• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bảo Bối Của Toàn Tinh Tế (1 Viewer)

  • Chương 26

Chương 26: Truy Hỏi
Bà Jennet nhìn thiếu niên trước mặt, cảm giác xa lạ và quen thuộc xen lẫn vào nhau khiến bà khó mà xác định được suy nghĩ của mình, sau một hồi tự hoang mang, bà thận trọng hỏi: “Con học được mấy thứ này ở đâu vậy? Cha của con nghiên cứu đã nhiều năm mà mẹ cảm thấy chưa bằng một góc sự hiểu biết của con nữa đấy.”

Lê An Hảo nghe xong suýt làm rơi cái ly trên tay, may mà ông Lawren nhanh nhẹn đỡ lấy rồi cẩn thận ôm ly trà đào vào trong lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ông quay sang nói với vợ: “Cái này thì có gì mà khó hiểu, bà quên là thằng bé đến thư viện hoàng gia suốt đó sao? Kho tàng kiến thức bên trong là vô tận, chưa có ai tự tin vỗ ngực nói rằng mình đã đọc hết tất cả sách trong đó cả, có thể thằng bé đã đọc trúng những cuốn sách cổ xưa rồi kết hợp với trí tuệ của mình tái hiện lại các món ăn cũng không chừng, con nói đúng không Karol?”

Bà Jennet liếc xéo chồng mình, thầm nghĩ chẳng lẽ ông không biết tính nết của con trai mình sao, sở dĩ đoạn thời gian đó Karol muốn đến thư viện hoàng gia chính là bởi vì nghe nói tướng quân Ragnar đang tham gia một lớp học văn hóa ngắn hạn ở gần đó, chứ đời nào mà nó chịu lật một cuốn sách ra đọc?

Còn Lê An Hảo, sau khi nghe ông Lawren hỏi chuyện, cậu chỉ có thể ấp úng gật đầu rồi cúi gằm mặt xuống, trong lòng càng lúc càng trở nên bất an, nếu bà Jennet tiếp tục gặng hỏi thêm điều gì nữa, có lẽ cậu sẽ nói huỵch toẹt ra hết, sau đó mặc kệ chuyện gì sắp xảy đến với mình.

Bà Jennet thấy cậu như vậy lại không khỏi nghi ngờ có phải thái độ của mình quá dữ dằn dọa thằng bé sợ rồi hay không, dù sao một cậu bé ngoan ngoãn hiền lành như thế, cho dù là tội phạm thì cũng không thể làm hại hai ông bà già này được.

Đúng vậy, hiện tại bà Jennet đang nghĩ thiếu niên trước mặt là kẻ mạo danh con trai út của mình, đồng phạm của cậu đã bắt Karol đi rồi, vốn dĩ bà phải tức giận lớn tiếng chất vấn cậu mới đúng, nhưng nhìn thấy cậu hoảng hốt sợ hãi như thế, bà lại không đành lòng.

Thấy cậu đáng thương, bà Jennet quyết định cho cậu thêm một cơ hội nữa, hỏi: “Con còn nhớ cậu Jassi của con không, lần trước con làm mất tấm thẻ cấp phép di chuyển xuyên Liên Bang, bây giờ ông ấy đang cuống cuồng lên, sẵn tiện mẹ đến đây hỏi thử con xem có còn nhớ mình đã để tấm thẻ đó ở đâu không?”

Ông Lawren ngồi bên cạnh nghe xong lập tức nhíu mày, nói xen vào: “Tự dưng bà hỏi con chuyện đó làm gì? Chuyện lâu rồi làm sao nó nhớ nổi? Mất thì đi xin lại, mặc dù thủ tục hơi rườm rà nhưng đâu phải không thể, hơn nữa bây giờ toàn sử dụng thẻ ảo, cần thẻ thật làm gì? Thôi, mau uống trà đào thử xem vị như thế nào, tôi gấp lắm rồi đây.”

Bà Jennet đá một phát vào chân của chồng mình, trong lòng tức đến mức muốn gõ mạnh vào cái đầu gỗ của ông để cho ông tỉnh ra, sắp bị mất con tới nơi rồi còn ở đó ăn với chả uống, thật là!

Mà Lê An Hảo thì lại đang tập trung lục lọi trong ký ức của Karol về chuyện bà Jennet vừa nói, sau đó hai mắt của cậu chợt sáng lên và nói: “Con nhớ ra rồi, con để tấm thẻ đó ở trong cái hộp đồ chơi cũ dưới gầm giường, mẹ trở về rồi thì giúp con trả lại cho cậu Jassi nhé, sẵn tiện xin hãy thay con nói lời xin lỗi cậu ấy, con không nên bướng bỉnh giấu đi giấy tờ quan trọng của người khác như thế.”

Ông Lawren thấy con trai út trịnh trọng nhận lỗi như vậy thì vui mừng giơ tay xoa đầu của cậu, mở miệng khen ngợi: “Con trai của cha trưởng thành nhiều rồi, biết sai chịu sửa là một đức tính tốt, cứ thế mà phát huy, cha sẽ luôn ở phía sau ủng hộ và giúp đỡ cho con.”

