Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 213
CHƯƠNG 213
“Chỗ này là đủ cho em không phải lo toan cái ăn cái mặc.”
Dư Nhã Thiểm sửng sốt, mở phong bì ra xem, bên trong có một tấm chi phiếu.
Con số bên trên tấm chi phiếu lớn đến kinh người.
Sắc mặt của cô ta biến hóa một cách rõ rệt.
“Anh Chấn Sơ không còn cần em nữa sao?”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, anh đứng lên đi ra ngoài.
Dư Nhã Thiểm sốt ruột nói: “Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mà! Là bởi vì… con nhỏ Tiêu Nhĩ Giai kia sao? Rõ ràng là cô ta đã cướp anh khỏi em, em đuổi cô ta đi thì có gì sai chứ?”
Khúc Chấn Sơ chợt dừng bước nhưng anh không quay lại, chỉ có giọng nói của anh là mang theo sự dứt khoát và kiên định chưa từng thấy.
“Anh chỉ có một người vợ mà thôi, và đó không phải là em.”
Nói xong anh đi thẳng một lèo, không hề ngoảnh lại lấy một lần.
Dư Nhã Thiểm nắm chặt tấm chi phiếu trong tay thành một cục.
“An Diệc Diệp!”
Cô ta nghiến răng, hai mắt đỏ hoe càng thêm hung ác, bộ dạng như sắp cắn chết An Diệc Diệp đến nơi vậy.
“Cô hãy đợi đấy!”
Khúc Chấn Sơ bước ra khỏi quán cà phê với bộ mặt rất khó coi.
Chiết Lam nơm nớp lo sợ theo sát phía sau.
“Tổng giám đốc Khúc, ở công ty vẫn còn vài chuyện…”
“Dời lại đi.”
Khúc Chấn Sơ trực tiếp leo lên xe: “Cậu chuẩn bị giúp tôi một vài thứ đi.”
Hoàng hôn, Khúc Chấn Sơ về đến nhà thì từ trong nhà ăn đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đầu bếp vừa đặt món cuối cùng xuống thì thấy Khúc Chấn Sơ đang nhìn nên cười nói: “Ông chủ, hôm nay cô Tiêu cũng vào bếp nấu ăn đó.”
Bà chỉ hai món trên bàn.
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua, hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Ở trong vườn hoa.”
Khúc Chấn Sơ quay bước ra ngoài.
Trong khu vườn trước mặt ngôi biệt thự cổ trồng đầy hoa tường vi hồng và trắng. Đang là mùa hè, hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Khúc Chấn Sơ dễ dàng tìm thấy An Diệc Diệp.
Cô đang ngồi trên xích đu trong vườn tường vi, những dây leo xanh mướt bò khắp xích đu, giống như một chiếc ghế được thiên nhiên tạo ra.
Sắc trời đã gần tối nên đèn trong vườn đều được bật sáng.
Ánh sáng màu vàng mờ ảo rọi lên gương mặt của cô, khiến cho làn da của cô thêm nõn nà.
An Diệc Diệp hơi gục đầu, tựa hồ không phát hiện ra sắc trời đã tối nên cô vẫn còn đang cầm cuốn sách đọc chăm chú.
Bóng của hàng mi rậm, dài phản chiếu dưới ánh đèn hắt ra như một cái quạt tí hon.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, sự giằng xé cùng lo lâu trong lòng Khúc Chấn Sơ nháy mắt tan thành mây khói.
CHƯƠNG 213
“Chỗ này là đủ cho em không phải lo toan cái ăn cái mặc.”
Dư Nhã Thiểm sửng sốt, mở phong bì ra xem, bên trong có một tấm chi phiếu.
Con số bên trên tấm chi phiếu lớn đến kinh người.
Sắc mặt của cô ta biến hóa một cách rõ rệt.
“Anh Chấn Sơ không còn cần em nữa sao?”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, anh đứng lên đi ra ngoài.
Dư Nhã Thiểm sốt ruột nói: “Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mà! Là bởi vì… con nhỏ Tiêu Nhĩ Giai kia sao? Rõ ràng là cô ta đã cướp anh khỏi em, em đuổi cô ta đi thì có gì sai chứ?”
Khúc Chấn Sơ chợt dừng bước nhưng anh không quay lại, chỉ có giọng nói của anh là mang theo sự dứt khoát và kiên định chưa từng thấy.
“Anh chỉ có một người vợ mà thôi, và đó không phải là em.”
Nói xong anh đi thẳng một lèo, không hề ngoảnh lại lấy một lần.
Dư Nhã Thiểm nắm chặt tấm chi phiếu trong tay thành một cục.
“An Diệc Diệp!”
Cô ta nghiến răng, hai mắt đỏ hoe càng thêm hung ác, bộ dạng như sắp cắn chết An Diệc Diệp đến nơi vậy.
“Cô hãy đợi đấy!”
Khúc Chấn Sơ bước ra khỏi quán cà phê với bộ mặt rất khó coi.
Chiết Lam nơm nớp lo sợ theo sát phía sau.
“Tổng giám đốc Khúc, ở công ty vẫn còn vài chuyện…”
“Dời lại đi.”
Khúc Chấn Sơ trực tiếp leo lên xe: “Cậu chuẩn bị giúp tôi một vài thứ đi.”
Hoàng hôn, Khúc Chấn Sơ về đến nhà thì từ trong nhà ăn đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đầu bếp vừa đặt món cuối cùng xuống thì thấy Khúc Chấn Sơ đang nhìn nên cười nói: “Ông chủ, hôm nay cô Tiêu cũng vào bếp nấu ăn đó.”
Bà chỉ hai món trên bàn.
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua, hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Ở trong vườn hoa.”
Khúc Chấn Sơ quay bước ra ngoài.
Trong khu vườn trước mặt ngôi biệt thự cổ trồng đầy hoa tường vi hồng và trắng. Đang là mùa hè, hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Khúc Chấn Sơ dễ dàng tìm thấy An Diệc Diệp.
Cô đang ngồi trên xích đu trong vườn tường vi, những dây leo xanh mướt bò khắp xích đu, giống như một chiếc ghế được thiên nhiên tạo ra.
Sắc trời đã gần tối nên đèn trong vườn đều được bật sáng.
Ánh sáng màu vàng mờ ảo rọi lên gương mặt của cô, khiến cho làn da của cô thêm nõn nà.
An Diệc Diệp hơi gục đầu, tựa hồ không phát hiện ra sắc trời đã tối nên cô vẫn còn đang cầm cuốn sách đọc chăm chú.
Bóng của hàng mi rậm, dài phản chiếu dưới ánh đèn hắt ra như một cái quạt tí hon.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, sự giằng xé cùng lo lâu trong lòng Khúc Chấn Sơ nháy mắt tan thành mây khói.