Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo bảo yêu anh chưa-28.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Là em đúng không?
- Chà chà, không ngờ tiểu thư còn chơi tốt như vậy.
Quản gia Trương nhìn Khánh Tường bằng đôi mắt tán thưởng.
Hôm nay ông đã dậy sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho Khánh Tường. Quản gia Trương là một người rất kĩ tính, đặc biệt là những vấn đề liên quan tới Khánh Tường lại càng phải kĩ lưỡng hơn. Ông muốn mọi thứ phải thật chỉn chu.
Vì Khánh Tường là bông hoa trong lòng ông, cho nên phải dành tặng những thứ hoàn hảo nhất cho cô.
Ăn uống xong xuôi, Khánh Tường lại kéo ông ấy đi chơi tennis, thứ mà trước đây Khánh Tường thường làm sau mỗi bữa ăn.
Cảm giác thân quen dường như đã quay trở về với ông rồi. Quản gia Trương nhìn Khánh Tường, ông không muốn cô rời đi nữa, cứ ở đây để ông chăm sóc tốt hơn nhiều so với việc phải bôn ba ngoài kia.
- Em tưởng sau vụ việc lần đó chị đã bỏ chơi tennis rồi chứ.
Minh Anh tiến lại gần chỗ Khánh Tường đang ngồi nghỉ ngơi, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn tự tiện lấy quả dâu tây trên đĩa của Khánh Tường ăn nữa chứ.
Khánh Tường lấy khăn bông lau đi những giọt mồ hôi trên trán sau đó liếc xéo Minh Anh, cô lấy chai nước suối bên cạnh, ngửa cổ uống một hơi dài. Cô biết Minh Anh đang nhắc lại vụ tai nạn của Bé Con năm xưa.
- Đã là quá khứ rồi, em có nhất thiết vì một chuyện cỏn con mà bỏ đi môn thể thao yêu thích của em hay không?
- Thôi đừng có mà xạo sự, người nào lúc đó bảo sống chết cũng không chơi lại cái trò thể thao này hả? Ai là người đã đập gãy cây vợt tennis babolat mới mua hả? Ai đã ra lệnh phá hủy sân chơi tennis. Là ai?
Khánh Tường đen mặt nhìn Minh Anh, cái thằng con trai mà cái mỏ cứ leo lẻo ấy. Không những thế nó còn nhìn cô bằng cái ánh mắt cười cợt đó nữa chứ. Thằng nhóc này thèm đòn rồi đúng không?
Nghĩ gì làm đó, Khánh Tường cầm trái banh tennis chọi thẳng vào người Minh Anh, làm cậu ta la oai oái lên.
- Chị tính bạo lực gia đình à? Quản gia Trương, sao ông không lên tiếng cản chị ấy lại.
Khánh Tường nở nụ cười ranh mãnh nhìn Minh Anh. Thằng nhóc đáng chết còn dám kêu cứu à? Để coi ai dám cứu nhà ngươi.
Quản gia Trương đứng bên cạnh bây giờ mới lên tiếng.
- Tiểu thư, tại sao người lại lấy trái banh tennis ném vào người Minh Anh như vậy chứ
Nghe được câu nói của quản gia Trương, Minh Anh đắc ý nhìn Khánh Tường. Quản gia đã lên tiếng rồi, lẽ nào chị không dừng lại.
- Nếu tiểu thư thích chơi trò này, tôi sẽ cho người mang thật nhiều trái banh qua cho tiểu thư chơi.
Câu nói vừa rồi như sét đánh ngang tai Minh Anh vậy, cậu ta đứng phắt dậy la lối om sòm.
- Quản gia Trương, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy cơ chứ. Rốt cuộc là giữa tôi và Khánh Tường ai quan trọng đối với ông cơ chứ?
- Đương nhiên tiểu thư quan trọng hơn rồi.
Câu nói này của quản gia Trương y như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Minh Anh, cậu ta liếc qua người con gái bên cạnh. Khẽ nuốt nước bọt cái ực.
