Mục Thiên Dương yên lặng nhìn cô một lát, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, sâu kín nói: "Đại khái là thích đi. . . . . ."
Thải Nghiên nhìn hắn, rõ ràng nên rung động, ít nhất phải có một tia động tâm. Nhưng cô đều không có cảm giác gì, thật giống như không liên quan đến mình.
Mục Thiên Thành đi đến bên ngoài văn phòng, nhìn thấy thư ký hủ nữ của Mục Thiên Dương, nhịn không được dừng lại bước chân.
"Cô có ngoan ngoãn nghe lời không?" Mục Thiên Thành hỏi.
Thư ký Hàn nháy mắt mấy cái, mê hoặc hỏi: "Cái gì?"
"Xem ra cô đã quên, tốt lắm." Mục Thiên Thành vừa lòng gật đầu, xoay người đi vào văn phòng của Mục Thiên Dương.
Tay thư ký Hàn làm hình cái kéo sau bóng dáng hắn. Hừ ~ đối phó loại người này còn không đơn giản, giả vờ ngây ngốc mọi sự thuận lợi à!
Mục Thiên Thành đi vào văn phòng, Mục Thiên Dương ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói: "Văn Sâm không ở văn phòng này."
"Không nên như vậy, em là tới tìm anh."
"Tìm anh làm gì?"
"Nhìn anh có phải lại muốn chỉnh người hay không, đến giúp một tay nha!" Mục Thiên Thành hưng trí bừng bừng nói.
Mục Thiên Dương dừng lại một lát, nói: "Không cần."
Mục Thiên Thành kinh ngạc: "Cô ta thiếu chút nữa hại chết chị dâu nhỏ nha!"
"Lần trước chỉnh cô ta, cô ta có thể đoán không được là vì Uyển Tình, lần này lại chỉnh, cô khẳng định sẽ đoán được. Quấn lấy cô ta trước."
"Hả ~ nguyên lai là vì chị dâu nhỏ!" Nếu để nữ nhân kia đoán được thân phận chị dâu nhỏ, khẳng định sẽ bất lợi với chị dâu nhỏ.
"Bất quá, hiện tại cũng không phải không có việc gì làm." Mục Thiên Dương nói.
Hắn luôn luôn không buồn lo vô cớ, nhưng có một chút dấu vết để lại, hắn đều sẽ đi chứng thật. Vô luận làm chủ Mục gia có phải Uyển Tình cố ý nói hay không, nhưng đều làm cho hắn nhìn thẳng vào một vấn đề: Ý đồ, tham vọng của Đinh Thải Nghiên quá cao, mục tiêu cả đời của cô ta khả năng không chỉ là làm phu nhân nhà giàu hưởng phúc rõ ràng đơn giản như vậy.
"Hiện tại muốn làm cái gì?" Mục Thiên Thành hỏi.
Mục Thiên Dương gõ gõ cái bàn: "Chậm rãi thu thập chứng cớ, bố cục." Hắn nghĩ nghĩ, dùng điện thoại nội bộ kêu Văn Sâm tiến vào.
Mục Thiên Thành vui vẻ, thầm nghĩ anh họ đối với hắn thật tốt
~Văn Sâm tiến vào, lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏi Mục Thiên Dương: "Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc?"
"Trước kia gọi cậu điều tra Chu Khải Quốc, hắn có phải liên hệ với Đinh Thải Nghiên hay không?"
"Ừ, mỗi tuần bọn họ có hai đến ba lần đi khách sạn Vân Đô qua đêm. Mặt khác có một việc. . . . . ." Sắc mặt Văn Sâm có chút quỷ dị, "Năm nay tháng 2, chính là trước khi hình Đinh tiểu thư lỏa thể bị công khai, cô đến khách sạn gặp mặt Chu bộ trưởng, bị mấy nam nhân đợi trước ở đó đánh choáng váng, sau đó. . . . . . Tính cách hành vi quá đáng, dẫn đến sinh non."
Mục Thiên Dương gật đầu: "Lần đó cô ta từ Milan trở về, chúng ta phát hiện cô có bệnh sử sinh non?"
Văn Sâm gật đầu: "Lần đó chuyện gặp phải ở khách san của cô ta, là Chu bộ trưởng sắp xếp."
Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, rất hứng thú hỏi: "Chu bộ trưởng vì sao phải làm như thế?"
"Chu bộ trưởng thích chơi thanh sắc. Ông ta có con đường chuyên môn tham gia một ít party, bên trong có vẻ loạn, chơi cũng quá đáng, ông ta có lẽ muốn mang Đinh tiểu thư đi. Phỏng chừng là sợ Đinh tiểu thư không đồng ý, trước hết cho Đinh tiểu thư thích ứng tiếp nhận."
"Ha!" Mục Thiên Dương cười, "Tiếp tục theo dõi bọn chúng, Đinh Thải Nghiên êm đẹp muốn lên con đường làm quan, chỉ sợ có chút dã tâm. Lúc cần thiết, tôi khả năng sẽ tìm Chu bộ trưởng nói chuyện, cần phải có nhược điểm của hắn."
