Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Hủy bỏ
- "Anh đừng gọi tôi như thế! Ai là vợ anh chứ?"
Tĩnh Anh lùi lại về phía sau, ánh mắt nhìn xuống vì không muốn chạm mặt với anh.
- "Em đừng lạnh lùng với anh như thế chứ? Mẹ của con anh thì tất nhiên cũng là vợ anh rồi."
Vương Phong Thần vừa nói vừa vuốt ve những lọn tóc lơ thơ trước mặt cô.
- "Anh im đi. Anh không có tư cách gọi tôi là vợ càng không có tư cách làm ba của con tôi!"________Tĩnh Anh nghe Vương Phong Thần nói liền tức giận quát. Đứng trong căn phòng này, trong ngôi nhà này khiến những khoảng ký ức đen tối trong cô ùa về.
- "Vợ à, anh biết anh sai rồi. Em có thể tha thứ và cho anh thêm một cơ hội được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm anh dành cho em là không bao giờ thay đổi."
Nói những lời này là Vương Phong Thần đang nhớ đến ước hẹn giữa anh và cô hồi còn nhỏ nhưng Tĩnh Anh lại hiểu lầm rồi hiểu thành khoảng thời gian anh và cô sống cuộc sống vợ chồng. Nghĩ vậy, cô liền chua xót nói:
- "Không bao giờ thay đổi? Thì ra là anh vẫn luôn như vậy. Anh chưa bao giờ yêu tôi, anh muốn tôi quay về bên anh chỉ vì một lí do duy nhất đó là Yến Nhi thôi, tôi nói đúng chứ?"
- "Tĩnh Nhi! Em hiểu lầm anh rồi. Anh không có ý đó. Anh..."
Vương Phong Thần định nói cho cô biết rằng anh đã biết được thân phận thật sự của cô rồi, anh định nói cho cô biết rằng anh đã nhận ra cô nhưng lại thôi. Anh muốn yêu cô lại từ đầu. Anh muốn yêu cả Tĩnh Anh của hiện tại chứ không chỉ riêng Vy Vy trong quá khứ.
- "Tại sao tôi có thể tin anh được chứ? Niềm tin tôi dành cho anh...nó đã mất từ lâu rồi."
Tĩnh Anh nói rồi thoát khỏi vòng vây của anh và đi ra phía cửa. Thế nhưng cửa sớm đã bị anh khoá lại từ lâu. Cô xoay người lại định bảo anh mở cửa ra thì lập tức khuôn mặt cô liền đập vào vòm ngực săn chắc của Vương Phong Thần. Ngay sau đó, Vương Phong Thần liền nâng cằm cô lên, áp sát người cô vào cửa rồi hôn ngấu nghiến.
- "Anh sẽ chứng minh cho em thấy được tình cảm mà anh dành cho em!"
- "Ưm...bỏ ra..."
Cô cau mày lại khó chịu đẩy anh ra nhưng sức lực yếu ớt của cô không thể lay chuyển được cơ thể to lớn của anh. Lợi dụng lúc cô mở miệng ra nói, Vương Phong Thần liền luồn lưỡi vào khuấy đảo trong khoang miệng cô. Vương Phong Thần vừa hôn vừa cắn mút đôi môi đỏ mọng của cô khiến nó bắt đầu sưng tấy lên. Một lúc sau, cô bắt đầu thiếu dưỡng khí và thở hổn hển thì anh mới chịu buông cô ra.
*chát
Bất thình lình, Tĩnh Anh liền vung tay lên tát mạnh vào một bên má của anh.
- "Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới buông tha cho tôi đây?"
- "Hủy hôn với Hàn Tử Hân đi, anh tha cho em."________Vương Phong Thần bị cô tát xong, anh đưa tay quệt lên khoé miệng rồi đáp.
- "Nếu tôi không hủy hôn thì sao? Anh định làm gì tôi? Anh có quyền gì mà giữ tôi ở lại đây chứ? Tôi sẽ báo công an tố cáo anh về tội giam giữ người trái phép đấy!"
