Mục Thiên Dương nhìn đồ ăn nhíu mày.
Uyển Tình sợ hãi nói: "Thực xin lỗi, nhà của tôi đồ ăn không tốt, hơn nữa tôi nấu ăn không tốt. . . . . ."
"Không có việc gì." Mục Thiên Dương cười, ngồi xuống trước bàn ăn.
Cô làm, so với cái gì cũng tốt hơn. Về sau đều sớm tới tìm mới được, ngốc đến hơn tám giờ mới đi, ăn chực cơm trưa cùng cơm chiều. Hiện tại không ăn, muốn cái thời điểm gì mới có thể đợi cô tự tay làm cơm.
Uyển Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho hắn thêm cơm.
Mục Thiên Dương nhìn ba món ăn trên bàn: không thể tính món ăn rau trộn dưa chuột, cà tím kho tàu nóng hổi, hắn ghét nhất bị ớt sừng trâu xào tiêu xanh—— hắn ghét ớt xanh, vô luận làm như thế nào đều chán ghét! Châm chước một chút, hắn xuống tay với rau trộn dưa chuột trước.
Tê. . . . . . Thật cay! Hắn cắn răng nuốt vào, đổi cà tím kho tàu.
A. . . . . . Mặn quá! Hắn nhìn thoáng qua Uyển Tình, không muốn đả kích cô, tiếp tục nuốt vào. Quả nhiên. . . . . . Nấu ăn không tốt.
Uyển Tình cúi đầu ngồi ở đối diện hắn, ăn trước một miếng ớt xanh, sau đó cà tím kho tàu, rau trộn dưa chuột. . . . . . Mày cũng không mặt nhăn một chút, chậm rãi ăn cơm.
Cô không có vị giác sao? Mục Thiên Dương sờ sờ yết hầu: "Cho anh ly nước."
"Hả." Uyển Tình nghi hoặc nhìn hắn một cái, đi đến phòng bếp.
Tiếp nhận nước, Mục Thiên Dương ừng ực ừng ực uống hơn phân nửa ly, tiếp tục ăn cơm. Tuy rằng hương vị không tốt, nhưng rốt cuộc là cô làm , hắn vẫn là ăn thật sự hãnh diện.
Ăn mấy miếng, hắn lại bảo Uyển Tình: "Rót nước."
Một chén cơm chưa ăn xong, hắn đã uống ba ly nước, Uyển Tình lo lắng nhìn hắn: "Anh. . . . . . Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Hắn rút khăn tay bên cạnh ra, lau mồ hôi. Cô vợ này, cần rèn luyện nấu ăn a! Bằng không chồng con sẽ chết!
Mục Thiên Dương rất nhanh uống hết ba ly nước, ngẩng đầu muốn lại kêu Uyển Tình rót, thấy cô vùi đầu ăn cơm, đầu cơ hồ chôn vào trong bát. Linh quang chợt lóe, hắn đứng phắt dậy kéo nữ nhân này lên, thấy cô tươi cười đến không thu hồi nổi.
Uyển Tình hoảng sợ, biến sắc, dùng sức chụp tay hắn: "Anh làm sao? Buông!"
"Đinh Uyển Tình!" Mục Thiên Dương hét to, "Em nữ nhân này! Em cố ý !"
"Tôi tôi tôi. . . . . . Tôi không biết anh nói cái gì!" Uyển Tình tránh hắn ra bỏ chạy.
Mục Thiên Dương đuổi theo nhanh. Cô trốn vào phòng ngủ, nhưng chậm bước, không khóa cửa kịp, chỉ có thể thối lui đến bên kia giường, cùng hắn diều hâu bắt gà con.
"Lại đây!"
" Anh. . . . . . Anh có bệnh a!"
"Còn giả bộ?" Hắn trực tiếp đi qua, Uyển Tình không có đường lui, liền bò lên giường, muốn từ trên giường nhảy ra. Hắn một phen đè cô lại, giơ tay lên đánh lên mông cô.
Ba ba ba! Đánh liền ba bốn, Uyển Tình đau đến khóc lớn.
"Thả ra. . . . . . Đau quá. . . . . ."
"Nói! Có phải cố ý làm cay như vậy, mặn như vậy hay không!"
"Tôi không có. . . . . ."
Ba một tiếng, Mục Thiên Dương lại đánh một cái: "Còn dám nói sạo!"
"Ô ô. . . . . . Tôi sai lầm rồi. . . . . ." Uyển Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, "Đừng đánh , đau quá. . . . . ."
Mục Thiên Dương thấy cô khóc, có chút mềm lòng. Nhưng nghĩ đến đồ ăn trên cái bàn khó có thể nuốt xuống kia, nhất thời lại vẻ mặt băng sương. Hắn một phen đẩy cô ra: "Em chán ghét anh như vậy? Vậy không bằng trực tiếp hạ độc đi!"
Uyển Tình đứng lên, ôm mông đau đớn: "Tôi. . . . . . Tôi chỉ đùa một chút thôi. . . . . . Ai, ai kêu anh luôn đối với tôi như vậy."
"Anh đối với em như vậy làm sao? !" Mục Thiên Dương rống to. Hắn đối với cô còn chưa đủ tốt? Hắn nghỉ làm mặc kệ công ty, mỗi ngày đến dính lấy cô, còn đối với cô không tốt!
"Anh nhỏ giọng một chút!" Uyển Tình bồ nhào qua, che miệng hắn, "Hàng xóm sẽ nghe thấy."
Mục Thiên Dương trừng cô, trừng đến khi cô sợ hãi lấy tay về. Nửa ngày sau, hắn hỏi: "Ớt xanh hương vị như thế nào?"