Còn bà Jennet thì ngớ người không biết nên phản ứng như thế nào, lúc đầu bà cứ nghĩ Lê An Hảo là kẻ mạo danh con trai út của mình để giở trò gì đó ở Liên Bang, khi nãy bà đã định lặng lẽ báo cảnh sát rồi, nhưng bây giờ thiếu niên này lại trả lời chính xác câu hỏi của bà, quả thật mấy ngày trước bà đã tìm ra tấm thẻ di chuyển đó ở trong cái hộp dưới gầm giường con trai, mà chuyện này thì không thể điều tra thông qua người quen hay quang não được.

Nếu đồng phạm của cậu dám xâm nhập vào não bộ của Karol để lấy dữ liệu thì thiếu niên trước mặt cũng không thể phản ứng nhanh như vậy, điều này chứng minh cậu vẫn là Karol, con trai út của bà.

Nhưng tại sao hành động trước và sau khi đến đây của cậu lại khác biệt hoàn toàn cứ như thế?

Chẳng lẽ là…

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Lê An Hảo quay đầu nhìn cánh cửa rồi quay lại nói với hai ông bà: “Để con đi mở cửa, chắc là người máy chuyển hàng giao nguyên liệu tới, hôm nay cha mẹ ở lại đây nhé, con sẽ làm cơm đãi hai người một bữa.”

Nghe đến đồ ăn, đôi mắt của cả hai ông bà đều sáng rực lên, đồng loạt vội vàng gật đầu lia lịa.

Thật ra thì hai người họ định ở lại đây với con trai út vài ngày, nhưng bây giờ họ không chắc mình sẽ chịu được bầu không khí ô nhiễm ở nơi này được bao lâu, nếu phải dùng tới ống thở oxy thì có vẻ làm màu quá, họ cảm thấy con trai út rất kiên cường, có thể thích nghi với môi trường này nhanh như vậy thật không dễ dàng gì.

Nhưng ông Lawren và bà Jennet lại không biết rằng đối với Lê An Hảo mà nói, bầu không khí trên hành tinh Eakar này còn trong lành hơn nơi mà cậu từng sống trên Trái Đất nhiều.

Tuy thôn quê có nhiều cây xanh, nhưng toàn bộ đường sá đều đã được phủ cát và xi măng, mỗi lần thời tiết hanh khô, nếu nhà ai mà không chịu phun nước làm dịu mặt đường thì khi xe máy chạy qua, bụi bặm bay lên có thể khiến hai người ở cách nhau một mét không nhìn thấy mặt nhau luôn đấy.

Đây cũng chính là nguyên nhân Lê An Hảo dễ dàng thích nghi được với nơi ở mới, không những thế mà bây giờ cậu còn bắt đầu khởi nghiệp, từng bước xây nên cho mình một cơ ngơi ngay tại mảnh đất được cho là cằn cỗi này.

Lê An Hảo đi mở cửa, ông Lawren vội uống một ngụm trà đào vào miệng, hương vị đắng nhẹ hòa huyện với vị chua chua ngọt ngọt của trái đào và nước chanh khiến khoang miệng và đầu lưỡi cảm nhận được sự tươi mới của thiên nhiên, một làn nước mát lạnh chạy thẳng xuống cổ họng làm dịu đi tâm trạng bức bối khó chịu luôn đeo bám ông nhiều năm qua.

Đôi mắt của ông không tự chủ được mà hơi híp lại, khóe môi khẽ cong lên như minh chứng cho sự thoải mái lúc này của mình, bà Jennet thấy vậy cũng uống thử một ngụm, sau đó cũng có biểu cảm y hệt chồng mình.

“Quá ngon!” Bà Jennet buộc miệng thốt lên.

Ông Lawren cười nhạo một tiếng rồi nói: “Ngon mà bà cứ cản không cho tôi uống, nói tôi nghe thử xem, tại sao bà lại hỏi Karol những câu hỏi kỳ lạ như vậy?”

Lúc này bà Jennet với nói ra suy đoán trong lòng mình: “Lúc đầu tôi nghĩ nó là kẻ giả mạo, nhưng truy hỏi một hồi lại cảm thấy không phải, nhưng tôi vẫn có điều nghi ngờ, ông còn nhớ lúc trước năm mười một tuổi, Karol cực kỳ ngoan ngoãn luôn, hơn nữa còn rất sợ người lạ, giống hệt như nó bây giờ vậy, nhưng sau năm mười một tuổi, nó mới bắt đầu thay đổi trở nên đanh đá hung hăng, rồi bây giờ thì lại quay về năm trước mười một tuổi, ông nghĩ sao về chuyện này?”

Sắc mặt của ông Lawren trở nên nghiêm túc, ông thận trọng mở miệng hỏi lại: “Có phải bà đang suy nghĩ đến điều mà tôi đang nghĩ không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom