Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304: FS là ai?
[…]
Ở nơi khác thì không rõ thế nào, riêng nơi Hàn Tử Mặc đi qua lại như đóng băng, lạnh buốt đến đáng sợ. Lại nói, hắn lúc nào cũng liều lĩnh một cách lí trí như vậy. Rõ ràng là ai đi cũng có người dẫn đường, Hàn Tử Mặc lại không có. Mà bản thân còn chưa từng đến đây, há chẳng phải đi theo quán tính sao?
Bất quá, nơi này cũng không quá rườm rà, chính là có thể đi thẳng thì đi thẳng, quẹo thì quẹo phải. Không quá lâu, Hàn Tử Mặc đã quẹo qua một ngõ cục, đi được một chút liền thấy một chiếc cửa bằng đồng màu đất nhằm ẩn giấu. Chẳng có gì quá nổi bật, cứ như không muốn người ta thấy hơn. Nhìn cứ hệt mật thất, muốn vào cũng thật quá đơn giản đi, đẩy nhẹ một cái liền có thể. Nếu muốn nói rõ ra, có lẽ người tạo ra nơi này đã lường trước được loại người như Hàn Tử Mặc chắc chắn sẽ tìm thấy và đi vào, hoặc có thể nói là người này khá hiểu hắn.
Hàn Tử Mặc sẽ không phải là suy nghĩ, chần chừ đoán xem bên trong là cái gì, bản thân liệu có ra sao. Hắn ngạo mạn quen rồi, nhất thời sẽ không có loại suy nghĩ đó, cứ vậy mà bước vào. Vào trong rồi, hắn không có loại xúc cảm bất ngờ chút nào, thật uổng công cho người bên trong đã làm một màn hoành tráng.
Người bị bắt ở nơi khác nhau có lẽ không rõ, thật ra kết cấu nơi này hoàn toàn giống nhau. Mỗi hầm thất bên trong lòng đất đều như sao chép lẫn nhau, không nhìn ra có bao nhiêu điểm khác biệt. Nếu có, chính là tự thân xây lại hợp với mục đích. Chỗ Hàn Tử Mặc đang đứng thật thấp, mà lại có một người đàn ông đứng ở nơi rất cao phía trên. Hiển nhiên, hắn là không có nhìn lên, cùng lắm là do trực giác khá nhạy liền có thể nhận ra.
“ Hàn Tử Mặc tôi chờ anh thật lâu! ” Từ trên cao vọng xuống mang theo sự điên cuồng hứng thú chứng tỏ người này thật sự mong chờ. Chính là loại chờ đợi người ta không muốn nhất...
Nhướn một bên mày rậm, ban nãy mà nhìn cũng vô dụng, Hàn Tử Mặc nghe giọng đã đoán được ai rồi. Mẹ kiếp, tưởng chết dưới dao phẫu thuật Killian rồi chứ, hóa ra còn sống. Killian thật vô dụng, một tên thế này mà xử cũng không xong.
Người đàn ông vừa nói phía trên chính là người toàn thân choàng đen còn đeo mặt nạ khi nãy, bọn họ quả thật là cùng một giuộc. Bên trong chiếc mặt nạ, một nụ cười nhếch lên, từ từ di chuyển xuống đứng đối diện với Hàn Tử Mặc với một khoảng cách rất xa.
Hàn Tử Mặc chớp mắt còn gãi đầu như thằng ngốc, mục đích chính là hơi phân vân. Là giết tên này hay mang về cho Killian?
“ Hàn Tử Mặc, mày không biết tao mong chờ ngày này bao lâu đâu. Tao sẽ cho mày nếm đủ những cái tao đã chịu, từ từ hành hạ mày sống không được chết không xong! ” Giọng nói đủ cay nghiệt, thù hận đủ lớn, sự điên cuồng dưới khóe mắt dường như ngày càng lớn. Cả người nổi gân xanh, mắt thêm lằn đỏ, điên cuồng của thù hận quá lớn che mắt tâm trí sẽ làm người ta ngu xuẩn.
Dù đương sự là bản thân nhưng nhìn hắn thì không có vẻ gì quan tâm, mặt một kiểu, đang nói cái gì vậy? Khoảng cách xa như vậy thông thường sẽ không nghe ra cái gì nhưng âm lượng phát ra lớn như thế Hàn Tử Mặc đương nhiên nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ nhưng với tình trạng suy nghĩ viễn vông dong dài rồi nhớ đến Huyền Thiên Băng này thì không có nghe thấy cái gì đâu.
