Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-179
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Sự thật về vết sẹo của Jame (3)
Nghe giọng điệu ngông nghênh hống hách của cô gái nhỏ, John ngửa cổ lên trời cười thành tiếng, đám thuộc hạ bên cạnh cũng rú lên cười như đang hù theo để sỉ nhục Khánh Tường vậy.
- Hahahaha, mỹ nữ à, em có tự cao quá không? Muốn cái mạng của "anh" à? Em không có bản lĩnh đó đâu.
- Ngậm mồm lại và ra điều kiện đi.
Ánh mắt lạnh lùng tựa như tảng băng ngàn năm của Khánh Tường quét ngang qua đám người hèn hạ đang mang bộ mặt giả tạo tới mức buồn nôn, cây bảo kiếm sắc bén đột nhiên lóe sáng lên một chút dường như báo hiệu mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Khí phách lắm, "anh" rất thích những cô gái như em.
John không dấu nổ sự thèm khát cũng như ham muốn đối với Khánh Tường, ánh mắt nhìn cô một cách lộ liễu như muốn xé toạc bộ y phục cô đang mặc trên người, mau chóng đem Khánh Tường lên giường mà dày vò.
Lão ta dừng lại một chút, sau đó liếc mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ, mỉm cười nhìn Khánh Tường rồi nói tiếp.
- Cho em mười phút, nếu hạ gục được ba mươi tên đàn em của anh thì em thắng.
Khánh Tường đưa mắt nhìn một đám người đang hừng hực khí thế chiến đấu của Salomon mà nhếch môi cười khinh, bảo cô xử lũ nhãi nhép này trong vòng mười phút?
Xin lỗi chứ chỉ cần năm phút là chúng nó đã nằm la liệt dưới vũng máu rồi, à không có thể còn chưa tới năm phút nữa cơ, cho cô mười phút có phải đã quá khinh thường bảo kiếm này rồi không? Một lũ ngu ngục.
- Sao? Em hài lòng chứ?
- Bắt đầu đi và đừng có nói nhiều, tụi mày xông lên một lượt để bà đây xử lý cho nhanh.
John khẽ cười, đuôi mắt của lão ta nhăn lại để lộ ra vết chân chim sâu hun hút, thứ được dùng để tố cáo tuổi già của lão. Trâu già mà thích gặm cỏ non, chết lúc nào không hay đâu.
Là đàn ông con trai to cao lực lưỡng mà lại bị một cô gái bé nhỏ sỉ nhục và coi thường, đám đàn em của Salomon lập tức xông tới chỗ Khánh Tường đang đứng như một con thú đói, trên tay cầm rất nhiều vũ khí hạng nặng như mã tấu, gậy lớn còn có cả cây giáo nhọn hoắc nữa. Ban đầu chúng đã có ý định nương tay với Khánh Tường, dù gì thì cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, chúng chỉ cần chơi trò mèo vờn chuột với cô quá mười phút là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng từ khi nghe được lời thách thức ngông cuồng thì cái ý định ấy đột nhiên biến mất, trong đầu chúng bây giờ chỉ muốn dùng vũ khí hủy hoại cơ thể của cô mà thôi. Những đôi mắt đằng đằng sát khí lao tới khiến cho người đứng ngoài cuộc như Saint và Jame không khỏi lo âu cho cô gái nhỏ của họ.
Khánh Tường vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ chờ đám người xông tới và ra tay, hoàn toàn không có ý định tránh né. Ánh mắt của cô vô hồn nhìn họ dường như toát lên vẻ lười biếng thường ngày.
Kiểu như mau tới đây để bà xử một lượt, chơi với chúng mày chán chết đi được.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt.
Âm thanh sắc nhọn của thanh kiếm vang lên khiến cho không gian ngưng đọng, tất cả vũ khí trên tay đám côn đồ không hẹn mà cùng nhau rơi xuống đất trước sự ngỡ ngàng tột độ. Gậy đánh bóng, cây giáo và ngay cả mã tấu đều bị cắt ra làm ba khúc, chúng nó thay phiên nhau rớt như rạ xuống đất.
Ba mươi cặp mắt trợn tròn nhìn nhau, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Họ chỉ vừa vung vũ khí lên thôi mà, tại sao bây giờ tất cả đều nằm yên vị dưới mặt đất vậy? Đã thế còn bị cắt ra nhiều khúc nhỏ nữa chứ? Đôi chân của chúng run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt khinh khỉnh của cô gái cũng như điệu bộ lười biếng vác thanh kiếm trên vai của Khánh Tường sau màn ảo thuật vừa rồi.
Cô gái này là nguyên nhân gây ra ư? Còn thanh kiếm đang lóe sáng trên vai là thủ phạm sao? What the fuck? Cô ta có phải là con người không vậy?
Ngay cả John ngồi ở vị trí cao cũng ngạc nhiên nhìn Khánh Tường, đôi mắt trắng dã nhìn chăm chăm về phía trước, thân thủ quả là không tồi, chỉ cần ba nốt nhạc đã tước được vũ khí của thuộc hạ của lão rồi. John cứ dụi dụi mắt mình để xem lão ta có bị hoa mắt hay không, nhưng có vẻ như sự việc vừa rồi là thật.
Cứ đà này thì chưa được mười phút là cô ta đã giết sạch rồi, như vậy không được.
John trầm ngâm xoa cằm, ánh mắt đăm chiêu như suy nghĩ về việc gì đó, để mất con mồi ngon và béo bở như vậy lão ta không cam tâm, phải tìm cách phá hoại mới được.
