Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195: Bị thương (2)
Hàn Tử Mặc tiến lại gần cô, không chần chừ mà cầm tay cô định xử lý vết thương.
“ Không cần. ” Huyền Thiên Băng né tránh Hàn Tử Mặc, một là cô không muốn cùng hắn thân thiết, hai là cô muốn bản thân phải thật tỉnh táo, con người ta chỉ tỉnh táo khi có một vết thương thật đau. Đau để trấn tĩnh tâm trí, kiên định không từ bỏ.
“ Huyền Thiên Băng, đừng có mà bướng nữa! ” Hàn Tử Mặc cau mày, tâm trạng lẫn lời nói đều đậm vẻ không vui.
“ Mặc kệ tôi. ” Huyền Thiên Băng đi nhanh về phía trước, cô cần hắn cứu con cô, không cần hắn phải bận tâm đến cô.
“ Được, mặc kệ em, em muốn giận bao lâu cũng được. Ít nhất cũng phải xử lý vết thương một chút chứ? ” Hàn Tử Mặc không muốn trái ý cô nhưng cũng không thể để cô thích làm gì thì làm nấy được. Bởi lẽ vết thương nếu không được sơ cứu kịp thời thì có nguy cơ sẽ để lại hậu quả khó lường, ngay cả khi nó chỉ là một vết thương nhỏ. Huống hồ vết thương của Huyền Thiên Băng cũng không phải nhỏ nhắn gì, ai mà biết loài sinh vật biến dị kia có độc không cơ chứ, lỡ đâu nó mắc bệnh truyền nhiễm thì sao?
“ Tôi nói rồi, không xử lý gì hết. ” Huyền Thiên Băng trả lời một cách hời hợt tựa như không mấy quan tâm. Một vết thương, có thể giết chết cô thì tốt biết mấy. Đỡ phải sống một cuộc sống bi thương, trải qua nhiều chuyện bi thảm. Cuộc đời cô là một chuỗi bi kịch, cũng là một chuỗi nhạc kịch.
“ Huyền Thiên Băng! Em đừng tưởng tôi không biết em đang lợi dụng tôi, nếu em không xử lý vết thương đó.. Tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, đến lúc đó em đừng hòng nhận được cái gì từ tôi. À, không đúng, đến lúc đó em đừng hòng cứu cái người mà em muốn cứu. ” Hàn Tử Mặc hết cách chỉ đành hù dọa, dẫu sao hắn cũng chỉ muốn cô chăm chút cho bản thân mình một chút. Bởi lẽ cô đã phải chịu nhiều khổ cực mà hắn thì lại vô cùng vô dụng không thể làm gì. Hắn hối hận, tự trách nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi. Thật sự đã quá muộn rồi..!
“ Ha, tôi lợi dụng anh? Trước khi nói anh có suy nghĩ không vậy? Tôi lợi dụng anh thì được cái gì chứ? Hơn nữa người tôi cần và sắp cứu đây nó lại có quan hệ với anh. Những chuyện ban nãy tôi nói với anh rốt cuộc anh nghe có lọt tai không thế? Tôi thì nhận được cái gì từ anh chứ? Buồn cười! Không muốn giúp thì cút, tôi không tiễn. ” Huyền Thiên Băng cười nhạt, cảm thấy Hàn Tử Mặc ngày càng nhạt nhẽo. Sự thông minh lạnh lùng và sự phán đoán như thần của hắn đi đâu rồi? Đều để lại ở quá khứ hết rồi à? Tại sao hiện tại lại ngốc nghếch đến đáng hờn như vậy?
“... ” Hàn Tử Mặc liền ngẫm lại lời cô nói, hắn không phải nghe không lọt tai, cũng không phải là không hiểu rõ ý cô mà là.. vẫn không tin được. Hàn Tử Mặc có con, còn là của Huyền Thiên Băng sinh ra. Vậy còn tài liệu trước kia? Không phải, tại sao hắn lại nghi ngờ Huyền Thiên Băng chứ. Cô nói là con của hắn thì chính là con của hắn! Hàn Tử Mặc có nghĩa vụ cứu con mình nhưng cũng có nghĩa vụ chăm sóc vợ mình. Hắn tuyệt không để cho Huyền Thiên Băng phải xảy ra bất kỳ một chuyện gì nữa. Nhưng 5 năm không gặp, Huyền Thiên Băng ngày càng cứng đầu hơn rồi...
