Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219: Gặp
“ Holly, Holly, Holly! Mamy mệt! Đi ngủ trước đây! ” Huyền Thiên Băng về được tới nhà mà vui mừng khôn xiết, đi lâu như vậy cuối cùng cũng có được giây phút bình yên trên chiếc giường yêu quý rồi. Nói mệt thì không hẳn mà nói chán thì có rất nhiều, đã thế còn gặp lại *cô ấy* nữa chứ... Không có chuyện gì thì thôi, đã có rồi thì đau đầu không nguôi mà!
“ Mamy, hai người hồi nãy..? ” Holly vờ hỏi một chút, cũng không mong chờ câu trả lời.
“ Ngủ rồi ngủ rồi, không biết gì cả! ” Huyền Thiên Băng nhanh chóng xua tay bước lên lầu, tránh được một kiếp!
“ Hừ, ngủ rồi mà còn trả lời. Không nói thì con tự tìm hiểu! ”
Trước khi vào phòng còn không quên nói lớn với Holly: “ Không cho điều tra, cấm-tuyệt-đối! ”
Holly nghe xong thì bất lực, đi ngủ vậy.
[…]
Cùng một thành phố, cùng khu vực lại đối diện nhau nhưng chủ nhân trong hai căn nhà lại có hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Một bên là hai mẹ con chăn ấm nệm êm cùng với sự an nhiên thoải mái.
Một bên là một người đàn ông ngủ không được mà tỉnh cũng không xong, hắn đang vắt óc làm sao cho người phụ nữ cùng đứa con bên cạnh kia chấp nhận hắn. Vì thế Hàn Tử Mặc mất trắng một đêm không ngủ, sức lực đang dần hao mòn.
[…] Sáng hôm sau.
Huyền Thiên Băng đã tỉnh dậy từ rất sớm, mở mắt thì thấy trời vẫn còn sương liền biết mặt trời chỉ vừa mới lên. Cô cũng chẳng thể ngủ tiếp nên dậy rồi vệ sinh cá nhân luôn.
Thay đồ, tắm rửa, mọi việc cho bản thân đều xong cả. Đi vòng vòng khắp nhà mới phát hiện thì ra cô đói rồi... Đói lừ cả người..!
Lúc này trời mới tờ mờ sáng thôi, làm gì có đồ ăn ngoài để ăn chứ? Giờ Huyền Thiên Băng cũng lười lắm, không chạy ra ngoài nổi vào giờ này đâu, vừa rét vừa mệt. Phải chăng Holly dậy rồi... Không được! Huyền Thiên Băng thật là vô lý mà, người khác đang ngủ lại bắt dậy nấu đồ cho mình...? Đã thế còn là con trai mình nữa chứ, nó kém mình bao nhiêu chứ! Ôi... Đói quá đi...
Ngay lúc này, chuông cửa đột ngột vang lên khiến Huyền Thiên Băng giật mình, giờ này còn có ai chứ? Hơn nữa quanh đây cô cũng có thấy người hàng xóm nào đâu?
Dù không muốn mở nhưng phép lịch sự, tò mò trỗi dậy, thế là đi mở thôi.
Vừa mở cánh cửa ra Huyền Thiên Băng thật muốn đóng mạnh cánh cửa vào lại nguyên trạng nhưng bị người ngoài cửa dùng tay nắm lại. Lực cũng mạnh thật... Không kéo lại được liền buông ra, ai muốn làm gì làm thôi!
Hàn Tử Mặc hơi ngượng một chút, vì hắn thấy trong nhà cô có tiếng động, đoán rằng cô đã dậy rồi nên chắc sẽ đói lắm. Hàn Tử Mặc vừa đi *mua* thức ăn cho Huyền Thiên Băng.
“ Anh đến đưa đồ ăn cho em, tin rằng em đang đói. ”
Huyền Thiên Băng cau mày, hết sức bình tĩnh đáp lại: “ Sao anh lại ở đây? ”
Hàn Tử Mặc mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng đáp: “ Vì em cần anh! ”
Huyền Thiên Băng nhìn với ánh mắt nghi hoặc, nếu không phải lí trí ngăn cản trái tim, cô có lẽ lại rung động rồi.
“ Được rồi, em đói rồi nhỉ? Đây là đồ anh mua cho em, mau mang vào ăn đi. ”
“ Tôi đói, nhưng sẽ không ăn của anh. Cảm ơn. ”
“ Em.. Thôi nào? Có thể đừng vì chán ghét anh mà tổn hại đến sức khỏe của mình không? ” Hàn Tử Mặc cười gượng, cô đói mà không ăn sẽ rất dễ bệnh, hắn sẽ lo chết mất.