Nghe giọng điệu ngông nghênh hống hách của cô gái nhỏ, John ngửa cổ lên trời cười thành tiếng, đám thuộc hạ bên cạnh cũng rú lên cười như đang hù theo để sỉ nhục Khánh Tường vậy.
- Hahahaha, mỹ nữ à, em có tự cao quá không? Muốn cái mạng của "anh" à? Em không có bản lĩnh đó đâu.
- Ngậm mồm lại và ra điều kiện đi.
Ánh mắt lạnh lùng tựa như tảng băng ngàn năm của Khánh Tường quét ngang qua đám người hèn hạ đang mang bộ mặt giả tạo tới mức buồn nôn, cây bảo kiếm sắc bén đột nhiên lóe sáng lên một chút dường như báo hiệu mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Khí phách lắm, "anh" rất thích những cô gái như em.
John không dấu nổ sự thèm khát cũng như ham muốn đối với Khánh Tường, ánh mắt nhìn cô một cách lộ liễu như muốn xé toạc bộ y phục cô đang mặc trên người, mau chóng đem Khánh Tường lên giường mà dày vò.
Lão ta dừng lại một chút, sau đó liếc mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ, mỉm cười nhìn Khánh Tường rồi nói tiếp.
- Cho em mười phút, nếu hạ gục được ba mươi tên đàn em của anh thì em thắng.
Khánh Tường đưa mắt nhìn một đám người đang hừng hực khí thế chiến đấu của Salomon mà nhếch môi cười khinh, bảo cô xử lũ nhãi nhép này trong vòng mười phút?
Xin lỗi chứ chỉ cần năm phút là chúng nó đã nằm la liệt dưới vũng máu rồi, à không có thể còn chưa tới năm phút nữa cơ, cho cô mười phút có phải đã quá khinh thường bảo kiếm này rồi không? Một lũ ngu ngục.
- Sao? Em hài lòng chứ?
- Bắt đầu đi và đừng có nói nhiều, tụi mày xông lên một lượt để bà đây xử lý cho nhanh.
John khẽ cười, đuôi mắt của lão ta nhăn lại để lộ ra vết chân chim sâu hun hút, thứ được dùng để tố cáo tuổi già của lão. Trâu già mà thích gặm cỏ non, chết lúc nào không hay đâu.
Là đàn ông con trai to cao lực lưỡng mà lại bị một cô gái bé nhỏ sỉ nhục và coi thường, đám đàn em của Salomon lập tức xông tới chỗ Khánh Tường đang đứng như một con thú đói, trên tay cầm rất nhiều vũ khí hạng nặng như mã tấu, gậy lớn còn có cả cây giáo nhọn hoắc nữa. Ban đầu chúng đã có ý định nương tay với Khánh Tường, dù gì thì cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, chúng chỉ cần chơi trò mèo vờn chuột với cô quá mười phút là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng từ khi nghe được lời thách thức ngông cuồng thì cái ý định ấy đột nhiên biến mất, trong đầu chúng bây giờ chỉ muốn dùng vũ khí hủy hoại cơ thể của cô mà thôi. Những đôi mắt đằng đằng sát khí lao tới khiến cho người đứng ngoài cuộc như Saint và Jame không khỏi lo âu cho cô gái nhỏ của họ.
Khánh Tường vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ chờ đám người xông tới và ra tay, hoàn toàn không có ý định tránh né. Ánh mắt của cô vô hồn nhìn họ dường như toát lên vẻ lười biếng thường ngày.
Kiểu như mau tới đây để bà xử một lượt, chơi với chúng mày chán chết đi được.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt.
Âm thanh sắc nhọn của thanh kiếm vang lên khiến cho không gian ngưng đọng, tất cả vũ khí trên tay đám côn đồ không hẹn mà cùng nhau rơi xuống đất trước sự ngỡ ngàng tột độ. Gậy đánh bóng, cây giáo và ngay cả mã tấu đều bị cắt ra làm ba khúc, chúng nó thay phiên nhau rớt như rạ xuống đất.
Ba mươi cặp mắt trợn tròn nhìn nhau, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Họ chỉ vừa vung vũ khí lên thôi mà, tại sao bây giờ tất cả đều nằm yên vị dưới mặt đất vậy? Đã thế còn bị cắt ra nhiều khúc nhỏ nữa chứ? Đôi chân của chúng run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt khinh khỉnh của cô gái cũng như điệu bộ lười biếng vác thanh kiếm trên vai của Khánh Tường sau màn ảo thuật vừa rồi.
Cô gái này là nguyên nhân gây ra ư? Còn thanh kiếm đang lóe sáng trên vai là thủ phạm sao? What the fuck? Cô ta có phải là con người không vậy?
Ngay cả John ngồi ở vị trí cao cũng ngạc nhiên nhìn Khánh Tường, đôi mắt trắng dã nhìn chăm chăm về phía trước, thân thủ quả là không tồi, chỉ cần ba nốt nhạc đã tước được vũ khí của thuộc hạ của lão rồi. John cứ dụi dụi mắt mình để xem lão ta có bị hoa mắt hay không, nhưng có vẻ như sự việc vừa rồi là thật.
Cứ đà này thì chưa được mười phút là cô ta đã giết sạch rồi, như vậy không được.
John trầm ngâm xoa cằm, ánh mắt đăm chiêu như suy nghĩ về việc gì đó, để mất con mồi ngon và béo bở như vậy lão ta không cam tâm, phải tìm cách phá hoại mới được.
Bình luận facebook