- Cho thời gian để chạy rồi mà còn ngoan cố ở lại đây. Minh Anh, lần này em chết chắc.
Vừa nói dứt câu, hai người gia nhân xuất hiện với hai rổ banh trên tay. Minh Anh sợ hãi vọt chạy trước, Khánh Tường nhanh chóng đuổi theo sau, cả hai vừa rượt đuổi nhau vừa la hét. Đa số là giọng của Minh Anh.
- Cái tính bạo lực của chị khi nào mới hết đây hả?
- Khi nào em bỏ cái tật nhiều chuyện đi
- Em nhiều chuyện hồi nào?
- Em không nhiều chuyện mà mọi người trong căn biệt thự này đều gọi em là ông Tám đó có biết không hả?
- Á à, ai dám gọi ông đây như thế? Bước ra đây ngay.
Khánh Tường liên tục lấy banh tennis chọi Minh Anh, sau đó nở nụ cười khanh khách.
- Cái mạng nhỏ của em còn lo chưa xong, gọi họ ra làm gì?
- Hộ giá, bay đâu hộ giá trẫm, không thôi thích khách giết trẫm chết bây giờ.
Đám người trong căn biệt thự nhìn thấy cảnh này thì che miệng cười khúc khích. Tiểu thư của họ sau khi trở về thật đáng yêu. Trước đây cô rất lạnh lùng và khó gần, không hiểu sao lần này lại cởi mở và vui vẻ hơn. Điều này khiến họ cảm thấy rất vui.
- Thôi! Dừng lại đi, em chạy mệt sắp chết rồi.
Minh Anh chạy không nổi nữa, nằm phịch xuống bãi cỏ mềm mại trong khuôn viên. Khánh Tường chạy lại đá vào mông anh ta vài cái.
- Mới chạy có tí xíu mà đã mệt. Con trai gì mà yếu như sên.
- Chị trâu bò à? Làm như cái khuôn viên này bé lắm ý.
Cơn gió nhè nhẹ thổi ngang qua, mang theo hương thơm của những loài hoa đang đua nhau khoe sắc trong khuôn viên.
Đang nằm tận hưởng thì đột nhiên Minh Anh ngồi bật dậy, anh ta nói.
- Chị! Chị có gây thù chuốc oán gì với người bên Salomon không?
- Không, mà có chuyện gì?
- Hôm qua nhân viên ở tiệm chăm sóc thú cưng nói là có người đến tìm chị, trên áo có đeo huy hiệu đại bàng, em nghĩ là người của bên đó.
- Điều tra cho kĩ rồi báo cáo lại cho chị.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trời đã bắt đầu xẩm tối rồi. Và đây chính là thời điểm ăn chơi của giới thượng lưu.
Khánh Tường bước xuống bậc thang với bộ cánh hết sức sexy. Cô mặc chiếc váy màu đen tuyền làm nổi bật nước da trắng nõn nà, sau lưng váy có đường cắt rất sâu và rộng, kéo dài tới vòng ba của cô. Tấm lưng ngọc ngà cứ thế mà phơi bày cho người khác ngắm nhìn. Dường như chiếc váy này được thiết kế để dành riêng cho Khánh Tường, nó ôm chặt vào người cô, làm tôn lên ba vòng cực chuẩn. Mái tóc dài xoăn được thả tự do. Dưới chân đi đôi cao gót được tinh xảo.
Khánh Tường ngồi vào chiếc McLaren Senna màu đỏ quyền lực rồi chạy tới quán bar lớn của thành phố. Vừa bước vào, tiếng nhạc xập xình đã bao trùm không gian mờ ảo này, những nụ cười xã giao, những cái liếc mắt đưa tình lộ liễu.
Khánh Tường lựa chỗ ngồi thích hợp thưởng thức ly vodka, xung quanh đã có những ánh mắt dòm ngó cơ thể cô.
Khánh Tường đương nhiên biết chứ, nhưng muốn tiếp cận cô không đơn giản.
