Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262: Lần đầu...
Tiếng điện thoại ngắt cũng vang lên, Helen mơ màng, Huyền Thiên Băng gọi BA một lần nữa?
Dylan bên cạnh thầm giơ một ngón cái, trong lòng nghĩ mỗi một chữ, Đỉnh?!
Cuối cùng cũng suôn sẻ, Helen Smith Adelaide cũng lên máy bay rời khỏi Italy trở về Vương Quốc Anh. Dylan bên này đã có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc này York tiến đến vỗ vai anh liền bị anh khước từ.
“ Sao thế? ” York nghệch mặt ngốc mà hỏi, quả thật là York không hiểu Dylan có ý gì?
“ Làm sao thì liên quan gì đến anh? ” Dylan hất tay rời đi ngoạn mục, York vẫn ngẩn ngơ không biết gì.
“ Oh my god, không phải chứ? Chuyện nhỏ tí em giải quyết không xong. Anh vừa giúp em để đổi lại cơn giận vô lý này? ” Tuy nói là vậy nhưng York vẫn theo sau nắm lấy tay Dylan mà làm nũng.
“ Cơn giận vô lý? ” Dylan hơi không vui, sau khi nhìn ánh mắt cún con của York thì cũng đỡ hơn đôi chút, lại phi thường buồn cười.
“ Về rồi cũng không báo người ta... ” Dylan buông một câu rồi bước đi nhanh hẳn, York còn chưa kịp tiêu hóa hết. Đợi hiểu rõ thì Dylan đã đi được một khoảng khá xa rồi, cứ vậy, một người đuổi một người chạy....
[…] Biệt thự Hàn Băng.
“ Làm tốt lắm con trai! ” Huyền Thiên Băng cười, khẽ xoa đầu Holly, đứa con trai này ngày càng dễ thương dễ mến làm sao!
“ Mamy, đừng quên, chúng ta đã hứa cái gì? ” Holly cười đáp lại, nụ cười ngây ngô nở trên khuôn mặt thiên sứ. Đáng tiếc, suy nghĩ cùng vẻ bề ngoài của Holly là tỷ lệ nghịch.
Huyền Thiên Băng không ngần ngại mà nói: “ Tất nhiên là không quên rồi! Dù sao con cũng là con của mamy, không ngủ với mamy thì ngủ với ai chứ? ”
Vậy sao? Nhưng mà hình như ngoài kia có một người không suy nghĩ như vậy đấy...
Hàn Tử Mặc đẩy nhẹ cửa là có thể vào, vừa đúng lúc đi ngang qua, không ngờ lại nghe được chuyện như thế!
“ Ai cho nó ngủ với em?! ”
“ Con em ngủ với em còn cần người cho sao? Anh lại không vừa ý cái gì? ” Huyền Thiên Băng thở dài, nam nhân này luôn là rắc rối của mọi vấn đề sau khi được cô giải quyết xong. Nếu cách giải quyết hắn không ưng ý liền tìm cách gây sự, lâu lâu còn phát điên phát khùng cái gì đấy.
“ Nó, nó ngủ với em.. Vậy ai ngủ với anh?! ” Hàn Tử Mặc chỉ tay vào Holly rồi tự chuyển hướng về phía mình. Thử nghĩ xem ngủ một giờ mà không có cô bên cạnh sẽ thế nào? Đừng nói đến một đêm, 1 phút là đã quá thảm rồi.
Anh muốn ngủ với ai thì ngủ?! Liên quan gì đến em? -Đáng tiếc, Huyền Thiên Băng không đủ can đảm để nói ra hai câu này. Cô thở dài, hai người này thật quá đáng, ai cũng đang làm khó cô cả!
“ Băng, em đã nói là sẽ chăm sóc anh mà.. Anh cũng quan trọng hơn.. ”
“ Hàn Tử Mặc, tôi vẫn đứng đây nãy giờ đấy. Câu vừa rồi là có ý gì chứ? ” Holly chống nạnh một bên tủ, giơ cả móng vuốt..
Thấy hai người kia một cha một con cứ phóng điện nhau mãi, Huyền Thiên Băng cũng chịu thua, nói: “ Đủ rồi! Muốn phản hả?! Lập tức lăn ra ngoài hết cho tôi! ”
“... ” Cả hai đều run như cầy sấy, Holly định nói một cái gì đó thì bị Hàn Tử Mặc xách đi.
[…] Dưới lầu.
“ Thả tôi xuống! Không thể cổng bồng bế hả? Xách tôi như vậy, là đồ vật chắc? ” Holly vùng vẫy ngay khi Hàn Tử Mặc đang bước xuống cầu thang.
“ Cẩn thận, té bây giờ. ” Hàn Tử Mặc nói không chút cảm xúc nhưng trong thâm tâm vẫn là ngược lại.
Tuy Holly lâu lâu sẽ trưởng thành đến đáng sợ nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể tránh khỏi sự bướng bỉnh, cậu vơ tay múa chân: “ Thả tôi xuống! ”
“ Đợi đi. ” Hàn Tử Mặc tay vẫn vô cùng chắc, xách an toàn xuống đến dưới lầu là không vấn đề!