“ Tôi không chán ghét anh, đi về đi. ” Huyền Thiên Băng rất muốn đóng cửa lại nhưng lại không thể được!
“ Tôi có thể về, em cầm lấy đi được không? ” Hàn Tử Mặc chính xác là đang xin cô, mong muốn cô cầm lấy...
“ Không. ” Huyền Thiên Băng bày ra bộ điệu mất kiên nhẫn, chán ghét vô đối.
“ Vậy chúng ta ở đây, từ từ ôn chuyện cũ. Em không gấp tôi cũng không gấp, chúng ta đều có thời gian mà nhỉ? ”
“ Anh mới không gấp, tôi không có thời gian đàm đạo với anh. Lập, tức, rời, đi, cho, tôi! ”
“ Cầm lấy! ” Hàn Tử Mặc luôn giữ lập trường của mình, vì Huyền Thiên Băng mà thay đổi, nhưng tổn hại đến cô thì hắn sẽ không làm.
Huyền Thiên Băng bực dọc cầm lấy bọc thức ăn rồi liếc Hàn Tử Mặc, hắn liền buông tay không nắm cửa nữa.
*Rầm* Huyền Thiên Băng đóng mạnh cửa vào, nếu còn nhìn, nói, tiếp xúc với Hàn Tử Mặc nữa Huyền Thiên Băng sợ... sợ cô sẽ không chịu được. Không còn thù cũng không còn hận mà lại say mê hắn mất. Tại sao ngay lúc cô chịu buông bỏ hắn lại đến quấy rối cô? Trớ trêu mà!
Huyền Thiên Băng vào được một lúc thì Hàn Tử Mặc ho liên lục, máu dính đầy tay. Mau kết thúc cuộc trò chuyện với cô bởi vì hắn sợ, sẽ không nhịn được mà ho ra máu trước mặt cô. Sợ lúc ấy cô sẽ lại càng ghét hắn hơn?
Hàn Tử Mặc mệt lừ ngồi bệt xuống đất, xong rồi, quá sức rồi...
[…]
Huyền Thiên Băng bên trong đấu tranh tâm lý dữ dội, ăn hay không ăn? Hận là thật nhưng đói cũng là thật? No cái bụng hay no cái tâm lý đây? Ơ, có tâm lý cũng đâu sống được lâu bằng no bụng chứ...? Đói quá thì ôm hận xuống báo cáo với Diêm vương đại nhân à? Còn oan hơn! Quyết định rồi, ăn... Vừa no vừa không phụ lòng ai đó, vẹn cả đôi đường.
“ Mamy, hai người hồi nãy..? ” Holly vờ hỏi một chút, cũng không mong chờ câu trả lời.
“ Ngủ rồi ngủ rồi, không biết gì cả! ” Huyền Thiên Băng nhanh chóng xua tay bước lên lầu, tránh được một kiếp!
“ Hừ, ngủ rồi mà còn trả lời. Không nói thì con tự tìm hiểu! ”
Trước khi vào phòng còn không quên nói lớn với Holly: “ Không cho điều tra, cấm-tuyệt-đối! ”
Holly nghe xong thì bất lực, đi ngủ vậy.
[…]
Cùng một thành phố, cùng khu vực lại đối diện nhau nhưng chủ nhân trong hai căn nhà lại có hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Một bên là hai mẹ con chăn ấm nệm êm cùng với sự an nhiên thoải mái.
Một bên là một người đàn ông ngủ không được mà tỉnh cũng không xong, hắn đang vắt óc làm sao cho người phụ nữ cùng đứa con bên cạnh kia chấp nhận hắn. Vì thế Hàn Tử Mặc mất trắng một đêm không ngủ, sức lực đang dần hao mòn.
[…] Sáng hôm sau.
Huyền Thiên Băng đã tỉnh dậy từ rất sớm, mở mắt thì thấy trời vẫn còn sương liền biết mặt trời chỉ vừa mới lên. Cô cũng chẳng thể ngủ tiếp nên dậy rồi vệ sinh cá nhân luôn.
Thay đồ, tắm rửa, mọi việc cho bản thân đều xong cả. Đi vòng vòng khắp nhà mới phát hiện thì ra cô đói rồi... Đói lừ cả người..!
Lúc này trời mới tờ mờ sáng thôi, làm gì có đồ ăn ngoài để ăn chứ? Giờ Huyền Thiên Băng cũng lười lắm, không chạy ra ngoài nổi vào giờ này đâu, vừa rét vừa mệt. Phải chăng Holly dậy rồi... Không được! Huyền Thiên Băng thật là vô lý mà, người khác đang ngủ lại bắt dậy nấu đồ cho mình...? Đã thế còn là con trai mình nữa chứ, nó kém mình bao nhiêu chứ! Ôi... Đói quá đi...
