Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-163
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Em tới đây làm gì?
Khánh Duy từ ngoài đi vào, sau khi nghe xong cuộc gọi từ một người lạ, tâm trạng của anh chàng có vẻ không được tốt cho lắm, anh ngồi xuống bên cạnh Khánh Tường cầm lấy dĩa hoa quả trên bàn rồi ăn một miếng, ánh mắt có chút gì đó không thoải mái.
- Có chuyện gì sao?
Thấy Khánh Duy có chút phiền muộn, Khánh Tường thắc mắc hỏi anh, bởi vì có rất ít chuyện có thể khiến người con trai này có thể phiền não. Chắc lại liên quan tới người kia rồi.
Bạn nhỏ Minh Anh tới bây giờ vẫn ngồi im trong lòng Saint liền ngóc đầu quay sang phía Khánh Tường để hóng chuyện, nhìn như con thỏ con loi nhoi trong lòng thật khiến cho Saint bật cười.
Nhìn em gái bảo bối đang lo lắng cho mình, Khánh Duy khẽ thở dài một chút rồi nói.
- Phi vụ làm ăn vừa rồi của Jame ở Malay không tốt, cậu ta bất cẩn để trúng một viên đạn.
- Rồi bây giờ anh ta sao rồi?
Nghe tới việc Jame bị thương, Khánh Tường không tự chủ được mà đứng phắt dậy, khuôn mặt cô có hơi hoang mang một chút, ánh mắt hằn lên tia hoảng sợ, cả người không tự chủ mà run nhẹ.
Hơi bất ngờ với thái độ đột ngột của em gái, Khánh Duy liền biết trong đầu của Khánh Tường đang nghĩ tới điều gì, anh liền đứng dậy ôm cô vào lòng mà vỗ về, giọng nói đột nhiên dịu dàng đi vào phần.
- Ngoan nào ngoan nào, mọi chuyện đã qua lâu rồi, Jame không yếu đuối vậy đâu.
- Em ... em ... em rất sợ.
Dường như có một kí ức tồi tệ nào đó bất chợt ùa về trong tâm trí của cô, nó khiến cho một cô gái mạnh mẽ như Khánh Tường phải cũng biết run sợ.
Một quá khứ không mấy vui vẻ gì cho cam.
- Không sao, chúng ta đi thăm cậu ấy nhé.
Khánh Tường bất chợt siết chặt eo của Khánh Duy, bờ vai mảnh khảnh khẽ run lên bần bật, toàn thân của Khánh Tường lạnh toát như vừa mới từ tủ lạnh chui ra vậy.
- Nếu chị không muốn đi thì để tụi em đi là được rồi.
Thấy Khánh Tường sợ hãi như vậy Saint cũng không đành lòng mang cô theo. Anh ta hiểu được Khánh Tường đang sợ điều gì xảy đến với Jame, tuy chị của Saint ngoài miệng hay tranh cãi với Jame nhưng anh ta biết trong thâm tâm của Khánh Tường không ghét Jame tới mức đó đâu.
- Phải đi ... phải đi.
Giọng nói của Khánh Tường vẫn chưa được bình thường lại nhưng thần sắc có vẻ tốt hơn lúc nãy rồi, cô tự đưa tay lên ôm ngực rồi tự trấn an lấy bản thân mình.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Khánh Duy không biết nói gì nữa, đành ra ngoài lấy xe rồi đi tới chỗ ở của Jame mà thôi.
Chiếc ferrari như con báo màu đen lao vun vút trên đường cao tốc, vì biệt thự của Jame nằm ở tận ngoại ô thành phố nên đường đi có hơi lâu.
Trong suốt chuyến đi Khánh Tường cứ thấp thỏm lo âu ngồi không yên, hai tay của cô cứ bứt rứt khó chịu như thế nào ấy. Tuy được Khánh Duy cho biết vết thương của Jame không quá nặng nhưng tâm trí của cô cứ luôn nhớ về đêm định mệnh ấy, tất cả đều khiến cho Khánh Tường sợ hãi.
Minh Anh ngồi ghế sau nắm chặt lấy tay an ủi Khánh Tường, ánh mắt dịu dàng như đang muốn xoa dịu tâm trạng của chị mình.
Sau gần một giờ đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng "con báo đen" của Khánh Tường cũng đã dừng lại trước một biệt thự nguy nga tráng lệ, nhưng lại toát ra một không khí âm u như không chào đón bất cứ người nào tới thăm.
Saint đi tới bấm chuông vài cái, bên trong đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên có lẽ trạc tuổi với quản gia Trương, ánh mắt nghiêm nghị nhìn đám người đứng trước cửa.