Sau khi xuống, Hàn Tử Mặc để cậu bé chân chạm đất, tưởng chừng sẽ nghe một cái gì đó dễ nghe. Nhưng là hoàn toàn trái ngược, “ Chú bỏ ý định ngủ cùng mẹ tôi đi, ban nãy mẹ đã hứa với tôi là chỉ ngủ với tôi thôi. ”
“ Hơ, ai bảo nhóc là hứa rồi thì không được thất hứa hả? ”
“... ” Holly chẳng thèm đáp, quay người đến phòng bếp.
“ Này nhóc, lần trước tìm tôi cá cược, bây giờ muốn hợp tác chút không? ” Hàn Tử Mặc khoanh tay nói, dù sao cũng không thể để đứa con trai đáng yêu này làm kỳ đà được.
“ Không. ” Holly trả lời, xong đột nhiên ngẫm một chút rồi đáp lại: “ Tôi sẽ được gì? ”
“ Tùy ý. ”
“ Thật chứ? ”
“ Ừ. ”
“...Hợp tác cái gì? ”
“ Không chống đối tôi, không cần gọi ‘ba’ nhưng ít nhất phải cư xử như một người con. Hòa hợp, tôi không muốn để xảy ra trường hợp như ban nãy. Nhớ rằng đây là điều giúp cô ấy, dù sao ban nãy nhóc cũng thấy mẹ mình khó chịu, khó xử thế nào mà? ”
“ Cũng được. ” Holly đồng ý, hồi nãy mamy đã hét lên luôn mà. Nếu cứ ép uổng như thế, có ngày mamy sẽ ghét cậu đến chết...
“ Nhớ lấy! ” Hàn Tử Mặc cũng tiến vào bếp, Holly hơi chút tránh né, cố kìm nén hỏi: “ Sao chú qua đây làm gì? ”
“ Nấu đường đỏ cho mamy con, làm không? ”
“ Cũng được... ”
Hàn Tử Mặc mỉm cười, xem ra cũng không đến nổi cứng rắn.
Một phòng ăn bình thường bây giờ lại có chút hình bóng của gia đình, một hương vị lan tỏa hạnh phúc. Cuối cùng, ngôi nhà bình dị không còn cô
đơn như trước, nó đang dần được sưởi ấm từ chính tình thương, tình yêu trong mỗi người.
Hôm nay cũng thật nhiều cái lần đầu, lần đầu hòa hợp, lần đầu chung nhà, lần đầu phụ bếp...
Dylan bên cạnh thầm giơ một ngón cái, trong lòng nghĩ mỗi một chữ, Đỉnh?!
Cuối cùng cũng suôn sẻ, Helen Smith Adelaide cũng lên máy bay rời khỏi Italy trở về Vương Quốc Anh. Dylan bên này đã có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc này York tiến đến vỗ vai anh liền bị anh khước từ.
“ Sao thế? ” York nghệch mặt ngốc mà hỏi, quả thật là York không hiểu Dylan có ý gì?
“ Làm sao thì liên quan gì đến anh? ” Dylan hất tay rời đi ngoạn mục, York vẫn ngẩn ngơ không biết gì.
“ Oh my god, không phải chứ? Chuyện nhỏ tí em giải quyết không xong. Anh vừa giúp em để đổi lại cơn giận vô lý này? ” Tuy nói là vậy nhưng York vẫn theo sau nắm lấy tay Dylan mà làm nũng.
“ Cơn giận vô lý? ” Dylan hơi không vui, sau khi nhìn ánh mắt cún con của York thì cũng đỡ hơn đôi chút, lại phi thường buồn cười.
“ Về rồi cũng không báo người ta... ” Dylan buông một câu rồi bước đi nhanh hẳn, York còn chưa kịp tiêu hóa hết. Đợi hiểu rõ thì Dylan đã đi được một khoảng khá xa rồi, cứ vậy, một người đuổi một người chạy....
[…] Biệt thự Hàn Băng.
“ Làm tốt lắm con trai! ” Huyền Thiên Băng cười, khẽ xoa đầu Holly, đứa con trai này ngày càng dễ thương dễ mến làm sao!
“ Mamy, đừng quên, chúng ta đã hứa cái gì? ” Holly cười đáp lại, nụ cười ngây ngô nở trên khuôn mặt thiên sứ. Đáng tiếc, suy nghĩ cùng vẻ bề ngoài của Holly là tỷ lệ nghịch.
Huyền Thiên Băng không ngần ngại mà nói: “ Tất nhiên là không quên rồi! Dù sao con cũng là con của mamy, không ngủ với mamy thì ngủ với ai chứ? ”
Vậy sao? Nhưng mà hình như ngoài kia có một người không suy nghĩ như vậy đấy...
Hàn Tử Mặc đẩy nhẹ cửa là có thể vào, vừa đúng lúc đi ngang qua, không ngờ lại nghe được chuyện như thế!