“ Ngày hôm nay mày đến vì cái gì đi chăng nữa tao cũng sẽ làm cho mày hối hận! ”
Hàn Tử Mặc bắt đầu cau mày, từ nãy tới giờ không đáp chính là không có đặt tên đối diện hắn vào mắt. Càng không có xem là con người, bộ tên đó không nhìn ra sao? Trách là cách quá xa hay do ‘che’ nhiều lớp trên mặt quá nên không thấy?
“ Hừ, đừng tưởng mày bắt được tao một lần thì ngon lắm, đó chỉ là mới bắt đầu. Tao sẽ đem mày ăn sống xem xem mày trâu... ”
Hàn Tử Mặc đứng bất động, nhẹ nhàng cắt ngang: “ FS. ”
“... ” Người đàn ông khẽ nuốt nước bọt, đúng là vô cùng hận nhưng tại sao đối diện với nam nhân như rồng như hổ này lại một chút sợ sệt? Không, là hưng phấn. FS cười thật sâu, sự điên cuồng này dù là cá chết lưới rách cũng sẽ làm đến cùng!
“ Thật không hiểu, tao còn chưa có làm gì mày. Mày lại ba lần bảy lượt ám hại tao. ” Hàn Tử Mặc nói bình bình, lại không có nghe ra cảm xúc gì. Hắn không có tâm hơi hiểu rõ tường tận một nhân vật không tiếng tăm lại chuyên chống đối mình thế này. Cành huống hồ việc này đã giao cho thuộc hạ, hắn lại càng không đụng tay. Lần bị đụng xe kia thật sự đã phong sát FS nhưng vì Killian nhúng tay vào liền không có thành. Bây giờ, hối hận rồi. Cuộc đời này ghét nhất chính là có người gọi mày xưng tao với hắn.
“ Không làm gì tao? Hàn Tử Mặc mày thật biết cách chối bỏ, tao còn tưởng mày thật sự vô tội. Tại sao tao phải đeo mặt nạ? Sáu năm trước, mày đã cho người rạch hàng chục mũi dao lên mặt tao. Sáu năm sau cơ thể tao bị người của mày xem như đồ chơi mà thích đá chỗ nào thì đá đập chỗ nào thì đập! ” FS tháo mặt nạ ra, đều là xẹo ngang xẹo dọc.
Ở nơi khác thì không rõ thế nào, riêng nơi Hàn Tử Mặc đi qua lại như đóng băng, lạnh buốt đến đáng sợ. Lại nói, hắn lúc nào cũng liều lĩnh một cách lí trí như vậy. Rõ ràng là ai đi cũng có người dẫn đường, Hàn Tử Mặc lại không có. Mà bản thân còn chưa từng đến đây, há chẳng phải đi theo quán tính sao?
Bất quá, nơi này cũng không quá rườm rà, chính là có thể đi thẳng thì đi thẳng, quẹo thì quẹo phải. Không quá lâu, Hàn Tử Mặc đã quẹo qua một ngõ cục, đi được một chút liền thấy một chiếc cửa bằng đồng màu đất nhằm ẩn giấu. Chẳng có gì quá nổi bật, cứ như không muốn người ta thấy hơn. Nhìn cứ hệt mật thất, muốn vào cũng thật quá đơn giản đi, đẩy nhẹ một cái liền có thể. Nếu muốn nói rõ ra, có lẽ người tạo ra nơi này đã lường trước được loại người như Hàn Tử Mặc chắc chắn sẽ tìm thấy và đi vào, hoặc có thể nói là người này khá hiểu hắn.
Hàn Tử Mặc sẽ không phải là suy nghĩ, chần chừ đoán xem bên trong là cái gì, bản thân liệu có ra sao. Hắn ngạo mạn quen rồi, nhất thời sẽ không có loại suy nghĩ đó, cứ vậy mà bước vào. Vào trong rồi, hắn không có loại xúc cảm bất ngờ chút nào, thật uổng công cho người bên trong đã làm một màn hoành tráng.
Người bị bắt ở nơi khác nhau có lẽ không rõ, thật ra kết cấu nơi này hoàn toàn giống nhau. Mỗi hầm thất bên trong lòng đất đều như sao chép lẫn nhau, không nhìn ra có bao nhiêu điểm khác biệt. Nếu có, chính là tự thân xây lại hợp với mục đích. Chỗ Hàn Tử Mặc đang đứng thật thấp, mà lại có một người đàn ông đứng ở nơi rất cao phía trên. Hiển nhiên, hắn là không có nhìn lên, cùng lắm là do trực giác khá nhạy liền có thể nhận ra.