Ngay lúc này, chuông cửa đột ngột vang lên khiến Huyền Thiên Băng giật mình, giờ này còn có ai chứ? Hơn nữa quanh đây cô cũng có thấy người hàng xóm nào đâu?
Dù không muốn mở nhưng phép lịch sự, tò mò trỗi dậy, thế là đi mở thôi.
Vừa mở cánh cửa ra Huyền Thiên Băng thật muốn đóng mạnh cánh cửa vào lại nguyên trạng nhưng bị người ngoài cửa dùng tay nắm lại. Lực cũng mạnh thật... Không kéo lại được liền buông ra, ai muốn làm gì làm thôi!
Hàn Tử Mặc hơi ngượng một chút, vì hắn thấy trong nhà cô có tiếng động, đoán rằng cô đã dậy rồi nên chắc sẽ đói lắm. Hàn Tử Mặc vừa đi *mua* thức ăn cho Huyền Thiên Băng.
“ Anh đến đưa đồ ăn cho em, tin rằng em đang đói. ”
Huyền Thiên Băng cau mày, hết sức bình tĩnh đáp lại: “ Sao anh lại ở đây? ”
Hàn Tử Mặc mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng đáp: “ Vì em cần anh! ”
Huyền Thiên Băng nhìn với ánh mắt nghi hoặc, nếu không phải lí trí ngăn cản trái tim, cô có lẽ lại rung động rồi.
“ Được rồi, em đói rồi nhỉ? Đây là đồ anh mua cho em, mau mang vào ăn đi. ”
“ Tôi đói, nhưng sẽ không ăn của anh. Cảm ơn. ”
“ Em.. Thôi nào? Có thể đừng vì chán ghét anh mà tổn hại đến sức khỏe của mình không? ” Hàn Tử Mặc cười gượng, cô đói mà không ăn sẽ rất dễ bệnh, hắn sẽ lo chết mất.
“ Tôi không chán ghét anh, đi về đi. ” Huyền Thiên Băng rất muốn đóng cửa lại nhưng lại không thể được!
“ Tôi có thể về, em cầm lấy đi được không? ” Hàn Tử Mặc chính xác là đang xin cô, mong muốn cô cầm lấy...
“ Không. ” Huyền Thiên Băng bày ra bộ điệu mất kiên nhẫn, chán ghét vô đối.
“ Vậy chúng ta ở đây, từ từ ôn chuyện cũ. Em không gấp tôi cũng không gấp, chúng ta đều có thời gian mà nhỉ? ”
“ Anh mới không gấp, tôi không có thời gian đàm đạo với anh. Lập, tức, rời, đi, cho, tôi! ”
“ Cầm lấy! ” Hàn Tử Mặc luôn giữ lập trường của mình, vì Huyền Thiên Băng mà thay đổi, nhưng tổn hại đến cô thì hắn sẽ không làm.
Huyền Thiên Băng bực dọc cầm lấy bọc thức ăn rồi liếc Hàn Tử Mặc, hắn liền buông tay không nắm cửa nữa.
*Rầm* Huyền Thiên Băng đóng mạnh cửa vào, nếu còn nhìn, nói, tiếp xúc với Hàn Tử Mặc nữa Huyền Thiên Băng sợ... sợ cô sẽ không chịu được. Không còn thù cũng không còn hận mà lại say mê hắn mất. Tại sao ngay lúc cô chịu buông bỏ hắn lại đến quấy rối cô? Trớ trêu mà!
Huyền Thiên Băng vào được một lúc thì Hàn Tử Mặc ho liên lục, máu dính đầy tay. Mau kết thúc cuộc trò chuyện với cô bởi vì hắn sợ, sẽ không nhịn được mà ho ra máu trước mặt cô. Sợ lúc ấy cô sẽ lại càng ghét hắn hơn?
Hàn Tử Mặc mệt lừ ngồi bệt xuống đất, xong rồi, quá sức rồi...
[…]
Huyền Thiên Băng bên trong đấu tranh tâm lý dữ dội, ăn hay không ăn? Hận là thật nhưng đói cũng là thật? No cái bụng hay no cái tâm lý đây? Ơ, có tâm lý cũng đâu sống được lâu bằng no bụng chứ...? Đói quá thì ôm hận xuống báo cáo với Diêm vương đại nhân à? Còn oan hơn! Quyết định rồi, ăn... Vừa no vừa không phụ lòng ai đó, vẹn cả đôi đường.
Bình luận facebook