Một bóng người lướt qua Khánh Tường, lúc đó cô đang xoay người vào bên trong nên có thể người đó sẽ không nhận ra.
- Một ly whisky
Minh Hào chán nản uống một ngụm rượu, hai ngày nay không thấy Khánh Tường quay trở về. Không biết bây giờ cô đang làm gì mà lại biến mất không nói lời nào. Dường như anh đã quen với việc nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia hàng ngày rồi. Bất kể ngày hay đêm, hình bóng ấy vẫn luôn ở trong tầm nhìn của anh. Vậy mà bây giờ ...
Tâm trạng của anh bây giờ thật là khó chịu, giống như bị bỏ rơi ấy.
Anh muốn uống thật say để quên đi hiện tại, anh không muốn trở về ngôi nhà ấy mà không có bóng dáng của cô.
Có lẽ uống say sẽ giúp tâm trạng của anh tốt lên phần nào.
Mơ hồ chìm đắm trong cơn say, Minh Hào nhìn thấy hình dáng anh ngày đêm mong nhớ lướt ngang qua. Anh lập tức bừng tỉnh, đuổi theo cô gái ấy. Cô gái mặc bộ váy gợi cảm, mái tóc xoăn dài bồng bềnh. Bóng lưng cô ấy rất giống Khánh Tường.
Lẽ nào?
Nhưng rồi Minh Hào dừng lại khi thấy cô gái ấy bước lên chiếc McLaren Senna màu đỏ, chiếc siêu xe này chỉ có giới thượng lưu mới có thể sở hữu được. Một cô gái bình thường như Khánh Tường có thể sở hữu được sao?
Minh Hào cười cợt chính bản thân mình, Khánh Tường mới đi có hai ngày thôi mà anh đã như vậy rồi sao?
- Khánh Tường! Người đó có phải là em không? Hay là do anh nhớ em tới phát điên rồi nên nhìn đâu cũng thấy hình bóng của em?
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Là em đúng không?
- Chà chà, không ngờ tiểu thư còn chơi tốt như vậy.
Quản gia Trương nhìn Khánh Tường bằng đôi mắt tán thưởng.
Hôm nay ông đã dậy sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho Khánh Tường. Quản gia Trương là một người rất kĩ tính, đặc biệt là những vấn đề liên quan tới Khánh Tường lại càng phải kĩ lưỡng hơn. Ông muốn mọi thứ phải thật chỉn chu.
Vì Khánh Tường là bông hoa trong lòng ông, cho nên phải dành tặng những thứ hoàn hảo nhất cho cô.
Ăn uống xong xuôi, Khánh Tường lại kéo ông ấy đi chơi tennis, thứ mà trước đây Khánh Tường thường làm sau mỗi bữa ăn.
Cảm giác thân quen dường như đã quay trở về với ông rồi. Quản gia Trương nhìn Khánh Tường, ông không muốn cô rời đi nữa, cứ ở đây để ông chăm sóc tốt hơn nhiều so với việc phải bôn ba ngoài kia.
- Em tưởng sau vụ việc lần đó chị đã bỏ chơi tennis rồi chứ.
Minh Anh tiến lại gần chỗ Khánh Tường đang ngồi nghỉ ngơi, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn tự tiện lấy quả dâu tây trên đĩa của Khánh Tường ăn nữa chứ.
Khánh Tường lấy khăn bông lau đi những giọt mồ hôi trên trán sau đó liếc xéo Minh Anh, cô lấy chai nước suối bên cạnh, ngửa cổ uống một hơi dài. Cô biết Minh Anh đang nhắc lại vụ tai nạn của Bé Con năm xưa.
- Đã là quá khứ rồi, em có nhất thiết vì một chuyện cỏn con mà bỏ đi môn thể thao yêu thích của em hay không?