Uyển Tình xấu hổ cười: "Rất tốt."
"Em có biết anh không thích ăn ớt xanh?"
"Ừ. . . . . ." Uyển Tình cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Hắn sắc mặt tối tăm , tối tăm . . . . . . Chậm rãi, nhiễm lên một chút sắc thái vui mừng. A, còn biết một chút cái hắn yêu thích. . . . . . Đáng giá!
"Quên đi!" Hắn đứng lên, "Đi ra ăn cơm."
Sau khi rời khỏi đây, hắn ớt xanh đem đến chính trước mặt mình, đem dưa chuột cùng cà tím toàn bộ cho Uyển Tình.
Uyển Tình hỏi: "Anh không phải không thích ăn ớt xanh?"
"Hôm nay bắt đầu thích ăn ! Em giải quyết dưa chuột cùng cà tím đi!"
Uyển Tình đáng thương hề hề nhìn hắn, hắn lòng dạ khoang dung: "Cho em đi rót nước!"
Uyển Tình vừa nghe, buông đũa liền chạy về hướng phòng bếp, một lát sau bưng một ly nước ra, nhưng không có uống, mà thay vào đó đổ vào bên trong đồ ăn đảo trộn, vừa ăn bên cạnh.
Mục Thiên Dương nhìn, đầu tiên là vẻ mặt như mây đen dần dần bao phủ , tiếp theo lại đẩy ớt xanh qua: "Quên đi, thấy em đáng thương . . . . . . Tha cho em."
Uyển Tình vui vẻ, vội vàng kéo ớt xanh qua, ngẩng đầu cười về phía hắn một cái.
Trong lòng hắn chấn động, ngơ ngác phản ứng không kịp. Cô. . . . . . Cô cười với hắn? Nội tâm của hắn mừng như điên, hốc mắt đều cơ hồ ẩm ướt.
"Uyển, Uyển Tình." Hắn khàn khàn gọi tên cô.
"Ừ?" Uyển Tình ngẩng đầu, đã thành gương mặt trước sau như một không chút thay đổi, càng có một loại bản năng xa cách khi đối mặt với hắn.
"Ăn nhiều một chút." Hắn nói, ngón tay run run vén tóc bên mặt cô lên, "Về sau không cho phép như vậy ."
"Á . . . . ." Uyển Tình không được tự nhiên giật giật, toàn bộ lực chú ý chuyển tới trên mông. Xuống tay nặng như vậy, cô làm sao còn dám. . . . . .
Mục Thiên Dương vừa thấy, xì cười ra tiếng đến.
Uyển Tình bất mãn nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn cơm.
--- ------ ------ ---------
Mục Thiên Dương đang muốn rời đi công ty, đã bị chính mình trợ lý có khả năng nhất - Văn Sâm chặn đường đi.
"Có việc?" Mục Thiên Dương nhíu mày.
Văn Sâm mặt không chút thay đổi: "Nghe nói tổng giám đốc gần nhất thường xuyên không ở công ty?" Mục Thiên Dương này, ngẫu nhiên còn nghe hắn nói mấy câu. Cho nên, nhận được thỉnh cầu của nhân mã khắp nơi, hắn chỉ có thể tự mình tìm người nào đó đàm nói chuyện.
"Ừ, có vấn đề sao?" Mục Thiên Dương trên mặt hiện lên một chút chột dạ. Gần nhất xác thực công việc đọng lại nhiều lắm, rõ ràng mang theo máy tính hết sức xử lý. Nhưng nữ nhân này rất ngọt, ngẫu nhiên trì hoãn, cũng là không có cách nào khác. Dù sao chỉ có vài ngày, cô sẽ khai giảng, đều sẽ bình thường lại!
"Tổng giám đốc hiện tại lại muốn đi ra ngoài?" Văn Sâm nhìn máy tính trên tay hắn.
"Chuyện của tôi ai cần anh lo?" Mục Thiên Dương hí mắt.
Văn Sâm lắc đầu: "Tôi chỉ là muốn nói với tổng giám đốc, buổi chiều hôm nay có ba hội nghị quan trọng, trong đó một cái là ban quản trị."
"A. . . . . . Loại hội nghị nhỏ này anh không thể chủ trì sao?"
Văn Sâm không nói lời nào, nội tâm điên cuồng rít gào: đây là hội nghị nhỏ sao? Đám đổng sự kia, không có Mục Thiên Dương anh, ép tới sao? Rít gào xong, hắn tiếp tục bình tĩnh nói: "Không thể."
Mục Thiên Dương nghẹn một chút: "Vậy anh nghỉ biện pháp, chuyển nó đến tháng Chín đi!"
"Vì sao?" Văn Sâm nhíu mày, " Bộ dáng tổng giám đốc gần đây giống như bề bộn nhiều việc."
"À. . . . . . Chung thân đại sự, là sẽ có việc."
Văn Sâm ánh mắt trừng lớn: "Chung thân đại sự? Tổng giám đốc anh. . . . . ."
"Giữ bí mật." Mục Thiên Dương thấp giọng, "Phu nhân tương lai quá khó theo đuổi, tôi còn đang cố gắng."
Văn Sâm thở hốc vì kinh ngạc, cư nhiên vẫn là chân ái! Hắn dùng lực gật đầu: "Tổng giám đốc đi thôi! Ta sẽ nói cho bọn họ, hội đồng quản trị tháng sau tổ chức."
"Tốt! Vất vả cho anh!"
"Tổng giám đốc cố lên!"
"Cám ơn." Mục Thiên Dương vẻ mặt ngưng trọng đi vào thang máy. Lão đồng học, thật có lỗi . . . . . .
Bình luận facebook