Hình như vừa rồi anh quả thực ăn rất ít canh, thật sự là vì sợ cô đợi đói bụng?
Còn nói không được lãng phí lương thực, lãng phí công sức của cô... Thì ra, Nam Cung Thấu cũng không phải kẻ sống xa hoa khiến cho người chán ghét, mà ít nhất vẫn còn chỗ được.
Cúp điện thoại, Tiểu Ngư đang tức giận liền yên tĩnh lại.
Được rồi, tạm thời tha cho người này.
Suốt đường đi Thấu thiêu gia cũng không nói gì, chỉ đỡ cằm, bộ dáng trầm tư.
Cho đến khi về tới biệt thự.
Thấu thiếu gia bỏ tay xuống, từ từ, sâu kín nói thầm mấy chữ: “Lòng dạ hiểm độc, xâm phạm nhân quyền..."
Tiểu Ngư căng thẳng, cơ thể cứng đờ.
"Hai mươi lăm vạn, mười vạn, ba trăm vạn, một trăm vạn..."
Thấu thiếu gia giống như đang lầm bầm nhưng cũng giống như đang nhắc nhở người nào đó.
Nói xong, từ từ xoay đầu lại. đôi mắt nhìn bạn học Nhan: “Như vậy, lời nói vừa rồi của Nhan tiểu thư, bản thiếu gia có thể kiện cô tội công kích người khác và đòi bồi thường toàn bộ?"
Tiểu Ngư nhìn đôi mắt đen nhánh kia, suy nghĩ ngây ngô liền bay đến vũ trụ...
Mặc dù lời nói vừa rồi của cô có chút quá mức... Nhưng mà đại ca à, anh cũng không thể kiện tôi nha, tôi đã bồi thường anh điện thoại di động Phleps sơn trại chống thấm nước rồi còn gì!
Tiểu Ngư biết lấy cứng đối cứng không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tỏ vẻ thống khổ, nhỏ giọng đòi công đạo: “Cái đó.... người không biết không có tội... Giọng điệu của tôi cũng chỉ là vô tâm... Cùng lắm thì, cùng lắm thì tôi liền trịnh trọng xin lỗi Nam Cung tiên sinh, được không...."
"Thành ý ở chỗ nào?" Thiếu gia hỏi.
Tiểu Ngư ngẩng đầu: “Nam Cung tiên sinh, bất kể anh yêu cầu chuyện gì, tôi đều cố gắng hết sức làm xong."
"Cô, tối nay, đến phòng tôi."
Thiếu gia bỏ lại câu này rồi đứng dậy, mở cửa xe, bước chậm rãi trầm ổn vào biệt thự.
Mà Đồng chí Tiểu Ngư mặc đồ hầu gái, khi phản ứng được hàm nghĩa trong lời nói này thì nháy mắt cảm giác như thiên lôi giáng xuống, cả người bồn chồn bất an.
Cô, tối nay, đến phòng tôi....
Tối nay, đến phòng tôi...
Đến phòng tôi...
....
Câu ấy, có phải ẩn chứa quá nhiều thành phần cầm thú hay không?
....
Tiểu Ngư xuống xe, lảo đảo đi vào trong phòng khách, bởi vì vẫn còn bị tác động bởi câu nói kia của Thấu thiểu gia, cho nên cả người ngơ ngẩn đạp phải cục đá, ngã xuống.
Cô cố gắng lấy lại thăng bằng, ai ngờ giày của hầu gái thật sự không chịu được, gót giày nhọn găm luôn vào đường đá, khiến cho cô không thể cứu vãn được.
Mắt thấy mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đường...
"Hỏng bét!" Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng giây kế tiếp, cô cảm nhận được sau lưng mình có luồng gió bay đến, có người giơ tay vòng qua hông cô, giữ cô lại.
Tiểu Ngư mở mắt ra, liền thấy một người đàn ông thanh tú mặc đồ cao bồi ôm cô, nở nụ cười xấu xa.
Bình luận facebook