- Thôi đừng có mà xạo sự, người nào lúc đó bảo sống chết cũng không chơi lại cái trò thể thao này hả? Ai là người đã đập gãy cây vợt tennis babolat mới mua hả? Ai đã ra lệnh phá hủy sân chơi tennis. Là ai?
Khánh Tường đen mặt nhìn Minh Anh, cái thằng con trai mà cái mỏ cứ leo lẻo ấy. Không những thế nó còn nhìn cô bằng cái ánh mắt cười cợt đó nữa chứ. Thằng nhóc này thèm đòn rồi đúng không?
Nghĩ gì làm đó, Khánh Tường cầm trái banh tennis chọi thẳng vào người Minh Anh, làm cậu ta la oai oái lên.
- Chị tính bạo lực gia đình à? Quản gia Trương, sao ông không lên tiếng cản chị ấy lại.
Khánh Tường nở nụ cười ranh mãnh nhìn Minh Anh. Thằng nhóc đáng chết còn dám kêu cứu à? Để coi ai dám cứu nhà ngươi.
Quản gia Trương đứng bên cạnh bây giờ mới lên tiếng.
- Tiểu thư, tại sao người lại lấy trái banh tennis ném vào người Minh Anh như vậy chứ
Nghe được câu nói của quản gia Trương, Minh Anh đắc ý nhìn Khánh Tường. Quản gia đã lên tiếng rồi, lẽ nào chị không dừng lại.
- Nếu tiểu thư thích chơi trò này, tôi sẽ cho người mang thật nhiều trái banh qua cho tiểu thư chơi.
Câu nói vừa rồi như sét đánh ngang tai Minh Anh vậy, cậu ta đứng phắt dậy la lối om sòm.
- Quản gia Trương, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy cơ chứ. Rốt cuộc là giữa tôi và Khánh Tường ai quan trọng đối với ông cơ chứ?
- Đương nhiên tiểu thư quan trọng hơn rồi.
Câu nói này của quản gia Trương y như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Minh Anh, cậu ta liếc qua người con gái bên cạnh. Khẽ nuốt nước bọt cái ực.
- Cho thời gian để chạy rồi mà còn ngoan cố ở lại đây. Minh Anh, lần này em chết chắc.
Vừa nói dứt câu, hai người gia nhân xuất hiện với hai rổ banh trên tay. Minh Anh sợ hãi vọt chạy trước, Khánh Tường nhanh chóng đuổi theo sau, cả hai vừa rượt đuổi nhau vừa la hét. Đa số là giọng của Minh Anh.
- Cái tính bạo lực của chị khi nào mới hết đây hả?
- Khi nào em bỏ cái tật nhiều chuyện đi
- Em nhiều chuyện hồi nào?
- Em không nhiều chuyện mà mọi người trong căn biệt thự này đều gọi em là ông Tám đó có biết không hả?
- Á à, ai dám gọi ông đây như thế? Bước ra đây ngay.
Khánh Tường liên tục lấy banh tennis chọi Minh Anh, sau đó nở nụ cười khanh khách.
- Cái mạng nhỏ của em còn lo chưa xong, gọi họ ra làm gì?
- Hộ giá, bay đâu hộ giá trẫm, không thôi thích khách giết trẫm chết bây giờ.
Đám người trong căn biệt thự nhìn thấy cảnh này thì che miệng cười khúc khích. Tiểu thư của họ sau khi trở về thật đáng yêu. Trước đây cô rất lạnh lùng và khó gần, không hiểu sao lần này lại cởi mở và vui vẻ hơn. Điều này khiến họ cảm thấy rất vui.
- Thôi! Dừng lại đi, em chạy mệt sắp chết rồi.
Minh Anh chạy không nổi nữa, nằm phịch xuống bãi cỏ mềm mại trong khuôn viên. Khánh Tường chạy lại đá vào mông anh ta vài cái.
- Mới chạy có tí xíu mà đã mệt. Con trai gì mà yếu như sên.
- Chị trâu bò à? Làm như cái khuôn viên này bé lắm ý.
