họ lại, nhưng mấy cảnh sát đã xông đến trước mặt Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.
Bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai nằm trên mặt đấy và Khúc Chấn Sơ dính máu đầy người, đột nhiên dừng chân lại.
Nhanh chóng rút súng đeo bên người ra, nhắm thẳng Khúc Chấn Sơ.
“Không được nhúc nhích!”
Chiết Lam và mấy người còn lại đuổi sát theo sau nhìn thấy chuyện bất ngờ này, đều hoảng sợ nhìn sang.
Đối lập với vẻ kinh hoảng của bọn họ, Khúc Chấn Sơ lại bình tĩnh đứng yên.
Tay và ngực anh toàn là máu.
“Trước khi tôi đến đây, cô ta đã chết rồi.”
Nhưng nhìn thấy tình cảnh này, mấy cảnh sát không hề nghe anh giải thích.
“Anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, yêu cầu anh không được phản kháng, nếu không anh sẽ có thêm tội danh chống đối lệnh bắt giữ.”
Nói xong, mấy cảnh sát lập tức đến gần, muốn dẫn Khúc Chấn Sơ đi.
Nhớ tới sát ý trong lời nói của Khúc Chấn Sơ, cô hoảng sợ quay trở lại xe của mình.
“Mau lên, đuổi theo.”
Tài xế đạp chân ga, lập tức đuổi theo.
Khúc Chấn Sơ không đi vào trung tâm thành phố, mà lại chạy dọc theo ngoài thành, chạy đến một nơi khác.
Khoảng nửa tiếng sau, xe mới từ từ dừng lại.
An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, lặng lẽ đi qua.
Nhóm Khúc Chấn Sơ đi lối ra vào của một hầm đậu xe, mấy người đi theo anh đều bị để lại ở ngoài.
Chỉ có một mình Khúc Chấn Sơ đi vào.
An Diệc Diệp ở bên ngoài quan sát, cẩn thận tránh mấy người đứng bên ngoài, cũng vào theo.
Trong hầm đậu xe rất tối, hình như đã bị bỏ hoang.
Mặt đất bám đầy bụi, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua mấy cái cửa sổ nhỏ.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, không nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, chỉ đành đi sâu vào trong.
Mới đi được một lúc, lập tức nhìn thấy có một người đứng cách đó không xa.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào cơ thể ảnh, hắt ra một cái bóng dài.
Khúc Chấn Sơ hơi cúi đầu.
Hai tay và ngực của anh dính đầy máu.
Một người nằm bên chân anh, trên ngực có cắm một thanh dao, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng vết thương.
Đầu óc An Diệc Diệp nổ tung, vội vàng chạy qua.
Khúc Chấn Sơ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy An Diệc Diệp lập tức nhíu mày.
“Sao cô lại đến đây?”
An Diệc Diệp không nghe được câu hỏi của anh, ngời nằm dưới đất đã cướp sạch tất cả lực chú ý của cô.
“Tiêu Nhĩ Giai?”
Cô trợn to mắt nhìn.
Người kia nằm ngay đơ dưới đất, hai mắt nhắm chặt, đã biến thành người chết.
Nhưng cho dù như thế nào thì cô cũng sẽ không nhận nhầm, người trước mặt chính là Tiêu Nhĩ Giai!
Khúc Chấn Sơ chú ý đến ánh mắt của cô, đang định nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn, chỉ thấy vài người từ ngoài xông vào.
Mấy người dẫn đầu ăn mặc đồng phục thống nhất, là cảnh sát.
Người của Khúc Chấn Sơ đuổi theo sau, muốn cản bọn họ lại, nhưng mấy cảnh sát đã xông đến trước mặt Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.
Bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai nằm trên mặt đấy và Khúc Chấn Sơ dính máu đầy người, đột nhiên dừng chân lại.
Nhanh chóng rút súng đeo bên người ra, nhắm thẳng Khúc Chấn Sơ.
“Không được nhúc nhích!”
Chiết Lam và mấy người còn lại đuổi sát theo sau nhìn thấy chuyện bất ngờ này, đều hoảng sợ nhìn sang.
Đối lập với vẻ kinh hoảng của bọn họ, Khúc Chấn Sơ lại bình tĩnh đứng yên.
Tay và ngực anh toàn là máu.
“Trước khi tôi đến đây, cô ta đã chết rồi.”
Nhưng nhìn thấy tình cảnh này, mấy cảnh sát không hề nghe anh giải thích.
“Anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, yêu cầu anh không được phản kháng, nếu không anh sẽ có thêm tội danh chống đối lệnh bắt giữ.”
Nói xong, mấy cảnh sát lập tức đến gần, muốn dẫn Khúc Chấn Sơ đi.
Bình luận facebook