Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Yến Nhi mải mê tâm sự với chú gấu bông của mình mà không hay biết cô đã đứng ở cửa nghe hết được những lời cô bé nói với Nini rồi.
- "Joyce, con nói lại được rồi sao?"
Tĩnh Anh nghe con gái nói hết câu thì lập tức lên tiếng.
- "Ma...mẹ, mẹ vào đây khi nào thế?"
Bị bắt quả tang, Yến Nhi rụt rè hỏi.
- "Con yêu, con nói lại được bình thường rồi. Con có biết là mẹ và mọi người lo lắng cho con lắm không?"
Tĩnh Anh vừa vui mừng vừa xúc động ôm con gái nhỏ vào lòng. Rồi cô lại nói tiếp:
- "Con nghe mẹ nói đây. Ba con bị thương không phải là do con đâu, chỉ là ba quá yêu thương con mà thôi. Vậy nên con đừng tự trách mình nữa. Điều ba mẹ cần nhất bây giờ chính là con luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc, con hiểu chưa?"
______________
Đến sáng hôm sau, cô dẫn Yến Nhi về thăm ông bà nội nhân tiện để báo cho mọi người tin tốt này. Mọi người trong nhà ai nấy đều vui mừng khôn xiết vì cháu gái yêu quý của họ đã khỏi bệnh.
Yến Nhi lại được ông nội bế đi chơi khắp biệt thự. Tĩnh Anh ngồi lại trò chuyện với bà nội và mẹ Vương.
- "Cháu dâu à, dạo này con ăn uống thế nào? Sao nội thấy con gầy lắm đấy. Phụ nữ mang thai thì phải có da có thịt một chút mới được."
Bà nội xót xa nhìn cô vẫn gầy mong manh, nhìn qua vẫn không có chút nào giống người đang mang thai liền xót xa nói.
- "Tĩnh Anh, dạo này con nghén nên không ăn được gì nhiều, hay là con với Yến Nhi dọn qua đây ở cho mẹ tiện chăm sóc cả hai đi?"
Mẹ Vương cũng nói thêm. Ngay sau khi anh xảy ra chuyện thì mọi người trong nhà đã nói cô về đây sống chung cho tiện chăm sóc nhưng Tĩnh Anh không muốn làm phiền họ và lại trong nhà cô cũng có người giúp việc rồi. Cô không muốn mọi người phải lo lắng vì mình và hơn thế nữa, cô muốn ở lại ngôi nhà chung của hai người để nó không bị lạnh lẽo trong thời gian anh đi vắng.
- "Nội! Mẹ! Ý tốt của hai người con xin nhận nhưng mà bây giờ con mà đi thì căn nhà sẽ lạnh lẽo lắm. Với lại hôm nay tới đây, con muốn xin mọi người một việc."
- "Có việc gì vậy? Con cứ nói."
Cả bà nội và mẹ Vương đồng thanh đáp.
- "Con định là sẽ đưa Phong Thần về nhà điều trị, như vậy con cũng sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc và trò chuyện với anh ấy hơn."
Cô trầm mặc nói.
- "Như vậy mẹ e là không được. Con đang mang thai lại còn có Yến Nhi nữa, bây giờ lại thêm chăm sóc Phong Thần thì con làm sao chịu được chứ?"
Mẹ Vương lập tức đáp. Bà hiểu cô có ý tốt muốn tự tay chăm sóc cho anh nhưng cô đang mang thai, anh phận là chồng còn chưa chăm sóc được cho cô thì bây giờ bà sao đành lòng để cô chăm sóc lại anh chứ.
- "Nếu mẹ không yên tâm thì chúng ta sẽ mời y tá riêng về phụ con chăm sóc anh ấy. Nội! Mẹ! Con xin hai người đấy."
Từ ngày anh nằm viện, cô lúc nào cũng lo lắng, ốm nghén đã không ăn được nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng ăn. Đêm nào cô cũng nhớ đến anh, mơ thấy anh bình phục trở lại.
- "Nếu con bé đã nói vậy rồi thì cứ để cho nó làm theo ý mình đi."
Bà nội không đành nòng khi thấy cô cứ rầu rĩ như thế.
- "Mẹ, nhưng mà..."
- "Dù sao biệt thự cũng có nhiều người làm mà, con không cần lo quá đâu. Cứ quyết định như vậy đi."
Vương lão phu nhân đanh giọng đáp.
- "Nội! Mẹ! Con cảm ơn hai người."