Có vẻ như nhận ra người quen, ánh mắt ấy đã dịu đi vài phần, và càng hưng phấn hơn khi ông ấy nhìn thấy Khánh Tường đứng ở ngoài.
Mau chóng cho người mở cửa đón khách quý vào nhà, thấy Khánh Tường bước vào mà khóe mắt ông ấy có hơi rưng rưng. Quản gia kiêm bác sĩ tư nhân của Jame họ Phùng, nên ở đây mọi người thường gọi là quản gia Phùng.
Nhưng riêng khách quý đang vào nhà đều gọi ông ấy bằng một cái tên thân thiện hơn. Chỉ có duy nhất họ và Jame là có thể gọi.
- Bác Phùng! Jame thế nào rồi?
Khánh Tường vội vã chạy tới hỏi thăm, gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Bác Phùng nhìn cô và mọi người cười hiền hậu sau đó dẫn họ lên trên lầu, vừa đi vừa thông báo tình hình của Jame cho mọi người rõ.
- CÚT HẾT RA NGOÀI.
Đi mãi cũng tới cửa phòng, Khánh Tường chỉ nghe thấy tiếng ra lệnh lạnh lùng của Jame cùng với tiếng đổ vỡ của đồ đạc, bên ngoài cửa có cô hầu gái run sợ đứng bên ngoài, trên tay có cầm một chén thuốc nhưng không dám mang vào.
- Đưa đây cho tôi, cô lui xuống đi.
- Nhưng Hoàng tiểu thư, ông chủ không muốn đâu, người vào sẽ bị thương đó.
Hầu gái cùng với gia nhân ở đây chẳng còn lạ lẫm gì với khách quý của quản gia Phùng, họ thường xuyên lui tới chơi nên mọi người trong biệt thự đã quen mặt nhau hết rồi, vì quen và có thiện cảm với Khánh Tường nên cô hầu gái không nỡ để cô vào trong.
- Được rồi, tôi đi vào sẽ không sao đâu, cô nghĩ ông chủ của cô có thể làm đau tôi sao?
Nói rồi cô mặc kệ sự áy náy của cô hầu gái mà cầm lấy chén thuốc trên tay cô ấy mà mở cửa bước vào trong.
Vừa bước vào phòng, lập tức có một mùi kì lạ lập tức xộc thẳng vào mũi Khánh Tường khiến cho cô khẽ nhíu mày lại. Nó giống như thứ mùi tanh của máu hòa quyện chung với mùi đặc trưng của thuốc bắc, rất khó ngửi.
- To gan nhỉ? Bây giờ các người muốn vừa bị thương vừa chạy ra ngoài sao?
Jame ngồi dựa vào chiếc giường to lớn của mình, sắc mặt không mấy hồng hào, anh ta còn đưa tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu ra ngoài.
Căn phòng của Jame bây giờ có thể nói là bừa bộn hết chỗ chê, dưới sàn toàn mảnh vỡ của thủy tinh, không biết anh ta đã đập phá hết bao nhiêu thứ rồi.
- Tôi thách anh làm đau tôi đó.
Nghe giọng nói mềm mại như nước của người phụ nữ, giọng nói mà hằng đêm mỗi khi ngủ anh ta đều mơ tới, giọng nói này đã lâu lắm rồi anh ta chưa được nghe.
Jame khó khăn ngẩng mặt lên để quan sát người ở cửa là ai, nhưng ánh sáng từ ngoài rọi vào quá chói nên anh ta phải nheo mắt lại nhìn.
Khánh Tường không nhanh không chậm đi tới chỗ Jame ngồi xuống trước mặt anh ta, nhăn nhó nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Jame đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Khánh Tường, thật là mềm mịn quá, và cũng đã rất lâu rồi anh ta chưa được chạm vào cô, chưa được nhìn thấy cô ở khoảnh khắc gần như vậy.
Anh ta chỉ dám chạm nhẹ lên mặt Khánh Tường mà thôi, vì anh ta sợ. Sợ cô sẽ biến mất trước mắt mình, sợ mình đang nằm mơ. Giọng nói trầm ấm có chút lạnh lùng của Jame vang lên bên tai cô, anh hỏi.
- Em tới đây làm gì?