Dứt lời cô liền đẩy anh ra rồi đi ra chỗ khác đứng. Cô không muốn đứng gần anh. Thì ra là anh đưa Yến Nhi tới đây là vì muốn con bé làm mồi nhử dụ cô tới đây rồi sau đó là ép cô hủy hôn với Hàn Tử Hân. Vẫn là từ trước lúc cô mang thai tới giờ anh luôn mang con ra để bắt cô phải thực hiện theo mục đích của anh.
- "Vậy thì em cứ báo đi! Có cần anh cho em mượn điện thoại của anh để em báo công an không? Em nghĩ anh sợ à? Này, em báo đi!"
Vương Phong Thần ghé sát tai cô vừa nói vừa rút điện thoại của mình ra đưa cho cô.
- "Anh là đồ điên!"
Tĩnh Anh biết là nếu mà cô có báo được công an thì Vương Phong Thần sẽ giở trò. Ở thành phố xa hoa này thì có ai là người không biết được về gia thế nhà họ Vương đâu chứ?
- "Vậy để anh cho em thấy anh điên như thế nào nhé?"
Vương Phong Thần lại nâng cằm cô lên, Tĩnh Anh cư nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói này. Cô lại hất tay anh ra, định xoay người rời đi rồi đáp:
- "Chắc giờ này Yến Nhi dậy rồi. Để tôi đi xem con bé thế nào."
Vương Phong Thần lại nhanh chóng ôm eo cô từ phía sau rồi khàn giọng nói:
- "Có bảo mẫu rồi. Em không cần phải lo đâu."
Dứt lời, anh liền bế bổng cô lên đi về phía giường ngủ rồi sau đó lại ném cô xuống giường. Tĩnh Anh giật mình lùi lại phía sau thì chân lại bị Vương Phong Thần kéo khiến người cô tiến gần trở lại. Sau đó, Vương Phong Thần liền đè lên người cô rồi cúi xuống tiếp tục hôn lên môi cô lần nữa.
- "Vương Phong Thần! Anh buông tôi ra! Tôi không...ưm...muốn! Tôi không thích! Ưm...."
- "Có thích hay không thì lát nữa em sẽ biết. Ngoan nào mèo nhỏ!"
Tĩnh Anh lùi lại về phía sau, ánh mắt nhìn xuống vì không muốn chạm mặt với anh.
- "Em đừng lạnh lùng với anh như thế chứ? Mẹ của con anh thì tất nhiên cũng là vợ anh rồi."
Vương Phong Thần vừa nói vừa vuốt ve những lọn tóc lơ thơ trước mặt cô.
- "Anh im đi. Anh không có tư cách gọi tôi là vợ càng không có tư cách làm ba của con tôi!"________Tĩnh Anh nghe Vương Phong Thần nói liền tức giận quát. Đứng trong căn phòng này, trong ngôi nhà này khiến những khoảng ký ức đen tối trong cô ùa về.
- "Vợ à, anh biết anh sai rồi. Em có thể tha thứ và cho anh thêm một cơ hội được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm anh dành cho em là không bao giờ thay đổi."
Nói những lời này là Vương Phong Thần đang nhớ đến ước hẹn giữa anh và cô hồi còn nhỏ nhưng Tĩnh Anh lại hiểu lầm rồi hiểu thành khoảng thời gian anh và cô sống cuộc sống vợ chồng. Nghĩ vậy, cô liền chua xót nói:
- "Không bao giờ thay đổi? Thì ra là anh vẫn luôn như vậy. Anh chưa bao giờ yêu tôi, anh muốn tôi quay về bên anh chỉ vì một lí do duy nhất đó là Yến Nhi thôi, tôi nói đúng chứ?"
- "Tĩnh Nhi! Em hiểu lầm anh rồi. Anh không có ý đó. Anh..."
Vương Phong Thần định nói cho cô biết rằng anh đã biết được thân phận thật sự của cô rồi, anh định nói cho cô biết rằng anh đã nhận ra cô nhưng lại thôi. Anh muốn yêu cô lại từ đầu. Anh muốn yêu cả Tĩnh Anh của hiện tại chứ không chỉ riêng Vy Vy trong quá khứ.
