Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-201
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Đi ăn trưa.
Trái ngược với không khí ám muội trong phòng thì ở bên ngoài, Hoàn Kim đang ra sức canh gác ở phía ngoài để không ai có thể làm phiền ông bà chủ "tâm sự" với nhau được.
Nhưng mà, anh ta gặp phải một đối thủ khá ư là nặng kí.
Kiến Hoa ở bên ngoài nằng nặc đòi xông vào trong, mặc kệ cho Hoàn Kim có ngăn cản như thế nào đi nữa, anh ta la lớn.
- Mang cái thân của cậu ra chỗ khác, tôi có việc cần nói với Minh Hào.
- Hiện giờ anh ấy đang bận, không tiện tiếp cậu đâu. Mời cậu đi chỗ khác cho.
Vừa nói vừa dùng tay đẩy Kiến Hoa ra ngoài, phải cách xa cánh cửa khoảng năm mét thì Hoàn Kim mới có thể an tâm được một chút. Tuy rằng cửa của Minh Hào rất chắc chắn nhưng nhiều khi vẫn có thể lọt một vài âm thanh khá ư là ... "nhạy cảm" ra ngoài thì sao?
Phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi.
- Cậu bị rồ à? Chính anh ấy gọi tôi tới đây mà bây giờ lại bảo bận?
Kiến Hoa gắt gỏng lớn tiếng với Hoàn Kim, anh ta mau chóng gạt thư kí Kim sang một bên rồi mạnh mẽ tiến về phía cửa. Hiện tại đang là giờ ăn trưa, Minh Hào lại bảo cậu ta đi ăn cùng mà.
Cánh tay của Kiến Hoa chưa kịp đụng tới tay cầm thì liền bị Hoàn Kim chụp lấy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào người đối diện, lạnh giọng nói.
- Không được vào, nếu muốn vào thì phải bước qua xác của tôi.
Liếc mắt một cái, Kiến Hoa lạnh lùng đẩy Hoàn Kim ngã sang một bên, anh chàng mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, chổng mông lên trời.
- Đã yếu còn bày đặt ra gió, mạnh mẽ hơn ai mà đòi?
- Cậu ... cậu không được vào.
Bạn nhỏ Hoàn Kim yếu ớt lăn lê trên nền sàn nhà, mau chóng lấy tay chụp lấy chân của Kiến Hoa, nhất định ngăn cản không cho vào.
Ôi trời, còn đâu hình tượng thư kí cao ngạo? Còn đâu con người được mọi người kính nể khi được tiếp xúc với chủ tịch? Tất cả đều tan thành mây khói khi nhìn thấy thư kí Kim đang nằm ườn dưới sàn.
Kiến Hoa mặc kệ, anh ta nhanh chóng đẩy cửa bước vào thì thấy một cảnh tượng rất ư là bình thường, không gì có thể bình thường hơn nữa.
Minh Hào ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào tập hồ sơ trên bàn, toàn thân hoàn toàn toát ra vẻ bá khí ngút trời của một tổng tài.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha lớn, thoải mái nhâm nhi tách trà nóng và một quyển sách về chính trị. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm lia mắt sang từng trang sách.
Thế quái nào mà tên thư kí kia làm lố quá vậy? Minh Hào có bận bịu gì đâu. Hay là muốn chọc phá ông đây?
Hoàn Kim lập tức đứng thẳng dậy sau khi cánh cửa lớn được Kiến Hoa mở ra, anh chàng hết sức ngạc nhiên khi thấy cả hai người đều bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả Khánh Tường cũng không biểu lộ một chút cảm xúc gì cả.
Ơ thế là ban nãy không "ăn" ư? Sao nhìn thấy dáng vẻ của Minh Hào lúc nãy hưng phấn lắm cơ mà? Không lẽ anh ta nhìn nhầm à?
Minh Hào ngẩng đầu lên khỏi mớ văn kiện, nhìn thấy Kiến Hoa đang đứng thừ người ở một chỗ mà ngắm nhìn bà xã nhỏ của mình một cách lộ liễu thì trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả, anh chàng khẽ hừ lạnh rồi lên tiếng nói.
- Tới rồi hả? Cùng nhau dùng bữa đi.
Kiến Hoa bị giọng nói lạnh lùng của Minh Hào làm cho giật nẩy người, anh ta lập tức dời ánh mắt từ chỗ Khánh Tường sang nhìn Minh Hào, thắc mắc hỏi.
- Bao gồm cả cô gái này nữa ư?
- Không biết phép tắc gì cả, gọi một tiếng chị.