-----------------
Tui đi có một buổi sáng thôi mà mấy bạn quăng bơ cho tui quá trời vậy :< Lượt phiếu vẫn y như tối qua không tăng xíu nào. Minh buồn quá đi huhu. Các cậu hết thương tui rồi đúng không? Ọ ^ Ọ
Khánh Duy từ ngoài đi vào, sau khi nghe xong cuộc gọi từ một người lạ, tâm trạng của anh chàng có vẻ không được tốt cho lắm, anh ngồi xuống bên cạnh Khánh Tường cầm lấy dĩa hoa quả trên bàn rồi ăn một miếng, ánh mắt có chút gì đó không thoải mái.
- Có chuyện gì sao?
Thấy Khánh Duy có chút phiền muộn, Khánh Tường thắc mắc hỏi anh, bởi vì có rất ít chuyện có thể khiến người con trai này có thể phiền não. Chắc lại liên quan tới người kia rồi.
Bạn nhỏ Minh Anh tới bây giờ vẫn ngồi im trong lòng Saint liền ngóc đầu quay sang phía Khánh Tường để hóng chuyện, nhìn như con thỏ con loi nhoi trong lòng thật khiến cho Saint bật cười.
Nhìn em gái bảo bối đang lo lắng cho mình, Khánh Duy khẽ thở dài một chút rồi nói.
- Phi vụ làm ăn vừa rồi của Jame ở Malay không tốt, cậu ta bất cẩn để trúng một viên đạn.
- Rồi bây giờ anh ta sao rồi?
Nghe tới việc Jame bị thương, Khánh Tường không tự chủ được mà đứng phắt dậy, khuôn mặt cô có hơi hoang mang một chút, ánh mắt hằn lên tia hoảng sợ, cả người không tự chủ mà run nhẹ.
Hơi bất ngờ với thái độ đột ngột của em gái, Khánh Duy liền biết trong đầu của Khánh Tường đang nghĩ tới điều gì, anh liền đứng dậy ôm cô vào lòng mà vỗ về, giọng nói đột nhiên dịu dàng đi vào phần.
- Ngoan nào ngoan nào, mọi chuyện đã qua lâu rồi, Jame không yếu đuối vậy đâu.
- Em ... em ... em rất sợ.
Dường như có một kí ức tồi tệ nào đó bất chợt ùa về trong tâm trí của cô, nó khiến cho một cô gái mạnh mẽ như Khánh Tường phải cũng biết run sợ.
Một quá khứ không mấy vui vẻ gì cho cam.
- Không sao, chúng ta đi thăm cậu ấy nhé.
Khánh Tường bất chợt siết chặt eo của Khánh Duy, bờ vai mảnh khảnh khẽ run lên bần bật, toàn thân của Khánh Tường lạnh toát như vừa mới từ tủ lạnh chui ra vậy.
- Nếu chị không muốn đi thì để tụi em đi là được rồi.
Thấy Khánh Tường sợ hãi như vậy Saint cũng không đành lòng mang cô theo. Anh ta hiểu được Khánh Tường đang sợ điều gì xảy đến với Jame, tuy chị của Saint ngoài miệng hay tranh cãi với Jame nhưng anh ta biết trong thâm tâm của Khánh Tường không ghét Jame tới mức đó đâu.
- Phải đi ... phải đi.
Giọng nói của Khánh Tường vẫn chưa được bình thường lại nhưng thần sắc có vẻ tốt hơn lúc nãy rồi, cô tự đưa tay lên ôm ngực rồi tự trấn an lấy bản thân mình.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Khánh Duy không biết nói gì nữa, đành ra ngoài lấy xe rồi đi tới chỗ ở của Jame mà thôi.
Chiếc ferrari như con báo màu đen lao vun vút trên đường cao tốc, vì biệt thự của Jame nằm ở tận ngoại ô thành phố nên đường đi có hơi lâu.
Trong suốt chuyến đi Khánh Tường cứ thấp thỏm lo âu ngồi không yên, hai tay của cô cứ bứt rứt khó chịu như thế nào ấy. Tuy được Khánh Duy cho biết vết thương của Jame không quá nặng nhưng tâm trí của cô cứ luôn nhớ về đêm định mệnh ấy, tất cả đều khiến cho Khánh Tường sợ hãi.
Minh Anh ngồi ghế sau nắm chặt lấy tay an ủi Khánh Tường, ánh mắt dịu dàng như đang muốn xoa dịu tâm trạng của chị mình.
Sau gần một giờ đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng "con báo đen" của Khánh Tường cũng đã dừng lại trước một biệt thự nguy nga tráng lệ, nhưng lại toát ra một không khí âm u như không chào đón bất cứ người nào tới thăm.
Saint đi tới bấm chuông vài cái, bên trong đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên có lẽ trạc tuổi với quản gia Trương, ánh mắt nghiêm nghị nhìn đám người đứng trước cửa.