- "Tại sao tôi có thể tin anh được chứ? Niềm tin tôi dành cho anh...nó đã mất từ lâu rồi."
Tĩnh Anh nói rồi thoát khỏi vòng vây của anh và đi ra phía cửa. Thế nhưng cửa sớm đã bị anh khoá lại từ lâu. Cô xoay người lại định bảo anh mở cửa ra thì lập tức khuôn mặt cô liền đập vào vòm ngực săn chắc của Vương Phong Thần. Ngay sau đó, Vương Phong Thần liền nâng cằm cô lên, áp sát người cô vào cửa rồi hôn ngấu nghiến.
- "Anh sẽ chứng minh cho em thấy được tình cảm mà anh dành cho em!"
- "Ưm...bỏ ra..."
Cô cau mày lại khó chịu đẩy anh ra nhưng sức lực yếu ớt của cô không thể lay chuyển được cơ thể to lớn của anh. Lợi dụng lúc cô mở miệng ra nói, Vương Phong Thần liền luồn lưỡi vào khuấy đảo trong khoang miệng cô. Vương Phong Thần vừa hôn vừa cắn mút đôi môi đỏ mọng của cô khiến nó bắt đầu sưng tấy lên. Một lúc sau, cô bắt đầu thiếu dưỡng khí và thở hổn hển thì anh mới chịu buông cô ra.
*chát
Bất thình lình, Tĩnh Anh liền vung tay lên tát mạnh vào một bên má của anh.
- "Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới buông tha cho tôi đây?"
- "Hủy hôn với Hàn Tử Hân đi, anh tha cho em."________Vương Phong Thần bị cô tát xong, anh đưa tay quệt lên khoé miệng rồi đáp.
- "Nếu tôi không hủy hôn thì sao? Anh định làm gì tôi? Anh có quyền gì mà giữ tôi ở lại đây chứ? Tôi sẽ báo công an tố cáo anh về tội giam giữ người trái phép đấy!"
Dứt lời cô liền đẩy anh ra rồi đi ra chỗ khác đứng. Cô không muốn đứng gần anh. Thì ra là anh đưa Yến Nhi tới đây là vì muốn con bé làm mồi nhử dụ cô tới đây rồi sau đó là ép cô hủy hôn với Hàn Tử Hân. Vẫn là từ trước lúc cô mang thai tới giờ anh luôn mang con ra để bắt cô phải thực hiện theo mục đích của anh.
- "Vậy thì em cứ báo đi! Có cần anh cho em mượn điện thoại của anh để em báo công an không? Em nghĩ anh sợ à? Này, em báo đi!"
Vương Phong Thần ghé sát tai cô vừa nói vừa rút điện thoại của mình ra đưa cho cô.
- "Anh là đồ điên!"
Tĩnh Anh biết là nếu mà cô có báo được công an thì Vương Phong Thần sẽ giở trò. Ở thành phố xa hoa này thì có ai là người không biết được về gia thế nhà họ Vương đâu chứ?
- "Vậy để anh cho em thấy anh điên như thế nào nhé?"
Vương Phong Thần lại nâng cằm cô lên, Tĩnh Anh cư nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói này. Cô lại hất tay anh ra, định xoay người rời đi rồi đáp:
- "Chắc giờ này Yến Nhi dậy rồi. Để tôi đi xem con bé thế nào."
Vương Phong Thần lại nhanh chóng ôm eo cô từ phía sau rồi khàn giọng nói:
- "Có bảo mẫu rồi. Em không cần phải lo đâu."
Dứt lời, anh liền bế bổng cô lên đi về phía giường ngủ rồi sau đó lại ném cô xuống giường. Tĩnh Anh giật mình lùi lại phía sau thì chân lại bị Vương Phong Thần kéo khiến người cô tiến gần trở lại. Sau đó, Vương Phong Thần liền đè lên người cô rồi cúi xuống tiếp tục hôn lên môi cô lần nữa.
- "Vương Phong Thần! Anh buông tôi ra! Tôi không...ưm...muốn! Tôi không thích! Ưm...."
- "Có thích hay không thì lát nữa em sẽ biết. Ngoan nào mèo nhỏ!"
Bình luận facebook