Uyển Tình đứng đó một lúc lâu, chậm rãi đi về phía hắn, thấy hắn cầm cà vạt trên tay, hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài?"
"Ừ. có một buổi tiệc rượu, buổi tối không cần chờ anh ăn cơm." Hắn đưa caravat cho cô, hơi hơi cúi đầu.
Uyển Tình cầm lấy, thắt cho hắn, nhịn không được nhìn thoáng qua, thấy hắn cũng đang nhìn mình, vội vàng rủ mắt xuống, đưa quần áo chỉnh tề cho hắn. Hắn đột nhiên bắt lấy hai tay của cô, dọa cô nhảy dựng. Hắn ôm lấy cô, bỗng nhiên hôn xuống, hung hăng mút một chút, sau đó buông ra: "Đưa chứng minh thư của em cho anh."
Uyển Tình có chút kỳ quái, vẫn xoay người mở ví tiền ra, cầm chứng minh thư đưa cho hắn. Chứng minh thư này tuần trước mới đến lấy từ đồn công an, Từ Khả Vi nghe nói cô muốn làm bán thời gian, mới nhớ tới kêu cô mang theo bên người.
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, nói: "Chứng minh thư bây giờ so với hồi trước đẹp hơn nhiều, may mắn em không trải qua thế hệ trước."
Uyển Tình rất hứng thú hỏi: "Nghe nói được chụp như tội phạm đang bị cải tạo?"
"Muốn xem của anh?" Hắn trêu tức cười.
Mặt cô cứng đờ, không nói được lời nào.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng búng trên ót của cô một cái: "Ở bên trong ngăn kéo trong thư phòng, tự mình đi nhìn đi!"
Uyển Tình cắn cắn môi, có chút tức giận, nghĩ tôi làm sao muốn xem của anh.
Mục Thiên Dương cười ha ha, vẻ mặt sung sướng đi rồi.
Ba giờ chiều ngày hôm sau, hắn đã trở lại, Uyển Tình và Thiên Tuyết đang ở trong phòng khách thảo luận sự tình. Hắn bước qua, cầm một gói to trong suốt ném lên trên măt bàn trà. Thiên Tuyết vội vàng đến cầm lấy, Uyển Tình vừa thấy, có chứng minh thư của mình ở bên trong, liền nhìn Mục Thiên Dương.
Hắn cúi đầu hôn trên mặt cô một cái: "Rót cho anh một ly cà phê."
Thiên Tuyết đảo mắt một cái: "Em còn ở đây đó!"
"Anh coi em không tồn tại!" Mục Thiên Dương nói.
Uyển Tình mặc kệ anh em bọn họ tranh cãi, ngoan ngoãn đi rót cà phê. Lúc trở về, nghe Thiên Tuyết kêu to: "Em cũng muốn!"
Mục Thiên Dương nói: "Chờ em đủ mười tám tuổi."
Thiên Tuyết cứng lại, buồn bực cất chứng minh thư và mấy thẻ mới mở vào bên trong cái túi to trong suốt đó, đưa cho Uyển Tình: "Của cậu!"
Uyển Tình tiếp nhận đến, nghi hoặc mở ra: "Là cái gì?"
"Bốn chữ!" Thiên Tuyết nói, "Tiền, để, chi, tiêu!"
Uyển Tình sợ run một chút, vừa thấy, là thẻ ngân hàng.
"Mật mã là sinh nhật của em." Mục Thiên Dương uống một ngụm cà phê, nhẹ nhàng mà nói ra câu này.
Uyển Tình nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút hoảng loạn, vội vàng cúi đầu: "Cảm... cám ơn." Sau đó ngồi vào bên cạnh Thiên Tuyết, cầm lấy quyển sách lúc trước tiếp tục giở xem.
Thiên Tuyết bất mãn: "Đó là đồ ‘tiền để chi tiêu’ nha! Cậu chỉ nói một tiếng ‘Cám ơn’?"
"Vậy muốn như thế nào?" Uyển Tình vô tội hỏi. Cô không có khái niệm đối với tiền để chi tiêu.
Mục Thiên Dương cúi đầu cười: “Cái này chúng ta buổi tối lại thảo luận."
Uyển Tình cứng lại, vừa tức vừa giận, lại không dám phát tiết. Thiên Tuyết thì lại chịu không nổi hét lớn một tiếng: "Em còn ở đây đó!"
Mục Thiên Dương bất mãn liếc cô, mặc kệ cô, ôm Uyển Tình hỏi: "Đang xem cái gì?"
Uyển Tình vội vàng đưa sách cho hắn xem: "Chúng em đang thảo luận chuyện đăng ký nguyện vọng"
Mục Thiên Dương thấy trên sách liệt kê giới thiệu của từng chuyên ngành, hỏi: "Muốn học cái gì? Chuẩn bị đến trường học nào?"
Thiên Tuyết nói: "Em không muốn xuất ngoại! Cả lớp đều tranh nhau chạy ra nước ngoài, rất không có ý nghĩa! Em muốn đến thành phố khác, đá đi danh xưng Mục đại tiểu thư, giấu diếm thân phận, làm một người bình thường."