-----------------------------------
Phiếu ơi vào túi của Minh nào ~~~~~~
Trái ngược với không khí ám muội trong phòng thì ở bên ngoài, Hoàn Kim đang ra sức canh gác ở phía ngoài để không ai có thể làm phiền ông bà chủ "tâm sự" với nhau được.
Nhưng mà, anh ta gặp phải một đối thủ khá ư là nặng kí.
Kiến Hoa ở bên ngoài nằng nặc đòi xông vào trong, mặc kệ cho Hoàn Kim có ngăn cản như thế nào đi nữa, anh ta la lớn.
- Mang cái thân của cậu ra chỗ khác, tôi có việc cần nói với Minh Hào.
- Hiện giờ anh ấy đang bận, không tiện tiếp cậu đâu. Mời cậu đi chỗ khác cho.
Vừa nói vừa dùng tay đẩy Kiến Hoa ra ngoài, phải cách xa cánh cửa khoảng năm mét thì Hoàn Kim mới có thể an tâm được một chút. Tuy rằng cửa của Minh Hào rất chắc chắn nhưng nhiều khi vẫn có thể lọt một vài âm thanh khá ư là ... "nhạy cảm" ra ngoài thì sao?
Phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi.
- Cậu bị rồ à? Chính anh ấy gọi tôi tới đây mà bây giờ lại bảo bận?
Kiến Hoa gắt gỏng lớn tiếng với Hoàn Kim, anh ta mau chóng gạt thư kí Kim sang một bên rồi mạnh mẽ tiến về phía cửa. Hiện tại đang là giờ ăn trưa, Minh Hào lại bảo cậu ta đi ăn cùng mà.
Cánh tay của Kiến Hoa chưa kịp đụng tới tay cầm thì liền bị Hoàn Kim chụp lấy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào người đối diện, lạnh giọng nói.
- Không được vào, nếu muốn vào thì phải bước qua xác của tôi.
Liếc mắt một cái, Kiến Hoa lạnh lùng đẩy Hoàn Kim ngã sang một bên, anh chàng mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, chổng mông lên trời.
- Đã yếu còn bày đặt ra gió, mạnh mẽ hơn ai mà đòi?
- Cậu ... cậu không được vào.
Bạn nhỏ Hoàn Kim yếu ớt lăn lê trên nền sàn nhà, mau chóng lấy tay chụp lấy chân của Kiến Hoa, nhất định ngăn cản không cho vào.
Ôi trời, còn đâu hình tượng thư kí cao ngạo? Còn đâu con người được mọi người kính nể khi được tiếp xúc với chủ tịch? Tất cả đều tan thành mây khói khi nhìn thấy thư kí Kim đang nằm ườn dưới sàn.
Kiến Hoa mặc kệ, anh ta nhanh chóng đẩy cửa bước vào thì thấy một cảnh tượng rất ư là bình thường, không gì có thể bình thường hơn nữa.
Minh Hào ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào tập hồ sơ trên bàn, toàn thân hoàn toàn toát ra vẻ bá khí ngút trời của một tổng tài.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha lớn, thoải mái nhâm nhi tách trà nóng và một quyển sách về chính trị. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm lia mắt sang từng trang sách.
Thế quái nào mà tên thư kí kia làm lố quá vậy? Minh Hào có bận bịu gì đâu. Hay là muốn chọc phá ông đây?
Hoàn Kim lập tức đứng thẳng dậy sau khi cánh cửa lớn được Kiến Hoa mở ra, anh chàng hết sức ngạc nhiên khi thấy cả hai người đều bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả Khánh Tường cũng không biểu lộ một chút cảm xúc gì cả.
Ơ thế là ban nãy không "ăn" ư? Sao nhìn thấy dáng vẻ của Minh Hào lúc nãy hưng phấn lắm cơ mà? Không lẽ anh ta nhìn nhầm à?
Minh Hào ngẩng đầu lên khỏi mớ văn kiện, nhìn thấy Kiến Hoa đang đứng thừ người ở một chỗ mà ngắm nhìn bà xã nhỏ của mình một cách lộ liễu thì trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả, anh chàng khẽ hừ lạnh rồi lên tiếng nói.
- Tới rồi hả? Cùng nhau dùng bữa đi.
Kiến Hoa bị giọng nói lạnh lùng của Minh Hào làm cho giật nẩy người, anh ta lập tức dời ánh mắt từ chỗ Khánh Tường sang nhìn Minh Hào, thắc mắc hỏi.
- Bao gồm cả cô gái này nữa ư?
- Không biết phép tắc gì cả, gọi một tiếng chị.
-----------------------------------
Phiếu ơi vào túi của Minh nào ~~~~~~
Bình luận facebook