Cơn gió nhè nhẹ thổi ngang qua, mang theo hương thơm của những loài hoa đang đua nhau khoe sắc trong khuôn viên.
Đang nằm tận hưởng thì đột nhiên Minh Anh ngồi bật dậy, anh ta nói.
- Chị! Chị có gây thù chuốc oán gì với người bên Salomon không?
- Không, mà có chuyện gì?
- Hôm qua nhân viên ở tiệm chăm sóc thú cưng nói là có người đến tìm chị, trên áo có đeo huy hiệu đại bàng, em nghĩ là người của bên đó.
- Điều tra cho kĩ rồi báo cáo lại cho chị.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trời đã bắt đầu xẩm tối rồi. Và đây chính là thời điểm ăn chơi của giới thượng lưu.
Khánh Tường bước xuống bậc thang với bộ cánh hết sức sexy. Cô mặc chiếc váy màu đen tuyền làm nổi bật nước da trắng nõn nà, sau lưng váy có đường cắt rất sâu và rộng, kéo dài tới vòng ba của cô. Tấm lưng ngọc ngà cứ thế mà phơi bày cho người khác ngắm nhìn. Dường như chiếc váy này được thiết kế để dành riêng cho Khánh Tường, nó ôm chặt vào người cô, làm tôn lên ba vòng cực chuẩn. Mái tóc dài xoăn được thả tự do. Dưới chân đi đôi cao gót được tinh xảo.
Khánh Tường ngồi vào chiếc McLaren Senna màu đỏ quyền lực rồi chạy tới quán bar lớn của thành phố. Vừa bước vào, tiếng nhạc xập xình đã bao trùm không gian mờ ảo này, những nụ cười xã giao, những cái liếc mắt đưa tình lộ liễu.
Khánh Tường lựa chỗ ngồi thích hợp thưởng thức ly vodka, xung quanh đã có những ánh mắt dòm ngó cơ thể cô.
Khánh Tường đương nhiên biết chứ, nhưng muốn tiếp cận cô không đơn giản.
Một bóng người lướt qua Khánh Tường, lúc đó cô đang xoay người vào bên trong nên có thể người đó sẽ không nhận ra.
- Một ly whisky
Minh Hào chán nản uống một ngụm rượu, hai ngày nay không thấy Khánh Tường quay trở về. Không biết bây giờ cô đang làm gì mà lại biến mất không nói lời nào. Dường như anh đã quen với việc nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia hàng ngày rồi. Bất kể ngày hay đêm, hình bóng ấy vẫn luôn ở trong tầm nhìn của anh. Vậy mà bây giờ ...
Tâm trạng của anh bây giờ thật là khó chịu, giống như bị bỏ rơi ấy.
Anh muốn uống thật say để quên đi hiện tại, anh không muốn trở về ngôi nhà ấy mà không có bóng dáng của cô.
Có lẽ uống say sẽ giúp tâm trạng của anh tốt lên phần nào.
Mơ hồ chìm đắm trong cơn say, Minh Hào nhìn thấy hình dáng anh ngày đêm mong nhớ lướt ngang qua. Anh lập tức bừng tỉnh, đuổi theo cô gái ấy. Cô gái mặc bộ váy gợi cảm, mái tóc xoăn dài bồng bềnh. Bóng lưng cô ấy rất giống Khánh Tường.
Lẽ nào?
Nhưng rồi Minh Hào dừng lại khi thấy cô gái ấy bước lên chiếc McLaren Senna màu đỏ, chiếc siêu xe này chỉ có giới thượng lưu mới có thể sở hữu được. Một cô gái bình thường như Khánh Tường có thể sở hữu được sao?
Minh Hào cười cợt chính bản thân mình, Khánh Tường mới đi có hai ngày thôi mà anh đã như vậy rồi sao?
- Khánh Tường! Người đó có phải là em không? Hay là do anh nhớ em tới phát điên rồi nên nhìn đâu cũng thấy hình bóng của em?
Bình luận facebook