“ Còn nghĩ nữa sẽ hết ngày đấy, anh không đi thì tôi đi trước. ” Huyền Thiên Băng nhẹ nhàng nhắc nhở khiến Hàn Tử Mặc ấm lòng, dù chỉ là một câu nói với ý thúc giục thôi nhưng Hàn Tử Mặc lại rất vui. Cô không bỏ đi mà ở lại nhắc nhở hắn, ít nhất trong lòng cô... hắn vẫn được nhớ đến. Không mong gì nhiều, chỉ cần như vậy. Đối với Hàn Tử Mặc mà nói là đã rất quý giá rồi.
Cả hai liền tiếp tục lên đường, vết thương của Huyền Thiên Băng vẫn vậy, không chút vết tích xử lý hay sơ cứu, chỉ có vết máu vẫn không ngừng đậm hơn, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại. Hàn Tử Mặc rất lo lắng theo sau, vậy mà họ đi được một lúc liền thấy rất nhiều nghệ.
“ Băng, em mau cầm máu đi! Nếu không bị nhiễm trùng chết thì chắc chắn em cũng mất máu mà chết cho xem! ” Hàn Tử Mặc dù rất hoài nghi tại sao nơi đây lại có nghệ nhưng suy cho cùng vết thương của Huyền Thiên Băng vẫn là quan trọng hàng đầu. Cho dù là bẫy, là của người khác để lại hay bất cứ cái gì Hàn Tử Mặc đều phải dùng nó!
Huyền Thiên Băng mơ hồ không rõ nhưng đây chắc chắn là có người cố tình để. Bởi vì nó đều là củ rơi rớt trên mặt đất chứ không phải nó bén rễ ở đây mà mọc lên. Dù sao Huyền Thiên Băng cũng không đoán được, thiết nghĩ người bắt cóc Holly có thể là một người quen của cô chăng?
Hàn Tử Mặc vẫn đầu đang suy nghĩ nhưng tay vẫn hoạt động rất nhanh nhạy, hắn dùng đá đâm nhuyễn nghệ thành bột rồi dần dần sơ cứu sương sương cho cô xong mới đắp bột nghệ lên, tay thuận tiện xé một mảnh áo băng vào cho cô. Biết rõ Huyền Thiên Băng không thích bị đụng chạm Hàn Tử Mặc liền làm rất nhanh. Quá trình diễn ra không quá 5 phút.
“ Không cần. ” Huyền Thiên Băng né tránh Hàn Tử Mặc, một là cô không muốn cùng hắn thân thiết, hai là cô muốn bản thân phải thật tỉnh táo, con người ta chỉ tỉnh táo khi có một vết thương thật đau. Đau để trấn tĩnh tâm trí, kiên định không từ bỏ.
“ Huyền Thiên Băng, đừng có mà bướng nữa! ” Hàn Tử Mặc cau mày, tâm trạng lẫn lời nói đều đậm vẻ không vui.
“ Mặc kệ tôi. ” Huyền Thiên Băng đi nhanh về phía trước, cô cần hắn cứu con cô, không cần hắn phải bận tâm đến cô.
“ Được, mặc kệ em, em muốn giận bao lâu cũng được. Ít nhất cũng phải xử lý vết thương một chút chứ? ” Hàn Tử Mặc không muốn trái ý cô nhưng cũng không thể để cô thích làm gì thì làm nấy được. Bởi lẽ vết thương nếu không được sơ cứu kịp thời thì có nguy cơ sẽ để lại hậu quả khó lường, ngay cả khi nó chỉ là một vết thương nhỏ. Huống hồ vết thương của Huyền Thiên Băng cũng không phải nhỏ nhắn gì, ai mà biết loài sinh vật biến dị kia có độc không cơ chứ, lỡ đâu nó mắc bệnh truyền nhiễm thì sao?
“ Tôi nói rồi, không xử lý gì hết. ” Huyền Thiên Băng trả lời một cách hời hợt tựa như không mấy quan tâm. Một vết thương, có thể giết chết cô thì tốt biết mấy. Đỡ phải sống một cuộc sống bi thương, trải qua nhiều chuyện bi thảm. Cuộc đời cô là một chuỗi bi kịch, cũng là một chuỗi nhạc kịch.