Văn Sâm có chút khó xử: "Tổng giám đốc, chúng ta đến cùng vẫn là làm ăn chân chính, loại sự tình này xem ra có chút khó khăn, lại sợ tìm người không đáng tin. . . . . . Bên Long Diễm Minh kia, Âu lão đại phái người đến chào hỏi ta, tuy rằng chưa nói gì, nhưng hiển nhiên đối với nhất cử nhất động của chúng ta bọn họ đều biết."
Mục Thiên Dương thở dài, xoa xoa trán: "Tôi quên mất, bọn họ là người chuyên làm những chuyện này!"
Mục Thiên Thành sâu kín nói: "Các người sao lại quên tôi rồi?"
"Tìm em ấy quá tốn nhân lực!" Mục Thiên Thành nói, "Đối phó với hai cái nhân vật nhỏ, dùng không được!"
"Cũng đúng, điều tra nhân vật quan trọng như ông và chị dâu nhỏ vậy, mới nghĩ đến em."
Mục Thiên Dương nhìn hắn một cái: "Vậy em cầm tư liệu phân tích một chút, vạn nhất cái gì liên lụy đến chị dâu nhỏ của em, em liền tự thân xuất mã."
Mục Thiên Thành nghẹn họng nhìn trân trối: "Anh còn có thể coi là lẽ đương nhiên hơn sao? !"
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Làm sao vậy? Ông không phải nói em thích Uyển Tình, chút chuyện ấy đều không làm vì cô ấy, nói gì thích?"
Mục Thiên Thành dại ra, nhìn hắn, lại hơi nhìn Văn Sâm, da đầu run lên nuốt nuốt nước miếng: "Đừng nói giỡn!"
Mục Thiên Dương cười lạnh: "Em nhìn anh giống như nói giỡn sao?"
"Anh họ, anh biết rõ em . . . . ."
"Giả bộ gay tán gái không phải chuyện ngạc nhiên gì, em muốn giả bộ gay tranh giành nữ nhân với anh, Anh ——"
"Văn Sâm!" Mục Thiên Thành vội vàng bổ nhào về phía Văn Sâm, "Em phải làm chứng cho anh nha!"
Văn Sâm lạnh lùng liếc hắn một cái: "Làm chứng cái gì? Anh ngày hôm qua nói muốn đi tìm nữ nhân kết hôn?"
"A a a ——" Mục Thiên Thành kêu to, "Lão tử thiếu chút nữa vì anh mà ép chết người ta, anh lại có thể bỏ đá xuống giếng!"
Mục Thiên Dương rống to: "Hai người các người cút ra ngoài cho tôi!" CMN, hai nam nhân to lớn lại có thể ở trước mặt hắn ân ái!
Mục Thiên Thành vội vàng kéo Văn Sâm chạy ra bên ngoài.
"Đứng lại!" Mục Thiên Dương lại rống một tiếng.
"Còn, còn cái gì? Cảm tình em đối với chị dâu nhỏ, trừ bỏ tôn kính, không có ý khác!"
"Thiên Tuyết sáng sớm cùng cô ấy ra ngoài đi dạo phố, cậu đi nhìn xem, đừng để các em ấy xảy ra chuyện."
Mục Thiên Thành trong lòng cả kinh, chị dâu nhỏ đi đi dạo phố ở đâu, hay là cô đi làm đây!
Hắn nhịn không được âm thầm lau mồ hôi, chị dâu nhỏ muốn gì? Trực tiếp nói cho anh họ không phải được rồi sao, lấy thâm tình của anh họ đối với chị ấy, tuyệt đối là cầu gì được nấy nha! Hiện tại giấu, nếu giấu giếm không được làm sao bây giờ? Chủ động nói cho anh họ, bị anh họ phát hiện, vậy hoàn toàn là hai việc khác nhau nha, đến lúc đó anh họ còn không nổi giận sao?
--- --------
Ăn xong cơm trưa, Thiên Tuyết ngồi ở cửa hàng trà sữa một lúc, đang cầm ipad tìm mấy quyển tiểu thuyết cô theo đuổi, xem xong chương mới cùng ngày, bắt đầu không có việc gì. Chào hỏi với Uyển Tình đánh một tiếng, cô liền đi ra ngoài chơi.
Uyển Tình biết, cô khẳng định lại bảo A Thành bồi cô đi đến khu vui chơi hoặc là xem phim hoặc là cái khác, không chừng còn có thể dạo một vòng ở Bất Dạ Thành rồi đánh bạc đây. Uyển Tình không khỏi cảm khái, A Thành này làm tài xế cũng quá buồn cười, nhà cao lớn giàu có anh tuấn hơn người khác còn sảng khoái nha —— không phải bên người từng cái cao lớn giàu có anh tuấn đều có mỹ nữ chất lượng tốt như Thiên Tuyết vậy!
Một đám khách hàng rời khỏi, Uyển Tình tiến đến thu dọn cái chén trên bàn lưu lại, xoay người, thấy hai bóng người đứng ngoài cửa thủy tinh, trong đó một người cô vô cùng quen thuộc.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng chạy ra: "Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ sao ở đây?"
Từ Khả Vi nhìn cô, vẻ mặt có chút phức tạp, hơi trách cứ hỏi: "Con không phải đi làm ở phụ cận trường học? Nơi này cách trường học có hơi xa mà?"
Bình luận facebook