“ Ai cho nó ngủ với em?! ”
“ Con em ngủ với em còn cần người cho sao? Anh lại không vừa ý cái gì? ” Huyền Thiên Băng thở dài, nam nhân này luôn là rắc rối của mọi vấn đề sau khi được cô giải quyết xong. Nếu cách giải quyết hắn không ưng ý liền tìm cách gây sự, lâu lâu còn phát điên phát khùng cái gì đấy.
“ Nó, nó ngủ với em.. Vậy ai ngủ với anh?! ” Hàn Tử Mặc chỉ tay vào Holly rồi tự chuyển hướng về phía mình. Thử nghĩ xem ngủ một giờ mà không có cô bên cạnh sẽ thế nào? Đừng nói đến một đêm, 1 phút là đã quá thảm rồi.
Anh muốn ngủ với ai thì ngủ?! Liên quan gì đến em? -Đáng tiếc, Huyền Thiên Băng không đủ can đảm để nói ra hai câu này. Cô thở dài, hai người này thật quá đáng, ai cũng đang làm khó cô cả!
“ Băng, em đã nói là sẽ chăm sóc anh mà.. Anh cũng quan trọng hơn.. ”
“ Hàn Tử Mặc, tôi vẫn đứng đây nãy giờ đấy. Câu vừa rồi là có ý gì chứ? ” Holly chống nạnh một bên tủ, giơ cả móng vuốt..
Thấy hai người kia một cha một con cứ phóng điện nhau mãi, Huyền Thiên Băng cũng chịu thua, nói: “ Đủ rồi! Muốn phản hả?! Lập tức lăn ra ngoài hết cho tôi! ”
“... ” Cả hai đều run như cầy sấy, Holly định nói một cái gì đó thì bị Hàn Tử Mặc xách đi.
[…] Dưới lầu.
“ Thả tôi xuống! Không thể cổng bồng bế hả? Xách tôi như vậy, là đồ vật chắc? ” Holly vùng vẫy ngay khi Hàn Tử Mặc đang bước xuống cầu thang.
“ Cẩn thận, té bây giờ. ” Hàn Tử Mặc nói không chút cảm xúc nhưng trong thâm tâm vẫn là ngược lại.
Tuy Holly lâu lâu sẽ trưởng thành đến đáng sợ nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể tránh khỏi sự bướng bỉnh, cậu vơ tay múa chân: “ Thả tôi xuống! ”
“ Đợi đi. ” Hàn Tử Mặc tay vẫn vô cùng chắc, xách an toàn xuống đến dưới lầu là không vấn đề!
Sau khi xuống, Hàn Tử Mặc để cậu bé chân chạm đất, tưởng chừng sẽ nghe một cái gì đó dễ nghe. Nhưng là hoàn toàn trái ngược, “ Chú bỏ ý định ngủ cùng mẹ tôi đi, ban nãy mẹ đã hứa với tôi là chỉ ngủ với tôi thôi. ”
“ Hơ, ai bảo nhóc là hứa rồi thì không được thất hứa hả? ”
“... ” Holly chẳng thèm đáp, quay người đến phòng bếp.
“ Này nhóc, lần trước tìm tôi cá cược, bây giờ muốn hợp tác chút không? ” Hàn Tử Mặc khoanh tay nói, dù sao cũng không thể để đứa con trai đáng yêu này làm kỳ đà được.
“ Không. ” Holly trả lời, xong đột nhiên ngẫm một chút rồi đáp lại: “ Tôi sẽ được gì? ”
“ Tùy ý. ”
“ Thật chứ? ”
“ Ừ. ”
“...Hợp tác cái gì? ”
“ Không chống đối tôi, không cần gọi ‘ba’ nhưng ít nhất phải cư xử như một người con. Hòa hợp, tôi không muốn để xảy ra trường hợp như ban nãy. Nhớ rằng đây là điều giúp cô ấy, dù sao ban nãy nhóc cũng thấy mẹ mình khó chịu, khó xử thế nào mà? ”
“ Cũng được. ” Holly đồng ý, hồi nãy mamy đã hét lên luôn mà. Nếu cứ ép uổng như thế, có ngày mamy sẽ ghét cậu đến chết...
“ Nhớ lấy! ” Hàn Tử Mặc cũng tiến vào bếp, Holly hơi chút tránh né, cố kìm nén hỏi: “ Sao chú qua đây làm gì? ”
“ Nấu đường đỏ cho mamy con, làm không? ”
“ Cũng được... ”
Hàn Tử Mặc mỉm cười, xem ra cũng không đến nổi cứng rắn.
Một phòng ăn bình thường bây giờ lại có chút hình bóng của gia đình, một hương vị lan tỏa hạnh phúc. Cuối cùng, ngôi nhà bình dị không còn cô
đơn như trước, nó đang dần được sưởi ấm từ chính tình thương, tình yêu trong mỗi người.
Hôm nay cũng thật nhiều cái lần đầu, lần đầu hòa hợp, lần đầu chung nhà, lần đầu phụ bếp...
Bình luận facebook