“ Huyền Thiên Băng! Em đừng tưởng tôi không biết em đang lợi dụng tôi, nếu em không xử lý vết thương đó.. Tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, đến lúc đó em đừng hòng nhận được cái gì từ tôi. À, không đúng, đến lúc đó em đừng hòng cứu cái người mà em muốn cứu. ” Hàn Tử Mặc hết cách chỉ đành hù dọa, dẫu sao hắn cũng chỉ muốn cô chăm chút cho bản thân mình một chút. Bởi lẽ cô đã phải chịu nhiều khổ cực mà hắn thì lại vô cùng vô dụng không thể làm gì. Hắn hối hận, tự trách nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi. Thật sự đã quá muộn rồi..!
“ Ha, tôi lợi dụng anh? Trước khi nói anh có suy nghĩ không vậy? Tôi lợi dụng anh thì được cái gì chứ? Hơn nữa người tôi cần và sắp cứu đây nó lại có quan hệ với anh. Những chuyện ban nãy tôi nói với anh rốt cuộc anh nghe có lọt tai không thế? Tôi thì nhận được cái gì từ anh chứ? Buồn cười! Không muốn giúp thì cút, tôi không tiễn. ” Huyền Thiên Băng cười nhạt, cảm thấy Hàn Tử Mặc ngày càng nhạt nhẽo. Sự thông minh lạnh lùng và sự phán đoán như thần của hắn đi đâu rồi? Đều để lại ở quá khứ hết rồi à? Tại sao hiện tại lại ngốc nghếch đến đáng hờn như vậy?
“... ” Hàn Tử Mặc liền ngẫm lại lời cô nói, hắn không phải nghe không lọt tai, cũng không phải là không hiểu rõ ý cô mà là.. vẫn không tin được. Hàn Tử Mặc có con, còn là của Huyền Thiên Băng sinh ra. Vậy còn tài liệu trước kia? Không phải, tại sao hắn lại nghi ngờ Huyền Thiên Băng chứ. Cô nói là con của hắn thì chính là con của hắn! Hàn Tử Mặc có nghĩa vụ cứu con mình nhưng cũng có nghĩa vụ chăm sóc vợ mình. Hắn tuyệt không để cho Huyền Thiên Băng phải xảy ra bất kỳ một chuyện gì nữa. Nhưng 5 năm không gặp, Huyền Thiên Băng ngày càng cứng đầu hơn rồi...
“ Còn nghĩ nữa sẽ hết ngày đấy, anh không đi thì tôi đi trước. ” Huyền Thiên Băng nhẹ nhàng nhắc nhở khiến Hàn Tử Mặc ấm lòng, dù chỉ là một câu nói với ý thúc giục thôi nhưng Hàn Tử Mặc lại rất vui. Cô không bỏ đi mà ở lại nhắc nhở hắn, ít nhất trong lòng cô... hắn vẫn được nhớ đến. Không mong gì nhiều, chỉ cần như vậy. Đối với Hàn Tử Mặc mà nói là đã rất quý giá rồi.
Cả hai liền tiếp tục lên đường, vết thương của Huyền Thiên Băng vẫn vậy, không chút vết tích xử lý hay sơ cứu, chỉ có vết máu vẫn không ngừng đậm hơn, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại. Hàn Tử Mặc rất lo lắng theo sau, vậy mà họ đi được một lúc liền thấy rất nhiều nghệ.
“ Băng, em mau cầm máu đi! Nếu không bị nhiễm trùng chết thì chắc chắn em cũng mất máu mà chết cho xem! ” Hàn Tử Mặc dù rất hoài nghi tại sao nơi đây lại có nghệ nhưng suy cho cùng vết thương của Huyền Thiên Băng vẫn là quan trọng hàng đầu. Cho dù là bẫy, là của người khác để lại hay bất cứ cái gì Hàn Tử Mặc đều phải dùng nó!
Huyền Thiên Băng mơ hồ không rõ nhưng đây chắc chắn là có người cố tình để. Bởi vì nó đều là củ rơi rớt trên mặt đất chứ không phải nó bén rễ ở đây mà mọc lên. Dù sao Huyền Thiên Băng cũng không đoán được, thiết nghĩ người bắt cóc Holly có thể là một người quen của cô chăng?
Hàn Tử Mặc vẫn đầu đang suy nghĩ nhưng tay vẫn hoạt động rất nhanh nhạy, hắn dùng đá đâm nhuyễn nghệ thành bột rồi dần dần sơ cứu sương sương cho cô xong mới đắp bột nghệ lên, tay thuận tiện xé một mảnh áo băng vào cho cô. Biết rõ Huyền Thiên Băng không thích bị đụng chạm Hàn Tử Mặc liền làm rất nhanh. Quá trình diễn ra không quá 5 phút.
Bình luận facebook