Cô nhẹ nhàng đáp.
- "Con dâu tội nghiệp của ta! Lần trước con mang thai Yến Nhi đã không có Phong Thần ở bên chăm sóc rồi. Lần này con mang thai thì lại như vậy. Thiệt thòi cho con quá. Nhà họ Vương có lỗi với con..."
Mẹ Vương nói rồi liền ôm chầm lấy cô.
________________
Ba tháng sau....
Hôm nay là ngày xét xử Tô Khiết Như. Cô ta bị bắt vào gần hai tháng trước. Trải qua nhiều phiên toà thì hôm nay cũng đến phiên toà cuối cùng.
Với hành vi gây tai nạn bỏ trốn, bắt cóc trẻ con và có âm mưu giết hại con tin, Tô Khiết Như bị xử phạt 12 năm tù giam.
Sau khi bị tuyên phạt, Tô Khiết Như la hét om sòm khắp cả toà án:
- "Tôi không phục! Lỗi tất cả là do cô ta!"
Tô Khiết Như vừa trợn mắt gào thét vừa chỉ tay về phía cô.
Mọi chuyện ngay từ đầu đều do lòng đố kỵ của cô ta mà ra nhưng cuối cùng cô ta vẫn không biết hối cải.
Sau khi từ toà án trở về, Tĩnh Anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thai kì. Vậy là thấm thoắt thoi đưa, bây giờ cô đã đang mang thai ở tháng thứ 6 rồi.
Hôm nay có mẹ Vương đưa cô đi khám. Tĩnh Anh nằm trên giường bệnh để bác sĩ kiểm tra.
- "Em bé hiện giờ phát triển rất khoẻ mạnh, tình trạng thai phụ cũng ổn định hơn so với trước giờ rồi. Chúc mừng Vương phu nhân và thiếu phu nhân."
Bác sĩ kiểm tra xong thì tỏ vẻ rất hài lòng nói.
- "Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Mẹ Vương hiền từ đáp. Mấy đợt trước đi khám bác sĩ nhận xét thể trạng của cô yếu và em bé thì cũng còi cọc nữa khiến bà rất sốt ruột. Cuối cùng bà quyết định chuyển tới nhà riêng của hai người để đích thân chăm sóc và tẩm bổ cho con dâu. Lời nói ngày hôm nay khiến bà rất vui.
- "Joyce, con nói lại được rồi sao?"
Tĩnh Anh nghe con gái nói hết câu thì lập tức lên tiếng.
- "Ma...mẹ, mẹ vào đây khi nào thế?"
Bị bắt quả tang, Yến Nhi rụt rè hỏi.
- "Con yêu, con nói lại được bình thường rồi. Con có biết là mẹ và mọi người lo lắng cho con lắm không?"
Tĩnh Anh vừa vui mừng vừa xúc động ôm con gái nhỏ vào lòng. Rồi cô lại nói tiếp:
- "Con nghe mẹ nói đây. Ba con bị thương không phải là do con đâu, chỉ là ba quá yêu thương con mà thôi. Vậy nên con đừng tự trách mình nữa. Điều ba mẹ cần nhất bây giờ chính là con luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc, con hiểu chưa?"
______________
Đến sáng hôm sau, cô dẫn Yến Nhi về thăm ông bà nội nhân tiện để báo cho mọi người tin tốt này. Mọi người trong nhà ai nấy đều vui mừng khôn xiết vì cháu gái yêu quý của họ đã khỏi bệnh.
Yến Nhi lại được ông nội bế đi chơi khắp biệt thự. Tĩnh Anh ngồi lại trò chuyện với bà nội và mẹ Vương.
- "Cháu dâu à, dạo này con ăn uống thế nào? Sao nội thấy con gầy lắm đấy. Phụ nữ mang thai thì phải có da có thịt một chút mới được."
Bà nội xót xa nhìn cô vẫn gầy mong manh, nhìn qua vẫn không có chút nào giống người đang mang thai liền xót xa nói.
- "Tĩnh Anh, dạo này con nghén nên không ăn được gì nhiều, hay là con với Yến Nhi dọn qua đây ở cho mẹ tiện chăm sóc cả hai đi?"
Mẹ Vương cũng nói thêm. Ngay sau khi anh xảy ra chuyện thì mọi người trong nhà đã nói cô về đây sống chung cho tiện chăm sóc nhưng Tĩnh Anh không muốn làm phiền họ và lại trong nhà cô cũng có người giúp việc rồi. Cô không muốn mọi người phải lo lắng vì mình và hơn thế nữa, cô muốn ở lại ngôi nhà chung của hai người để nó không bị lạnh lẽo trong thời gian anh đi vắng.