Cô vừa mới nói Uyển Tình rồi, nhưng Uyển Tình cảm thấy việc này không phải là nhỏ, những người khác của Mục gia nhất định sẽ không đồng ý, sẽ không đánh giá tốt tính tích cực của cô, vì ảo tưởng tương lai của cô thiên mã hành không. Lúc này cô đang đề cấp trước mặt Mục Thiên Dương, Uyển Tình cũng không tiện nói chen vào, chỉ có thể cúi đầu yên lặng uống trà.
Mục Thiên Dương nói: "Cũng được. Nhưng người thường cũng không phải là làm tốt như vậy."
"Em chỉ muốn làm người thường!"
"Vậy em chuẩn bị học chuyên ngành gì?"
Nói đến cái này, ánh mắt Thiên Tuyết liền sáng: "Em muốn học thiết kế thời trang!"
Uyển Tình tiếp tục uống trà. Có câu gọi là gì? Không có trong nước thiết kế! Lấy điều kiện tốt của Mục gia như vậy, muốn học thiết kế, tất nhiên đến trường học thiết kế tốt nhất thế giới rồi!
Quả nhiên, Mục Thiên Dương nhất thời liền nổi giận: "Học thiết kế thời trang em không đi Paris, không đi Milan, ở lại trong nước làm gì?"
Thiên Tuyết sửng sốt, trừng mắt nhìn, cũng đúng . . . . . .
Cô do dự một phen, nói: "Vậy học tiếng Trung đi! Tiếng Trung đương nhiên phải học trong nước!" Hơn nữa cô thích xem tiểu thuyết như vậy, học tiếng Trung có thể quang minh chính đại xem rồi! Về phần thiết kế thời trang, về sau muốn sửa đồ lại thì sửa đồ lại! Dù sao cô là thiên kim tiểu thư, nếu muốn thành lập một hãng thời trang riêng, cho dù không học qua kiến thức chuyên ngành, cũng sẽ có người theo đuổi nâng niu thôi?
Uyển Tình đột nhiên cười: "Cũng có thể đi nước ngoài học nha. Ngày hôm qua tớ ở trên mạng nhìn thấy một truyện cười, nói một người Mỹ, ngàn dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc du học, kết quả là học chuyên ngành bằng tiếng anh. Lúc thi, cả lớp chỉ có hắn một người bị treo. . . . . ."
"Ai nha cậu ít mồm chút!" Thiên Tuyết kêu to. Bị cô vừa nói, anh hai tương lai thê nô còn không suy nghĩ rút ra, liền đuổi mình ra nước ngoài rồi?
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình một cái, tham lam nụ cười của cô, nói: "Vậy ở trong nước học tiếng Trung đi, Thanh Hoa hay là Bắc Đại?"
"Không đi!" Thiên Tuyết kêu to, "Bắc Kinh có bão cát! Hơn nữa, nơi đó tất cả đều là người học giỏi, em lười như vậy, khẳng định hàng năm ở đứng cuối, rất không hay lắm! Mà với điểm số dự đoán của em, khẳng định không đậu được!"
"Em dự đoán bao nhiêu điểm? Uyển Tình bao nhiêu điểm?"
"Em ít hơn cậu ấy 10 điểm!"
Uyển Tình nói: "Đó chỉ là dự đoán, nói không chừng thành tích thật sự cậu cao hơn tớ 10 điểm"
"Vậy thành tích của hai em không sai biệt lắm. . . . . ." Mục Thiên Dương có chút đăm chiêu nói.
Thiên Tuyết gật gật đầu, một bên ôm lấy ipad, điều chỉnh trang chủ cho hắn xem: "Em muốn đến đại học C."
Mục Thiên Dương vừa thấy, trường đại học đứng thứ nhất tỉnh kế bên, trung tâm thành phố C, cũng là một trong những nước hàng đầu cả nước. Hắn nhịn không được thờ dài: “Em với điểm số này, có thể đủ điểm vào trường này?"
Thiên Tuyết lườm hắn một cái: "Đừng rủa em!"
Mục Thiên Dương cười, nói với Uyển Tình: "Vậy em và Thiên Tuyết báo danh cùng một trường, chuyên ngành cũng giống nhau sao."
Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn: "C, Thành phố C có hơi xa." Hắn không phải kêu cô ở phụ cận hoặc là thành phố kế bên sao?
Mục Thiên Dương đẩy đẩy tóc sau tai: "Cũng được. Em và Thiên Tuyết ở cùng nhau, có thể chiếu ứng lẫn nhau, anh yên tâm."
Trong lòng Uyển Tình bỗng dưng khó chịu. Hắn muốn giám thị mình là được rồi! Có lẽ Thiên Tuyết không giám thị cô, nhưng hắn chỉ cần gọi điện thoại vừa hỏi, Thiên Tuyết khẳng định sẽ không giấu giếm hắn!
"Như thế nào? Không muốn đi."
Uyển Tình lắc đầu;"Tôi chỉ là cảm thấy tiếng Trung không dễ tìm việc, muốn học kế toán."
"Kế toán lại càng không dễ tìm việc!" Mục Thiên Dương nói, "Em chỉ học bốn năm vậy, ai nhận em? Chen chúc vỡ đầu đều không tìm được!"
Bình luận facebook