“ Hàn Tử Mặc tôi chờ anh thật lâu! ” Từ trên cao vọng xuống mang theo sự điên cuồng hứng thú chứng tỏ người này thật sự mong chờ. Chính là loại chờ đợi người ta không muốn nhất...
Nhướn một bên mày rậm, ban nãy mà nhìn cũng vô dụng, Hàn Tử Mặc nghe giọng đã đoán được ai rồi. Mẹ kiếp, tưởng chết dưới dao phẫu thuật Killian rồi chứ, hóa ra còn sống. Killian thật vô dụng, một tên thế này mà xử cũng không xong.
Người đàn ông vừa nói phía trên chính là người toàn thân choàng đen còn đeo mặt nạ khi nãy, bọn họ quả thật là cùng một giuộc. Bên trong chiếc mặt nạ, một nụ cười nhếch lên, từ từ di chuyển xuống đứng đối diện với Hàn Tử Mặc với một khoảng cách rất xa.
Hàn Tử Mặc chớp mắt còn gãi đầu như thằng ngốc, mục đích chính là hơi phân vân. Là giết tên này hay mang về cho Killian?
“ Hàn Tử Mặc, mày không biết tao mong chờ ngày này bao lâu đâu. Tao sẽ cho mày nếm đủ những cái tao đã chịu, từ từ hành hạ mày sống không được chết không xong! ” Giọng nói đủ cay nghiệt, thù hận đủ lớn, sự điên cuồng dưới khóe mắt dường như ngày càng lớn. Cả người nổi gân xanh, mắt thêm lằn đỏ, điên cuồng của thù hận quá lớn che mắt tâm trí sẽ làm người ta ngu xuẩn.
Dù đương sự là bản thân nhưng nhìn hắn thì không có vẻ gì quan tâm, mặt một kiểu, đang nói cái gì vậy? Khoảng cách xa như vậy thông thường sẽ không nghe ra cái gì nhưng âm lượng phát ra lớn như thế Hàn Tử Mặc đương nhiên nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ nhưng với tình trạng suy nghĩ viễn vông dong dài rồi nhớ đến Huyền Thiên Băng này thì không có nghe thấy cái gì đâu.
“ Ngày hôm nay mày đến vì cái gì đi chăng nữa tao cũng sẽ làm cho mày hối hận! ”
Hàn Tử Mặc bắt đầu cau mày, từ nãy tới giờ không đáp chính là không có đặt tên đối diện hắn vào mắt. Càng không có xem là con người, bộ tên đó không nhìn ra sao? Trách là cách quá xa hay do ‘che’ nhiều lớp trên mặt quá nên không thấy?
“ Hừ, đừng tưởng mày bắt được tao một lần thì ngon lắm, đó chỉ là mới bắt đầu. Tao sẽ đem mày ăn sống xem xem mày trâu... ”
Hàn Tử Mặc đứng bất động, nhẹ nhàng cắt ngang: “ FS. ”
“... ” Người đàn ông khẽ nuốt nước bọt, đúng là vô cùng hận nhưng tại sao đối diện với nam nhân như rồng như hổ này lại một chút sợ sệt? Không, là hưng phấn. FS cười thật sâu, sự điên cuồng này dù là cá chết lưới rách cũng sẽ làm đến cùng!
“ Thật không hiểu, tao còn chưa có làm gì mày. Mày lại ba lần bảy lượt ám hại tao. ” Hàn Tử Mặc nói bình bình, lại không có nghe ra cảm xúc gì. Hắn không có tâm hơi hiểu rõ tường tận một nhân vật không tiếng tăm lại chuyên chống đối mình thế này. Cành huống hồ việc này đã giao cho thuộc hạ, hắn lại càng không đụng tay. Lần bị đụng xe kia thật sự đã phong sát FS nhưng vì Killian nhúng tay vào liền không có thành. Bây giờ, hối hận rồi. Cuộc đời này ghét nhất chính là có người gọi mày xưng tao với hắn.
“ Không làm gì tao? Hàn Tử Mặc mày thật biết cách chối bỏ, tao còn tưởng mày thật sự vô tội. Tại sao tao phải đeo mặt nạ? Sáu năm trước, mày đã cho người rạch hàng chục mũi dao lên mặt tao. Sáu năm sau cơ thể tao bị người của mày xem như đồ chơi mà thích đá chỗ nào thì đá đập chỗ nào thì đập! ” FS tháo mặt nạ ra, đều là xẹo ngang xẹo dọc.
Bình luận facebook