- "Nội! Mẹ! Ý tốt của hai người con xin nhận nhưng mà bây giờ con mà đi thì căn nhà sẽ lạnh lẽo lắm. Với lại hôm nay tới đây, con muốn xin mọi người một việc."
- "Có việc gì vậy? Con cứ nói."
Cả bà nội và mẹ Vương đồng thanh đáp.
- "Con định là sẽ đưa Phong Thần về nhà điều trị, như vậy con cũng sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc và trò chuyện với anh ấy hơn."
Cô trầm mặc nói.
- "Như vậy mẹ e là không được. Con đang mang thai lại còn có Yến Nhi nữa, bây giờ lại thêm chăm sóc Phong Thần thì con làm sao chịu được chứ?"
Mẹ Vương lập tức đáp. Bà hiểu cô có ý tốt muốn tự tay chăm sóc cho anh nhưng cô đang mang thai, anh phận là chồng còn chưa chăm sóc được cho cô thì bây giờ bà sao đành lòng để cô chăm sóc lại anh chứ.
- "Nếu mẹ không yên tâm thì chúng ta sẽ mời y tá riêng về phụ con chăm sóc anh ấy. Nội! Mẹ! Con xin hai người đấy."
Từ ngày anh nằm viện, cô lúc nào cũng lo lắng, ốm nghén đã không ăn được nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng ăn. Đêm nào cô cũng nhớ đến anh, mơ thấy anh bình phục trở lại.
- "Nếu con bé đã nói vậy rồi thì cứ để cho nó làm theo ý mình đi."
Bà nội không đành nòng khi thấy cô cứ rầu rĩ như thế.
- "Mẹ, nhưng mà..."
- "Dù sao biệt thự cũng có nhiều người làm mà, con không cần lo quá đâu. Cứ quyết định như vậy đi."
Vương lão phu nhân đanh giọng đáp.
- "Nội! Mẹ! Con cảm ơn hai người."
Cô nhẹ nhàng đáp.
- "Con dâu tội nghiệp của ta! Lần trước con mang thai Yến Nhi đã không có Phong Thần ở bên chăm sóc rồi. Lần này con mang thai thì lại như vậy. Thiệt thòi cho con quá. Nhà họ Vương có lỗi với con..."
Mẹ Vương nói rồi liền ôm chầm lấy cô.
________________
Ba tháng sau....
Hôm nay là ngày xét xử Tô Khiết Như. Cô ta bị bắt vào gần hai tháng trước. Trải qua nhiều phiên toà thì hôm nay cũng đến phiên toà cuối cùng.
Với hành vi gây tai nạn bỏ trốn, bắt cóc trẻ con và có âm mưu giết hại con tin, Tô Khiết Như bị xử phạt 12 năm tù giam.
Sau khi bị tuyên phạt, Tô Khiết Như la hét om sòm khắp cả toà án:
- "Tôi không phục! Lỗi tất cả là do cô ta!"
Tô Khiết Như vừa trợn mắt gào thét vừa chỉ tay về phía cô.
Mọi chuyện ngay từ đầu đều do lòng đố kỵ của cô ta mà ra nhưng cuối cùng cô ta vẫn không biết hối cải.
Sau khi từ toà án trở về, Tĩnh Anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thai kì. Vậy là thấm thoắt thoi đưa, bây giờ cô đã đang mang thai ở tháng thứ 6 rồi.
Hôm nay có mẹ Vương đưa cô đi khám. Tĩnh Anh nằm trên giường bệnh để bác sĩ kiểm tra.
- "Em bé hiện giờ phát triển rất khoẻ mạnh, tình trạng thai phụ cũng ổn định hơn so với trước giờ rồi. Chúc mừng Vương phu nhân và thiếu phu nhân."
Bác sĩ kiểm tra xong thì tỏ vẻ rất hài lòng nói.
- "Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Mẹ Vương hiền từ đáp. Mấy đợt trước đi khám bác sĩ nhận xét thể trạng của cô yếu và em bé thì cũng còi cọc nữa khiến bà rất sốt ruột. Cuối cùng bà quyết định chuyển tới nhà riêng của hai người để đích thân chăm sóc và tẩm bổ cho con dâu. Lời nói ngày hôm nay khiến bà rất vui.
Bình luận facebook