Có vẻ như nhận ra người quen, ánh mắt ấy đã dịu đi vài phần, và càng hưng phấn hơn khi ông ấy nhìn thấy Khánh Tường đứng ở ngoài.
Mau chóng cho người mở cửa đón khách quý vào nhà, thấy Khánh Tường bước vào mà khóe mắt ông ấy có hơi rưng rưng. Quản gia kiêm bác sĩ tư nhân của Jame họ Phùng, nên ở đây mọi người thường gọi là quản gia Phùng.
Nhưng riêng khách quý đang vào nhà đều gọi ông ấy bằng một cái tên thân thiện hơn. Chỉ có duy nhất họ và Jame là có thể gọi.
- Bác Phùng! Jame thế nào rồi?
Khánh Tường vội vã chạy tới hỏi thăm, gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Bác Phùng nhìn cô và mọi người cười hiền hậu sau đó dẫn họ lên trên lầu, vừa đi vừa thông báo tình hình của Jame cho mọi người rõ.
- CÚT HẾT RA NGOÀI.
Đi mãi cũng tới cửa phòng, Khánh Tường chỉ nghe thấy tiếng ra lệnh lạnh lùng của Jame cùng với tiếng đổ vỡ của đồ đạc, bên ngoài cửa có cô hầu gái run sợ đứng bên ngoài, trên tay có cầm một chén thuốc nhưng không dám mang vào.
- Đưa đây cho tôi, cô lui xuống đi.
- Nhưng Hoàng tiểu thư, ông chủ không muốn đâu, người vào sẽ bị thương đó.
Hầu gái cùng với gia nhân ở đây chẳng còn lạ lẫm gì với khách quý của quản gia Phùng, họ thường xuyên lui tới chơi nên mọi người trong biệt thự đã quen mặt nhau hết rồi, vì quen và có thiện cảm với Khánh Tường nên cô hầu gái không nỡ để cô vào trong.
- Được rồi, tôi đi vào sẽ không sao đâu, cô nghĩ ông chủ của cô có thể làm đau tôi sao?
Nói rồi cô mặc kệ sự áy náy của cô hầu gái mà cầm lấy chén thuốc trên tay cô ấy mà mở cửa bước vào trong.
Vừa bước vào phòng, lập tức có một mùi kì lạ lập tức xộc thẳng vào mũi Khánh Tường khiến cho cô khẽ nhíu mày lại. Nó giống như thứ mùi tanh của máu hòa quyện chung với mùi đặc trưng của thuốc bắc, rất khó ngửi.
- To gan nhỉ? Bây giờ các người muốn vừa bị thương vừa chạy ra ngoài sao?
Jame ngồi dựa vào chiếc giường to lớn của mình, sắc mặt không mấy hồng hào, anh ta còn đưa tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu ra ngoài.
Căn phòng của Jame bây giờ có thể nói là bừa bộn hết chỗ chê, dưới sàn toàn mảnh vỡ của thủy tinh, không biết anh ta đã đập phá hết bao nhiêu thứ rồi.
- Tôi thách anh làm đau tôi đó.
Nghe giọng nói mềm mại như nước của người phụ nữ, giọng nói mà hằng đêm mỗi khi ngủ anh ta đều mơ tới, giọng nói này đã lâu lắm rồi anh ta chưa được nghe.
Jame khó khăn ngẩng mặt lên để quan sát người ở cửa là ai, nhưng ánh sáng từ ngoài rọi vào quá chói nên anh ta phải nheo mắt lại nhìn.
Khánh Tường không nhanh không chậm đi tới chỗ Jame ngồi xuống trước mặt anh ta, nhăn nhó nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Jame đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Khánh Tường, thật là mềm mịn quá, và cũng đã rất lâu rồi anh ta chưa được chạm vào cô, chưa được nhìn thấy cô ở khoảnh khắc gần như vậy.
Anh ta chỉ dám chạm nhẹ lên mặt Khánh Tường mà thôi, vì anh ta sợ. Sợ cô sẽ biến mất trước mắt mình, sợ mình đang nằm mơ. Giọng nói trầm ấm có chút lạnh lùng của Jame vang lên bên tai cô, anh hỏi.
- Em tới đây làm gì?
-----------------
Tui đi có một buổi sáng thôi mà mấy bạn quăng bơ cho tui quá trời vậy :< Lượt phiếu vẫn y như tối qua không tăng xíu nào. Minh buồn quá đi huhu. Các cậu hết thương tui rồi đúng không? Ọ ^ Ọ
Bình luận facebook